Góc Của Chan

XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT CỨU RỖI NAM PHỤ – CHƯƠNG 3: END

17

Ngủ nửa đêm trong trạng thái mơ màng, sáng hôm sau tôi bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

Đi kèm với tiếng chuông là một dòng ghi chú in đậm: 【Đừng quên đi làm thủ tục ly hôn.]

Tôi cố gắng suy nghĩ, và nhận ra mình đã mất thêm nhiều ký ức nữa.

Tôi không còn nhớ tại sao mình nhất định phải ly hôn với Trình Lịch.

Nhưng vì tôi đã đặc biệt ghi chú lại để nhắc nhở bản thân, điều đó chứng tỏ việc này rất quan trọng.

Vì vậy, khi Trình Lịch lại bước ra khỏi phòng, tôi lập tức chặn anh ta lại:

“Hôm nay anh có rảnh không? Chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

Khuôn mặt Trình Lịch lạnh như băng tuyết đã tích tụ hàng vạn năm: “Ly hôn với anh rồi em có thể đi đâu? Ở thế giới này em còn quen ai?”

Chưa kịp để tôi nói, anh ta đã đi thẳng đến cửa, loay hoay một hồi rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Em giận vì chuyện này sao? Bây giờ anh đã xóa vân tay của cô ấy rồi, em đừng gây sự nữa được không?”

Tôi không hiểu tại sao Trình Lịch luôn nghĩ tôi đang gây sự.

Tôi lặp lại một lần nữa: “Tôi thật sự muốn ly hôn với anh.”

Trình Lịch không thể chịu đựng thêm nữa, anh ta đóng sầm cửa, bỏ đi.

Tôi bất lực ngồi lại trên ghế sofa, gọi hệ thống ra:

“Tại sao lúc đó tôi lại trực tiếp nói với anh ta rằng tôi ở lại thế giới này là vì anh ta vậy?”

【Đó là cách cô hoàn thành nhiệm vụ.]

Hệ thống trả lời ngắn gọn, không muốn nói nhiều hơn.

Tôi không kìm được thở dài.

Chắc chắn lúc đó tôi không thể ngờ rằng sau này anh ta sẽ suốt ngày lấy chuyện này ra để nói.

Tuy nhiên, điều may mắn là tôi đã không nói hết tất cả bí mật của hệ thống.

Tôi khá tò mò, khi ký ức của tôi bị xóa sạch và tôi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, Trình Lịch sẽ phản ứng như thế nào.

18

Ngày hôm đó, tôi tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn, lặng lẽ chờ Trình Lịch trở về ký tên.

Vậy mà, chờ mãi đến tận nửa đêm.

Trình Lịch có vẻ đã uống rất nhiều rượu, anh ta say xỉn đẩy cửa bước vào, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Về nhà, về nhà…”

Cố Ninh Nhi đi theo sau, vững vàng đỡ lấy anh ta.

Vì thân hình chênh lệch khá lớn, hai người thỉnh thoảng lại vì đứng không vững mà ngã vào lòng nhau.

Tôi lặng lẽ quan sát, không thể phân biệt được đây là thật hay là họ đang diễn.

Lần đầu ngượng, lần hai quen, sau vài lần chạm mặt, Cố Ninh Nhi cũng không còn e dè nữa.

Cô ta đỡ Trình Lịch ngồi xuống ghế sofa, rồi giải thích với tôi: “Hôm nay A Lịch uống say quá, người pha chế gọi điện cho tôi, nên tôi đến đón anh ấy.”

“Tại sao người pha chế lại gọi cho cô?” Tôi hỏi.

Cố Ninh Nhi nghiêng đầu nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười ngượng nghịu:

“Người pha chế nói không mở được điện thoại của A Lịch, chỉ có thể bấm vào người liên hệ khẩn cấp. Tôi cũng không biết A Lịch lại cài tôi là người liên hệ khẩn cấp.”

Theo bản năng, tôi đưa tay ôm lấy lồng ngực.

Nhưng một giây, hai giây… nơi đó lại không hề có cảm giác gì.

Cố Ninh Nhi thấy hành động của tôi, cô ta cười nửa miệng rồi hỏi: “Đường Ánh Tuyết, chị biết tôi và A Lịch là thanh mai trúc mã không?”

Tôi gật đầu.

“Chị biết anh ấy theo đuổi tôi rất nhiều năm không?”

Tôi lại gật đầu.

“Rất nhiều người nói rằng anh ấy cưới chị chỉ vì đến tuổi, cần một lời giải thích với gia đình, chị biết không?”

