Góc Của Chan

TÌNH YÊU TỪ NGÀN KIẾP – CHƯƠNG 1

1

Gần đây tôi lúc nào cũng ngủ không yên giấc, trong giấc mơ thì cứ thường xuyên xuất hiện một người đàn ông mặc áo đỏ.

Người đó mặc áo choàng đỏ, mái tóc đen dài đến lưng được cố định lên bằng một chiếc trâm bạc kiểu cổ, đôi mày của hắn rất đẹp kèm theo đó là một nụ cười dịu dàng và nhưng lại có đôi chút gì đó lém lỉnh, đặc biệt là hắn ta việc gì cũng vâng lời tôi.

Trong giấc mộng của tôi, hắn lúc nào cũng luôn thăm dò tôi một cách vô cùng thành thạo đến mức có khi làm cho bầu không khí giữa tôi và hắn nóng lên một cách mất kiểm soát, đã thế hắn còn khiến cho chứng rồi loạn lo âu gần đây của tôi ngày càng trở nên nặng hơn.

Đến hôm nay, khi bạn trai tôi đến thăm tôi trong kỳ nghỉ, chúng tôi vẫn chơi đùa rất bình thường với nhau cho đến buổi tối, cứ ngỡ là có người yêu ở bên cạnh thì tôi sẽ không mơ về những việc không rõ ràng như vậy nữa, nhưng tôi vẫn chìm vào giấc mơ đó.

Tuy nhiên, trong giấc mơ lần này thì…

Chàng trai áo đỏ trong giấc mộng lần này lại chỉ lặng lẽ nhìn tôi, nụ cười trên môi hắn còn dần dần biến mất.

Hắn ngâm bài thơ một cách chắc chắn trước mặt tôi:

“Xuân sắc mãn viên quan bất trú”

“Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai”.

Trong giây tiếp theo, hắn ta đột nhiên đưa tay ra và nắm chặt lấy cổ của tôi.

Tỉnh dậy từ giấc mơ, đột nhiên một giọng nói thoảng qua tai tôi.

Tôi chợt rùng mình lạnh hết cả sống lưng, vội quay người và ôm chặt lấy eo bạn trai.

Vừa định nhắm mắt lại để quên đi cái cảm giác sợ hãi vừa rồi.

Nhưng đột nhiên có thứ gì đó tiến đến từ phía sau, và hình như là ai đó đang tựa cầm vào vai tôi như một chú cún ngoan ngoãn và quyến luyến.

“Em thật sự không nhìn thấy ta sao?” 

Xuyên qua lớp chăn mềm mỏng, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

“Ta chờ em đã ba trăm năm, còn em thì…

Giọng điệu của hắn run rẩy, giống như đang đếm từng ngày tháng hơn ba trăm năm đã trải qua.

“Trong nháy mắt, em liền yêu người đã chia rẽ chúng ta sao?”

“Kiếp trước hắn hành hạ ta như thế nào, em không nhớ sao?”

Sự nhẹ nhàng và ấm áp trong giấc mơ vừa rồi cứ làm cho tôi lạnh đến thấu da thấu thịt.

Khi nhận ra điều gì đó, anh ta khẽ khịt mũi chế giễu, đôi tay mảnh khảnh và lạnh lẽo đó từ luồng ra phía sau rồi dần đần ôm trọn lấy cả người tôi.

Vòng tay lạnh lẽo ấy ngày càng siết chặt đến mức tôi như muốn khiến cho tôi ngộp thở rồi c.hết đi.

Tôi cố nén hơi thở và nhịp tim của mình, dưới chăn, tôi dùng một tay nắm lấy hai ngón tay của bạn trai. 

Tôi cố lắc và thậm chí chọc thật mạnh vào người anh ấy.

Nhưng Phí Chân lúc này vẫn còn đang ngủ say như một con lợn chết vậy, anh không hề có chút phản ứng nào lại trước loạt hành động của tôi.

Sự tuyệt vọng tràn ngập vô bờ bến, khóe mắt tôi lúc này tự nhiên trào ra nước mắt, gần như ngạt thở đến ch.ết.

“Ahhhhh, là thật à”.

Tay của hắn lúc này đang siết chặt thì tự nhiên buông lỏng ra.

Ngay sau đó, cứ tưởng hắn đã buông tha cho tôi, nhưng lại một lần nữa hắn ôm tối chặt hơn bằng cả hai tay.

“Nương tử của ta, em thật sự không ngoan”.

“Có lẽ là… trên người ta không có hơi ấm của hắn à? Thật đáng tiếc, nhưng cũng không sao…”

Tiếng cười của hắn càng ngày càng tăng cao âm lượng, lộ ra một tia mừng rỡ trong cùng điên cuồng. “Hắn c/hết rồi thì em có thể trở về với ta sao?”

Lúc này, có rất nhiều sự hỗn loạn cứ liên tục chạy quanh trong đầu tôi.

Tôi cắn chặt môi dưới và từ từ buông tay bạn trai ra…

2

Từ đâu lại có một tiếng lạo xạo phát ra.

