Góc Của Chan

YÊU ĐƯƠNG VỚI CHÀNG MÈO – CHƯƠNG 6: END

20

Sau vài giây im lặng, Linh đưa tay lên vuốt nhẹ tóc tôi

“Đang nghĩ cái gì vậy? Cô gái ngu ngốc?”

“Cô ấy là con dâu nhà anh chọn, là kiểu hứa hôn từ bé ấy”

Tôi sững người trong hai giây, chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn

Tiếng cười của cô gái đối diện vang lên: “Cô cho rằng tôi tới đây là muốn đoạt con mèo đen này của cô sao?”

Tôi đỏ mặt, lắc đầu lia lịa với ý muốn của mình

Người phụ nữ tóc bạch kim bước đến gần tôi và nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của cô ấy thậm chí còn đẹp đến nghẹt thở

Trước đây tôi chỉ biết hồ ly là loài đẹp nhất thông qua việc đọc mấy quyển sách thôi nhưng hóa ra mèo biến thành người còn xinh đẹp hơn rất nhiều.

“Yên tâm đi, hôm nay tôi tới đây là vì cùng con mèo đen này hủy bỏ hôn ước”

Cô ấy mỉm cười, móng tay màu đỏ của phản chiếu mái tóc của cô ấy dưới ánh trăng, toát ra một vẻ đẹp tinh tế đến kì lạ

“Tôi đã yêu một người đàn ông và muốn ở lại thế giới này, kết hôn với anh ấy và sinh con, sống cuộc đời của mình như những cặp tình nhân bình thường.”

Lời nói có vẻ hơi táo bạo

Tôi sững sờ trong hai giây

Nhưng cô ấy là một con mèo, muốn yêu một người đàn ông là loài người, kết hôn và thậm chí sinh con, đã vậy cô ấy còn muốn yêu đương đến suốt đời?

Điều này, thực sự có thể?

Tôi có một số nghi ngờ, dành cho cô ấy, cũng như cho tôi và Linh

Tuy nhiên, trước khi những nghi ngờ của tôi xuất hiện, người phụ nữ tóc bạch kim đột nhiên quay lại

Cô ấy ở rất gần tôi, khi gió đêm thổi nhẹ nhàng thổi qua, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cô ấy

Đột nhiên….

Cô ấy gục đầu vào vai tôi, dụi dụi vào đó

Phong thái đó trông giống như một con mèo con quyến rũ

Tôi trông thật ngu ngốc

Linh ở bên cạnh cũng không thể ngờ tới

Tôi muốn đẩy cô ấy ra, nhưng tôi nghĩ cô ấy không phải là con người, nên cuối cùng tôi đã kìm lại

Cuối cùng, Linh không thể chịu đựng được nữa đẩy cô ấy ra và kéo tôi ra phía sau

Anh lạnh lùng nhìn cô, với ánh mắt cảnh cáo
“Này, đây là bạn gái của tôi!”

“Biết!”

Người phụ nữ đảo mắt nhìn anh ta, rồi đảo mắt quanh tôi, vẻ mặt dịu đi một chút

“Bạn gái của anh, có phải từ khi sinh ra đã có khả năng hút mèo không? Tại sao nhìn thấy cô liền muốn xoa nắn, làm nũng làm nũng. Chết tiệt”

Linh sững người một lúc

Khóe mắt anh tựa hồ liếc tôi một cái, sờ sờ chóp mũi, trầm mặt không nói

Người phụ nữ đi vòng qua Linh, đi tới và nắm lấy vai tôi: 
“Sau này có vấn đề gì cứ đến tìm tôi”

Cô mỉm cười, giọng điệu có vẻ mê hoặc: “Nhớ kỹ tên của tôi – Bạch Nguyên”

Vừa nói, cô vừa trắng bệch nhìn Linh:
“Đừng lo, tôi sẽ đến gặp gia đình của anh ta để phá bỏ hôn ước, tôi hứa sẽ giải quyết mọi rào cản cho cô, yên tâm”

Tôi không biết phải nói gì, mất một lúc lâu mới có thể phản ứng để nói lời cảm ơn

Ngược lại, Linh lại không muốn, lạnh lùng nói: “Đừng cứ mở miệng ra là mèo đen, đồ mèo lai lông trắng nữa”

Bạch Tiên sắc mặt lạnh xuống: “Anh kêu ai mèo lai?”

