Góc Của Chan

YÊU ĐƯƠNG VỚI CHÀNG MÈO – CHƯƠNG 4

12

Hắc Linh bây giờ có thể tùy tiện biến thành hình dạng con người, nhưng có lẽ bởi vì đạo đức còn kém, nói đúng hơn môi trường sống của mèo và môi trường sống của con người khác nhau. Nên lúc biến hình, chắc vẫn chưa hoàn thiện phần người, nên đôi tai mèo đó không thể biến mất.

Con mèo này không thể mang chiếc tai mèo sinh động đó ra ngoài đường được, người ta sẽ nhìn với ánh mắt như thế nào cơ chứ. Nhưng nó cũng không muốn ở nhà một mình nên chỉ còn cách biến trở lại thành một con mèo đen khi đi cùng tôi đến nơi làm việc.

Trời bắt đầu trở nắng nó cũng than, trời mưa nó cũng trách, sao mà là mèo thôi mà lại phiền như thế chứ!

Nó luôn mắng chửi, càm ràm trên đường mỗi ngày nhưng quả thật con mèo này khá là chính trực. Mặc dù là mắng mỏ tôi, trách tôi thế này thế kia, nhưng khi gặp nguy hiểm nó lại rất bảo vệ tôi, dùng sức lực của nó để bảo vệ tôi.

Ví dụ như một lần khi tôi đang đi được nửa chặng đường để đến chỗ làm, đột nhiên một chiếc xe ô tô mất kiểm soát lao về phía tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen lao vụt qua.

Ngay sau đó là tiếng phanh gấp của chiếc xe

Tên tài xế phanh gấp và dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt

Lúc đó tôi mới thấy rõ Hắc Linh dùng thân mình chặn trước mặt tôi.

Nhưng rõ ràng nó vẫn với bộ dạng và hình hài con mèo, cũng không to bằng tôi. Nhưng mà lại liều cả thân mình để chắn cho tôi

May mắn thay, chiếc xe đó đột ngột dừng lại vào giây phút cuối cùng, tôi và Hắc Linh đều ổn, không ai bị thương.

Sau khi tôi rời đi, tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không thể nhịn nó nữa, không thể không mắng mỏ nó một chút, sao lại tùy tiện như thế chứ!

“Biết là không cản được. mà còn xông tới, không phải nên trực tiếp bỏ chạy à? Sao lại hành động tùy tiện như thế”

Dưới chân tôi, Hắc Linh nhìn tôi một cách trống rỗng, vẫn tiếp tục chửi rủa, trách móc tôi nhiều lời:
“Anh có chín cái mạng, cứu em một lần, anh sẽ không chết, em thì sao? Lấy thân thể nhỏ bé của em, vừa vặn có thể để anh chứng kiến em bị chiếc xe tải ngu ngốc như thế đụng trúng à!”

“……..”

“Đồ phụ nữ ngu ngốc” – Nó nói xong quay mặt đi

13

Hắc Linh trở thành khách quen của bệnh viện chúng tôi

Sở thích của nó là nằm trên cửa và chế nhạo chúng khi tôi triệt sản cho chó mèo.

Hắc Linh thấy thế cũng lên tiếng chế giễu: 
“Này anh bạn, anh đây vẫn có thể trở lại bình thường, chú mày có thể không, có thể không, liuliu! Haha, chắc chắn là không thể rồi” – Hắc Linh ngân cổ lên nói

Vì vậy, nó đã bị những con chó mèo ở đó đánh đập rất nhiều.

Mỗi ngày đều bị một bầy chó mèo rượt đuổi khắp bệnh viện cũng khá thú vị.

Ngoại trừ–

Khi tôi gặp Châu Triết

Châu Triết cũng là một bác sĩ thú y, là đồng nghiệp và có mối quan hệ rất tốt với tôi.

Mọi người trong bệnh viện đều biết rằng Châu Triết thích tôi. Anh ấy cũng không che đậy tình cảm của mình mà thẳng thắn bày tỏ, thắng thắn theo đuổi tôi, cả công khai và bí mật, nhưng tôi đều từ chối.

Trên thực tế, bác sĩ Châu rất tốt, đẹp trai, ngay thẳng và dịu dàng, điều kiện gia đình cũng có vẻ tốt.

