Góc Của Chan

TÌNH YÊU TỪ NGÀN KIẾP – CHƯƠNG 3: END

9

Hai người bọn tôi vừa ngắm đèn lồng xong, chúng tôi trở về nhà như không có chuyện gì xảy ra, bên kia bức tường, ngọn đèn ấm áp được thắp lên trong tim mỗi người và dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hoàng đế mới còn trẻ, và không lâu sau khi lên ngôi, đã quyết liệt thay đổi nhiều chính sách cũ của tiên hoàng thời trước đã đặt ra trong triều.

Còn ở trong phủ tướng quân lúc này thì thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng thực chất lại đầy náo động, lo lắng.

Công cao chấn chủ*.

* ẩn dụ chỉ một cận thần có công lao quá lớn nhưng lại không biết giấu giếm, khiến quân vương cảm thấy bị đe dọa và nghi ngờ .

Sức khỏe của A Chiêu từng ngày từng ngày dần dần trở nên tốt lên, anh ấy còn nhân cơ hội đó đến nhà cầu hôn tôi, và mọi người trong phủ lúc này cũng bắt đầu chuyển trọng tâm sang chăm sóc cho cả hai chúng tôi.

Các bậc trưởng bối trong phủ đã họp mặt lại với bàn bạc kế sách làm sao để có thể thoát khỏi sự nghi ngờ của tân hoàng đế trẻ tuổi về việc cậu con trai duy nhất của phủ tướng quân bây giờ đã chuẩn bị kết hôn với một kỹ nữ từ một gia đình thấp kém.

Vì vậy, chúng tôi đã được sắp xếp sẽ cho làm một lễ cưới khá đơn sơ, để tránh sự đàm tiếu không đáng có hay những lời ra tiếng vào không hay được truyền ra khắp thiên hạ.

Trong khung cảnh bình dị và khá đơn giản của buổi hôn lễ được phát hoạ ra, ngoài những người họ hàng thân quyến trong phủ đến dự ra thì đúng là chỉ có những bông hoa hạnh phúc và những ngọn nến, mơ hồ, mỏng manh trong khá rụt rè.

Cũng không lâu sau khoảng thời gian chuẩn bị cho hôn lễ của tôi và A Chiêu được tương đối hoàn thành, thì đột nhiên, triều đình đã ban xuống cho phủ của Tống gia một sắc lệnh buộc cha của A Chiêu phải ra biên giới tiêu trừ những tên giặc từ nước ngoại bang, giúp bảo vệ bình yên cho đất nước.

Ít lâu sau đó, cha của A Chiêu đã gửi một bức thư từ biên giới trở về phủ, nội dung trong lá thư không có chữ nào, chỉ có máu, và còn có một tin nhắn.

“Tân hoàng đế có ý muốn diệt trừ Tống gia, Tống tướng quân đã bị vu oan có thông đồng với bọn ngoại nhân, không thể quay về.”

Ngay sau đó, tân hoàng đã cử đến một đoàn binh lính và sai bọn chúng lục soát hết trong phủ, khung cảnh hỗn loạn trong phủ lúc bấy giờ không gì khác ngoài chỉ có tiếng khóc lóc đau thương, và m.áu vương vãi khắp nơi.

Tân Hoàng cưỡi ngựa đi tới, phía sau là một đám thị vệ dũng mãnh, trên người mặc một bộ giáp vàng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt để quan sát tất cả hành động của mọi người.

Hắn nhìn Tống Tần Chiêu, khẽ cười nói: “Binh phù của Tống tướng quân, thiếu một nửa.”

