Góc Của Chan

TÔI VÀ CÂU CHUYỆN CỦA CẬU – CHƯƠNG 1

1

[Nhật ký Tô Kình]

22/08/2013 Hôm nay tôi vẫn như thường lệ đi vẽ chân dung dạo ở phố Phong Bình, tâm trạng không có gì đặc biệt.

Cho đến khi tình cờ nhìn thấy một cậu con trai vô cùng đẹp trai.

Cậu ấy có đôi mắt sâu thẳm, đường nét khuôn mặt thanh thoát, cả người cứ như được một nghệ nhân điêu khắc tinh xảo nhất tỉ mỉ tạc nên từng đường nét, vừa tinh tế vừa có chiều sâu.

Có lẽ cậu ấy là một du khách, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, vậy mà đã khiến người ta không thể rời mắt.

Về đến nhà, tôi không nhịn được mà theo trí nhớ, phác họa lại dáng vẻ của cậu ấy, nhưng chỉ có thể tái hiện được khoảng bảy, tám phần giống.

Người học vẽ, lúc nào cũng yêu cái đẹp, mà cậu ấy lại vừa vặn đúng gu thẩm mỹ của tôi.

Tôi ước, nếu cậu ấy có thể làm người mẫu cho tôi thì hay biết mấy.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

23/08/2013 Ở phố Phong Bình có một cô bé.

Chắc bằng tuổi tôi.

Cứ mỗi ngày nghỉ hè lại ra đây bày quầy vẽ.

Nhìn thấy cô bé vẽ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng đẹp.

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đến con phố này quá thường xuyên.

Và cũng quá để ý đến cô họa sĩ nhỏ này.

Đến cả bản thân tôi cũng không biết vì sao.

Có lẽ là quá rảnh rỗi thôi.

Cô bé vẽ rất say sưa, đến mức chưa từng nhận ra sự có mặt của tôi.

Mỗi ngày khi dòng người thưa dần, cô bé lại bẻ một cây xúc xích.

Để cho con mèo hoang màu vàng trắng kia ăn. Cô bé nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo.

A, tôi muốn hồn nhập vào con mèo đó quá.

Không phải muốn được cô ấy vuốt ve đầu, chỉ đơn giản là không muốn làm người nữa thôi.

2

[Nhật ký Tô Kình]

30/08/2013 Hôm nay là ngày cuối cùng tôi bày quầy ở phố Phong Bình, tâm trạng vô cùng choáng váng.

Vì tôi không nghĩ mình còn có thể gặp lại cậu con trai ấy.

Cậu ấy đang ngồi xổm, cúi đầu chăm chú cho một con mèo hoang ăn, ánh mắt dịu dàng, trong mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ.

Hình ảnh đẹp đẽ ấy khiến trái tim tôi rung lên bần bật.

Đến tối nằm trên giường, tôi vẫn còn mãi vấn vương.

Tôi nghĩ, người yêu mèo chắc chắn sẽ không phải người xấu, đúng không?

Sau này chúng tôi còn cơ hội gặp lại không nhỉ?

Chắc là không rồi.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

30/08/2013

Hôm nay cô ấy ngước lên hình như nhìn thấy tôi.

Để tránh ngại ngùng, tôi giả vờ ngồi xuống cho mèo ăn.

Mong là cô ấy không phát hiện ra thì tốt.

Con phố này là một khu du lịch nổi tiếng, không ít dân địa phương cũng hay đến đây dạo chơi.

Tôi cũng không phải vì ai mà đến đây cả.

Chỉ vì phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

31/08/2013

Hôm nay cô ấy không đến.

Chắc là về chuẩn bị cho ngày khai giảng ngày mai rồi.

Thật hối hận, cả một mùa hè trôi qua.

Không những chưa nói được câu nào.

Không để cô ấy vẽ cho một bức tranh.

Mà ngay cả cách thức liên lạc cũng không có.

Một ngày không gặp cô ấy, lòng tôi lại vô cùng bứt rứt.

Nghĩ đến sau này có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa, lại càng thấy phiền muộn.