Bạch Nguyên cười lạnh một tiếng, vội vàng liếc mắt nhìn xuống:
“Ồ, anh đi ra ngoài theo đuổi con nhà người ta một phát một liền bị biến thành thái giám a, tên thái giám cũng hay mà”

Sau khi bị chọc vào chỗ đau, khuôn mặt của Linh cũng cực kỳ xấu xí. Thể hiện thái độ cọc cằn

Bầu không khí bế tắc ngay lập tức

Khi tôi đang lo lắng về việc liệu hai người có đánh nhau không, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ đằng xa

Bên ngoài bức tường vang lên, giọng nói có chút lo lắng

“Bạch Nguyên?”
“Em ở đây!”

Vẻ mặt của Bạch Nguyên dịu đi ngay lập tức, cô ấy vội vàng đáp lại.

Ngay sau đó, có tiếng bước chân dồn dập, bên ngoài tường vang lên một giọng nam nhân: “Em đâu rồi? Mau về thôi!”

Bạch Nguyên mỉm cười, chớp mắt nhìn tôi, sau đó nhẹ giọng nói:
“Nhưng… tường cao như vậy, em sợ lắm, anh đỡ em đi!”
“Được, để anh đỡ em”

Đối phương đáp ứng không chút do dự

Vì vậy, tôi nhìn Bạch Nguyên, người vừa lúc nãy gần như bay xuống đang chậm rãi trèo lên tường một cách vụng về, rồi nhảy xuống. 

Nghe âm thanh thì người dưới bức tường đỡ được cô ấy

Hai người nhẹ nhàng trò chuyện, thanh âm dần dần nhỏ đi
Tôi quay lại nhìn Linh, thấy anh ấy cũng đang nhìn tôi, lông mày hơi nhăn lại, ra vẻ suy tư

Mắt chạm nhau, anh vẫy tay với tôi.
“Qua đây!”

Tôi ngoan ngoãn bước tới.

Vừa tới gần, tôi lại bị anh dồn vào góc tường

Anh một tay giữ cổ tay tôi, một tay anh che mắt tôi, môi anh chạm vào có cảm giác ấm áp

Anh khẽ xoay người, giọng rất trầm

“Người phụ nữ ồn ào cuối cùng cũng đi rồi!”

Trong một góc vắng vẻ và tối tăm, nụ hôn của anh vội vàng rơi xuống, anh thấp giọng thở dài:
“Vừa rồi ở phòng bảo vệ, anh đã muốn hôn em rồi!”

21
Gần đây, tin đồn đã lan truyền trong bệnh viện.

Mọi người đang bí mật truyện tai nhai rằng Linh là một cậu bé được tôi bao nuôi?

Còn bằng chứng thì…

Rất đơn giản, mọi người suy luận cũng tất tài tình

Một đồng nghiệp nhìn thấy tôi lái xe đưa đón anh ấy đi làm về, công việc bảo vệ của Linh được sắp xếp bởi một người mà tôi ủy thác, và……
Trưa nào tôi cũng làm cơm cho anh

Dựa trên những điều trên, mọi người gần như đã nghĩ rằng tôi là kim chủ của Linh.

Mặc dù, tất cả họ đều phớt lờ sự thật rằng tôi thực sự nghèo, đúng kiểu rất nghèo!

Những ngày qua, không biết bao nhiêu lần tôi đã nghe thấy hai từ “trai bao” một cách rõ ràng và bí mật.

Có một cô y tá nhỏ họ Hồ trong bệnh viện của chúng tôi, gia đình rất giàu có, cô ấy đến đây làm việc để giết thời gian, thậm chí cô ấy còn mấy lần trốn việc đi tìm Linh, nói rằng cô ấy sẽ chăm sóc cho anh

Tôi nghe nói rằng giá mà cô ấy đề xuất đã tăng từ 10.000 mỗi tháng lên 50.000

Linh vẫn không hề lay chuyển và lần nào cũng từ chối với khuôn mặt lạnh lùng

Nhưng y tá Tiểu Hồ dường như bị mê hoặc bởi khuôn mặt điển trai của Linh, và sau nhiều lần thất bại, cô ấy bắt đầu tặng Linh bằng nhiều thứ khác nhau mà không chút đắn đo.

