GIANG HẢI KÍ DƯ SINH – CHƯƠNG 9

16

A Chỉ nói, khi nào ta viết được tên của ta và chàng , chàng sẽ thích ta nhất.

Vậy nên từ đó, mỗi khi có thời gian, ta lại ra thư phòng luyện chữ.

Nhưng ta thật sự không đủ thông minh, đi đi lại lại với bốn chữ đó mà học mãi, vẫn không nhớ rõ các nét, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.

Thấy ta không vui, Đậu Khấu liền làm một bộ xiêm y mới để an ủi ta, chỉ là làm xong lại không chịu để ta xem.

“Chỉ còn năm ngày nữa là đến sinh thần của nương nương rồi.” Nàng giúp ta chải đầu, động tác nhanh nhẹn mà không thiếu phần dịu dàng, “Coi như là quà sinh thần mà nô tỳ tặng cho nương nương.”

Ta ngạc nhiên, sao sinh thần của Tiểu Mãn ta lại đến nhanh như vậy?

Lần sinh thần trước, còn ở tại Bạch Lộc Đài, Đậu Khấu đã làm cho ta món mứt lê ngọt ngào đặc biệt ngon.

Lần này, sinh thần ở Hòa Kính Điện, liệu A Chỉ có biết không?

Không hiểu sao, ta lại không nói cho A Chỉ biết sinh thần của ta sắp đến, nếu như trước kia, có khi ta đã trực tiếp hỏi chàng đòi quà rồi.

Ta càng thêm chăm chỉ luyện chữ.

Hai ngày trước sinh thần của ta, Tô Trung Quan lâu không thấy đã trở lại, hình như ông vừa đi xa về, cả người trông có vẻ mệt mỏi.

Ngay sau đó, Hiền phi, người thường sống thu mình trong cung, ăn chay niệm Phật, đột nhiên mở cửa cung.

Lần đầu tiên vào cung lâu như vậy, ta chỉ gặp nàng ta một lần trong yến tiệc cung đình.

Đậu Khấu đã nói qua, Hiền phi là nghĩa muội của A Chỉ, nên giữa hai người tự nhiên có sự thân thiết hơn.

Ta hiểu, nhưng khi nghe nói A Chỉ đến chỗ Hiền phi, trong lòng ta vẫn cảm thấy không thoải mái, có chút giận, lại cảm thấy mất mát, hay là những cảm xúc khác mà ta không thể nói rõ được.

Ta chỉ đành tập trung vào việc luyện chữ.

Ngay cả khi A Chỉ trở về, ta cũng không để ý, mãi cho đến khi Đậu Khấu lên tiếng chào hỏi, ta mới hoàn hồn lại, vội vàng giấu những tờ giấy đã viết.

Ban đầu ta không muốn nói chuyện với chàng, trong lòng còn tức giận, nhưng nhìn thấy chàng mệt mỏi lại còn cười với ta, ta không kiềm được mà cảm thấy mềm lòng.

Tối đó, A Chỉ ôm ta rất chặt, nhưng ta lại không ngủ được.

Điều này khiến ta cả ngày hôm sau cảm thấy mơ màng, khi luyện chữ luôn ngáp dài. Đậu Khấu khuyên ta đi ngủ một lát, nhưng ta mạnh mẽ lắc đầu, chỉ muốn viết ra một tờ chữ thật đẹp.

Cuối cùng, trước bữa tối, ta đã viết ra được một tờ chữ đẹp nhất.

A Chỉ đã sai Bảo Ngọc chuyển lời, nói rằng chàng sẽ về muộn, ta mệt đến mức không thể gượng dậy, nghĩ rằng ngày mai đưa cho chàng xem cũng được, nên đã quyết định nghỉ ngơi.

Đêm đó, ta ngủ rất say, và còn mơ một giấc mơ đẹp.