Thật ra, đúng thật là trước khi chuẩn bị đưa quân ra chiến trường, không biết vì sao cha của A Chiêu ông ấy dường như có linh cảm không tốt và nghĩ rằng có thể trong chuyến đi lần này, ông sẽ gặp chuyện lành ít dữ nhiều, chính vì vậy mà ông đã hẹn gặp riêng A Chiêu, rồi sao đó quyết định đem giao một phần của tấm binh phù đó lại cho con trai của mình

Tuy rằng trước đó, binh phù này quả thật là đang nằm trong tay của A Chiêu, nhưng sau khi biết được vụ tai nạn của cha mình từ lá thư mật gửi về trong phủ, anh ấy đã quyết định đưa lại nó cho bà nội, và tất cả bọn họ đều đã trốn thoát khỏi con đường bí mật vào lúc này.

Tung tích của chiếc binh phù cứ được tân đế liên tục truy hỏi, nhưng lại không có để đưa ra, và A Chiêu – cậu chủ được sủng ái nhất, anh ta cũng không thể sống.

Hơn nữa, A Chiêu quá yếu để có thể sống sót suốt chặng đường trốn thoát.

Thế là, A Chiếu muốn tôi chạy trốn đi theo bà nội, cứ mặt anh ở đây đối phó với tân đế, có thế tôi của sau này vẫn sẽ yên ổn, nếu anh chẳng may anh chết đi thì tôi vẫn không liên can và còn có cơ hội để lấy người khác, và cơ hội được sống tiếp.

Nhưng tôi của lúc này một mực không muốn rời đi.

Tôi là người vợ mà anh ấy sắp cưới, chưa kể lúc trước tôi đã nói rằng tôi không muốn sau này lại phải trở thành góa phụ.

Đột nhiên, tên thị vệ phía sau hoàng đế hung hăng mắng: 

“Hoàng thượng hỏi ngươi đó”

Vừa dứt lời, thị vệ phía sau đã chuẩn bị lấy thanh kiếm ra để tấn công.

Hoàng đế ở phía trước đã giơ tay ngăn cản lại hành động của hắn ta.

“Tống công tử, muốn sống thì phải biết chuyện gì nên làm chuyện gì không”

A Chiêu cũng cười, vẻ mặt cổ quái nhìn tân đế. “Nếu đã là thông đồng với ngoại nhân, thì đương nhiên nó sẽ nằm ở trong tay ngoại nhân, hoàng thượng hẳn là biết rõ hơn ta.”

Hoàng đế không hề khó chịu, chỉ đứng dậy xuống ngựa, nhẹ nhàng nâng thanh kiếm nhuốm m.áu trong tay lên.

Tôi hốt hoảng nhắm chặt mắt, nắm tay A Chiêu, đợi thanh kiếm đó xuyên qua tim rồi cùng anh ấy ch.ết đi trước sự chứng kiến của bao người trong phủ.

Nhưng điều lạ là,…

Tân Hoàng cởi bỏ giáp trên mặt, sắc mặt ôn hòa như ngọc. “Ta tại lễ hội Trung nguyên trước đây, chúng ta đã gặp nhau”

“Phí Chân!” A Chiêu với vẻ mặt tức giận nói.

Tân hoàng đế còn không cần giơ tay, thị về phía sau liền xông tới, tóm lấy Tống Tần Chiêu bên cạnh tôi.

Trong Lễ hội Trung nguyên, có một chàng trai đã va phải tôi và rối rít xin lỗi, và đã bị tôi đẩy một cái vì anh ta đang nhìn chằm chằm vào A Chiêu, hóa ra đó là Tân Hoàng Đế, Phí Chân.

Phí Chân khôi ngô tuấn tú sống mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, trên khuôn mặt thì luôn luôn nở nụ cười.

Hắn nở nụ cười, liếc mắt nhìn tiểu công tử áo đỏ Tống Tần Chiêu nói:

“Ngày đó ta một mình hồi cung, suy nghĩ thật lâu, thật sự rất ghen tỵ với nhà ngươi.”

“Tống thiếu gia quá kém cỏi, sao có thể xứng với một cô gái yêu mình như vậy?”

Hắn ta lắc đầu, nhưng đôi tay dưới lớp hoàng bào vẫn bất động”Thật buồn cười khi ta lại phải ghen tỵ với người khác”.