Hầu như không có khuyết điểm nào 

Nhưng mấu chốt là tôi không có tình cảm với anh ấy.

Anh hiền quá, cuộc sống của anh cũng rất nhẹ nhàng. Còn cuộc sống của tôi vốn đã yên bình như một vũng nước đọng, mong gặp được người thú vị để khuấy động sắc màu của cuộc sống, có thể khiến tôi có một cuộc đời thêm rực rỡ.

Nhưng bác sĩ Châu quá giống tôi. Nói chung hơn giữa bọn tôi chỉ hợp làm anh em tốt mà thôi!

Chúng tôi thường ngồi trong cùng một văn phòng cả ngày mà không nói với ai lời nào.

Tối thứ 6 khi tôi chuẩn bị tan sở thì bất ngờ lại bị một con mèo cào, vết thương ở khủyu tay sau nên không tiện để xử lí vết thương.

Đúng lúc, Châu Triết đang ở bên cạnh tôi nên đã mang dụng cụ đến khử trùng cho tôi. 

Ống tay áo đã che đi vết thương, Châu Triết đã xắn ống tay áo cho tôi một chút, động tác của anh ấy rất thuần thục, thậm chí còn không chạm vào tôi.

Tuy nhiên……

Khi anh ấy cúi đầu sát trùng cho tôi, lại đột nhiên giẫm phải một vũng nước trên mặt đất, trượt chân và suýt nữa ngã nhào vào người tôi.

Vào lúc này, Hắc Linh tình cờ xuất hiện trước mặt tôi với cái đuôi đang ngoe nguẩy.

Nó lập tức tức giận đến nổ tung, nhìn Châu Triết chằm chằm

Dưới cái nhìn kinh ngạc của tôi, nó bay tới, đá bác sĩ Châu, cắn ống quần của tôi và lôi tôi ra một cách tuyệt vọng.

Tôi chứng kiến cảnh tượng ấy, chưa kịp hoàn hồn. Cùng lúc đó, giọng nói của anh ấy vang lên trong đầu tôi:
“Đi theo tôi, đồ phụ nữ ngu ngốc, đây là mệnh lệnh!”

Tôi không thể nào không nghe theo nó nên đã vội vàng xin lỗi bác sĩ Châu rồi bỏ chạy.

Hắc Linh đưa tôi đến một căn phòng chứa đồ bị bỏ hoang.

Nó di chuyển khéo léo, nhảy lên và dùng cơ thể mở cửa rồi bước vào trước.

Không có ai trong hành lang.

Tôi do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định theo vào.

Tuy nhiên, ngay khi tôi bước vào cửa, ai đó đã nắm lấy cổ tay tôi và đẩy tôi ra sau

Cánh cửa đóng sầm lại, tôi bị anh đẩy vào góc tường.

Đó là Linh!

Một con mèo trong hình dạng con người.

Đôi tai mèo đen kia thoáng qua lửa giận, anh cụp mắt nhìn tôi, dùng giọng điệu lạnh lùng hiếm thấy nói: “Hắn ôm em?”

14

Tôi ngước lên, thấy ánh sáng trong mắt anh thấp thoáng, trên đó viết rõ chữ “ghen” to tướng biểu lộ trên mặt hắn,

Tôi vẫn luôn là một người vô vị, nhưng lúc này lại không nhịn được trêu chọc anh, nhướng mày cười nói: “Chỉ là ôm thôi mà, không có gì”

Trong con ngươi ánh mắt của anh tỏa ra một chút lạnh lẽo. Hăc Linh đáp lời, tiến tới sát tôi hơn:
“Làm sao có thể không có việc gì” 

Âm thanh của anh ngày càng trầm xuống, nghiến răng nói nửa câu sau: “Đêm đó anh hôn em, em đã là của anh, người đàn ông khác không được đụng vào em, không được ôm em.”

Vừa nói anh vừa ấn tôi vào trong ngực anh: “Muốn ôm thì tìm anh, không phải là anh không thể ôm em đâu?”

Bên tai tôi, nhịp tim anh đập nhanh và rõ ràng. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ anh

Thấy nó ngày càng tức giận, tôi không trêu chọc anh nữa, vỗ vỗ lưng anh ấy, giải thích:

“Tôi bị trầy xước ở cánh tay, bác sĩ Châu chỉ khử trùng cho tôi thôi. Chân anh ấy bị trượt suýt ngã xuống người tôi”

Hắn hừ một tiếng, tỏ vẻ không cam tâm: “Cái gì trượt chân, rõ ràng là có thâm ý.”