Ta mơ thấy mình cầm tờ giấy viết xong đưa cho A Chỉ xem, chàng khen ta viết đẹp rồi nói: “Ta thích Tiểu Mãn nhất!” Ta vui mừng ôm lấy chàng, trong lòng hạnh phúc vô cùng.

Giấc mơ này quá chân thực, đến mức khi tỉnh dậy, ta nhận ra chỉ là mơ, trong lòng còn cảm thấy thất vọng một chút.

Ta ngồi dậy trên giường, bên cạnh không có A Chỉ.

Nhìn ánh sáng ban ngày sáng chói, ta cảm thấy rất tiếc nuối, chắc hẳn là do ta ngủ quá say, chàng đi rồi mà ta không hề hay biết.

Đang định xuống giường, ta bỗng nghe thấy tiếng của hai cung nữ nhỏ từ sau màn.

“Đêm qua Hoàng Thượng cả đêm không về cung…”

“Ta nghe nói, hoàng thượng đã nghỉ lại tại chỗ Hiền phi nương nương…”

Trong đầu ta vang lên một tiếng nổ, A Chỉ đêm qua không về, chàng ở lại với Hiền phi rồi.

Khoảnh khắc này, ta chợt nhận ra rõ ràng, những thứ vốn dĩ có thể là của mình lại bị người khác chiếm mất.

A Chỉ lừa ta, cho dù ta có đưa tờ chữ đã viết xong cho chàng xem, chàng cũng sẽ không thích ta.

Không tốt, thật là không tốt.

“Bớt nói đi!”

Giọng Đậu Khấu vang lên, nghe có vẻ rất nghiêm khắc: “Ai cho các ngươi dám sau lưng nương nương mà nói xấu?!”

Hai cung nữ vội vàng xin lỗi, rồi lặng lẽ rời đi.

Ta mộng thấy mình đem tờ giấy đã luyện chữ thật đẹp, đưa cho A Chỉ xem.

Người khen ta viết rất khéo, rồi dịu dàng nói:
“Trẫm thích Tiểu Mãn nhất.”

Ta lập tức vui mừng khôn xiết, nhào vào lòng người, lòng nhẹ tênh tựa mây bay, hạnh phúc vô bờ.

Giấc mộng ấy quá đỗi chân thật, đến nỗi khi tỉnh dậy, phát hiện chỉ là mộng mà thôi, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút hụt hẫng khó nói.

Ta từ trên giường ngồi dậy, bên cạnh đã chẳng còn thấy bóng dáng A Chỉ.

Nhìn ánh sáng ban mai rực rỡ ngoài màn, ta âm thầm trách bản thân—ắt là ta ngủ say quá, nên khi người rời đi, ta lại không hay biết gì.

Vừa toan bước xuống giường, đã nghe thấy có tiếng hai tiểu cung nữ thì thầm phía sau bình phong.

“Đêm qua Hoàng thượng không hồi cung…”

“Nghe nói, là ở lại điện của Hiền phi nương nương…”

Một tiếng “Ầm” vang lên trong đầu ta.

A Chỉ, đêm qua người không trở về, là bởi đã ở lại nơi của Hiền phi?

Ngay khoảnh khắc ấy, ta mới thấu hiểu một điều—thứ vốn có thể thuộc về ta, giờ đã bị người khác đoạt mất.

A Chỉ đã gạt ta.

Dù ta có đem chữ viết đẹp nhất trình lên cho người xem, người cũng sẽ chẳng nói rằng “Thích Tiểu Mãn nhất.”

Không tốt chút nào.
Một chút cũng không tốt.

“Câm miệng!”

Là giọng của Đậu Khấu, lạnh lẽo đến mức khiến người rét run:
“Các ngươi lấy gan ở đâu mà dám bàn chuyện sau lưng nương nương?!”

Hai tiểu cung nữ cuống quýt quỳ xuống xin tha, rồi vội vàng rút lui, không dám nói thêm nửa lời.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!