Góc Của Chan

 TRÌ VŨ- CHƯƠNG 1

1

Châu Trì Vũ là anh trai của tôi, người mà tôi không biết xấu hổ gọi là anh trai.

Ngày hôm đó trùng vào cuối mùa thu, tôi vô tình nhìn thấy anh đang đứng trong một con hẻm nhỏ, nổi bật nhất trong đám xã hội đen với khuôn mặt trông thật lạnh lùng vô cảm

Thế là dưới cái nhìn của mọi người, tôi cố gắng tỏ ra ngây thơ đáng thương và bước lại gần anh ấy.

Khi ngước lên nhìn anh, đôi mắt của anh đang phản chiếu những chiếc lá rơi trên mặt đất. Tôi ấp úng nói với anh ấy:

“Anh… anh có thể làm anh trai em không?”

Khi câu hỏi này phát ra đã thu hút rất nhiều tràng cười trêu chọc của đám đàn anh đứng xung quanh anh, khiến cho chính cả anh cũng bật cười theo họ, nhưng chững lại một chút thì nụ cười trong ánh mắt của anh đột nhiên biến mất, giọng nói của anh khàn khàn đặc trưng của thanh thiếu niên.

“Anh không chơi nhà choi”

Tôi lắc đầu, vẫn bướng bỉnh nhìn anh

“Làm anh trai em được không?”

”Em sẽ làm bất cứ thứ gì để trả ơn anh”

Khi nói điều này, những người bên cạnh tôi hết người này đến người khác la ó, cười đùa, lại còn nói với giọng điệu trêu chọc Châu Trì Vũ

“ Sướng nhất rồi nhá, chưa gì ở đâu ra lại có em gái mưa nữa kìa”, Hahahahahahahah….

Tôi đã không dám ngước lên nhìn anh ấy và cố tình nói điều đó một cách mơ hồ, nhưng Châu Trì Vũ vẫn không hề lay chuyển.

“Em gái nhỏ.”

Anh ngồi xuống nhìn tôi, những chiếc lá rơi trên người anh, khiến anh trông sạch sẽ như thể anh không thuộc về nhóm người đó.

“Em sẽ hối hận khi ra điều kiện như vậy với anh.”

2.

Tôi không biết liệu sau này tôi có hối hận hay không, nhưng khả năng cao là Châu Trì Vũ sẽ hối hận khi đồng ý với tôi.

Tôi còn nhớ vào rõ vào cái ngày mà cô giáo đã đưa thư về để họp phụ huynh, tôi lúng túng chả biết làm sao, thì trên đường đi về tôi lại vô tình nhìn thấy Châu Trì Vũ, anh nhìn vẻ mặt có chút buồn bã của tôi nên đã lại gần hỏi thăm tôi.

“ Này, em có bị làm sao không, sao lại rầu rĩ thế”

Tôi quay mặt đi giả vờ lơ anh ấy, nhưng anh lại kéo người tôi lại. Thế là tôi đành mặt dày một chút mà nhờ vả anh

“Em muốn anh đi họp phụ huynh cho em được không?”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, như đang bị làm phiền.

Rồi đáp : “Ừm”

“Gia đình của em đâu?”

” không biết.”

“Em chui ra từ một tảng đá à?”

“Mẹ em tái giá, cha em còn không biết đang nằm trên giường của người phụ nữ nào.”

“…”

Anh im lặng một lúc, như thể đang lẩm bẩm điều gì đó không liên quan đến tôi. Nhưng rồi anh cũng đồng ý với tôi chuyện vừa nói.
Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, còn hỏi tôi ăn mặc thế này cô hiệu trưởng có phát hiện ra anh là giả không.

Tôi lắc đầu, không đời nào, người đẹp trai mặc gì trông cũng lịch sự.

Thế là tôi đã được anh ấy dắt tay tôi như một đứa trẻ được cha mẹ dẫn đến trường, làm cho trong lòng tôi lúc đó thật sự vui sướng không tả nỗi.

Đến trường, tôi vội chạy vào lớp trước để báo cho cô chủ nhiệm, rồi ra ngoài cửa lớp bảo anh ấy.

“Em vừa mới nói với giáo viên, anh là anh trai của em.”

Tôi ngước nhìn anh ấy, xương quai hàm của anh ấy rất đẹp, và hàng mi anh ấy mảnh mai khi anh ấy cúi xuống nhìn tôi. Thế là anh ấy đã bước vào lớp để họp còn tôi thì đi ra ngoài chơi để đợi anh ấy.

Buổi họp phụ huynh kết thúc, tôi nhìn anh đi ra từ cửa lớp, anh là người cuối cùng đi ra.

“Sao anh chậm thế?”

Tôi chạy lon ton về phía trước và hỏi anh

Anh nhét tờ giấy chứng nhận màu đỏ trên tay cho tôi và xoa gáy.

“Không phải là do giáo viên chủ nhiệm của em cứ kéo anh đến nói chuyện sao.”

Vẻ mặt vui vẻ ban đầu đã chuyển dần sang có chút tức giận thế là tôi đã bóp nát tờ giấy chứng nhận, khi tôi định ném nó vào thùng rác thì cổ tay tôi đột nhiên bị nắm lấy.

Anh nhìn hành động của tôi và nhướng mày.

“Sao em lại vứt nó đi?”

“Dù sao cũng không có ai để khoe.”

Mắt chúng tôi chạm nhau khoảng mười giây.

Anh mở những ngón tay của tôi ra và lại mở giấy chứng nhận hoa chà xát.

Qua ánh nắng nhè nhẹ, giọng anh nói với tôi như thể anh rất tự hào.

“Ồ, hạng chín, cũng giỏi đấy.”

Rồi anh nhìn tôi, đôi mắt hoa đào chứa đựng lá phong cùng hình ảnh của anh ấy sáng lên mùa thu. Anh lại nói tiếp với tôi

“Bây giờ, em có người để khoe rồi.”

“Là “Anh trai tốt” của em đây.”

error: Content is protected !!