
Tôi đã sống ở nhà Chu Trạch Xuyên từ năm 14 tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ gọi anh ấy là anh trai.
Cho đến khi Phương Đình xuất hiện với danh phận chị dâu. Cô ta đập vỡ chậu hoa linh lan tôi trồng, vu khống tôi quan hệ lằng nhằng với nhiều người, dùng mọi thủ đoạn để đuổi tôi đi.
Bố tôi điên tiết dùng móc áo đánh tôi: “Đồ xương cốt ti tiện!”
Mẹ tôi bận rộn dỗ dành em trai: “Bảo bối ngoan, đừng học theo chị nhé.”
Còn Chu Trạch Xuyên nhìn tôi bằng ánh mắt gần như thất vọng.
Sau này, tôi lên vùng núi làm giáo viên tình nguyện, sau đó chết trong đêm mưa như trút nước vì cứu người.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn.
“Anh trai…”
“Chúc anh hạnh phúc.”
Đó là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy là anh trai.
Tác giả: Cửu Lạc
Dịch: -rqz-
Tổng số chương: 5