Tôi lắc đầu.

Cố Ninh Nhi che miệng cười: “Vậy bây giờ chị biết rồi.”

Tôi suy nghĩ một lát, rồi bắt chước giọng điệu của cô ta: “Ở phòng khách có camera cô biết không? Đợi Trình Lịch tỉnh rượu, tôi có thể cho anh ấy xem lại, cô biết không?”

Cố Ninh Nhi sững sờ.

Cô ta vội vàng ngước nhìn trần nhà.

Sau khi xác nhận tôi không nói dối, tai cô ta nhanh chóng đỏ lên.

Tôi còn định nói tiếp, nhưng cô ta đã buông Trình Lịch ra, đẩy cửa rời đi đầy ngượng ngùng.

Rõ ràng cô ta đã quen với hình ảnh “tiểu bạch hoa” trong sáng trước mặt mọi người, và không muốn Trình Lịch nhìn thấy bộ dạng hung hăng của mình.

19

Sau khi Cố Ninh Nhi rời đi, trong căn phòng trống chỉ còn lại tôi và Trình Lịch.

Tôi nhìn anh ta một lúc, rồi không tự chủ được mà bịt mũi.

Tình yêu là một thứ thật kỳ diệu, nó giống như một lớp “filter” hoàn hảo nhất trên đời.

Trước đây, tôi yêu Trình Lịch, luôn cam tâm tình nguyện chăm sóc anh ta.

Nhưng khi lớp “filter” ấy vỡ vụn cùng với ký ức, tôi nhìn người đàn ông say rượu trước mặt, chỉ thấy mùi khó chịu.

Tôi không hề muốn dọn dẹp mớ hỗn độn này.

Cố Ninh Nhi đã để anh ta ở vị trí nào, nửa đêm khi tỉnh lại vì đau đớn, anh ta vẫn ở nguyên vị trí đó.

Tuy nhiên, anh ta nên cảm thấy may mắn vì tôi không ngủ quá say.

Nghe thấy tiếng anh ta rên rỉ, tôi nhanh chóng gọi 115.

Trong phòng cấp cứu, Trình Lịch đau đến đứng không vững, tôi đành phải giúp anh ta điền thông tin nhập viện.

20

Trên giấy, có chỗ điền thông tin người thân và số điện thoại của bản thân.

Sau khi điền số của mình, tôi quay sang hỏi Trình Lịch: “Anh còn sức không?”

Anh ta ngước mắt nhìn tôi.

“Đọc số điện thoại của anh đi.”

Khoảnh khắc đó, tôi dám chắc mình đã thấy một vẻ sững sờ trên khuôn mặt Trình Lịch.

Anh ta ôm bụng, không thể tin nổi hỏi tôi: “Em không nhớ số điện thoại của anh sao?”

“Tôi nên nhớ sao?”

Trình Lịch nghẹn lời.

Tôi giục thêm lần nữa, anh ta mới yếu ớt đọc số điện thoại của mình.

Có lẽ bệnh tật khiến con người ta trở nên yếu đuối.

Suốt đêm đó, mắt Trình Lịch cứ đỏ hoe.

Tôi không có thời gian để ý đến anh ta, vì tôi thực sự rất buồn ngủ.

Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi khi tôi chợp mắt rồi giật mình tỉnh dậy, ngước nhìn Trình Lịch, anh ta đều đang nhìn tôi không chớp mắt.

Sau vài lần như vậy, tôi không thể chịu đựng được nữa, bèn hỏi: “Anh có muốn nói gì không?”

Anh ta do dự một lúc, có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng cuối cùng cũng tự thuyết phục được mình:

“Tiểu Tuyết, anh đi uống rượu là vì em đòi ly hôn… Nhưng anh cảm thấy, hình như em thật sự muốn rời xa anh, em không còn yêu anh như trước nữa rồi…”

Tôi rất muốn nói với anh ta rằng, không phải “hình như”, mà là sự thật.

Ký ức của tôi đang dần biến mất một cách đồng đều, tôi thậm chí còn sắp quên cả đường về nhà, làm sao có thể nhớ rõ quá trình tôi đã yêu anh ta như thế nào được chứ?

Nhưng tôi không muốn nói với anh ấy những điều này.

Bởi vì anh ta đã không còn là người mà tôi sẵn lòng chia sẻ bí mật nữa rồi.

21

Để chuyển chủ đề, tôi xung phong đi mua bữa sáng cho Trình Lịch.

