Góc Của Chan

XUYÊN VÀO TIỂU THUYẾT CỨU RỖI NAM PHỤ – CHƯƠNG 2

8

Tôi nói lời xin lỗi với người phụ trách rồi xách túi đi ra ngoài.

Gió bên ngoài rất mạnh, cuốn đi những giọt nước mắt đang chực trào trên khóe mi tôi.

“Tiểu Tuyết!” Trình Lịch lo lắng gọi với theo sau.

Tôi không thèm để ý đến anh ta, anh ta liền chạy tới, nắm chặt lấy tay áo tôi:

“Em lý trí một chút đi, anh đã nói rồi, về nhà anh sẽ giải thích.”

Giải thích gì nữa đây?

Tôi bỗng thấy lòng mình mệt mỏi vô cùng.

Giải thích vì sao anh ta rõ ràng đã có người trong mộng, nhưng vẫn tha thiết cầu xin tôi ở lại thế giới này?

Hay giải thích tại sao anh ta chưa từng quên Cố Ninh Nhi, nhưng suốt 5 năm qua, lại tỏ ra yêu tôi đến mức có thể chết vì tôi?

Hoặc là giải thích vì sao anh ta nói dối rằng đã xóa mọi liên lạc với Cố Ninh Nhi, nhưng lại lén lút sau lưng tôi, liên lạc với cô ta gần như mỗi ngày?

Tôi đã từng nghĩ rằng trên đời này không có ai hiểu Trình Lịch hơn tôi.

Nhưng giờ đây, tôi mới nhận ra, tôi chưa từng thực sự hiểu anh ta.

Phía sau, Cố Ninh Nhi lúc này cũng đi ra.

9

Cô ta đứng trên bậc cao cách đó không xa, lặng lẽ nhìn xuống tôi.

Ánh mắt ấy vẫn mang vẻ thương hại hệt như lúc nãy.

Cơn ghê tởm lại dâng lên.

Tôi đẩy Trình Lịch ra: “Tôi đi làm đây, tối về chúng ta nói chuyện ly hôn.”

Trình Lịch còn định nói thêm gì đó, nhưng tôi đã vẫy tay, đón một chiếc taxi ven đường.

Tối hôm đó, tôi chờ đến tận khuya, Trình Lịch vẫn không về.

Anh ta chỉ gửi cho tôi hai tin nhắn trước khi đi ngủ:

【Tối nay anh không về, em tự mình bình tĩnh lại đi. Anh sẽ không ly hôn với em.]

【Nhiều chuyện không phải như em nghĩ, anh yêu em, và anh tin em cũng yêu anh.]

Yêu…

Tôi cười cay đắng, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Sợi dây đã căng chặt bấy lâu cuối cùng cũng đứt lìa.

Thì ra anh ta cũng biết, tôi yêu anh ta.

Anh ta biết rõ tôi vì anh mà ở lại thế giới này, nhưng anh ta vẫn chọn cách phản bội.

Nhưng thật đáng tiếc, não người không phải là một chiếc ổ cứng.

Không thể chỉ cần nhấn “format” là xóa sạch mọi cảm xúc.

Tôi không thể rút lại tình yêu dành cho anh ta ngay sau khi biết sự thật.

Vì vậy, tôi chỉ có thể trằn trọc thao thức trong những đêm bị nỗi chua xót dày vò.

Có lẽ vì quá kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi đã bị sốt.

Tôi gọi điện cho trợ lý, báo rằng hôm nay tôi sẽ nghỉ ở nhà.

Cô ấy đồng ý, nhưng rồi lại ngập ngừng, dường như có điều muốn nói:

“Em không biết có nên nói với chị không, nhưng mà sếp ơi, có mấy đồng nghiệp chụp được vài tấm ảnh hôm qua…”

Tôi ngắt lời cô ấy: “Gửi cho chị đi.”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, liên tục đáp vâng.

Rất nhanh, điện thoại tôi rung hai cái.

Vài tấm ảnh đã được gửi đến.

10

Tối muộn, Trình Lịch cuối cùng cũng trở về nhà dưới ánh trăng.

Anh ta thậm chí còn không nhận ra tôi đang khó chịu trong người, chỉ giải thích: “Hôm nay công ty có việc nên anh về hơi muộn.”