Có lẽ là đã quen rồi.

Chỉ đơn thuần thấy cô ấy vẽ đẹp, người cũng tốt, nên mới ngưỡng mộ thôi.

Không hề có bất cứ suy nghĩ nào khác.

Thật đấy.

3

[Nhật ký Tô Kình]

01/09/2013

Hôm nay là ngày khai giảng cấp ba, tâm trạng bình thản.

Tôi và cô bạn thân từ tiểu học Tống Cẩn Nhan, cùng cậu bạn hàng xóm lớn lên cùng nhau Cố Chi Hành, đều được xếp vào một lớp.

Trong lòng thấy thật tốt, vẫn có thể như xưa.

Các bạn xung quanh xì xào bàn tán về một người tên là “Giang Tự Hoài”.

Họ nói cậu ấy là thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông của thành phố, đạt điểm tuyệt đối môn Toán và Vật lý, giành huy chương vàng cuộc thi Olympic Tin học học sinh trung học toàn quốc, lại còn đẹp trai, gia đình giàu có…

Trường nào cũng có những nhân vật nổi tiếng như vậy, tôi không mấy quan tâm.

Nhưng hơi tiếc, cứ nghĩ nếu may mắn, biết đâu sẽ gặp lại cậu con trai mùa hè năm đó.

Thôi nào thôi nào, là học sinh, nhiệm vụ của tôi là học thật giỏi, để sau này thi vào một trường đại học tốt.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

01/09/2013

Ngày khai giảng thật phiền phức.

Nhưng khi tôi gặp cô họa sĩ nhỏ ở cổng trường, tôi lại thấy không khí ở trường cũng khá trong lành.

Nghe cậu bạn bên cạnh gọi cô ấy là “Tô Kình”.

Một cái tên thật đơn giản mà hay.

Tôi nên gọi cô ấy là gì đây nhỉ?

Gọi Tô Kình thì có vẻ hơi trang trọng.

Mà A Kình, Tiểu Kình, Kình Kình gì đó, lại có chút ngại ngùng.

Phải đợi đến khi mối quan hệ thân thiết hơn…

Vậy thì gọi là bạn học Cá Voi đi.

Rất vui vì chúng ta học cùng một trường, bạn học Cá Voi.

Chúc cậu khai giảng thuận lợi.

4

[Nhật ký Tô Kình]

02/09/2013

Hôm nay là buổi họp khối, tâm trạng phức tạp.

Cuộc họp dài dòng và nhàm chán, tôi cứ thẫn thờ nhìn vào gáy của bạn học phía trước.

Cho đến khi ban giám hiệu thông báo mời đại diện học sinh mới Giang Tự Hoài lên phát biểu.

Tôi ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt ra hiệu tôn trọng, nào ngờ cái nhìn ấy lại khiến tôi chết lặng.

Người đang đứng trên bục giảng, rõ ràng là cậu con trai mà tôi đã gặp ở phố Phong Bình vào mùa hè!

Hóa ra, chúng tôi vẫn có thể gặp lại.

Hóa ra, cậu ấy chính là Giang Tự Hoài.

Cậu ấy không chỉ đẹp trai, mà còn xuất sắc đến vậy.

Tim đột nhiên đập nhanh, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ấy, chỉ đến khi bài phát biểu sắp kết thúc, tôi mới lấy hết can đảm ngước lên liếc một cái.

Ánh mắt chúng tôi dường như giao nhau trong khoảnh khắc, rồi cậu ấy nhanh chóng dời đi, chắc chỉ là tình cờ lướt qua khu vực của tôi.

Tôi thấy bàn tay cậu ấy cầm mic run lên rất nhẹ, cực kỳ nhỏ bé, không biết có phải là ảo giác không.

Thủ khoa cũng biết hồi hộp sao? Dễ thương quá đi mất…

Tôi không thể kiềm chế mà nghĩ như vậy.

Nghe người ta nói, con trai thích một người là vì thấy họ đáng thương, còn con gái thì vì thấy đối phương đáng yêu.

Mặc dù bây giờ kết luận có vẻ vội vàng.