Một tia sáng dần loé lên rồi đèn ngủ cuối cùng đã được bật sáng,

Và Phí Chân cũng đã tỉnh dậy.

Anh với cơ thể uể oải ngáp dài một cái, vòng tay qua eo tôi, khàn giọng nói: 

“Bảo bối* em làm sao thế”

*Nguyên văn là 乖乖

Khắp cả người tôi cứ run rẩy hết lên vì sợ hãi, vừa nhìn thấy anh tỉnh dậy lên tiếng gọi tôi, tôi đã vội chui vào vòng tay của anh ấy.

“Em đã mơ thấy một kẻ xấu…xấu.”

“Xấu đến mức nào?” Phí Chân cố nén khuôn mặt đang phì cười, vẻ mặt hơi trêu chọc dưới ánh sáng ấm áp, anh luồn tay qua mái tóc dính vào một bên mặt tôi, gỡ hết chúng ra rồi chỉ im lặng lắng nghe tôi kể mọi chuyện.

Cuối cùng, tôi cũng có dũng khi mở mắt ra, nhưng tôi cứ lắp bắp không dám trả lời: “Có…

“Không có gì, em chỉ là có chút ngủ không được “

Phí Chân mỉm cười, cúi đầu xuống, anh đã chạm đôi môi ấm áp của anh ấy lên trên trán tôi.

Sau lưng đột nhiên trở nên lạnh hơn, giống như sương giá sắp kết thành từng mảng băng thật to vậy, trong thật sự vô cùng đáng sợ.

Tôi do dự một chút, siết chặt tay Phí Chân, đan ngón tay vào nhau, nhỏ giọng nói: “Em có chút sợ hãi, đêm nay chúng ta bật đèn đi ngủ đi”

Phí Chân âm ừ. “Vậy anh sẽ ôm bảo bối đi ngủ”

Tôi kìm lại hai hàm răng đang rung lập cập và nói đồng ý.

Phí Chân khịt mũi, đưa tay lên và đáp xuống lưng tôi, vỗ nhẹ theo nhịp điệu, như thể đang an ủi nỗi sợ trong lòng của tôi.

Anh ấy dường như không nhận thấy bầu không khi lạnh lẽo bất thường trong căn phòng.

Trong tình cảnh kinh hoàng này, mắt tôi dần mờ đi, trán cứ đổ đầy mồ hôi và dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi vẫn nghĩ rằng có lẽ là do đi nhà ma vào ban ngày, nên cơn ác mộng do tiềm thức tạo ra quá chân thực trong một khoảng thời gian.

Vô tình, tôi đã bỏ lỡ lời thì thầm lơ lửng trong không trung trước đó được nghe.

Thì chợt có một giọng nam đau lòng nói: “Em rõ ràng đã hứa với ta, kiếp này sẽ chờ ta…

Tôi vẫn nghe thấy giọng nói của hắn ta, nhưng lần này có vẻ dường như anh ta đang cảm thấy rất đau khổ.

Nhưng trong lòng tôi lúc này vẫn không khỏi thắc mắc về câu nói vừa rồi của hắn, có khi nào ngay khi lúc hắn ta bị trừng phạt ở địa phủ suốt ba trăm năm qua, thì người con gái mà hắn yêu đã đầu thai chuyển kiếp , để rồi giờ đây khi hắn được giả thoát ra thì lại phải chịu cái cảnh âm dương ly biệt như bây giờ.

3

Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy, tôi mơ màng nghĩ rằng đêm qua hình như là một cơn ác mộng.

Tôi của tối hôm qua giống như bị ám ảnh bởi một con ma nam mặc đồ đỏ.

Như thể tất cả những điều xảy ra trong giấc mơ là do chính tôi đã từng trải qua một cách chân thật ngoài đời vậy, ngay khi nhớ lại cảm giác lạnh lẽo đó, tôi lập tức nổi da gà khắp người.

Tôi cảm thấy mình thật là vô cùng xui xẻo khi tự nhiên đâu ra lại bị một con ma áo đỏ nhìn trúng người mình.

Bản thân tôi còn nghĩ rằng nếu hôm nay có thời gian rảnh rỗi, tôi tốt nhất là tìm một cao thủ trừ tà, cho yên tâm phần nào mới được.

Do cứ mãi suy nghĩ đến chuyện tôi qua mà tôi đã quên mất chào hỏi buổi sáng với anh bạn trai của mình, nhưng khi tôi nhận ra thì hình như Phí Chân đã thức dậy rất sớm để đi ra ngoài phòng khách rồi thì phải, hơi ấm bên cạnh của anh đã không còn ở bên chỗ anh nằm nữa.

Tôi nhẹ nhàng đặt chân xuống gường rồi xỏ đôi dép lê đứng dậy bước ra ngoài, vừa mở cửa phòng khách gọi anh: ” Phí Chân, dạo này hình như em bị thứ gì đó không được sạch sẽ đeo lấy bám em,, hôm nay anh dành chút thời gian để đi cùng em xem xem được không”.

Phí Chân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, với tư thế dịu dàng, đôi tay đặt trên đùi, nhìn tôi.