“Là công ty có việc, hay là Cố Ninh Nhi có việc?” Tôi cười mỉa mai.

Trình Lịch giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, giật mình: “Đường Ánh Tuyết, bây giờ sao em lại trở nên như vậy-“

Giọng anh ta chợt im bặt.

Bởi vì tôi đã ném chiếc điện thoại về phía anh ta.

Trên màn hình, chính là những bức ảnh mà trợ lý đã gửi cho tôi.

Hôm qua, khi tôi khó chịu đến mức gần như ngất xỉu, anh ta lại đi cùng Cố Ninh Nhi mua sắm đồ đạc cho căn hộ.

Trình Lịch nghẹn họng.

Một lúc sau, anh ta ngồi xổm trước mặt tôi:

“Tiểu Tuyết, cô ấy không có bạn bè ở đây, mẹ kế cũng không hoan nghênh cô ấy về nhà, nên cô ấy chỉ có thể thuê nhà mới và trang trí lại.”

Tôi gật đầu: “Nhưng điều đó thì liên quan gì đến anh?”

Trình Lịch thở dài, nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ hay gây sự:

“Ninh Nhi lớn lên cùng anh từ nhỏ, cô ấy giống như em gái của anh vậy. Mấy năm trước cô ấy bị người đàn ông kia ức hiếp, cùng đường đến tìm anh giúp đỡ, lẽ nào anh lại có thể bỏ mặc cô ấy sao?”

“Tất nhiên anh biết, lén lút liên lạc với cô ấy sau lưng em là anh sai, nhưng anh thật sự chưa bao giờ nói những lời mập mờ với cô ấy.”

“Tiểu Tuyết, em ngoan một chút, đợi mấy ngày nữa cô ấy ổn định, anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, được không?”

Trình Lịch nói xong, ánh mắt đầy mong đợi nhìn tôi.

Tuy nhiên, tôi lại dứt khoát lắc đầu:

“Không được.”

Tôi không chỉ là một người trọng thể diện, mà còn là một người có nguyên tắc.

Đối với tôi, chỉ có 100 điểm và 0 điểm.

Trước đây, anh ta trong lòng tôi đáng giá 100 điểm, vì vậy tôi đã tôn trọng và yêu anh ta.

Nhưng bây giờ, anh ta chỉ còn lại 0 điểm.

Tôi không thể quay lại với một người đàn ông 0 điểm được.

Trình Lịch nghe xong, sự kiên nhẫn của anh ta lại cạn dần:

“Đường Ánh Tuyết, anh đã cho em bậc thang rồi, tại sao em không chịu bước xuống? Em làm ầm ĩ lên thì được gì? Dù sao thì em cũng không đi được đâu!”

“Ở thế giới này em chỉ có duy nhất một người thân là anh, không phải sao?”

11

Bây giờ, tôi cuối cùng cũng có thể khẳng định.

Lần trước Trình Lịch không hề lỡ lời.

Trong lòng anh ta, vẫn luôn nghĩ như vậy.

Anh ta nghĩ rằng tôi không thể rời xa anh ta, không thể rời bỏ thế giới này, vì thế mới bất chấp làm những điều đó.

Nhưng anh ta không biết…

Thật ra, tôi vẫn còn một cơ hội.

Đêm đó, chúng tôi lại một lần nữa ngủ riêng giường.

Tôi ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chậm rãi đi vào phòng tắm, nằm vào bồn.

Nước lạnh ngập tràn cơ thể tôi.

Tôi nhắm mắt lại, từ từ chìm xuống.

Gần như ngay lập tức, dòng nước tràn vào cuống họng.

Tôi không thể kiểm soát, ho sặc sụa, phổi như bị một con dao khuấy động, đầu óc đau như muốn nổ tung.

Thế nhưng tôi vẫn không cử động.

Cuối cùng, trước khi sắp nghẹt thở, một giọng nói điện tử quen thuộc vang lên trong đầu tôi:

【Chào cô, đã lâu không gặp.]

Tôi ho sặc sụa dưới nước.

Giọng nói của hệ thống vẫn bình thản: 【Tìm đến cái chết à? Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?]

Một câu nói không đầu không đuôi.

Chỉ có tôi mới hiểu ý nghĩa của nó.