Nghĩ cháo trắng hơi nhạt nhẽo, tôi tốt bụng thêm vào hai món ăn kèm.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi mở nắp hộp thức ăn, mi mắt Trình Lịch đã bắt đầu run rẩy.

Anh ta không dám tin nhìn tôi, giọng nói như bị bóp nghẹt từ trong cổ họng:

“Tiểu Tuyết, em quên anh không ăn cần tây và tôm sao?”

“Anh kén ăn?”

Trình Lịch không trả lời, nhưng mí mắt anh ta lại giật giật.

Tôi vội hỏi hệ thống: “Có chuyện gì vậy?”

【Lần trước cô đưa anh ta đến bệnh viện này, chính là vì anh ta ăn tôm bị dị ứng, suýt nữa thì sốc.]

Nhưng trong đầu tôi hoàn toàn không có đoạn ký ức này.

Tôi đành cất hộp thức ăn đi.

Có lẽ vì tôi không hề có vẻ gì là cố ý trêu đùa, Trình Lịch bắt đầu hoảng loạn:

“Tiểu Tuyết, gần đây em bị làm sao vậy, có phải không được nghỉ ngơi đầy đủ không?”

Tôi vội vàng thuận theo: “Có lẽ gần đây thức khuya nhiều quá, hay là thế này, tôi về ngủ một giấc, lát nữa sẽ quay lại thăm anh?”

Trình Lịch liên tục gật đầu, thậm chí còn đẩy nhẹ tôi một cái: “Đúng, đúng, em nên đi nghỉ ngơi.”

Y tá thấy tôi định đi, nhắc nhở tôi phải giữ điện thoại luôn thông suốt.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được bổ sung: “Nếu không liên lạc được với tôi, các cô có thể gọi cho người liên hệ khẩn cấp trong điện thoại của anh ta.”

Sắc mặt Trình Lịch thoáng thay đổi, như bị bỏng, vội vàng cúi đầu.

Tận dụng lúc đó, tôi sải bước ra khỏi phòng.

Thời gian còn sớm, tôi không vội về nhà, chỉ thong thả dạo bước trên phố.

Nghĩ rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ rời khỏi thế giới này, tôi lại ghé qua hai nơi rất đẹp trong ký ức.

Cứ như thế, khi tôi ngắm cảnh xong xuôi trở về nhà, trời đã tối hẳn.

Tôi vừa ngân nga một bài hát, chuẩn bị mở khóa, thì cánh cửa đột nhiên từ bên trong kéo ra.

Tôi chưa kịp phản ứng, đã bị Trình Lịch lo lắng kéo vào lòng:

“Em đã đi đâu vậy, Tiểu Tuyết?”

22

Tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng anh ta gấp gáp như vậy, cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Mất một lúc, tôi mới thoát ra khỏi vòng tay anh ta.

“Anh không phải phải ở lại bệnh viện một ngày sao?”

“Từ khi em đi, anh cứ cảm thấy bất an… ” Trình Lịch nhìn tôi với vẻ mặt tái nhợt, “Anh không thể ở lại thêm một giây nào nữa.”

Tôi không biết tôi của trước đây sẽ phản ứng như thế nào khi nghe những lời này.

Nhưng tôi của bây giờ, chờ đợi mãi, trong lòng vẫn không gợn lên một chút cảm xúc nào.

Trình Lịch dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra:

“Tiểu Tuyết, anh xin lỗi, người liên hệ khẩn cấp đó là anh cài từ mấy năm trước rồi, anh quên xóa mất, bây giờ anh đã đổi thành số của em rồi, em đừng giận nữa nhé?”

“Tốt nhất là anh đừng đổi.” Tôi buột miệng nói.

Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm biến mất khỏi thế giới này. Đến lúc đó, dù anh ta có muốn liên lạc với tôi cũng không được.

Nhưng có lẽ Trình Lịch lại nghĩ tôi đang nói ngược.

Anh ta giơ tay thề thốt, cam đoan sẽ không bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào với Cố Ninh Nhi nữa.

Tôi khẽ thở dài: “Nữ chính và nam phụ có chút liên quan cũng không sao đâu.”

“Cái gì?” Trình Lịch không nghe rõ.

Tôi lắc đầu: “Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

Tôi định đi qua anh ta vào phòng, nhưng vẻ mặt anh ta lại càng lúc càng hoảng hốt:

“Em cứ mắng anh một câu cũng được, Tiểu Tuyết, em đừng bình thản như thế, đừng hờ hững như thế, em như vậy, anh thực sự…”

Tôi dừng bước, ngước mắt nhìn anh ta.