Linh cuối cùng đã tức giận

Lợi dụng Linh chợp mắt khi trực ca, cô ta đã bí mật hôn lên má anh

Sau đó cô ta đột nhiên biến mất

Tôi hơi hoảng nên lặng lẽ chạy đến bên anh hỏi:“Anh sẽ không mang cô ấy……”

Vừa nói tôi vừa làm động tác tay cứa lên cổ.

Khi đó, Linh đang ngồi trên ghế uống nước, khi nghe thấy điều này, anh nhướng mi và nhìn tôi với vẻ mặt lười biếng

“Yên tâm, anh sẽ không giết người đâu”

“Vậy cô ấy…”

“Đằng kia”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, thấy một con mèo mướp nhỏ đang nằm trong góc phòng bảo vệ, vùi mặt vào hũ thức ăn cho mèo, vui vẻ ăn

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Linh từ từ đặt tách trà xuống, sau khi trở thành người, anh chàng này có thêm một sở thích: thưởng thức trà

“Yên tâm, đây chỉ là trừng phạt, trời tối anh sẽ biến cô ta trở lại”
“Cái đó……”

Tôi liếc mắt nhìn con mèo nhỏ với vẻ mặt oán hận trên mặt đất: “Anh không sợ cô ta…”

Nói được nửa chừng, tôi lại nuốt xuống

Đúng vậy, cô ta có thể nói với ai chứ?

Nói rằng cô ta gặp ma, cả buổi chiều biến thành con mèo nhỏ?
Có ai thèm tin cô ta vừa mới gặp ma cơ chứ!

22
Sau lần đó, Tiểu Hồ cảm thấy như mình đã nhìn thấy ma khi nhìn thấy Linh.

Trong vòng vài ngày, cô ấy đã từ chức ở đây

Tuy nhiên, những lời đàm tiếu về tôi và Linh trong bệnh viện vẫn chưa dừng lại vì sự ra đi của vị đại tiểu thư này

Hơn nữa, thậm chí còn có tin đồn rằng Linh ở lại bệnh viện làm nhân viên bảo vệ, chỉ để đáp ứng yêu cầu của tôi mọi lúc mọi nơi

Nghe được những lời này, tôi khóc không ra nước mắt, nói không thành lời

Tôi không giỏi giao tiếp, nhưng vì Linh, tôi gần như ngừng tương tác với những người khác trong bệnh viện không cố gắng bắt chuyện như trước đây

Ngoại trừ những giao tiếp cần thiết trong công việc, tôi hầu như không thể nói quá ba câu với các đồng nghiệp trong bệnh viện

Tôi khó tránh khỏi việc cảm thấy buồn vì những tin đồn nói về tôi như thế này

Và tất cả những điều này tiếp tục cho đến một đêm thứ Sáu….

Khi tôi tan sở, Linh nắm tay tôi và dắt tôi vào bên đường: “Tối nay anh sẽ không đi xe điện nữa”

“Vậy đi bằng cái gì?”

Linh không trả lời tôi.

Bên đường, vài nữ đồng nghiệp trong bệnh viện đang lặng lẽ thảo luận quanh một chiếc xe sang trọng

Vì tò mò, tôi nhìn lại lần nữa

Chà, Rolls Royce

Tôi còn tưởng rằng Linh cũng muốn đi chiếc xe này, thì cửa xe đột ngột mở ra, người đàn ông mặc vest đen đột ngột bước xuống, vội vàng bước tới mở cửa hàng ghế sau, quay người lại nói:“Mời ngài lên xe”

Người đàn ông hướng về phía tôi và Linh

Tôi sững người, chưa kịp nói gì thì đã bị Linh kéo lên xe

Bên cạnh, Linh lặng lẽ nhìn các đồng nghiệp nữ bên ngoài xe, với một nụ cười nhạt

“Xin lỗi, để tôi nói rõ, tôi không phải trai bao, Tô An An cũng không phải kim chủ, cô ấy là bạn gái của tôi”

Nói xong, tài xế bên ngoài kịp thời đóng cửa xe lại.