Hệ thống đã từng nói với tôi, những người được nó chọn làm “ký chủ” đều là những người đã làm nhiều việc thiện nhưng lại không may qua đời khi còn trẻ.

Đối với những người như vậy, nó luôn sẵn lòng cho một con đường khác.

Vì thế, dù khi đó tôi đã vì Trình Lịch mà nhất quyết ở lại thế giới này, nó vẫn để lại cho tôi một đường lui.

Tôi đã được gắn kết với hệ thống sau khi chết.

Vì vậy, chỉ cần tôi một lần nữa cận kề cái chết, nó sẽ trở lại.

Nhưng, đó cũng sẽ là lần cuối cùng.

Để xác nhận, hệ thống lại hỏi tôi một lần nữa:

【Vì cô đã vi phạm quy tắc trước đây, muốn thoát khỏi thế giới này, cô phải chấp nhận hình phạt. Cô thực sự đã nghĩ kỹ chưa?]

12

Tôi cụp mắt, lặng lẽ gật đầu.

Thà rằng rời đi để khám phá những thế giới khác, còn hơn là lãng phí phần đời còn lại với một người đàn ông giả tạo.

Về phần hình phạt… Hệ thống cũng đã nói với tôi từ lâu.

Đó là xóa bỏ toàn bộ ký ức của tôi, rồi đưa tôi trở lại những thế giới khác để làm nhiệm vụ.

Hơn nữa, tôi phải hoàn thành số lượng nhiệm vụ gấp đôi so với người khác mới có thể “nghỉ hưu”.

Thật ra từ rất lâu trước đây, lần đầu tiên nghe những lời này, tôi đã không hiểu tại sao lại phải xóa ký ức.

Hệ thống giải thích: 【Cô nghĩ xem, nếu cô đã có kinh nghiệm đóng ghế, thì khi đóng lại có phải sẽ thành thạo hơn không?]

【Nếu cô đã từng vì đóng ghế mà bị gãy ngón tay, thì khi đóng ghế lại, liệu cô có bị ám ảnh tâm lý không?]

【Việc xóa ký ức của cô, một mặt là để tước đoạt kinh nghiệm, trừng phạt cô một cách thích đáng; mặt khác, cũng có thể xem như một cách bảo vệ.]

Lúc đó tôi chỉ nghe cho có.

Không ngờ có một ngày, tôi lại phải tự mình trải nghiệm.

13

Hệ thống có lẽ cảm nhận được sự buồn bã của tôi, liền nói thêm: 【Vì lý do nhân đạo, tôi sẽ giữ lại ký ức của cô về thế giới ban đầu.]

Tôi sững lại, đây thật sự là một niềm vui bất ngờ.

Để tránh tổn thương não bộ, việc xóa ký ức sẽ diễn ra dần dần trong vòng một tháng.

Điều này cũng cho tôi đủ thời gian để nói lời tạm biệt với thế giới này.

Trước khi ký ức dần phai nhạt, những ngày sau đó tôi dành thời gian để dặn dò công việc cho trợ lý.

Cô ấy vừa điên cuồng ghi chép, vừa hỏi tôi: “Sếp ơi, chị định đi xa sao? Bao giờ thì về ạ?”

Tôi lặng lẽ: “Chắc là sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu.”

Cô ấy ngẩn người, rồi gương mặt nhanh chóng trở nên hoảng hốt: “Chị muốn bỏ lại công ty… Em, em không làm được đâu…”

“Sao lại không làm được?” Tôi ngắt lời cô ấy, “Một cô gái từ một ngôi làng hẻo lánh mà còn có thể đi ra, cớ gì một công ty khởi nghiệp lại không thể gánh vác?”

Trợ lý nhìn tôi, mắt dần đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, cô ấy không cam lòng hỏi: “Có phải vì anh Trình không…”

Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy, không trả lời.

Có lẽ vì ký ức đang dần bị xóa bỏ, khi nhắc đến Trình Lịch, lòng tôi cũng không còn chua xót như trước.

Tôi thậm chí còn cố gắng nhớ lại, rốt cuộc năm đó tôi đã quyết tâm như thế nào mà vì anh ta ở lại thế giới này!