Không phải tôi muốn bình tĩnh, mà là tôi bây giờ chỉ còn nhớ rất ít thứ.

Không có ký ức, thì làm sao có cảm xúc được?

23

Trình Lịch và tôi cứ giằng co một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể né người để tôi đi qua.

Tôi còn nhớ đơn ly hôn đã được in ra, chỉ còn chờ anh ta ký tên. Nhưng tôi lại không thể nhớ nổi mình đã để nó ở đâu, đành phải lục tìm từng phòng, từng ngăn kéo.

Trình Lịch cứ đi theo bên cạnh tôi.

Anh ta không biết tôi đang bận tìm gì, còn chu đáo rót cho tôi một cốc nước.

Nhưng nhìn qua là biết ngay đó là chiếc cốc của anh ta.

Vì mất quá nhiều ký ức, bây giờ Trình Lịch đối với tôi, chỉ là một người xa lạ có chút quen thuộc. Tôi hoàn toàn không muốn dùng chung cốc với anh ta.

Vì vậy tôi trực tiếp từ chối.

Nhưng điều này cũng nhắc nhở tôi, quả thật tôi cần uống nước.

Tôi đi ra phòng khách, tự rót cho mình một cốc nước, uống một hơi cạn sạch.

Khi định đặt cốc xuống, tôi bỗng nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất từ phía sau.

Quay lại, tôi thấy Trình Lịch đang trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, dưới chân là những mảnh vỡ văng tung tóe.

“Tiểu Tuyết, em chán ghét anh đến vậy sao?”

Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc, rồi gọi hệ thống:

“Tôi chỉ không dùng cốc của anh ta uống nước thôi, tại sao anh ta lại nhìn tôi đau khổ đến vậy?”

【Theo phân tích của tôi, anh ta sợ mất cô, và cảm nhận được điều đó đang xảy ra một cách ngoài tầm kiểm soát.]

Tôi càng thêm bối rối: “Sợ mất tôi?”

【Đúng vậy, bởi vì trong nhận thức của anh ta, trên thế giới này chỉ có cô yêu anh ta một cách vô điều kiện, và chỉ yêu riêng anh ta mà thôi. Sự tồn tại của cô là vì anh ta.]

Thì ra là vậy.

Nhưng làm sao tôi lại có thể tồn tại vì một người khác được chứ?

Tôi lắc đầu, suy nghĩ của Trình Lịch thật quá xa vời thực tế.

24

Tuy nhiên, sau sự việc nhỏ này, tôi đã hoàn toàn không còn nhớ mình vừa nãy đang tìm gì nữa.

Hệ thống xóa ký ức thật sự không có quy tắc nào cả…

Tôi lặng lẽ ăn một quả quýt, rồi lại ăn một quả táo, vẫn không có chút manh mối nào.

Tôi đành đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Trình Lịch cứ lững thững đi theo tôi.

Cho đến khi tôi bước vào phòng ngủ.

Tôi theo thói quen định đóng cửa, nhưng tay của Trình Lịch lại chen vào khe cửa. Tôi không kịp thu tay, cánh tay anh ta lập tức sưng tấy.

“Anh làm gì vậy?”

“Chúng ta đã nói rồi mà, chiến tranh lạnh không được quá ba ngày, phải nói rõ rồi làm hòa!”

Trình Lịch đau khổ nhìn tôi.

Tôi cụp mắt xuống suy nghĩ, nhưng chỉ chạm vào một khoảng trống rỗng.

“Xin lỗi, tôi không nhớ.”

Nhân lúc Trình Lịch đang sững sờ, tôi lập tức đẩy tay anh ta ra, đóng sầm cửa lại trước mắt anh ta. Tiếng khóa cửa vang lên rất rõ ràng.

Trình Lịch tỉnh lại, đập mạnh vào cửa: “Tiểu Tuyết, em đừng đối xử với anh như vậy được không?”

Tôi không trả lời, anh ta cứ đập cửa mãi.

Thấy ồn ào quá, tôi đành trùm chăn lên.

26

Tôi đang ngủ say sưa thì bỗng một cánh tay đè lên người.

Cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức, vừa định khuỷu tay ra phía sau, Trình Lịch đã ôm chặt lấy tôi:

“Tiểu Tuyết, có phải em bị bệnh rồi không, ngày mai anh đưa em đi khám nhé?”

“Anh bị sao vậy, tôi vẫn khỏe, mau xuống đi!”

Tuy nhiên, nghe thấy vậy, Trình Lịch chỉ ôm tôi chặt hơn.