Nhưng chắc tám, chín phần, có lẽ, tôi đã thích Giang Tự Hoài rồi.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

02/09/2013

Lên sân khấu đại diện khối phát biểu.

Cái bản nháp lởm gì đâu, viết chẳng có tí trình độ nào, chi bằng tôi freestyle.

Ban đầu thì chẳng sao, nhưng nghĩ đến việc bạn học Cá Voi cũng đang ở dưới đám đông.

Tôi chỉ muốn chết quách cho xong.

Hỏng rồi hỏng rồi.

Cô ấy có thấy tôi ngu ngốc không?

Có thấy tôi là một thằng mọt sách không?

Cô ấy không nhìn tôi lấy một lần.

Tôi nhìn cô ấy đến thủng cả một lỗ, mà cô ấy vẫn cứ cúi đầu.

Nội dung bài phát biểu này thực sự nhàm chán đến vậy sao?

Đến khi tôi sắp nói xong, cuối cùng cô ấy cũng đại phát từ bi, chịu cho tôi một ánh mắt.

Aaaaaa nhìn nhau rồi!

Đột nhiên hồi hộp quá, tay run quá.

Tôi hèn nhát nhìn sang chỗ khác.

Ừm, giao tiếp bằng mắt với nhiều khán giả khác nhau, là tố chất cơ bản của một người diễn thuyết.

Chỉ là quá xấu hổ, sau này có chết tôi cũng không nhận việc này nữa.

Bạn học Cá Voi, chúc cậu ngày thứ hai đi học vui vẻ.

5

[Nhật ký Tô Kình]

09/09/2013

Hôm nay là ngày sinh hoạt câu lạc bộ, tâm trạng phiền muộn.

Gần đây tôi thích một người, tạm gọi là bạn học Y nhé.

Y, là ẩn số, là giá trị đang chờ xác định, là cái kết chưa biết.

Sau buổi họp khối, tôi luôn cố ý hay vô tình để ý đến tin tức về bạn học Y.

Cậu ấy không cùng lớp với tôi, bình thường không có cơ hội giao lưu, ngay cả số lần gặp mặt cũng ít ỏi.

Không ít bạn nữ thích cậu ấy, thường xuyên bàn tán về mọi thứ liên quan đến cậu.

Vì vậy tôi dễ dàng biết được cậu ấy thích chơi tennis, và định tham gia câu lạc bộ tennis.

Tôi rất muốn được ở gần cậu ấy, thế là vào phút cuối tôi đã sửa lại đơn đăng ký, đổi từ câu lạc bộ Thư pháp sang câu lạc bộ Tennis.

Từ sáng sớm, tôi đã mong chờ buổi sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học.

Nhưng, khi thực sự đến sân tennis, tôi phát hiện ra có hàng ngàn cô gái cũng đến vì bạn học Y, còn bản thân cậu ấy lại không đến.

Mọi người bàn tán xôn xao, phàn nàn về những tin đồn sai lệch, rồi lại nói rằng bạn học Y đã chuyển sang câu lạc bộ Thư pháp vì hoa khôi của trường Dư Minh Mị.

Hai nhà họ là thế giao, lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt.

Câu lạc bộ Thư pháp!

Trong lòng tôi vừa trách bản thân tại sao tay lại ngứa ngáy sửa đơn, vừa nghĩ, dù không sửa thì sao chứ?

Bạn học Y đã có người mình thích rồi mà.

Đúng vậy, cậu ấy rực rỡ đến thế, dĩ nhiên phải tìm một người tương xứng về mọi mặt.

Người đó dĩ nhiên không phải là tôi, một người thành tích không tốt, chẳng có gì nổi bật, tính cách lại trầm lặng.

Tôi nhìn cây vợt và bộ đồ thể thao còn mới nguyên, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc buồn bã, mọi thứ tôi làm đều trở nên vô nghĩa.

Đúng là ảo tưởng, là giấc mộng hão huyền, là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

May mắn là Thẩm Chi Hành cũng ở trong câu lạc bộ tennis, cuối cùng tôi cũng có người để trò chuyện.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

10/09/2013

Đi đường vòng hỏi thăm được bạn học Cá Voi sẽ tham gia câu lạc bộ Thư pháp.