Hắn nhìn chăm chăm tôi đang kinh hãi, khẽ mỉm cười, thu hồi kiếm, khom người đi tới gần tôi, “Bất quá, ta có thể cướp. Hơn nữa ta nhất định sẽ cướp “.

Hắn nắm lấy eo tôi, dùng sức ấn chặt hai cánh tay đang giãy dụa của tôi, nhấc chân dễ dàng lên ngựa.

Sau đó, Phí Chân thản nhiên nói: “Tống tướng quân ch//ết ngoài biên ải, Tống công tử lại bị ném vào ngục tối, còn nương tử mới cuới thì lại tự s/át ch..ết.”

Tôi của bấy giờ khi nghe những lời kinh tởm của hắn nói thì khắp người cứ run lên, nước mắt lăn dài trên má, nhìn người mặc áo đỏ cứ xa dần xa dần trong khung cảnh mơ hồ.

Có một tiếng cười xấu xa và sảng khoái từ trên cao. “Ngươi, chỉ cần ngoan ngoãn một chút, làm ta hài lòng “

“Chiến lợi phẩm cũng nên được tận dụng. Rốt cuộc, người chiến thắng là vua, và không có gì lạ khi người thua phải bị trừng phạt trong tù, những việc này là bình thường.

“Ái Phi, nàng thấy sao?”

10

Sau khi được đầu thai chuyển kiếp, người kiếp trước có còn là chính mình?

Tôi bị bối rối, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với chính bản thân tôi.

Phí Chân chưa bao giờ thể hiện mặt xấu như vậy trước mặt tôi.

Ở trong kiếp này, trong ký ức của tôi, Phí Chân đối với tôi luôn dịu dàng và bao dung. Cho dù đôi khi anh ấy có hơi mạnh mẽ, cứng nhắc và có hơi bảo thủ, nhưng mọi hành động quan tâm chăm sóc của anh vẫn luôn làm cho tôi rung động trong mơ hồ. 

Trong ký ức kiếp trước của tôi, tôi đã phải trải qua một năm vô cùng hỗn loạn trong hoàng cung.

Trong bụng Phí Chân lúc đó chỉ chứa đầy những suy nghĩ xấu xa, trong hậu cung có hàng nghìn phi tần, nhưng đêm nào hắn cũng đến tìm tôi để thị tẩm, thậm chí còn cưỡng chế không được uống thuốc tránh thai.

Nghĩ lại những kí ức đó, nó thật quá kinh tởm đối với tôi.

Khi đó, tôi đã tìm mọi cách để g/iết anh ta, một lòng nghĩ đến Tống Tần Chiêu đang ở trong nhà lao. Mặc kệ sự bất lực của mình, tôi chưa bao giờ bị hắn làm cho dao động.

Phí Chân – hắn ta là một người có muôn vàn mưu kế hay, nhưng hắn lại bị sự hiếu thắng của tuổi trẻ đánh bại, làm việc chỉ muốn nhanh chóng, những việc hắn làm trước đây đều không quyết triệt để.

Còn lúc này ở ngoài cung, Tống tướng quân đã cho quân lính của mình truyền tin giả c.hết về cho Phí Chân, ông đã cầm trong tay một nửa binh phù do bà cử người gửi đến, âm thầm chấn chỉnh lại toàn bộ vệ binh trong doanh trại, khi trở về Kinh Thành, ông đã công phá cửa thành với khí thế mạnh mẽ, đến mức không ai có thể ngăn cản được mọi hành động của ông

Còn bên này, tên xấu xa Phí Chân vẫn ngồi trên ngai vàng thong thả uống rượu.

Bất chấp việc người trong thành đang liên tục chạy trốn, hắn vẫn giữ chặt lấy tôi không buông tha.

Không lâu sau thì cha của Tống Tần Chiêu cũng đánh tới cổng thành

Bước chân vào cửa của cung điện, Tống tướng quân đã sai lính đi lục soát khắp mọi ngóc ngách để truy lùng những kẻ tạo phản đang cố tình lẻn đi để trốn thoát, khi vừa nhìn thấy Phí Chân đang ung dung ngồi trên ngai vàng uống rượu, thanh kiếm của tướng quân đến qúa nhanh, ngay lập tức đã chỉ thẳng vào trái tim của Phí Chân.