Hệ thống đã cảnh báo rõ ràng rằng nếu ở lại vì một người, tôi sẽ bị “trói buộc” với anh ta.

Chỉ cần anh ta chết, tôi cũng sẽ chết.

Tôi tự nhận là người yêu quý sinh mạng mình vô cùng, nhưng tại sao lúc đó tôi lại bước đi một bước như vậy?

Tôi vắt óc suy nghĩ mà vẫn không thể nhớ ra, đành lắc đầu, không muốn tự hành hạ mình nữa.

14

Tối hôm đó, Trình Lịch, người đã không về nhà mấy ngày, cuối cùng cũng trở lại.

Khi anh ta mở cửa, tôi đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.

Một mùi ngọt ngào thoang thoảng bay tới.

Tôi tò mò nhìn qua, thấy anh ta đang cầm một chiếc bánh kem được gói rất đẹp.

“Anh mua cái này làm gì? Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” Tôi không hiểu.

Khóe miệng Trình Lịch nở một nụ cười: “Còn giả vờ nữa?”

“Cố Ninh Nhi đã trang trí xong nhà rồi, anh cũng đã nói với cô ấy là từ nay về sau đừng liên lạc nữa. Tiểu Tuyết, bây giờ em có thể vui vẻ với anh rồi chứ?”

Tôi không trả lời, trong đầu chỉ nghĩ, lời anh ta nói, chẳng phải đang tự chứng minh rằng mấy ngày nay anh ta đã ở bên Cố Ninh Nhi sao?

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại nghẹn lại.

Xem ra, ký ức vẫn chưa được xóa đủ nhiều.

“Vậy anh mua bánh kem, là để mừng cô ta tân gia?” Tôi hỏi Trình Lịch.

Anh ta nghẹn lời, một lúc sau mới bất lực giơ tay lên, ra vẻ đầu hàng:

“Cô nương, em đừng mỉa mai nữa được không? Hôm nay là kỷ niệm 5 năm của chúng ta, anh không muốn cãi nhau.”

Tôi ngơ ngác “à” một tiếng.

Trình Lịch cuối cùng cũng nhận ra có điều không đúng.

Nụ cười của anh ta tắt dần, sắc mặt cũng trở nên u ám.

Mãi sau, anh ta mới nghiến răng nói ra từng chữ: “Đường Ánh Tuyết, đừng nói với anh là em đã quên ngày kỷ niệm của chúng ta rồi nhé?”

“…Đúng vậy.”

Tôi thực sự đã quên.

Trình Lịch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta đặt mạnh chiếc bánh xuống bàn rồi đóng sầm cửa phòng.

15

Theo lẽ thường, tôi nên vào giải thích.

Nhưng không hiểu sao, tôi không hề muốn ở chung phòng với anh ta, thế là tôi tiếp tục cầm quyển sách lên, dựa vào ghế sofa đọc tiếp.

Ngoài trời không biết từ lúc nào đã đổ mưa, tiếng mưa rơi lách tách trên cửa sổ.

Tôi đọc mỏi mắt, liền quấn chiếc chăn quanh người, ngả lưng nghỉ ngơi.

Không biết đã qua bao lâu, trong tiếng mưa dần nhỏ, tôi bỗng nghe thấy tiếng mở khóa.

Cùng lúc tôi bật dậy, một người phụ nữ mặc chiếc váy mỏng, ướt sũng đang đứng ở cửa cũng nhìn về phía tôi.

“Sao lại là cô?” Chúng tôi đồng thanh nói.

Trình Lịch trong phòng chắc cũng nghe thấy tiếng động, anh ta đẩy cửa bước ra.

Trong khoảnh khắc, ngoài tiếng mưa, chỉ còn sự im lặng đầy ngượng ngùng.

Cuối cùng, Cố Ninh Nhi lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

“Hôm nay em ra ngoài chơi với đồng nghiệp, trên đường đột nhiên đổ mưa, em nghĩ anh chị sống gần đây nên qua mượn một chiếc ô, có làm phiền hai người không?”

Cố Ninh Nhi nói “hai người”, nhưng ánh mắt cô ta chỉ dán chặt vào Trình Lịch.

Trình Lịch nắm chặt tay, không nói gì, không biết đang có tâm trạng gì.

Tôi ngước nhìn đồng hồ trên tường.