Tôi cũng đăng ký.

Tennis là vùng an toàn của tôi.

Nhưng là một thanh niên của thời đại mới, phải dám thử những điều mới, phá vỡ vùng an toàn.

Thế nhưng tôi đã đợi rất lâu, cho đến khi thầy giáo thông báo đã đủ người, tôi vẫn không thấy bạn học Cá Voi đâu.

Nghe cô bạn thân của cô ấy trò chuyện với người khác, tôi mới biết bạn học Cá Voi đã đi câu lạc bộ tennis.

Là đã hẹn trước với Cố Chi Hành.

Ha ha, Cố Chi Hành.

Chính là cái thằng con trai đi cùng bạn học Cá Voi vào ngày khai giảng.

Trông cũng không ra gì, thành tích chắc chắn cũng không thể bằng tôi, thủ khoa khối, đúng không?

Chắc chắn là tình bạn trong sáng thôi.

Bạn học Cá Voi không thể thích cậu ta được.

Ừm.

Dư Minh Mị đến tìm tôi nói chuyện, muốn mượn cây bút lông mà tôi đã chuẩn bị cho bạn học Cá Voi.

Tôi không cho mượn đâu.

Cô ta phiền phức chết đi được, sao cứ như ma ám vậy!

Tôi hận quá, con người lẽ ra phải ở trong vùng an toàn của mình!

Chúc bạn học Cá Voi sinh hoạt câu lạc bộ vui vẻ, hy vọng sau này có cơ hội có thể dạy cô ấy chơi tennis.

6

[Nhật ký Tô Kình]

15/10/2013

Hôm nay gặp bạn học Y, tâm trạng bồn chồn.

Không biết từ khi nào, bạn học Y thường xuyên đi ngang qua cửa lớp tôi.

Có lẽ là vì trên tầng này có bạn bè của cậu ấy.

Tôi rất vui, tôi ngồi cạnh cửa sổ, cậu ấy sẽ đi qua trước cửa sổ của tôi.

Mặc dù cậu ấy không phải đến vì tôi, mặc dù đã biết cậu ấy có người mình thích.

Có thể nhìn thấy cậu ấy, cũng là tốt rồi.

Tâm trạng khi thầm mến một người giống như đi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống, trái tim cứ theo từng hành động, từng chút một của người ấy mà lên rồi lại rơi xuống, cả người trở nên không còn là chính mình.

Tôi không dám đường hoàng nhìn bạn học Y.

Cứ cúi đầu, giả vờ chăm chú làm bài hay vẽ vời.

Nhưng thực ra tai đã vểnh lên, đảm bảo không bỏ lỡ từng lời nói của cậu ấy, và ánh mắt liếc theo bóng dáng cậu.

Cậu ấy vai kề vai với một đám con trai, nói về đủ thứ trên trời dưới bể, Đông Tây kim cổ, toàn những đề tài sâu sắc.

Đôi khi cũng than phiền về thầy cô và đồ ăn ở căng tin, cậu ấy luôn có những câu nói kinh điển, khiến tôi phải cố nhịn cười.

Đợi đến khi cậu ấy đi qua cửa sổ của tôi, tôi mới ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của cậu ấy.

Có lẽ, so với khuôn mặt, tôi quen thuộc với gáy của cậu ấy hơn.

Nhưng hôm nay, khi tôi đang lén nhìn bóng lưng cậu, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại.

Tôi bị bắt quả tang, vội vàng cúi gằm mặt xuống, giả vờ như không có gì xảy ra.

Tôi chắc là không bị lộ tẩy, đúng không?

Hồi hộp quá, hồi hộp quá.

Ông trời phù hộ, tình cảm của tôi, xin đừng để cậu ấy phát hiện ra.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

15/10/2013

Lớp của tôi và bạn học Cá Voi không cùng tầng.

Muốn gặp cô ấy, phải mượn cớ đi tìm mấy thằng bạn “xã giao” của tôi.