Tôi thấy một vết máu bắn lên và rơi xuống một nửa khuôn mặt của tôi.

Máu tràn ra từ môi Phí Chân, và anh ta mỉm cười, trông vẫn như một người chiến thắng đang nhìn kẻ thất bại.

Hắn nắm chặt tay tôi, tàn nhẫn rút mũi kiếm ra, máu càng chảy nhanh hơn. “Ta biết ngày này sẽ đến ” anh ta chậm rãi nói.

Nhưng hắn vẫn là người chiến thắng cuối cùng.

Tống Tần Chiêu giờ đã không còn.

Vị thiếu gia được yêu thích nhất của nhà họ Tống đã bị gãy cả hai chân, và bị tra tấn trong ngục tối trong chốn không người.

Còn cô con dâu duy nhất có thai với người thừa kế của kẻ thù nên không còn đủ tư cách để về phần mộ tổ tiên.

Phí Chân cười điên cuồng phớt lờ mọi người, túm lấy tôi không buông, “Ái Phi vào lúc này, ngươi chỉ có thể ở bên ta. Ngươi có thể mặc sức hận ta”

Anh ta rút con d.ao bạc giấu dưới tay áo ra, trèo lên lưng tôi đâm vào, xuyên qua toàn thân của tôi.

Ôm chặt lấy tôi, anh chĩa mũi d.ao vào ngực mình, “Hậu, hận, hận thấu xương”

“Ta sống nửa đời rồi, trên đời này còn có cái gì mà ta không có?”

Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn với đôi mắt mờ mịt, cuối cùng nói: “Ngươi chưa từng thật lòng thật dạ yêu ai, huống chi là mong muốn có được tình yêu từ người khác dành cho ngươi. Thật nực cười, quả thật là chuyện nực cười. Ta nói cho ngươi biết, đây là điều cả đời mà ngươi dù có cầu cũng không đạt được. Và ngươi sẽ ch/ết một mình như thế này ở đây với sự cô độc không có lấy một người yêu thương mình thật lòng mà thôi” 

Phí Chân trợn tròn mắt, “Ngươi không yêu…”.

Anh ta phun ra một ngụm máu đen, và chất độc mà hàng ngày tôi đổ vào rượu cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Tôi nhìn hơi thở của anh ta yếu dần, khẽ nói: “Không. Làm sao ta có thể yêu một người đã làm tổn thương mình?”

“Ta mãi mãi sẽ không yêu tên cặn bã như ngươi “

Nói xong, tôi khó khăn đứng dậy, lấy cổ tay áo của mình lau đi vết máu trên mặt.

Tống tướng quân do dự, chưa kịp thuyết phục tôi, tôi đã nói trước: “Cha, con sắp c.hết rồi, sẽ không làm mọi người chậm trễ”.

Tống tướng quân nhìn tôi rồi không nói thêm gì nữa, mái tóc bạc trắng của ông lộ rõ, ông đã sớm đoán trước được sự hỗn loạn này, chỉ là không ngờ lại tổn thất nhiều đến như vậy.

Trước cửa, mơ hồ có người đẩy một chiếc xe lăn vào, một người đàn ông mặc áo đỏ đang ngồi trên đó, sau khi đẩy tới gần, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoảng sợ muốn chạy tới, nhưng lại ngã nhào xuống đất.

Anh ta ngã xuống đất, nhưng ánh sáng khuếch tản đủ dịu để tôi nhìn rõ mặt anh ta.

Chính là anh – Tống Tần Chiêu.

Đã một năm trôi qua chúng tôi không được gặp nhau, anh giờ đây càng ngày càng trở nên gầy gò hơn trước, trong đôi mắt đen láy long lánh khi xưa giờ lại xuất hiện thêm tơ máu, còn bộ quần áo trên người thì không chỉ có màu đỏ mà còn trộn lẫn trong đó là màu của máu.