Một giờ rưỡi sáng.

Mượn ô.

Hay thật.

Cố Ninh Nhi thấy Trình Lịch mãi không lên tiếng, cắn môi, run rẩy quay người.

Chiếc váy ướt sũng càng làm nổi bật vóc dáng cô ta.

“Hai người không có ô thừa sao?Vậy thì thôi vậy.”

“Khoan đã,” Trình Lịch do dự gọi cô ta lại, “Bên ngoài trời vẫn còn mưa, em về bằng cách nào…”

Anh ta còn chưa nói xong, tôi chợt thấy trên giá có một chiếc ô gấp.

Thế là tôi nhanh chóng với lấy, nhét vào tay Cố Ninh Nhi.

“Cô cầm cái này dùng đi.”

“Tặng cho cô.” Tôi nói, rồi nghĩ thêm một câu: “Không cần trả lại đâu.”

16

Cố Ninh Nhi ôm chiếc ô, lúng túng nhìn Trình Lịch.

Nhưng tiếc thay, lúc này Trình Lịch không hề nhìn cô ta.

Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi, như thể bị kích động mạnh.

“Đường Ánh Tuyết, em đang làm gì vậy? Em tùy tiện mang cái ô này cho người khác?”

Tôi nhìn anh ta đầy khó hiểu.

Một chiếc ô với mặt vải và cán ô bình thường.

Đâu phải là trâm vàng nạm bạc, sao lại không thể cho người khác?

Hơn nữa, chẳng phải chính anh ta đã nói bên ngoài trời mưa, Cố Ninh Nhi không tiện về sao…

Tôi đưa một chiếc ô, vậy mà anh ta cũng tức giận?

Lẽ nào tôi phải mời Cố Ninh Nhi vào phòng ngủ sao?

Có lẽ sự bối rối của tôi quá rõ ràng, Trình Lịch càng thêm tức giận.

Mắt anh ta đỏ hoe: “Em hoàn toàn không nhớ gì đúng không? Em quên rồi, mẹ kiếp, em quên hết rồi!”

Trình Lịch hiếm khi kích động như vậy.

Tôi chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nói ra câu “Đúng vậy”, anh ta sẽ lao đến bóp cổ tôi.

Trong không khí căng thẳng đó, Cố Ninh Nhi lại yếu ớt gọi một tiếng “A Lịch”, dường như muốn kéo sự chú ý của anh ta về phía mình.

“Em đi đây, anh nhớ xóa vân tay của em, nếu không–“

Cố Ninh Nhi liếc nhìn tôi, “Để hai người cãi nhau, em thấy áy náy lắm.”

Tuy nhiên Trình Lịch hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, không hề để ý đến Cố Ninh Nhi.

Anh ta chỉ trừng mắt nhìn tôi, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Nửa lúc sau, thấy tôi không có bất cứ biểu hiện gì, anh ta bỗng đá mạnh vào tường một cái.

Rồi cố ý lách qua người tôi, đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

Phòng khách lại trở về yên tĩnh.

Lúc này, hệ thống mới nhẹ nhàng nhắc nhở tôi: 【Ký chủ, đó là chiếc ô định tình của cô và Trình Lịch.]

“Ý gì?”

Đoạn ký ức này của tôi hình như cũng đã biến mất rồi.

【Hai người gặp nhau lần đầu vào một ngày mưa, cô đã dùng chiếc ô này để bắt chuyện với anh ấy.]

【Có thể nói, chiếc ô này có vai trò quan trọng trong tình cảm của hai người, giống như chiếc ô của Hứa Tiên và Bạch Nương Tử vậy.]

Tôi gãi đầu.

Hệ thống đúng là giỏi ví von, nhưng tôi thật sự không nhớ gì cả.

Hơn nữa, vì ký ức bị thiếu hụt, tình yêu tôi dành cho Trình Lịch dường như cũng nhạt đi rất nhiều.

Tôi đã nghĩ rằng khi thấy Cố Ninh Nhi dùng vân tay mở cửa, rồi cô ta và Trình Lịch lại liếc mắt đưa tình trước mặt tôi… tôi sẽ rất đau lòng.

Nhưng thực tế, cảm xúc tiêu cực đó đã bị hóa giải một cách dễ dàng.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!