TỪ NẠN NHÂN ĐẾN BÀ CHỦ: CUỘC ĐỜI MỚI TRONG LÂU ĐÀI MA CÀ RỒNG – CHƯƠNG 3

18. 

Tôi chuyên tâm làm súp ở trong bếp. 

Louis ma mị đứng phía sau lưng tôi. 

“Không muốn ta chết?”

Tôi bị âm thanh đột ngột phái sau làm cho giật mình, chiếc thìa đang cầm trong tay rung lên, một thìa súp bị hất ngược ra sau. 

Tôi chầm chậm quay đầu lại. 

Louis vẻ mặt vô cảm, chiếc áo sơ mi trắng của hắn lốm đốm súp, một cây nấm ở trên mái tóc xoăn của hắn. 

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói: “Không muốn.”

Hắn ta nhe hai răng nanh: “Nhưng bây giờ ta thật sự muốn ngươi chết.”

Tôi đưa chiếc thìa vào miệng hắn ta. 

Tôi cảm thấy, tên ma cà rồng này sẽ không kiềm chế được trước những món ăn ngon. 

Đôi mắt hắn vẫn dán chặt vào tôi, với những tia lạnh lùng.

Tôi nói: “Người không ăn thì nguội bây giờ.”

Hắn với vẻ mặt chê bai, khó khăn húp một miếng. 

“Thế nào?”

“Ngày mai giết ngươi sau.”

Hắn nói ngày mai sẽ giết tôi, vậy thì nồi súp này mùi vị cũng không tồi rồi. 

19.

Louis có một vòng cung phản xạ rất dài, ăn súp xong, mới hỏi: “Tại sao không muốn ta chết?”

Tôi ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Bởi vì ta là thánh mẫu.”

Trước đây, Thục Phi đã từng yêu cầu tôi bôi xạ hương lên người Lê Chiêu Nghi đang mang thai, nhưng tôi không làm. Sau đó tôi bị đeo giày nhỏ, từ hàng Thượng Thiện xuống Chủ sự. 

Lê Chiêu Nghi yêu cầu tôi cho Thục Phi một chút độc nhẹ, tôi cũng không làm, sau đó tôi lại bị đeo hai chiếc giày nhỏ, từ chủ sự xuống ngự trù.”

Cuối cùng, lưu lạc tới nơi mổ cá.

Làm quan trong cung đúng là không dễ, cuối cùng thì phải thay công chúa đi gả chồng. 

Cũng tốt khi tôi bị bắt tới đây

Ở đây rất tự do, không cần phải nhìn sắc mặt người khác. 

Tôi không nhìn ra được Louis đối với câu trả lời của tôi có hài lòng hay không. 

Hắn ta lại dùng đôi mắt nhàn nhạt nhìn tôi, sau đó lên lầu thay y phục.

20. 

Thỉnh thoảng, tôi cũng muốn ăn một bữa sủi cảo. 

Trong lúc đang cán bột, Louis ở bên cạnh quan sát: “Đây là cái gì?”

“Sủi cảo,” tôi nghiêm túc trả lời. “Có một câu tục ngữ là, Thánh Đản không làm sủi cảo, Thánh Đản lão nhân sẽ đánh tuần lộc.”

“…..Giờ còn cách Thánh Đản 5 tháng nữa mà.”

“Ò, là tôi muốn ăn, hôm nay tôi buộc phải ăn một bữa sủi cảo.”

Hắn ta dựa lưng vào ghế, trên miệng đem theo ý cười. 

21. 

Sủi cảo đã nấu xong, như thường lệ Louis sẽ là người ăn trước. 

Hắn dũng nĩa ăn một lúc tám cái, trên mặt không biểu hiện gì. 

Tôi cắn một miếng, cảm thấy mùi vị có chút kỳ lạ. 

Nhìn Louis, sắc mặt hắn vẫn bình thường, không hề thay đổi.

Có thể là do cảm giác của tôi sai đi.

Trên bàn ăn, Louis vẫn vậy, hắn rất tuân theo lễ nghi quý tộc phiền phức. Đợi tôi lau sạch miệng, hắn mới hỏi: “Ở bên trong cho thêm cái gì?”

Tôi nói: “Thịt và rau hẹ.”

Biểu hiện của hắn ta có chút kỳ quái: “Rau hẹ?”

“Chính là cái mà trồng ở trong sân kia.”

Hắn không kìm chế được, phụt cười: “Anna nói, đó là thuỷ tiên.”

Tôi như chết lặng. 

Hết cứu rồi. 

22. 

Lúc trời sập tối, tôi bắt đầu phát sốt, đầu tôi choáng váng. Ngay cả khi Louis đã đi vào phòng tôi từ lúc nào, tôi cũng không biết nữa. 

“Ngươi sao thế?”

Tôi không trả lời được. 

Bàn tay lạnh lẽo của hắn sờ lên trán tôi. 

“…..Ngươi là muốn đem bản thân nấu lên rồi?”

Ý thức của tôi có chút rời rạc, chỉ muốn lại gần cái chạm lạnh giá đó. 

Tôi mơ hồ nghe được một số âm thanh. 