Tôi không nhịn được nữa, ngã quỵ xuống đất, muốn cố nhìn anh thật rõ.

“Em xem, lúc này có giống như lần đầu chúng ta gặp nhau không? Thật tốt khi được gặp lại em. Nếu biết sớm, lúc đó có lẽ ta đã ước…”

Quên đi, ước hay không ước có gì khác nhau? Quyết định của hoàng đế có thể dễ dàng bị lung lay bởi những chuyện vặt vãnh như vậy sao?

Tôi cố cười rất to, mặc kệ cho dù những giọt nước mắt vẫn cứ đang rơi.

Trong ánh sáng mạnh mẽ của mặt trời, anh chống tay bò về phía tôi, gọi vợ bằng giọng yếu ớt.

Một bên mấy người cũng không đành lòng nhìn nữa, thế là lại tiếp tục quay người lục soát trong cung.

Anh nắm lấy lòng bàn tay mà tôi đang cố gắng duỗi ra, chậm rãi đan các ngón tay vào nhau, giọng nói đã lâu không nói của anh cố gắng nói một cách mạch lạc nhất có thể, thanh âm giống như đang khỏe ra màu “Chờ anh… Xong rồi, bất luận em có ở nơi nào đi chăng nữa, ta đều sẽ tìm được em.”

Tôi nở một nụ cười cuối cùng và từ chối anh ấy. “A Chiêu, hãy sống thật tốt.”

‘Đừng cố trừng phạt bản thân mình, chỉ vì thứ tội lỗi của những kẻ xấu xa đã làm chia cắt chúng ta”. 

“Anh tin em và sẽ đợi em… Anh yêu em.”
11

Trước mặt tôi tối đen, tôi như bị vắt kiệt khỏi ký ức ấy, mọi thứ tan biến như làn khói, rồi từ từ tối đen lại.

Lại mở mắt ra, Tống Tần Chiêu đang nhìn tôi không rời mắt, đôi mắt đỏ bừng.

Anh đẩy chiếc xe lăn lại gần cười khúc khích bên tại tôi và hỏi nhỏ: “Nhớ không…

“Hãy xem cách hắn chia rẽ chúng ta? Làm thế nào mà ta lại… bị mất đi đôi chân”

Trong lòng rối bời cảm xúc, tôi “ừm” một tiếng rồi cúi đầu xuống, không biết nên đáp lại như thế nào với anh.

Ba trăm năm trước, ở kiếp trước khó quên, yêu hận trong đó cứ liên tục đan xen nhau.

Còn chàng trai A Chiêu của hồi ức ấy,…

Vì tình cảm sâu đậm dành cho tôi, linh hồn Tống Tần Chiêu ở lại âm phủ, không đầu thai cũng không luân hồi, chỉ là để tìm tôi. Ba trăm năm là một khoảng thời gian đủ dài, để anh tràn đầy óan hận biến thành yêu ma. Nhưng dáng vẻ của anh vẫn như trước, khiến người ta không thể rời mắt, cũng không thể nào mà từ bỏ được.

Tống Tần Chiêu vẫn giữ nguyên bộ dạng như bị gãy chân.
“Anh đứng dậy được không”? Tôi thấp giọng hỏi, còn trong trái tim thì cứ thắt lại.

Anh trầm mặc chốc lát, khóe môi nhếch lên khe khẽ thở dài.

“Nếu không, ta làm sao có thể để cho em nhìn thấy ta? Cho dù chỉ là thương hại ta…” anh cau mày, tôi nhìn thấy sự thương hại trên khuôn mặt của anh, anh đưa tay ra giữ lấy tôi.

Tôi lùi lại một bước nhỏ và như thể tránh né.

“Làm thế nào tôi có thể ra khỏi đây?”

Anh giật mình, tựa hồ không ngờ rằng sau khi tôi nhớ lại ký ức của đời kia, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là cùng anh tình tứ, mà là mong muốn được trở về thế giới hiện thực.