Lạ thật, mỗi lần đến cửa lớp cô ấy.

Giọng nói của tôi lại đột nhiên to hẳn lên.

Cứ như cố ý thu hút sự chú ý của ai đó vậy.

Cô ấy luôn im lặng viết viết vẽ vẽ, không chịu ban cho tôi một ánh mắt.

Mặc dù ánh mắt liếc của tôi luôn hướng về cô ấy.

Làm ơn nhìn tôi một cái đi mà.

Nhưng cô ấy không nhìn tôi, chẳng phải tôi có thể đường hoàng nhìn cô ấy hơn sao?

Nghĩ vậy, tôi liền quay đầu lại.

Và, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Aaaaaaaaa!

Cô ấy đang nhìn tôi sao?

Chắc là đang nhìn tôi rồi?

Bạn học Cá Voi có một chút nào đó, tôi muốn nói là một chút thôi, quan tâm đến tôi không nhỉ?

Nhưng tôi nhanh chóng phủ nhận.

Giang Tự Hoài ơi Giang Tự Hoài, đừng có tự luyến như thế.

Mày đâu phải là tiền, mà nghĩ ai cũng thích.

Thằng bạn cùng bàn nói tôi nói chuyện to như một thằng ngốc, chắc là bị bệnh rồi.

Bạn học Cá Voi cũng nghĩ như vậy sao?

Sắp đến kỳ thi tháng rồi.

Bạn học Cá Voi, chúc cậu thi tốt.

7

[Nhật ký Tô Kình]

18/10/2013

Hôm nay gặp bạn học Y ở căng tin, tâm trạng buồn bã.

Nhan Nhan không khỏe, thế là tôi và Cố Chi Hành đi ăn, tiện thể mang cơm về cho cậu ấy.

Ai ngờ lại đụng mặt bạn học Y.

Đáng lẽ phải vui vì sự tình cờ này, nhưng cậu ấy lại đang đi cùng cô bạn thân từ bé là hoa khôi của trường, vừa đi vừa nói cười.

Họ đã bí mật hẹn hò với nhau rồi sao?

Trông họ thật xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.

Cả trái tim tôi như bị ngâm vào rượu mận, chua chát và đắng ngắt.

Buồn quá.

Thầm mến một người thật vất vả, tôi không muốn thích bạn học Y nữa.

Nhưng mà thích một người, đâu phải chuyện dễ dàng có thể kiểm soát được.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

18/10/2013

Gặp bạn học Cá Voi ở căng tin.

Cô ấy đi cùng với cái thằng đó, không thấy cô bạn thân của cô ấy đâu.

Cô bạn thân này không có trách nhiệm gì cả, bộ phim ba người, sao cậu lại không có tên?

Dư Minh Mị cứ kéo tôi lại kể những chuyện xấu hổ hồi bé của tôi.

Nếu không phải vì gia đình có hợp tác kinh doanh, tôi đã muốn khâu miệng cô ta lại!

Bạn học Cá Voi nhìn thấy chúng tôi, hình như nhíu mày.

Cô ấy có thấy tôi phiền phức không?

Cô ấy thấy tôi phiền, cô ấy không hề biết tôi, cô ấy đang hẹn hò với cái thằng đó.

Không biết cái nào sẽ khiến tôi buồn hơn.

Chắc là cái thứ ba.

Hơi không vui.

Không phải, là cực kỳ không vui.

Nhưng vẫn chúc bạn học Cá Voi, có thể vui vẻ mỗi ngày.

8

[Nhật ký Tô Kình]

18/10/2013

Hôm nay là một ngày đi vào lịch sử, tâm trạng vô cùng vui vẻ!

Lúc tôi đi vệ sinh, bạn học Y vừa hay đi ngang qua hành lang.

Bạn của cậu ấy đùa nghịch, đẩy cậu ấy một cái, rồi cậu ấy va vào tôi!

Ôi trời ơi.

Đây chắc là lần chúng tôi ở gần nhau nhất.

Cậu ấy xin lỗi tôi, lịch sự nhưng xa cách, tôi quên cả mình có nói “không sao” hay không.

