Truyện: MẢNH NGỌC VỠ

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 17: END

Kiếp này, dù có quay lại, ta cũng sẽ nắm chặt tay người mình yêu thương, cùng nhau ngắm một buổi hoàng hôn trọn vẹn trên cánh đồng. Cuộc đời này dài đằng đẵng. Ta và Tướng công còn vô...

MẢNH NGỌC VỠ- CHƯƠNG 15

Cảnh Minh luôn tìm cách làm ta vui, mỗi lần đều mang về những món đồ mới lạ. Một ngày nọ, Y kéo ta vào sân viện, kéo tấm vải che ra, lộ ra những đạo cụ làm xiếc bóng...

MẢNH NGỌC VỠ- CHƯƠNG 13

Trong bóng tối, khứu giác nhạy bén hơn bao giờ hết, đó chính là Cố Tri Hằng. Mắt ta nhắm chặt, nhưng ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, bàn tay...

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 12

Hắn giận dỗi đứng khoanh tay, cười nói: "Ngốc quá, Tri Nghi, muội chậm chạp thế này, cũng chỉ có ta mới dám lấy muội thôi." Vệ Đạc thở dài một hơi, đôi mắt vĩnh viễn khép lại. Ta hiểu...

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 11

Y đi thêm hai bước, quay lại cho ta xem. Thân hình cao ráo của y, bộ y phục ba phần, mặc lên người lại càng tôn thêm bảy phần phong thái. Bỗng nhiên ta hỏi: "Ngươi ở bên cạnh...

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 10

Khi ấy, dòng nước cứ vây quanh mắt, chỉ nhìn thấy được một bóng dáng mơ hồ, duy nhất một vầng hào quang bao quanh. Bóng dáng ấy dường như khớp với người trước mắt. Cảnh Minh khẽ mỉm cười,...

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 9

Ta quỳ xuống gọi tên hắn, nhưng hắn dường như đã say đến mức mê man, chỉ lẩm bẩm vài câu. "Đã thay đổi... tất cả đều thay đổi... kinh thành... là nơi ăn thịt người, cả Mộng Tình của...