Tôi không đành lòng nhìn anh, dùng giọng cực kỳ nhỏ nhẹ hỏi: 

“Tôi phải làm sao mới có thể cho anh đi đầu thai? Kiếp trước và kiếp này…Chuyện này…Nếu như anh đến sớm hơn và kể cho tôi nghe chuyện quá khứ, có lẽ mọi chuyện…. nhưng chúng ta hiện đang bị chia cắt giữa âm và dương”.

“Tống Tần Chiêu, anh đừng trì hoãn nữa”

Sau một lúc lâu im lặng, Tống Tần Chiêu nhắm mắt lại, dựa lưng vào lưng ghế, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Ba trăm năm qua, ta hai lần ở cầu Nại Hà đợi chờ em đến đó, còn em vẫn luôn luôn tốt bụng, cho dù là em có sợ ngọn lửa nghiệp chướng xung quanh ta, nhưng lúc nào cũng vẫn kiên nhẫn lắng nghe ta nói hết tất cả những điều này, em lắng nghe mọi câu chuyện, và an ủi ta nhưng tại sao phải lo lắng nhiều như vậy sau khi làm ma? Em đã dạy ta phải kiên định, phải dũng cảm và có thể bảo vệ trái tim của mình.

“Vì vậy, ta đã nhảy vào ngọn lửa và mạo hiểm đầu thai mà không từ bỏ. Ta đã thấy em tái sinh nhiều lần, thậm chí còn gặp Phí Chân – kẻ đã từng hãm hại em nhiều lần trong kiếp trước. 
Lúc đó, ta không có bản lĩnh nên chỉ có thể bị trói lại ở âm phủ. 

Nhưng bây giờ, cuối cùng ta cũng đến ở bên cạnh em, và ngay cả em cuối cùng cũng nhớ lại những ký ức của cuộc đời đó.

Bây giờ nó lại là một việc lãng phí sức lực… Nương tử, ta làm sai rồi sao?” Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt u ám không rõ ràng.

Trong sân đột nhiên có tiếng gió, xào xạc.

Tôi không thể nói ra câu trả lời trong một lúc, nhắm đôi mắt lại và thở dài.

Nhưng cậu bé áo đỏ lại xuất hiện trong tâm trí tôi, tình yêu mà anh dành cho tôi lúc đó là không thể nghi ngờ, và những ký ức chỉ là những giọt nước nhỏ giọt cứ từ từ, từ từ lấp đầy khoảng trống trong tâm trí. Trước khi ch..ết, anh nắm lấy đôi tay, tuy gây guộc ấm áp, không hề cảm thấy đau đớn, chỉ mong em có thể sống thật tốt.

Tất cả những kỷ niệm đau buồn mà tôi cùng anh trải qua, tôi chỉ biết cầu mong rằng tôi sẽ mãi không bao giờ muốn điều tồi tệ lại đến với chúng tôi như thế một lần nào nữa. 

Nhưng hơn nữa, lần đầu tiên gặp nhau trong cuộc đời này, anh ta tàn nhẫn ghen tuông, không giấu được bàn tay đẩy rất hận bóp cổ tôi. Nó lạnh như băng, đã mất đi nhiệt độ của con người từ lâu.

Và hình ảnh A Chiêu của tôi đã chết từ lâu trong kiếp đó.

Và lần này, người đầu thai chưa chắc đã là người trước.

Tống Tần Chiêu trong lòng biết rõ, tay run run gõ gõ vào tay vịn bên cạnh xe lăn, bên cạnh anh mơ hồ xuất hiện một bóng người, chính là Hoàng Đế Phí Chân.
“G/iết ta, người liền có thể ở cùng Phí Chân cả đời, rời xa ta trong yên bình.”

Tôi không thể giết Tống Tần Chiêu trước mặt Phí Chân ở kiếp trước.

Phí Chân và Tống Tần Chiêu là kẻ thù không đội trời chung của nhau.