Một ông già nói với giọng đang khóc nức nở: “Công tước, tôi không biết khám bệnh cho loài người. Ngài hỏi thử loài người đi, bác sĩ loài người sẽ xem bệnh bằng chân giò chứ?”

……..Hả, thì ra trong mắt của ma cà rồng, chỉ có chân giò thôi sao. 

Vậy tôi hy vọng nó sẽ chua ngọt. 

23. 

Tôi không biết mình đã mê man bao lâu rồi, nhưng lúc tỉnh dậy, Louis đang đứng bên cửa sổ, ngắm trăng. 

Mặt trăng đã sắp tròn rồi. 

Tôi nhớ là khi tôi tới Rôma thì đó là trăng non. 

Đã qua nửa tháng rồi. 

Louis hỏi: “Đói không?”

Tôi lắc đầu: “Bình thường”

Ngủ quá lâu, thậm chí có chút buồn nôn. 

Nhưng hắn ta không giải thích gì liền ném cho tôi một mẩu bánh mì: “Cái này là Anna ra ngoài mua.”

“Ò.”

Không thể phụ lòng tốt của cô ấy được, tôi cũng mở miệng gặm lấy bánh mì. 

Louis trầm mặc, cứ thế nhìn tôi. 

Ánh mắt tôi bắt đầu liếc nhìn xung quanh, tôi nhìn ra cửa sổ. 

Tất cả những cây thuỷ tiên trồng trong sân ban đầu đều đã biến mất, toàn bộ đổi thành hoa hồng.

24.

“Sáng mai, ta sẽ bảo Anna đưa ngươi đi.”

“?” Tôi bất chợt ngẩng đầu lên. 

“Làm gì?”

Hắn ta với chiều cao chót vót, thân ảnh cao lớn mà cô độc, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì. 

“Loài người quá phiền phức rồi, ăn thuỷ tiên cũng chóng mặt cho được.”

Ò, như vậy là chê bai tôi yếu đuối đúng không.

Cái này sao có thể nằm trong tầm kiểm soát của tôi cơ chứ. 

Ở Đại Lương, một ngự trù như tôi có thể lực tốt, một tay bắt được hai con gà, là một trong những đầu bếp giỏi nhất trong 100 người rồi. 

Tôi nói: “Được thôi, tôi có thể ở lại đây ăn bữa ăn cuối cùng không?”

Tôi hình như ăn phải gan hùm rồi. 

Hắn nói: “Đi sớm đi, đừng có ăn thành bữa tối cuối cùng.”

Tôi: “…..”

Ò, hắn là đang đe dọa tôi. 

25. 

Louis lại nhốt mình trong căn phòng trên lầu. 

Tôi vô thức đi dạo trong trang viên cho tới khi trời tối. 

Anna không thể chờ đợi được nữa, vội vàng nắm lấy tay tôi: “Mau đi thôi.”

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể thoát khỏi cô ấy: “Sao thế?”

Cô ấy chỉ thúc giục tôi bằng những câu trả lời không liên quan: “Còn muốn sống, thì mau đi thôi!”

“Vậy tôi không đi nữa.”

Vừa hay, tôi cũng không quan tâm tới mình có sống hay không.

Cuộc sống ở đây cũng không quen thuộc với tôi, ra khỏi rừng cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

Anna: “?”

Cô ấy trực tiếp dùng giọng điệu cầu cứu: “Nếu người không đi, đợi công tước thức dậy, sẽ trách tội tôi mất.”

“Ò, vậy ta đi.”

Anna sững người một lúc. Khi định thần lại, trực tiếp tóm lấy tay tôi, kéo tôi chạy như bay. Cô ấy không có cánh, chỉ có thể chạy bằng hai chân giống tôi, giày của tôi bị tuột mất một cái. 

Cô ấy dẫn tôi ra một trang viên bên ngoài rừng: “Được rồi, an tâm ở đây một đêm.”

Tôi gật đầu như giã tỏi. Đợi cô ấy đi rồi. Tôi vội vã trèo qua tường. 

26. 

Trong rừng tối đen như mực, chỉ có ánh bạc của trăng rằm lạnh như nước. Một số bông hồng trong trang viên chỉ còn cành trơ trụi, nhưng một số vẫn nở rộ, đỏ như máu. 

Chưa đợi tôi chạy vào bên trong, tôi lại bị hai cánh tay vịn vào sau gáy, bị nhấc bổng lên. Là Louis. 

Mái tóc xoăn bạc trắng, lạnh lùng như ánh trăng. Đôi mắt đỏ tươi, phát sáng như mã não, chỉ là ở bên trong đó không có sự minh mẫn và lý trí như đã bị mất đi.

Tôi và hắn ta nhìn nhau, tự tận đáy lòng khen ngợi hắn: “Tròng mắt và tóc giả này thật đẹp quá.”

Hắn cười một tiếng: “Hừ, loài người.”

Hắn ghim tôi vào lan can làm bằng đá cẩm thạch, vịn vào eo tôi. 

Cúi đầu cắn một cái vào cổ tôi. 

Tôi giống như bị kim châm, đau điếng.

Cuối cùng thì tôi cũng bị cắn. 

Vẫn là tự bản thân mình tự chuốc lấy. 

Thì ra, vào ngày trăng tròn, hắn sẽ phát điên. 

error: Content is protected !!