Trái tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, tôi nghĩ cả khuôn mặt tôi chắc đã đỏ bừng rồi.

Giờ tự học buổi tối, tôi cứ nhớ lại đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, đôi môi mím chặt, và vành tai ửng hồng của cậu ấy.

Không thể nào bình tĩnh lại được.

Nhưng như thế này không được, bạn học Y xuất sắc như vậy, tôi phải cố gắng thật nhiều, mới có thể đuổi kịp bước chân của cậu ấy.

Thật mong đến một ngày, tôi có thể đuổi kịp cậu ấy, vai kề vai đứng bên nhau.

Rồi nói với cậu ấy rằng, tôi thích cậu.

Có thể nói ra, bày tỏ lòng mình là được rồi, tôi không mong cậu ấy cũng có tình cảm tương tự.

Tiểu Tô cố lên! Học hành thật giỏi!

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

18/10/2013

Hôm nay thật sự là một cột mốc trong đời học sinh cấp ba của tôi!

Thằng cùng bàn đẩy tôi, đẩy tôi va vào bạn học Cá Voi.

Nhìn gần cô ấy càng đẹp hơn, da trắng, mặt nhỏ, tóc dài, mắt to.

Cả người cũng mềm mềm.

Tôi nói xin lỗi.

Giọng cô ấy nhẹ nhàng nói “không sao đâu.”

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên, não bộ hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Sau khi cô ấy đi, thằng cùng bàn cũng đến xin lỗi tôi.

Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, đây là phúc của tôi.

Lần đầu tiên chạm vào người, lần đầu tiên nói chuyện.

Tôi vui quá.

Chúc bạn học Cá Voi, tối nay có một giấc mơ đẹp.

9

[Nhật ký Tô Kình]

31/11/2013

Hôm nay có kết quả thi tháng, tâm trạng phức tạp.

Tin tốt là, sau khi dồn hết sức lực vào học, thành tích của tôi quả nhiên đã cải thiện rất nhiều.

Kỳ thi tháng tới có thể chuyển lên hai phòng thi nữa!

Càng ngày càng gần bạn học Y rồi!

Còn tin xấu là, thành tích của bạn học Y lại giảm sút.

Cậu ấy từ vị trí thứ nhất, tụt xuống gần vị trí của tôi trước đây.

Sao lại như vậy nhỉ?

Bạn học Y có phải bị ốm không?

Hay gặp chuyện gì đó?

Hy vọng cậu ấy có thể nhanh chóng lấy lại phong độ, đạt lại thành tích hạng nhất!

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

31/11/2013

Ba kỳ thi tháng liên tiếp, thành tích của bạn học Cá Voi đều ổn định ở khoảng 300.

Tôi muốn cùng phòng thi với cô ấy, nên lần này cố tình kìm lại điểm số.

Không ngờ lần này cô ấy tiến bộ đến một trăm hạng.

Thật là khiến tôi dở khóc dở cười.

Bạn học Cá Voi giỏi quá, tiến bộ nhanh quá!

Đáng khen!

Thằng cùng bàn hỏi tôi tại sao thi tệ như vậy mà vẫn cười vui vẻ.

Nó biết cái quái gì đâu.

Bạn học Cá Voi, chúc cậu thi càng ngày càng tốt, tôi đợi cậu ở phòng thi số một.

10

[Nhật ký Tô Kình]

20/12/2013

Hôm nay bài tập về nhà nhiều quá, tâm trạng không tốt.

Lâu rồi không gặp bạn học Y, nghe nói cậu ấy bị kéo đi bồi dưỡng thi đấu, chắc vất vả lắm nhỉ.

Bạn học Y, chúc cậu thi đấu thuận lợi nhé.

[Nhật ký Giang Tự Hoài]

21/12/2013

Cái khóa bồi dưỡng vớ vẩn này, bao giờ mới kết thúc đây.

Nhớ bạn học Cá Voi quá.

Chúc bạn học Cá Voi học tập thuận lợi, hy vọng có thể cùng cô ấy đón Giáng sinh.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!