“Tiểu Tuyết, anh không biết là em thật sự đã quên rất nhiều chuyện, hay cố ý làm vậy… Anh mong em là cố ý, ít nhất như thế anh còn có cơ hội chuộc lỗi.”

“Anh biết mấy lần vừa rồi là anh có lỗi với em, nhưng nếu Cố Ninh Nhi không quay về, anh đã chẳng thể nhận ra, anh đã không còn thích cô ấy từ lâu rồi, trái tim anh đã sớm ở bên em rồi.”

“Ở bên em, không ai có thể cướp đi được…”

Trình Lịch nói đến đây, giọng nghẹn lại.

Nhưng tôi lại dùng chiêu cũ, nhân lúc anh ta lơi tay, nhanh chóng khuỷu tay ra phía sau, đẩy mạnh anh ta ngã xuống giường.

Đùa sao, với ký ức chắp vá như cái bừa của tôi bây giờ, tôi đâu còn chút tình cảm nào với anh ta nữa? Cho dù anh ta nói gì đi nữa, tôi cũng không thể ngủ chung với anh ta.

Tôi sờ lên đầu giường, định bật đèn ngủ.

Đúng lúc đó, ngón tay tôi chạm vào mép một chiếc kẹp tài liệu.

Tôi vội bật công tắc đèn, lúc này mới nhớ ra, thứ tôi tìm trước khi ngủ chính là nó.

Khi ánh sáng trong phòng sáng rực, tôi rút giấy bút trong kẹp ra, đẩy về phía Trình Lịch:

“Nào, ký tên đi.”

Anh ta nhìn thấy nội dung trên đó, mặt tái mét.

“Tiểu Tuyết, anh đã giải thích với em rồi, tại sao em lại…”

Trình Lịch không nói nên lời.

Môi anh ta khẽ run, hai tay cũng run rẩy không ngừng.

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao anh ta lại phản ứng như vậy.

Nhưng chưa kịp để tôi mở lời, anh ta đã lảo đảo, gần như bỏ chạy ra ngoài.

“Anh sẽ không ký đâu!”

27

Thời gian sau đó, Trình Lịch về nhà ngày càng thường xuyên.

Tôi nghĩ anh ta đã nhận ra điều gì đó, nên tôi càng ít nói càng tốt.

Ngày hôm đó, anh ấy cũng như mọi khi, mua một đống đồ về tặng tôi.

Nhưng tôi lười đến mức không thèm bóc, dù sao cũng không mang đi được.

Lúc đầu, Trình Lịch còn đầy mong đợi chờ tôi bóc quà.

Nhưng đột nhiên, anh ta ôm bụng, vẻ mặt đau đớn ngã xuống sàn.

“Anh sao vậy?”

“Mau, mau đưa anh đến bệnh viện…” Trình Lịch yếu ớt đưa tay về phía tôi.

Tôi xuống hầm lấy xe, đỡ anh ta ngồi vào. Nhưng trong đầu tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết bệnh viện ở đâu.

Trình Lịch dường như nhận ra, anh ta nghiến răng chịu đựng, tự nhập địa chỉ bệnh viện vào hệ thống dẫn đường.

Xe chạy nhanh, vẻ mặt đau đớn của Trình Lịch dần dần biến mất.

Lòng tôi thấy nghi ngờ.

Xuống xe, tôi định đỡ anh ta, nhưng anh ta lại đỡ tôi trước, rồi vẫy tay về phía một góc:

“Trợ lý Tần, ở đây!”

Người đàn ông đó chạy vội đến, nói với Trình Lịch rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ “phu nhân” đến.

Trình Lịch gật đầu, bảo anh ta giữ chặt tôi.

Lúc này tôi mới hiểu ra: “Anh giả bệnh?”

Trình Lịch gật đầu, không hề có chút áy náy: “Anh lo lắng quá, Tiểu Tuyết, nhưng em không chịu đến, anh mới phải dùng hạ sách này.”

“Hạ sách” của anh ta chính là đưa tôi đi khám, chụp chiếu.

Nhưng làm sao thủ đoạn của hệ thống có thể bị họ phát hiện ra chứ?

Trình Lịch dẫn tôi đi một vòng, cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời “mọi thứ đều bình thường”.

Trợ lý Tần cười xòa hòa giải: “Sếp Trình, lần này sếp yên tâm rồi chứ?”

Nhưng Trình Lịch không nói gì.

Anh ta nắm chặt tay tôi, ánh mắt ngày càng phức tạp.