Xe chạy đi, tôi sờ vào chiếc ghế da phía dưới, suýt chút nữa nghiến răng hỏi:
“Nói mau, chiếc xe này bao nhiêu tiền”

Linh xoa đầu tôi: “Không tốn tiền, đồ ngốc ạ”

Nói xong anh nhắm mắt lại, dù tôi có gặng hỏi thế nào anh cũng không nói một lời.

Cho đến khi xe dừng lại

Anh mở mắt và nắm lấy tay tôi

Tập đoàn Vân Hằng?

Rất lớn….

Linh nắm tay tôi và dẫn thẳng vào trong

Chân của tôi hơi run, nhưng anh lại rất bình tĩnh như thể đang đi thăm khu vườn sau nhà của mình

Sau khi vào thang máy, anh nghiêng người nói nhỏ vào tai tôi câu giải thích đầu tiên

“Thích không? Của anh đấy!”
“Công ty này là của nhà anh?”

Tôi nuốt nước bọt

Nhưng nghĩ lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên, gia đình của Linh… có lẽ cũng là một con mèo đội lốt người

Nói bọn họ là quái vật cũng không sao, tóm lại bọn họ đều có một ít thần thông, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm, giàu có hẳn là bình thường.

Nhưng……

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Linh nhẹ nhàng nói điều gì đó

Anh nói đã đến lúc đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh rồi

23
Gặp bố mẹ anh ấy?

Tôi không chuẩn bị trước, khi nghĩ đến việc gặp cha mẹ của Linh, chân tôi bủn rủn vì sợ hãi

Linh nhận thấy sự kỳ lạ của tôi, cười nhạo tôi vì sự rụt rè.

Anh nắm tay tôi nhẹ nhàng nói: “Em đừng lo, có anh ở đây rồi”

Tôi đã rất lo lắng và đi theo anh ấy vào một văn phòng
Lần đầu gặp gia đình của Linh 

Cha của Linh mặc một bộ vest sẫm màu và đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn xuống một tập hồ sơ.

Trên ghế sofa bên kia, một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài thanh tú đang ngồi trên ghế sofa uống trà, bên cạnh bà là một cô gái trẻ, lông mày và ánh mắt có phần giống với Linh

Tôi quá lo lắng nên đã chậm chạp giới thiệu

Tuy nhiên, bố mẹ Linh phản ứng rất nhẹ nhàng

Điều này càng khiến tôi lo lắng hơn

Cha của Linh luôn ngồi ở bàn làm việc, ngoại trừ hơi gật đầu khi tôi chào, ông ấy hầu như không gì nói với tôi, luôn chăm chú làm việc

Mặc khác mẹ của Linh thì nhiệt tình hơn nhưng vẫn rất khách sáo

Còn em gái của Linh, một cô gái tuổi teen rất thích tôi

Thậm chí là….

Sau khi làm quen, cô ấy trực tiếp biến thành một con mèo đen nhỏ trước mặt tôi, nép vào lòng tôi, cọ cọ làm nũng.

Tôi đột nhiên nhớ lại những gì Bạch Nguyên đã nói ngày hôm đó.

Có lẽ nào… Tôi thực sự là một kẻ thu hút mèo sao?

Thảo nào, khi tôi làm việc trong bệnh viện, những chú mèo và chó đến đó đều rất thân thiết với tôi

Ngoại trừ những con đã được triệt sản trong tay tôi.

Tuy nhiên, mặc dù thái độ của cha mẹ Linh không nhiệt tình nhưng cũng không thiếu phép lịch sự

Trước khi đi, mẹ Linh đưa cho tôi một phong bì màu đỏ, dày một cách lố bịch.

Tôi muốn từ chối, nhưng Linh đã giật lấy nó một cách thẳng thừng và nhét vào túi của tôi.

Bên tai anh thấp giọng nói:
“Cầm đi, lát nữa anh mua ít cá!”
“…”

Trong lòng tôi, con mèo đen nhỏ vẫn đang cọ tới cọ lui, cho đến khi tôi chuẩn bị rời đi, nó đã bị Linh ôm cổ ném trở lại sô pha.
Lúc sắp rời đi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng không khỏi có chút u sầu

Cha mẹ của Linh họ có thể thực sự chấp nhận tôi không?