Tống Tần Chiêu khẽ thở dài, đứng dậy đến gần tôi, đặt con dao găm đẫm máu vào lòng bàn tay.

“Không… tôi không muốn sỉ nhục anh như thế này.” Tôi muốn lấy con dao găm vứt đi.

“Nhưng em không muốn chọn ta,” anh nói.

Tôi nhắm chặt mắt lại. “A Chiêu… có đau không?

Tống Tần Chiêu cười nhẹ, sắc mặt tái nhợt lúc này hiện rõ ra.

Anh nắm chặt bàn tay run rẩy của tôi, chĩa mũi dao vào ngực rồi từ từ đâm vào.

“Nhìn em, cũng không đau nữa ” Tống Tần Chiêu trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng quỷ dị.

Hơn thế nữa,…

Anh ta giờ đây đã không còn là một thanh niên yếu đuối, thụ động và có một tâm hồn thuần khiết như ngày xưa nữa.
12

Ra khỏi giấc mơ tối tắm đó, sau khi tỉnh dậy, bà đẩy tôi ra, miệng lẩm bẩm: “Đi đi, đi đi. Ta đã sớm biết con là cô gái như vậy, con đã làm tổn thương nó rồi!”

Không nói thêm một lời nào nữa với bà, tôi lặng lẽ bỏ đi và quay trở lại.

Tôi đưa tay ra và chạm vào yết hầu của mình, nó không đau chút nào, nhưng tôi lại không thể nói được lời nào.

Mảnh ngọc Quan Âm đeo trên cổ rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh khi tôi vô tình dùng đầu ngón tay chạm vào nó.

Tống Tần Chiêu đã biến mất, và tôi của bây giờ cũng không cần gì đến nó nữa.

Ngồi trở lại trên ghế phụ của xe, Phí Chân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mày hơi cau lại, trong lòng có vẻ lo lắng

Tôi đã không biết làm thế nào để đối mặt với anh ấy trong một thời gian.

May mắn thay, sau khi tỉnh dậy, anh ấy chỉ kiên nhẫn an ủi và giải thích cảm xúc của tôi, mà không hỏi quá nhiều về những tình tiết cụ thể của giấc mơ.

Chúng tôi đã lên kế hoạch trước về các vấn đề và thời gian cho cuộc hôn nhân của mình, và sau sự cố này, anh ấy đã nhanh chóng sắp xếp lịch trình thậm chí còn nhanh hơn lúc chúng tôi dự tính.

“Anh muốn cưới em sớm”

Nửa đêm trằn trọc trằn trọc không thể ngủ được, tôi đứng trên mái nhà nhìn ra cửa sổ trong bóng đêm tăm tối.
Tôi đờ đẫn châm một điều thuốc, nhưng ngọn lửa của chiếc bật lửa suýt chút nữa đã đốt cháy đầu ngón tay tôi.

“A Chiêu…” Tôi lẩm bẩm.

Đột nhiên có người ôm lấy tôi từ phía sau. “Em đang nghĩ gì vậy?

Thì ra đó là Phí Chân.

Chúng tôi chênh lệch chiều cao nên anh ấy nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu tôi.

Tôi thở dài. “Không có gì.” Vừa nói, tôi vừa định dập điều thuốc.

Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn và mọi chuyện vốn được sắp xếp sẵn trước đó rồi cũng sẽ dần dần trở về đúng với quỷ đạo vốn có của nó.

Phí Chân cười, giật lấy điều thuốc giữa những ngón tay của tôi và hút một hơi thật sâu.

Khi tôi là người đầu tiên quay trở lại phòng ngủ, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng ho nhẹ từ phía sau, sau đó là một câu mơ hồ khác. 

“Tôi vẫn chưa thể quen với những thứ này “

Bất giác, mặc dù hơi nghi ngờ nhưng vì bận rộn với công việc cưới xin nên tôi đã quên mất chúng.
13

Cuối cùng, chúng tôi bận rộn đến mức không mời được nhiều người đến tham dự hôn lễ, nên chỉ có thể mời những người thân và bạn bè thân thiết, cha mẹ của Phí Chân mất sớm, nên thành ra người đến càng ít hơn.