Trên đường về, chiếc xe im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cho đến khi gần về đến nhà, Trình Lịch mới đột nhiên nói: “Em đã vì anh mà ở lại thế giới này, hệ thống đã sớm bỏ rơi em rồi. Ở thế giới này em chỉ còn có anh, đúng không?”

Mặc dù vẫn là những lời nói tương tự.

Nhưng lần này khi nói ra, anh ta đã không còn sự quả quyết và vẻ đắc thắng như trước.

Tôi hờ hững gật đầu:

“Đúng, đúng rồi.”

28

Ký ức càng ngày càng ít, tật đãng trí của tôi cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Để tìm đồ, tôi thường xuyên phải xem lại camera.

Ngày hôm đó, khi tôi đang tìm đôi dép lê, trên màn hình bỗng vang lên giọng nói cười cợt của Cố Ninh Nhi: “Tôi và A Lịch là thanh mai trúc mã cô biết không? Anh ấy theo đuổi tôi rất nhiều năm cô biết không? Rất nhiều người nói anh ấy cưới cô chỉ vì đến tuổi, cần một lời giải thích với gia đình, cô biết không?”

Sắc mặt Trình Lịch ngày càng khó coi.

Mấy ngày nay, anh ta như người bệnh hoạn, bác sĩ khoa não không tìm ra vấn đề, anh ta lại đưa tôi đi khám các bác sĩ tâm lý.

Cho đến khi một bác sĩ nói với anh ta: “Bệnh nhân có thể đã bị kích động mạnh, nên đã hình thành cơ chế tự bảo vệ, chủ động quên đi những chuyện đó.”

Ngay lập tức, Trình Lịch lại nhớ đến những lời nói đó.

Anh ta nhanh chóng gọi Cố Ninh Nhi đến.

Cô ta đã lâu không gặp anh ta, khi đến mặt đỏ bừng.

“A Lịch, anh tìm em sao?”

Cô ta đầy mong đợi, ngượng ngùng, nhưng Trình Lịch lại túm tóc cô ta, lôi đến trước mặt tôi:

“Xin lỗi đi!”

Cố Ninh Nhi đau đớn kêu lên, không thể tin được hỏi Trình Lịch: “Anh vì cô ta mà đối xử với em như vậy sao? Không, em phải xin lỗi về chuyện gì chứ?”

Trình Lịch mặt mày tím tái, tua lại đoạn video một lần nữa.

Mặt Cố Ninh Nhi lúc đỏ lúc trắng: “Nhưng mọi người đúng là nói như vậy mà…”

“Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, người tôi yêu là Đường Ánh Tuyết, người tôi cưới cũng là cô ấy!”

“Còn cô nói tôi từng thích cô, theo đuổi cô, đó là chuyện của hồi bé, và cũng là điều tôi hối hận nhất trong những giấc mơ lúc nửa đêm!”

Trình Lịch nói một hơi, Cố Ninh Nhi gần như muốn ngã quỵ.

Cô ta bám vào tường đứng vững, nước mắt từ từ tuôn ra.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta khóc trước mặt.

Thành thật mà nói, tôi có quá ít ấn tượng về người phụ nữ này, tôi không cần một lời xin lỗi nào của cô ta, đây chẳng qua chỉ là sự đa tình của Trình Lịch mà thôi.

Nhưng Trình Lịch kiên quyết không buông tha, Cố Ninh Nhi chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận, miễn cưỡng nói một câu “xin lỗi”.

Sau đó, cô ta vừa lau nước mắt vừa chạy ra khỏi nhà.

Trình Lịch hoàn toàn không bận tâm đến cô ta, anh ta chỉ cúi xuống, dỗ dành tôi như dỗ một đứa trẻ: “Tiểu Tuyết, cô ấy đã xin lỗi rồi, bây giờ em có vui hơn chưa? Em có thể nhớ lại được chuyện gì không?”

Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi anh ta: “Anh đã bao giờ nghĩ rằng, tôi không phải vì…”

“Đừng nói nữa, Tiểu Tuyết!” Trình Lịch ngắt lời tôi.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt anh ta có thể nói là hoảng sợ. Nhưng trong số ít ỏi ký ức còn lại của tôi, bỗng không đúng lúc mà hiện ra một cảnh tượng.

Lúc đó, anh ta cũng nói với tôi: “Đừng nói nữa!”

Nhưng câu sau lại là: “Đừng gây sự nữa.”

“Đừng gây sự nữa, Đường Ánh Tuyết.”

28

Có lẽ hệ thống nói đúng.

