8
Người đàn ông bắt đầu phát cáu, hắn ta giữ tôi xuống, kéo tóc tôi, và nhanh chóng cúp máy báo động.
Hắn ta dùng đôi giày da dẫm lên tôi và chửi: “Con mẹ nó, con khốn này, mày đang tìm cái chết đúng không…”
Cơ thể của tôi yếu đến mức không đứng dậy được.
Thấy vậy, hắn ta đá thật mạnh vào bụng tôi.
Cả lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi vẫn lẩm bẩm: “Siri…Siri…gọi cảnh sát…
Mạnh Hạo kéo tôi lại: “Đừng đá nữa, cấp trên cần cô ta phục vụ.”
“Những người trí thức cao cấp như vậy, nếu được tận dụng đúng cách, sẽ trở thành những con át chủ bài ở đỉnh của chuỗi lợi ích.”
Lúc này, Mạnh Hạo đã tháo bỏ lớp mặt nạ che giấu của anh ta bấy lâu nay.
Ánh mắt của anh ta lạnh lùng, nhìn tôi như nhìn một con chó.
Tôi cắn môi, nhìn chằm chằm vào anh ta, không nói một lời.
Mạnh Hạo cười: “Cô phát hiện ra rồi đúng không? Trịnh Linh, tôi đã nghĩ rằng, cô là học sinh thông minh nhất lớp mà, sao lại không nghi ngờ tôi cơ chứ? Đúng, là tôi đã dùng tài khoản ảo gửi tin cho cô, là tôi đã tung tin đồn trong nhóm, và còn một bí mật nữa tôi phải nói cho cô biết…” Anh ta từ từ tiến lại gần tai tôi, thì thầm, “Đừng tin vào Hứa Thanh!”
Tôi run rẩy đôi môi, cả đầu óc tôi bây giờ thật sự hỗn loạn.
“Đừng tin vào Hứa Thanh, là ý gì?”
9
Tôi muốn tỉnh táo lại một chút, nhưng người đàn ông kia đã vươn tay ra, hắn nắm lấy cằm tôi, đổ chén nước tôi chưa kịp uống vào miệng tôi.
Chẳng mấy chốc, tôi lại rơi vào tình trạng mất ý thức.
Khi tỉnh dậy, xung quanh tôi là tiếng ồn ào, náo động.
Tôi mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trên mặt đất, bao quanh là những cây gỗ bưởi dài và mảnh.
Tôi nhìn thấy cảnh tượng không bao giờ quên được trong đời.
Đó là hai chiếc máy nghiền lớn đang vận hành, bên cạnh là hàng chục cô gái đứng.
Họ trông rất trẻ, nhưng thân hình khom khụy, có người mặt mày xanh xao, ốm yếu, gần như không đứng vững.
Hai bên máy nghiền, mấy người đàn ông lực lưỡng đang quát tháo.
Tôi mở mắt, đứng yên không cử động, chỉ chăm chăm nhìn những cô gái đang bước tới.
Khi các cô gái tiến đến trước máy nghiền, hai người đàn ông nhanh chóng xé bỏ quần áo của họ rồi ném vào trong…
“Xi… xi…” Là tiếng xích máy quay…
Đầu tôi như nổ tung, tôi cảm giác mình không thể nhìn thấy gì nữa, cổ họng tôi không thể phát ra tiếng.
Trong không khí, máu bắn tung tóe, như thể bắn cả vào mặt tôi.
Tôi theo bản năng sờ lên mặt mình, quả thật là máu, trái tim tôi trong một khoảnh khắc rối loạn, hoảng loạn, tôi loạng choạng đứng dậy, hét lên chạy tới: “Các người là người Trung Quốc sao? Các người là người Trung Quốc sao? Á… á… á… tôi sắp phát điên rồi.”
Đầu tôi gần như muốn nổ tung.
Đau đến không thể chịu đựng nổi.
Tôi muốn móc mắt mình ra.
Đây không phải là sự thật, không, những gì tôi thấy không phải là sự thật… Không… Không… Ai đó đã túm lấy tôi và đẩy tôi quỳ xuống đất, tôi cứ thế nôn thóc.
10
Tôi không ngừng thở hổn hển, nước mắt lưng tròng nhìn thấy một cô gái khác bị ném vào, đôi chân lộn ngược của cô ấy dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.
“Xèo, xèo…”
Đường ray xoay tròn… máu bắn tung tóe, máu thịt còn sót lại được sàng lọc vào một cái thùng lớn ở bên cạnh.
Tôi liên tục nôn mửa, gần như phun ra mật.
Tôi không thể khóc được nữa… Tôi ôm đầu liên tục, đập đầu xuống đất…
Tôi tự nhủ rằng những gì tôi nhìn thấy là giả…giả…Tất cả đều là gia…chúng không thật sự tồn tại….
Tuy nhiên.
Những giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai tôi, đầu tôi đau quá, xương cốt cũng trở lên nhức nhối…
Bất chợt, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Hứa Thanh, cậu ấy đang đứng ở cuối hàng.
Mái tóc cậu ấy khô và cứng, hai má hõm xuống, mặc một chiếc váy dài màu vàng.
Đó là món quà mà tôi đã tặng cho cậu ấy trước khi cậu ấy về quê.
Tôi đã nói với cậu ấy rằng, màu vàng là một màu sáng, con gái nên thử những màu sắc khác nhau.
Tôi còn bảo cậu ấy rằng, cuộc đời cậu ấy sẽ giống như sắc vàng này, rực rỡ và tươi sáng.
Tôi vui mừng biết bao, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô gái của tôi rồi!
Tôi muốn gọi tên cậu ấy, nhưng từ cổ họng khô khốc của tôi chỉ bật ra được hai chữ “Hứa Thanh” mà không có âm thanh.
Tôi nhìn cậu ấy từng bước tiến về phía trước.
Tôi muốn cứu cậu ấy…
Nhưng tôi không thể cử động, chân tôi sao lại không thể nhúc nhích vậy?
Tại sao tôi không thể gọi tên cậu ấy?
Tại sao lại thế này?
Nước mắt tôi chảy nhanh, cổ họng tôi phát ra những tiếng gầm khàn khàn, tôi muốn giơ tay ra, muốn chạm vào cậu ấy.Tuy nhiên, tôi không thể làm được… Chúng không nghe lời nữa rồi.
Tôi cuống cuồng nắm lấy đất dưới chân, miệng phát ra những âm thanh “ư…ư…” không ngừng.
Cô gái của tôi đã chú ý đến tôi, đôi mắt vô hồn của cậu ấy từ từ bừng lên một chút ánh sáng, cậu ấy hé đôi môi nứt nẻ, nói: “Trịnh Linh…”
Để lại một bình luận