Vào ngày cưới, ánh sáng của ánh mặt trời không ngừng tỏa sáng khắp nơi trên bầu trời.

Đêm đó, khi nhìn thấy chiếc cà vạt màu đỏ mà anh ấy đeo, trái tim tôi bất chợt run lên, tôi cắn môi, nhưng ra vẻ bí ẩn nói: “Thật ra chiếc cà vạt này cũng khá đẹp.”

Chiếc cà vạt này là do chính tay mẹ tôi chọn, bà nói rằng đó là một ngày tốt lành nên có không khí vui vẻ. Cả hai không thể mặc cùng màu trắng.

Phí Chân dừng lại, dùng ngón tay mảnh khảnh giật giật chiếc cả vật màu đỏ, đôi tai rũ xuống đột nhiên mỉm cười, “Ban đầu anh không thích lắm, nhưng bấy giờ khi nhìn thấy nó, anh lại cảm thấy nó rất tốt.”

Tôi rất áy náy, vừa nhìn thấy màu đỏ liền nghĩ đến Tống Tần Chiêu nên vội chuyển chủ đề nói chuyện sang chuyện khác.

“Em mệt quá, có chút buồn ngủ”.

Anh mỉm cười, đưa tay tắt hết đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ bên cạnh.

Khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt.

Tôi cắn môi và hít một hơi thật sâu.

Trước nay tôi luôn từ chối chuyện thân mật quá mức trước hôn nhân, bởi vì tôi cho rằng nếu là như vậy sẽ không hay cho lắm, nhưng bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, và hôn lễ cũng đã cử hành hoàn tất, nên tôi chỉ đành bắt đắt dĩ mà thực hiện mà việc đôi vợ chồng nên làm với Phí Chân. 

Sau khi thay chiếc váy cưới màu trắng ra, tôi ngập ngừng và xấu hổ chui vào trong chăn.

“Đừng lo lắng…Nương tử.” Anh đột ngột trêu chọc khi tôi đang vô cùng xấu hổ.

Tôi toàn thân run lên, vươn tay véo cánh tay của anh. “Đừng gọi em như vậy.”

Anh chớp mắt, ôm tôi vào lòng, tiếp tục ác ý khiêu khích.

Anh một tiếng nương tử, hai tiếng vợ ơi và đủ các thể loại cách gọi khác nhau.

Tôi xua tan nỗi nghi ngờ, nữa đêm tôi nép mình vào vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ ngon lành.

“Phí Chân” đưa tay vuốt mái tóc bù xù trước trán của tôi, cười nhẹ thở dài, ánh mắt không muốn rời đi chút nào.

“Thực sự là không tốt. “

Một vài tiếng thì thầm lướt qua tại tôi, và tôi chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết sự thật.

“Nương tử, bất luận em ở đâu, ta đều sẽ tìm được em. Ở bên cạnh em, cho dù phải dùng thân thể của người khác, bắt chước mọi thứ, giả bộ cả đời, ta cũng nguyện ý”.

Về phần kẻ thù kiếp trước, hận không phải nên trả thù sao, chẳng phải hận thì nên trả thù là chuyện đương nhiên sao?

Lúc đầu, giấc mơ chỉ là một sự sắp đặt, và Tống Tần Chiêu không còn là một chàng trai trẻ yếu đuối, thụ động, đơn thuần như hồi đó.

Anh mỉm cười, ôm người trong lòng càng lúc càng chặt, trong lòng ngọt ngào thở dài.

“Nương tử không chịu nghe lời,, vậy ta chỉ có thể giả bộ thật tốt, để có thể ở bên cạnh nàng”

“Trước đó ta đã nói, sẽ không thất hứa mà”

(HOÀN CHÍNH VĂN)

error: Content is protected !!