Vừa nói, nó vừa nắm lấy cánh tay của tôi: “Vậy không cần hắn khử trùng vết thương, tới chỗ tôi đi, tôi chữa cho em”

Ánh mắt anh dán chặt vào vết trầy xước trên khuỷu tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Em không biết nước bọt của mèo có tác dụng sát trùng sao?”

Một giây sau, anh khẽ cúi đầu xuống, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng quét qua vết thương.

Tôi không khỏi run lên, vô thức đẩy anh ra.
“Anh. . . Nước bọt của mèo chỉ có thể trị cho chính mình, đối với người vô dụng thôi, không có hiểu quả đâu”

Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng đáp
“Ai nói thế?”

Tôi còn chút hoảng loạn: “……”

Anh cười: “Anh không phải là một con mèo bình thường, anh là một con mèo đã trở thành người”

Nhưng mèo thì vẫn là mèo, dù hóa người thì cũng vẫn là mèo mà thôi

Nó trừng mắt nhìn tôi: “Cô gái ngu ngốc, sau này nhớ tránh xa tên Chu Triết kia ra, hắn không có ý tốt với em.”

“Ừm” – Tôi ngoan ngoãn gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Nó nhìn tôi nghiêm nghị:
“Nếu như còn để tôi phát hiện em và hắn không biết giữ khoảng cách, thì tôi sẽ. . . ” Hắn dài giọng nói, ánh mắt thâm thúy.

“Tôi sẽ làm sao?”

Tôi đã không thể đợi câu tiếp theo của anh ấy trong một thời gian dài, vì vậy tôi không thể không hỏi.

Tuy nhiên, giọng nói vừa rơi xuống.

Anh chặn môi tôi lại.

Không còn nhẹ nhàng như đêm đó, anh lấy một tay đặt dưới cằm tôi, dùng đầu lưỡi mở môi tôi ra, hôn tôi một cách cuồng nhiệt.

Trong căn phòng bỏ hoang, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay đặt trước ngực anh làm thế nào cũng không đẩy được.

Anh ấy từ từ lấy tay che mắt tôi và hôn tôi chậm hơn.

Đột nhiên…..

Khi tôi dần dần thỏa hiệp, không còn chống cự nữa, cánh cửa phòng chứa đồ đột nhiên bị đẩy ra mà không báo trước

15

Khuôn mặt của bác sĩ Châu xuất hiện trước cửa, anh ngược với ánh đèn nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ấy.

Không khí tĩnh lặng đến chết người.

Tôi sững sờ trong hai giây trước khi nhận thấy rằng đôi mắt của bác sĩ Châu dường như đang nhìn vào tai của Hắc Linh.

Tai!

Lúc này tôi mới nhớ ra rằng mặc dù lúc này Hắc Linh đã biến thành hình người nhưng đôi tai mèo đó vẫn không thể biến mất.

Sau hai giây im lặng, bác sĩ Châu đột nhiên quay người rời đi.

Khi tôi định thần lại, hình bóng của anh ấy đã biến mất sau cánh cửa.

Nếu không phải cánh cửa mở toang, tôi còn tưởng rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút lo lắng: “Anh ấy sẽ không nói ra chứ? ”

Tôi ngước lên nhìn Hắc Linh.

Nhưng anh ấy ngân mặt lên, bĩu môi “Nói đi? Xem ai sẽ tin?”

Phải!

Ai mà tin được trên đời này thật sự có một con vật có thể trở thành người chứ. 

Cửa phòng đóng lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi đột nhiên chú ý đến đuôi mắt của Hắc Linh hơi nhếch lên trước mặt tôi, trong đôi mắt xanh thẳm có một tia mơ hồ.

Khi nhìn tôi, yết hầu của anh lặng lẽ di chuyển.

Anh ấy nói, giọng hơi bị nghẹt lại, hơi thở từ từ nhìn tôi

“Em có thể tiếp tục!”

Tôi sửng sốt, trơ mặt ra nhìn: “Tiếp tục cái gì?”

Không ai trả lời tôi, và Hắc Linh đã thay thế câu trả lời bằng những hành động thiết thực.