Dù sao, mèo và người rất khác nhau hoàn toàn mà…

Đưa cho tôi một phong bì màu đỏ, nếu chỉ là vì muốn giữ thể diện cho Linh thì có thể tùy tiện đưa cho tôi mà? Nhưng thái độ của cha mẹ Linh vừa rồi có chút thờ ơ…

Tôi không khỏi suy nghĩ lung tung

Tuy nhiên, ngay khi tôi đi ra ngoài, Linh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi và làm động tác “suỵt” với tôi

Giây tiếp theo, giọng nói của bố mẹ Linh vang lên phía sau cánh cửa

“Tiểu cô nương kia có thể hút mèo sao? Lúc nãy suýt nữa nhịn không được muốn đi tới gần cô bé, may mà anh kìm lại được đấy”

Mẹ Linh cười nói: “Đây là lần đầu tiên gặp mặt, nếu em không nhịn được như con gái của anh mà đi tới xoa đầu cô bé, chắc chắn sẽ dọa cô bé mất”

“Đúng là lực bất tòng tâm” 

Giọng nói của cha Linh cũng truyền đến: “Anh vẫn là thông minh hơn, giả vờ làm việc, nhưng thật ra các thư mục đều bị làm lộn xộn”

Linh kéo tôi đi và không nghe thấy những lời phía sau

Khi bước vào thang máy, tôi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần
Vậy là bố mẹ Linh thích mình lắm hả?

Có giống với Bạch Nguyên không?

Vẫn đang trong thang máy nên tôi không khỏi thắc mắc
Linh liếc tôi một cái: “Cô gái ngu ngốc”

Anh giơ tay vò mái tóc tôi rối tung: “Từ nhỏ đến lớn em không nhận ra mình rất hấp dẫn mèo sao?”

Tôi đã suy nghĩ về nó một cách cẩn thận

Thực sự là……

Bất kể chúng là mèo hoang hay đã có chủ chúng đều rất thân thiết với tôi khi nhìn thấy tôi

Linh khịt mũi: “Thể chất hút mèo huyền thoại nhất định là em. Hầu như tất cả mèo khi nhìn thấy em đều không thể không đến gần, muốn được làm nũng,..”

Tôi nhạy bén nắm bắt những điểm chính.

Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi, tôi tiến lên hai bước đến gần anh
“Cho nên, vừa nhìn thấy em, anh cũng muốn làm nũng?”

Linh bị tôi chặn trong góc thang máy, làn da trắng nõn dần ửng hồng

Anh đỏ mặt.
“KHÔNG!”

Anh nghiến răng đẩy tôi ra: “Anh là mèo đực! Làm sao có thể làm nũng, cô gái ngu ngốc”

Những gì anh ấy nói là đúng, nhưng tai của anh ấy đã tự động bác bỏ

Đêm đó….

Tôi cố tình giả vờ ngủ, anh chàng này hình như đêm nào cũng ngủ rất muộn, vì tò mò nên tôi muốn biết mỗi đêm sau khi tôi chìm vào giấc ngủ, anh đã làm những gì?

Vì vậy, sau khi tôi giả vờ ngủ gần nửa tiếng đồng hồ, Linh khẽ gọi tên tôi:
“Tô An An?”

Tôi vẫn giữ nhịp thở đều đặn và không cử động

Anh ấy dường như tin tôi đã ngủ say, vì vậy tiến về phía tôi, gần như dựa vào tôi, và…..

Vùi mặt vào vòng tay của tôi, xoa nhẹ lên mặt!

Tôi khó có thể nhịn được việc bật cười nhưng vẫn cố gắng kìm hãm lại

Ban ngày ai lo lắng đến đỏ cả tai, nói mình là mèo đực, sẽ không làm nũng với người khác

Đêm đó, cuối cùng tôi cũng biết tình trạng của mình mỗi đêm khi tôi chìm vào giấc ngủ.

