Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 2

5

Tôi đứng trước cửa căn hộ của Quách Nhiên suốt hai mươi phút, đợi anh ấy về để mở cửa

Nhưng anh ấy bận, có lẽ tạm thời chưa về kịp

Buồn cười đến mức anh còn không cho tôi mật khẩu để mở cửa, tôi phải khoang tường mà vào à

Điện thoại lúc nào cũng bận, tôi chán nản ngồi xổm ở cửa, ngồi xổm đến tê chân rồi đứng dậy thử mật khẩu.

Đối với khóa điện tử, tôi đã suy nghĩ và nhập ngày sinh của Quách Nhiên trước.

Mật khẩu sai.

Nhập lại cái mới, là sinh nhật em gái Quách Nhiên, mật khẩu sai.

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài. Tôi tựa đầu vào cửa và dùng ngón tay gõ những con số trên ổ khóa điện tử, đầu óc tôi bối rối và tôi nhập ngày sinh nhật của mình theo thói quen.

Ổ khóa điện tử kêu bíp hai lần một cách tượng trưng rồi mở ra.

Tôi:? ? ? ? ?

Tôi lập tức đóng cửa lại với vẻ mặt bối rối và Quách Nhiên, người đã mất liên lạc trong nửa giờ, cuối cùng cũng gọi lại cho tôi.

“Xin lỗi, anh vừa nhận một cuộc gọi rất quan trọng từ đối tác.”

Tôi bồn chồn, lắc đầu, nhận ra anh không nhìn thấy nên nói: “Không sao đâu, mật khẩu cửa nhà anh là gì…”

Khi anh ấy trả lời, tôi có thể nghe rõ nhịp tim đang đập đến điếc tai của mình.

“0504.”

Miệng nhanh hơn não: “Sinh nhật của tôi?”

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống sàn.

Một lúc lâu sau, giọng nói dễ chịu của Quách Nhiên mới chậm rãi vang lên, tai tôi càng lúc càng đỏ lên.

“Thời Nguyệt, anh…”

6

“Anh tùy tiện cài, không phải cố ý dùng ngày sinh nhật của em.”

Ôi, thật là ngại ngùng

Tôi lúng túng sờ mũi và nhập mật khẩu.

Khi tôi mở cửa, một bóng đen lao về phía tôi.

Cú va chạm mạnh đẩy tôi ngã xuống đất và vô thức tôi hét lên tên Quách Nhiên.

Một con chó Alaska to lớn, nó to đến mức có thể xé nát tôi thành từng mảnh.

Khi Quách Nhiên quay về, tôi đã ngồi trên ghế sofa, đối diện với tôi là Trình Dã, bạn của Quách Nhiên

Anh ta không ngừng xin lỗi tôi, chú Alaska vừa hung dữ lúc nãy đang nằm trên mặt đất nhìn tôi một cách đáng thương.

Sắc mặt Quách Nhiên trông đặc biệt khó coi, con ngươi sâu như bị bao phủ bởi một lớp băng, trán lấm tấm mồ hôi mịn, hơi thở có chút không ổn định.

Anh mím chặt môi, kéo tôi lên và nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Em có bị thương ở đâu không”

Tôi lắc đầu “không.”

Quách Nhiên nhắm mắt lại và hít một hơi.

“Ồ… Quách Nhiên…”

Trình Dã thận trọng gọi anh, khi Quách Nhiên liếc nhìn, Trình Dã rùng mình.

“Nguyên nhân”

Với hai từ đơn giản này, Trình Dã ngay lập tức bất mãn giải thích.

“Gần đây không phải là tôi phải đi công tác nhiều quá hay sao, Coca cũng đã để chỗ cậu mấy lần rồi.”

“Tôi đang nghĩ đến việc để nó ở chỗ cậu một thời gian, tôi định sẽ nói với cậu khi cậu xong việc. Ai mà biết được…”

Trước khi nói xong, Trình Dã im lặng nhìn tôi.

Vâng, tôi biết ý tiếp theo mà anh ấy muốn nói rồi, là lỗi của tôi khi tôi đến một cách đột ngột như vậy.

7

Giọng điệu Quách Nhiên lạnh lùng, có chút tức giận: “Lỡ như nó cắn cô ấy thì sao?”

Tôi cúi đầu, không nói gì, im lặng chờ anh đưa ra quyết định cho mình.

Như một công dân tốt bị oan, chờ đợi tòa án có thẩm quyền tuyên án.

“Lúc nãy tôi có hỏi rồi, không có bị cắn, nếu cậu không yên tâm, tôi có thể cùng cô Thời đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, tôi sẽ lo toàn bộ chi phí y tế!”

Trình Dã nói xong, quay đầu nhìn tôi: “Được không? Cô Thời.”

Thái độ của anh ấy rất chân thành làm tôi khá hài lòng.

Tôi xua tay, kéo mạnh góc áo của Quách Nhiên: “Được rồi, tôi thật sự không có bị thương.”

Quách Nhiên vẫn có vẻ không vui, chỉ liếc nhìn bàn tay tôi đang cầm quần áo của anh ấy.

“Mang nó đi, tôi không chăm sóc hộ đâu.”

Trình Dã tuyệt vọng kêu gào.

Tôi nhớ ra mục đích của việc đến đây là đưa ví cho Quách Nhiên
Buổi tối, tôi còn phải nộp bản vẽ nên thời gian rất eo hẹp.

“Đây, trả anh này, tôi còn có việc phải làm, tôi phải rời đi trước.”

Quách Nhiên cầm lấy ví, cứng người: “Thang máy gặp trục trặc, không đi được”

Tôi:? ? ? ? ? ?

Vành tai Quách Nhiên hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Tôi nhìn những giọt mồ hôi mỏng trên trán anh, lòng tôi rung động.

“Vậy là anh vừa… chạy lên đây?”

Tai anh càng đỏ hơn.

“Ừm.”

Cảm thấy tê dại, một tiếng “ừm” ngay lập tức khiến con nai sắp chết sống lại trong lòng tôi.

Trình Dã đeo dây xích và rọ mõm cho con chó, đột nhiên hỏi một câu hỏi nghe thì vô cùng thản nhiên, nhưng phần lớn là ý đồ xấu
“Không phải cậu nói hôm nay cậu có lớp phải dạy cả ngày sao?”

“Ừm.”

“Vậy cậu không phải nên đến lớp vào giờ này sao?”

“…”

Quách Nhiên không có đáp lại, Trình Dã nhướng mày, tựa hồ phát hiện cái gì.

“Quách Nhiên, từ khuôn viên trường Thành Nam về tới đây ít nhất phải mất nửa giờ.”

Nửa tiếng.

Tôi nhấc điện thoại lên, nhìn thời gian vừa cúp máy với Quách Nhiên

Tính tới thời điểm này chính xác là nửa giờ.

Hơn nữa, Quách Nhiên sống ở tầng 15.

Tôi cầm điện thoại nhìn anh, đợi anh trả lời Trình Dã.

Khi mắt của tôi chạm mắt anh, yết hầu của anh hơi cử động, anh ấy tránh ánh mắt của tôi và bước sang một bên.

“Tôi vượt đèn đỏ trên đường.”

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!