Trình Lịch chỉ là không muốn mất tôi, nhưng anh ta lại bất lực cảm nhận được điều đó đang xảy ra.

Anh ta không biết làm thế nào để giữ lại dòng nước đang tuột khỏi tay mình.

Chỉ có thể tự lừa dối bản thân rằng, không sao cả, nước sẽ quay trở lại.

Anh ta bắt đầu lôi những bức ảnh cũ của chúng tôi ra, từng chút từng chút một gợi lại ký ức cho tôi.

Anh ta còn tìm được video đám cưới của chúng tôi.

Trong video, chúng tôi nắm chặt tay nhau, nghe xong lời cầu nguyện dài của mục sư, rồi ôm lấy nhau, nói “em đồng ý”.

Trình Lịch xem đến mức nước mắt giàn giụa.

Nhưng tôi lại như đang xem một bộ phim, xem câu chuyện của người khác, trong lòng không hề có chút cảm xúc nào.

Tôi thậm chí còn hỏi Trình Lịch một cách nghiêm túc: “Lúc đó tôi tại sao lại cưới anh vậy?”

Cả người anh ta run lên, không dám nhìn vào mắt tôi.

Không khí im lặng quá lâu.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, anh ta mới khó khăn lên tiếng: “Vì anh đã cứu em, anh cần em, và anh đã hứa rằng sẽ không có ai yêu em hơn anh…”

“Thật không?” Tôi vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra, đành hỏi anh ta, “Vậy anh đã làm được không?”

Trình Lịch lại run lên.

Anh ta vùi mặt vào tay, không nói thêm một lời nào.

29

Thời gian trôi đi như nước.

Một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Nghĩ đến việc biến mất một cách đột ngột thật đáng sợ, khi còn ba ngày nữa là đến thời gian hệ thống đã định, tôi một mình đi leo núi.

Quên đi tất cả trong khung cảnh tuyệt đẹp, có lẽ không phải là một kết cục quá tồi tệ?

Để tránh bị định vị, tôi thậm chí còn không mang theo điện thoại.

Lúc đầu, tôi còn suy nghĩ, sau khi tôi biến mất, Trình Lịch có ở bên Cố Ninh Nhi không?

Nhưng sau đó, ký ức của tôi giống như những hạt cát tuột khỏi đồng hồ cát, đến khi hoàn toàn đứng trên đỉnh núi, tôi đã quên mất tại sao mình lại ở đây.

Tôi hỏi hệ thống: “Đây là đâu?”

Nó trả lời: 【Chỉ là một thế giới nhỏ bé không đáng kể.]

Tôi gật đầu, suy nghĩ.

Hệ thống lại nói: 【Trước khi đưa cô vào thế giới tiếp theo, cô phải làm một bài kiểm tra.]

【Nếu trong lúc làm nhiệm vụ, cô nảy sinh tình cảm với một nhân vật NPC nào đó…]

“Không thể nào đâu.” Tôi ngắt lời nó, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất bài xích.

【Vậy nếu anh ta khiến cô rất cảm động thì sao?]

Tôi theo bản năng lắc đầu: “Sự cảm động nhất thời sớm muộn gì cũng sẽ trở thành xiềng xích, khóa chặt tự do và linh hồn của tôi.”

Hệ thống vẫn là giọng điện tử bình thản ấy, nhưng không hiểu sao, tôi lại nghe ra một chút ý cười.

【Ký ức mất đi, nhưng con người thì trưởng thành rồi, ngay cả câu trả lời cũng khác xưa.]

“Cái gì?” Tôi không hiểu.

Hệ thống không đáp lời.

Lúc này, ráng chiều từ đường chân trời nhuộm đỏ, biến những đám mây thành một màu vàng óng ánh.

Khi bị kéo vào một xoáy thời gian tiếp theo, tôi vẫn nghĩ, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ và được “nghỉ hưu”, rất nhiều phần thưởng đang chờ đợi tôi.

Tôi sẽ không vì một cái cớ nhỏ mà đánh mất một mục tiêu lớn.

(Hết)

[Ngoại truyện]

Trình Lịch đã quên mất, một năm qua anh ta đã sống như thế nào.

Sau khi Đường Ánh Tuyết mất tích, anh ta mắc chứng mất ngủ trầm trọng. Trên thế giới này chỉ có anh ta biết Đường Ánh Tuyết có khả năng đã đi đâu, nhưng anh ta không muốn chấp nhận sự thật.

Anh ta không còn tâm trí làm việc, gần như dồn hết tiền để thuê đội tìm kiếm, hy vọng tìm thấy một chút manh mối mong manh.