Người này biết rằng tôi là một người ngủ nhiều, vì vậy anh đã liều lĩnh dụi đầu vào cánh tay hoặc cổ của tôi, khi xoa đủ rồi, anh nâng cánh tay tôi lên và vùi mặt vào cánh tay tôi.
Một lúc sau, giọng anh như bị bóp nghẹt từ lồng ngực

“Cô gái ngu ngốc, thân thể của em sao lại thơm mềm như vậy, thật thoải mái”

Lần này tôi không kìm được, bật cười thành tiếng

Người đàn ông trong vòng tay tôi lập tức đóng băng

Sau gần nửa phút, Linh ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của tôi, khuôn mặt tối sầm khủng khiếp.

“Em. . . Chưa ngủ?”

Thấy không giả bộ được nữa, tôi chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh: 
“Ừ, em mới ngủ dậy”

Linh dường như không tin điều đó

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, sau đó tức giận lao tới

Tôi ở dưới người anh, hai tay tôi bị một bàn tay của anh trói chặt, không thể cử động.

“Linh, anh đang xấu hổ”

Tôi càng thấy thú vị hơn khi thấy anh ấy ngại ngùng
“Chắc chắn không?”

Anh phủ nhận: ” Anh là. . . “

Ánh mắt anh ta lướt qua mặt tôi, khẽ liếm môi: “Anh đang làm một thí nghiệm để xem em có thực sự có thể chất hút mèo hay không mà thôi”

“Ồ–”

Tôi ồ một tiếng dài và nhướng mày nhìn anh

“Xin hỏi, anh có thoải mái không?”

Anh cọ vào người tôi trông giống hệt con mèo tôi từng nuôi

Ling im lặng một lúc lâu, sau đó đỏ mặt và thốt ra ba từ: “Không có gì”

Tôi chưa kịp nói tiếp, anh đã đỏ mặt nhét tôi trở lại chăn, kéo chăn trùm lên đầu tôi, giọng anh vang lên:
“Mau ngủ đi! Cô gái ngu ngốc”

(Hoàn)

Ngoại truyện:

Tôi và Linh sắp kết hôn

Thật ra lúc đầu tôi cũng hơi e ngại

Tôi là người, anh là mèo, chúng tôi thật sự có thể bỏ qua khoảng cách, bất chấp tất cả đều ở bên nhau sao?

Cho đến khi, tôi vô tình gặp được người lý tưởng của Bạch Nguyên

Thật trùng hợp, anh ấy thực sự là đàn anh mà tôi biết khi còn đi học
Tại bữa tiệc sinh nhật của Bạch Nguyên, Linh và Bạch Nguyên đã thi uống rượu tại KTV, cả hai đều say, chúng tôi chăm sóc họ và nói chuyện phiếm

Đàn anh đột nhiên hỏi tôi: “Linh cũng là mèo đúng không?”

Tôi đóng băng

Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, anh ấy mỉm cười: “Thật ra, anh biết Bạch Nguyên là một con mèo trắng rồi”

Tôi vẫn không nói

Bạch Nguyên luôn giả vờ trước mặt anh ấy

Cô luôn cho rằng anh ấy không biết thân phận của mình.

Bạch Nguyên từng nói rằng cô ấy muốn che giấu danh tính của mình và sống với đàn anh đến hết đời.

Tôi ngước nhìn anh
“Vậy anh sợ cô ấy sao?”

Anh mỉm cười, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Bạch Nguyên
“Không sợ, tại sao phải sợ?”

Tôi im lặng, anh nói tiếp:
“Dù là người hay mèo, cô ấy vẫn là cô ấy”
“Có thể với họ, anh chỉ là một con người có thể dễ dàng bị bóp chết, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy. Có thể bọn anh không sinh được con nhưng sau này anh sẽ cùng cô ấy vào cô nhi viện nhận nuôi một em bé hoặc nuôi nhiều mèo con ở nhà”
“Có lẽ, cho dù anh chết đi, đối với cô ấy mà nói, cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời của cô ấy, nhưng anh vẫn hy vọng mình có thể ở bên cạnh cô ấy dù chỉ là mấy chục năm nữa”

Tôi lặng nghe mà lòng như bị bóp nghẹt.