Nụ hôn của anh lướt nhẹ, từ khóe mắt anh đến môi tôi

16

Khi ra khỏi phòng chứa đồ, tôi gần như bị nụ hôn làm cho choáng váng.

Nó chỉ là một con mèo, nhưng kỹ năng hôn của nó không tệ

Trở lại phòng làm việc, lúc đầu tôi hơi lo lắng, nhưng bác sĩ Châu đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh như thường ngày

Không có gì thay đổi.

Tôi thở phào và tiếp tục làm việc.

Sắp đến lúc tan ca.

Khi tôi đang suy nghĩ xem nên nấu mì cho bữa tối hay mua lòng bò ở tầng dưới, thì đột nhiên có ai đó chặn đường tôi.

Nhìn lên, là bác sĩ Châu.

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt quét qua Hắc Linh đang ở dưới chân tôi, anh nhỏ giọng nói:
“Em rảnh không? Tối nay cùng nhau ăn cơm đi”

Lúc đầu tôi định từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, cứ như thế này cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa có thể vừa rồi anh ấy đã nhận ra thân phận của Hắc Linh nên tôi vẫn hơi lo lắng.

Tôi cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Còn Hắc Linh được tôi dỗ dành nên đã tự về nhà.

Bên trong nhà hàng.

Các món ăn được dọn ra, và tôi vừa uống hai ngụm nước chanh thì Châu Triết tỏ tình với tôi.

Tôi nhíu mày, tỏ rõ ý từ chối.

Tuy nhiên……

Bác sĩ Châu đã khóc.

Tôi sững sờ, bối rối nhìn bác sĩ Châu thường ngày dịu dàng và tinh tế đang khóc trước mặt tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Anh hỏi: “Có phải vì con mèo đen đó không?”

Tôi sững người một lúc.

Anh ấy biết tất cả.

Thấy tôi không nói gì, anh ta cười lạnh: “Tô An An, em bị sao vậy, em thà yêu đương với quái vật còn hơn ở bên anh sao?”

Tôi không dám nhìn thẳng anh, nhẹ nhàng với sự kiên nhẫn đáp: “Anh rất tốt”

“Vậy sao em lại không đồng ý ở bên anh?”

Tôi kiên nhẫn giải thích: “Có ngoại hình đẹp, tính cách trầm tĩnh, gia cảnh tốt đều tốt nhưng em không có tình cảm với anh. Tính cách của chúng ta quá giống nhau, không phù hợp”

“Vậy, em có tình cảm với con quái vật đó?”

Anh ngắt lời tôi với giọng mỉa mai.

“Là bởi vì khuôn mặt của nó? Hay là bởi vì hắn có thể làm cho em vui vẻ?”

Bác sĩ Châu trước mặt tựa hồ trở thành một người khác vậy, ăn nói không còn chuẩn mực nữa: “Tô An An, thì ra là em thích tên tiểu tử này”

“Vậy em nói xem, tại sao anh lại ở trước mặt em làm ra vẻ quân tử lâu như vậy chứ?”

Anh nới lỏng cà vạt, tất cả sự chững chạc và vững vàng thường ngày đều biến mất, anh cũng tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, tùy ý đặt lên bàn.

“Tô An An”

Anh ấy gọi tên tôi bằng một giọng khàn khàn, và lời nói của anh ấy trở nên thô bạo.

“Anh cật lực giả bộ ở trước mặt em lâu như vậy, nhưng em không thích nghe lời, thích cái xấu, vậy cũng tốt”

“Đi thôi, đêm nay anh sẽ cho em biết, con mèo đen kia có khuôn mặt xinh đẹp nhưng căn bản không có cách nào thỏa mãn em cả”

17

Anh gọi người phục vụ tính tiền rồi đứng dậy đi về phía tôi.

Ngay khi anh ấy nói chuyện, tôi đã muốn tạt một cốc nước vào mặt anh ấy, nhưng tay tôi mềm nhũn, một chút sức cũng không có.

Chóng mặt….

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể mình đang tăng lên với tốc độ đáng sợ, những đợt sóng thiêu đốt gần như nhấn chìm tôi. Người tôi bắt đầu nóng lên, mắt không nhìn rõ nữa, mọi thứ trước mắt dường như trở nên mờ hẳn đi

Khốn nạn! Trong ly nước vừa rồi có vấn đề nhưng giờ nhận ra cũng quá muộn rồi

Lòng nặng trĩu, tay chân bủn rũn

Tôi muốn lấy điện thoại, nhưng Châu Triết đã đánh lấy nó đi trước.