Cho đến khi… một đội tìm kiếm phát hiện một chiếc ba lô dưới vách núi hoang.

Trong ba lô có vài chiếc bánh quy nén, và một chai nước suối đã mở nắp, uống dở.

Vài ngày sau, nhân viên kỹ thuật báo lại với Trình Lịch.

Họ đã xét nghiệm ADN, quả thực đó là đồ của Đường Ánh Tuyết.

Chuyện này lan truyền khắp nơi, Cố Ninh Nhi đương nhiên cũng nghe tin.

Cô ta lại lấy hết dũng khí đến tìm Trình Lịch, một lần nữa bày tỏ tấm lòng:

“A Lịch, người chết không thể sống lại, đây là số mệnh rồi.”

“Hãy cưới em đi, em sẽ chăm sóc anh, chữa lành cho anh.”

Trình Lịch trầm ngâm nhìn cô ta, nhưng Cố Ninh Nhi lại chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Cô ta vẫn như trước đây, vuốt tóc, để lộ nửa khuôn mặt đẹp nhất:

“Anh không cần lo lắng gì cả, bây giờ cảnh sát đã xác định Đường Ánh Tuyết đã chết, về mặt pháp luật anh cũng coi như là góa vợ, góa vợ thì là độc thân, chúng ta có thể đi làm thủ tục kết hôn ngay.”

Cô ta còn chưa nói dứt lời, Trình Lịch đã nhào tới.

Cố Ninh Nhi mừng rỡ dang rộng vòng tay.

Nhưng giây tiếp theo, Trình Lịch siết chặt cổ cô ta.

Anh ta đến đơn ly hôn cũng không chịu ký, vậy mà người phụ nữ đê tiện này lại dám nói như thế!

Ngày hôm đó, mọi chuyện hỗn loạn đến mức khó tin.

Nếu không có sự xuất hiện của trợ lý Tần, Cố Ninh Nhi đã bị bóp chết tại chỗ.

Nhưng trợ lý Tần đã đến muộn, Trình Lịch ra tay quá nặng.

Dù Cố Ninh Nhi được cứu sống, nhưng khí quản và thực quản của cô ta đã bị tổn thương.

Từ nay về sau, việc hô hấp và nuốt thức ăn đều trở nên vô cùng khó khăn.

Trình Lịch không hề có chút hối hận.

Ngược lại, anh ta còn lập một danh sách chi tiết tất cả số tiền đã từng tiêu cho Cố Ninh Nhi, nói với cô ta, hoặc là trả nợ, hoặc là vào tù.

Cố Ninh Nhi sợ hãi tột cùng.

Sau này, không biết ai đã bày mưu, khuyên cô ta kiện Trình Lịch tội cố ý gây thương tích.

Trình Lịch cứ thế mà vào tù.

Nhưng anh ta vẫn không buông tha Cố Ninh Nhi, tiếp tục ủy thác cho luật sư kiện cô ta, nhất quyết không để Cố Ninh Nhi được yên.

Vài năm sau, mọi thứ thay đổi như mây trời.

Trình Lịch ra tù với đầy rẫy vết thương, công ty đã sụp đổ, nhà cửa cũng bị cưỡng chế bồi thường cho đối tác.

Cuộc đời như giấc mộng, Trình Lịch bây giờ, ngoài bệnh tật đầy người, không còn gì cả.

Anh ta cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, hiểu rằng người yêu anh ta nhất trên đời này, đã hoàn toàn biến mất.

Trợ lý của Đường Ánh Tuyết thì đã gầy dựng lại sự nghiệp mà cô ấy từng bỏ dở, công việc phát triển rất tốt.

Nghe nói sau khi anh ta ra tù, cô ấy còn cử người gửi đến một cuốn sổ tay.

Bên trong, ngoài những ghi chép cuộc họp, còn có những dòng nhật ký tùy bút của Đường Ánh Tuyết.

Trình Lịch đọc những dòng chữ dần dần thể hiện sự thất vọng về anh ta, đau đớn đến mức gần như không thở nổi. Anh ta đặt cuốn sổ lên đầu gối, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng gió lại lật mạnh những trang giấy.

Trình Lịch đột nhiên phát hiện, ở một góc nhỏ nào đó, có một dòng chữ viết tay rất đẹp:

【Trong khi tôi còn sống, không ai được phép dập tắt ngọn lửa trong tôi.]

Lúc đó Đường Ánh Tuyết đã nghĩ gì?

Anh ta đã không còn cơ hội để biết nữa rồi.

(Hết)

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!