Tôi quay đầu lại, nhìn Linh đang nằm trên sô pha, nhẹ giọng hỏi anh: “Nhưng khi chúng ta rời khỏi thế giới này, họ sẽ rất buồn đúng không? Trong những năm dài sắp tới, họ sẽ phải một mình đối mặt với những ký ức đó”

Trong phòng, đàn anh châm một điếu thuốc cười nhẹ
“Lựa chọn của mỗi người không giống nhau.”
“……”
“Anh hiểu cô ấy. Nếu bây giờ anh từ bỏ cô ấy với lí do sợ sau này cô ấy sẽ buồn, điều đó sẽ chỉ khiến cô ấy buồn hơn. Nếu sau này anh đi đến cuối cuộc đời, anh tin rằng chúng anh sẽ gặp lại nhau, cô ấy trong những năm tháng dài đằng đẵng. Nếu cô ấy chưa quên anh, thì anh sẽ nhanh chóng đầu thai để tìm cô ấy. Nếu cô ấy gặp được người tốt hơn, thì anh cũng sẽ rất vui, ít nhất cô ấy sẽ không buồn vì sự ra đi của anh”

Tảng đá lớn cắm vào ngực tôi đã lâu cuối cùng cũng từ từ rơi xuống

Lúc này, Linh đột nhiên nói chuyện

Tôi giật mình, vội cúi người lắng nghe, vừa vặn nghe thấy anh lẩm bẩm

“Tô An An, cô gái ngu ngốc… đừng… đừng bỏ rơi anh”

Trái tim tôi ấm dần lên

Tuy nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông tiếp tục lẩm bẩm
“Cô gái ngu ngốc, dám triệt sản anh, tin hay không, anh. . . . . .”

Sau đó không có gì xảy ra

Còn tôi thì dở khóc dở cười, thực sự là một gã đầy thù hận, trong giấc mơ vẫn không quên mình đã bị thiến

Căn phòng có chút lạnh lẽo, trên trán Linh lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng

Sau khi lau mồ hôi cho anh ấy, tôi đứng thẳng dậy, nhưng không ngờ nhìn thấy

Bạch Nguyên, người đang ngủ say, đã có những giọt nước mắt không thể nhận ra ở khóe mắt.

Cô ây khóc….

Cho nên… Cô vừa rồi hẳn là nghe được đàn anh nói cái gì rồi….

Đàn anh không phát hiện sự khác thường của cô, liền xoay người bế ngang cô lên, chào tôi xong liền ôm cô rời đi.

Nhưng Linh vẫn ngủ say

Tôi cụp mắt nhìn anh, cẩn thận vạch lông mày và ánh mắt anh, lòng tôi mềm đến loạn cả lên

Đúng

Dù là người hay mèo, ai cũng có thể có cuộc sống thực sự.

Đời người có hạn, chỉ cần có can đảm để yêu. Như vậy là đủ rồi
Trân trọng niềm vui hiện tại mà mình có

Tôi chợt nghĩ vài thứ linh tinh và đôi mắt tôi bất giác đỏ hoe

Đột nhiên, tiếng thì thầm của Linh lại vang lên trong phòng
“Em có biết vì sao anh gọi em là cô gái ngu ngốc không…”
“…..”
“Bởi vì anh ở cùng với em lâu như vậy, anh muốn cùng em làm quen, nhưng em mỗi lần đều đối với anh như một con mèo hoang… đồ ngu ngốc…”

Tôi không biết nên cười hay khóc bởi câu nói ấy

Trong ánh đèn mờ ảo, tôi lặng lẽ nhìn anh

Linh có khuôn mặt điển trai

Những ngón tay của tôi lướt trên khuôn mặt anh qua lông mày, vuốt ve chóp mũi, và cuối cùng đặt lên môi anh

Tôi cười khẽ

Thật ra thì tôi luôn nhớ anh

Chỉ là lúc đó tôi không biết anh là một con mèo đã thành người, tôi chỉ nghĩ nó là một con mèo hoang bướng bỉnh và dễ thương, thân hình đen nhẻm, một đôi mắt xanh biếc, trên người có một khuyết điểm nhỏ xíu ở bên tai

Tôi luôn biết đó là anh….

Đó là lý do tại sao tôi luôn chuẩn bị xúc xích giăm bông trong túi.

Thật là một con mèo ngu ngốc!

(HOÀN TOÀN VĂN) 

error: Content is protected !!