Anh lấy điện thoại từ tay tôi và đút vào túi.

Sau đó, giúp tôi đứng dậy và trong khi người phục vụ nhìn tôi đầy nghi ngờ, anh ấy nói một cách tự nhiên:

“Em nói xem, tửu lượng của em quá kém, mới uống nửa ly rượu đã say như vậy rồi”

Ồ đúng rồi.

Khi vừa gọi món, anh ấy gọi một chai rượu vang, vừa rồi tôi uống nước chanh, còn anh ấy uống rượu vang.

Sau khi nghe những gì anh ta nói, người phục vụ đã không còn quá nghi ngờ.

Tôi muốn nói chuyện nhưng căn bản mở miệng không được, toàn thân không có bất kỳ sức lực nào, ý thức dần dần tiêu tán. Chân tay cũng không còn đủ sức lực để phản kháng

Có vẻ như ai đó đang cởi quần áo của tôi.

Đầu ngón tay sượt qua cổ tôi, chạm vào tôi một cách thô bạo khiến tôi vô thức cau mày.

Mở mắt ra, chính là khuôn mặt của Châu Triết đang ở rất gần.

Anh lặng lẽ nhìn tôi, với sự điên cuồng không thể che giấu trong mắt anh.

Tôi cố gắng gồng mình để bật dậy, nhưng bất thành

“Tô An An” – anh gọi tên tôi, cúi đầu muốn hôn tôi, nhưng tôi cố hết sức không quay đầu lại. Cố gắng né tránh, dùng chút sức lực yếu ớt hiện có để phản khác

Môi anh rơi xuống mặt tôi. Anh ta liên tục cọ sát môi của anh vào mặt của tôi, khiến tôi buồn nôn, khiến tôi khinh tởm với những hành động đó

Anh cười vào tai tôi: “Em không thích khi anh hôn em sao?”

Một giây sau, nụ cười tắt ngấm, thanh âm trong nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Làm bộ làm gì? Em có thể để tên quái vật đó hôn còn anh thì không thể sao?”

Tôi muốn mắng anh ta.

Muốn xé nát khuôn mặt ghê tởm của hắn, muốn đẩy hắn ra.

Trên thực tế, tôi thậm chí không có đủ sức để nói huống gì là đẩy hắn ra chứ

…………

Nhưng không cần tôi phải nói vì đã có người làm thay tôi rồi.

Vài giây sau khi Châu Triết nói xong, một giọng nói đột nhiên vang lên ở cửa

Với chất giọng trầm thấp và lạnh lùng.

Rất quen thuộc!

Đó là Linh!

Châu Triết dường như cũng sửng sốt, anh đột ngột đứng dậy và nhìn về phía sau.

Hắn bước sang một bên, tôi thấy Linh đang bước đi chậm rãi.

Anh vẫn mặc bộ đồ màu đen đó, trên đầu lại là đôi tai mèo, nhưng khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú lại có chút sắc sảo vì đôi lông mày đang cau lại.

Anh liếc nhìn tôi, đôi mắt anh đầy giận dữ. Hai tay anh nắm chặt, mặt anh ngân ngân lên nhìn thẳng vào phía Châu Triết với ánh mắt phẫn nỗ

Tôi thậm chí còn không thấy anh ấy di chuyển như thế nào, có vẻ như Châu Triết đã bay lộn ngược chỉ bằng cách giơ tay.

Và Linh giơ tay lên, tay nắm chặt lấy cổ của Châu Triết.

Cuộc đối đầu giữa quái vật và con người, Châu Triết, người vừa rồi có khuôn mặt ốm yếu, lúc này đỏ bừng vì thiếu oxy, hắn dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Hắc Linh một cách tuyệt vọng.

Nhưng đôi tay vốn không được coi là to lớn kia lại siết chặt cổ của Châu Triết 

Không di chuyển chút nào.

Thấy Châu Triết sắp bị bóp cổ chết, trái tim tôi thắt lại, tôi miễn cưỡng gọi một tiếng “Linh”.

error: Content is protected !!