“Ừm?”
Anh ấy có khuôn mặt rất đẹp, một nụ cười dịu dàng, hàng mi dài của anh chiếu một chút bóng lên khuôn mặt anh ấy tạo nên một đôi mắt cứ lấp lánh như ánh sao trời vậy.

Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay khi nhìn thấy anh, tôi lại chợt rùng mình.

Có lẽ nào đó là do một phản xạ trong tiềm thức khi nhìn thấy anh mặc toàn màu đỏ chăng.

Tôi tiến lên, đưa tay giật lấy chiếc cà vạt đỏ thẳm của anh, hơi khó hiểu: “Không phải trước đây anh không thích màu đỏ sao? Sao đột nhiên lại đổi sang màu này?”

Anh một tay ôm eo tôi, đặt lên đùi, ôn tồn hỏi: “Em không thích à?”.

Tôi do dự một lúc, cảm thấy câu nói vừa rồi của anh nó cứ có gì đó không đúng, “Không có gì chỉ là có chút đáng sợ.”

Người anh đơ ra một lúc, rồi anh đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má tôi, rồi áp sát đôi môi anh của anh vào mặt tôi.

Đôi môi ấy thật sự mang đến một cảm giác rất lạnh.

Vào buổi sáng sớm, tôi luôn có một chút nhút nhát.

“Đợi tối nay đi…”

Anh khựng lại, một tay ôm chặt eo tôi, tay kia khẽ chạm vào gáy tôi.

Giống như đang trêu chọc một con mèo, đầu ngón tay nhẹ những lướt lên xuống trên cổ.

“Anh làm em đau rồi.” tôi quay sang phàn nàn.

Nhưng anh đột nhiên đối mặt với tôi, dụi mũi của mình vào chóp mũi của tôi, nói: “Tôi … “

Rồi tiếp theo sau đó, anh ấy tự nhiên bật cười, bàn tay đang đặt trên cổ tôi đột nhiên siết chặt lại.

“Tim anh ở đây cũng đau”

“Em và anh ta……”

Ánh mắt của người trước mặt thật sự khiến cho tôi vô cùng hoang mang, mọi sự ác ý ập đến trên mặt giống như mực không thể tản đi.

“Em sống thử cuộc sống của một cặp vợ chồng rồi?”

Đầu tôi choáng váng, và tôi nhận ra rằng người trước mặt tôi không phải là Phí Chân, mà là bóng ma áo đỏ tối qua đã nhập vào người của anh ấy.

Và những gì tôi vừa nói đã vô tình làm anh ta khó chịu – nó tương đương với việc nêm một cái sừng lên đầu con ma bệnh hoạn này.

“Buông, buông tay ra…”

Tôi nói không ra tiếng, không khí giữa mũi và môi trở nên loãng hơn làm cho tôi vô cùng khó thở.

“Em đã sớm quên ta, hoàn toàn quên…”

Vẻ mặt anh ta có chút đờ đẫn, nắm chặt ngón tay của tôi mà run rẩy, tôi đã thật sự tuyệt vọng với suy nghĩ này.

4

Tôi cố gắng vùng vẫy giằng tay anh ta ra, hốt hoảng giật đứt chiếc mặt dây chuyền ngọc bội đang đeo trên cổ xuống.

Hình tượng Phật Quan Âm lăn xuống đất cùng với sợi dây màu đỏ.

Đối phương cả kinh, ánh mắt đảo qua ngọc bội, nhẹ giọng thì thào nói: “Nương tử…”

Đôi tay đang ôm chặt lấy cổ tôi đột nhiên buông lỏng ra, cả người như mất hết khí lực, chợt vồ lấy người tôi.

Bỗng nhiên anh lại bất ngờ vòng tay qua eo tôi.

Tôi tựa lưng vào ghế sofa, thở hổn hển, như một con cá bị trôi dạt vào bờ, cố hít lấy hit để chút không khí cuối cùng để có thể sống sót.

Lấy ngón tay quệt đi nước trên mặt, tôi quan sát người đàn ông trên người mình qua khóe mắt.

Anh ấy đầu tiên cau mày, sững sờ trong vài giây trước hành động của tôi, tiếp theo sau đó là khẽ rung hàng mi dài trước khi nhìn tôi một cách chăm chú.

Anh ấy hỏi tôi với giọng khá điềm tĩnh. “Bảo bối, vừa rồi có chuyện gì vậy?”

Đó là biệt danh và giọng điệu mà Phí Chân vẫn luôn thường dùng để gọi tôi.

Lúc này đây, khi nghe tiếng gọi quen thuộc từ anh, tôi thở phào nhẹ nhỏm người, đưa tay nắm lấy cổ áo sơ mi trắng của anh, muốn nói nhưng đã không còn môt chút sức lực nào.

Anh càng cau mày chặt hơn, khuôn mặt chứ đầy vẻ vô cùng lo lắng, vội vàng nhấc bổng tôi lên, ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi dỗ dành: “Em làm sao thế? Có gì thì từ từ nói, anh vẫn luôn ở đây mà.”

Tôi thút thít ôm chặt lấy người anh, chỗ bị anh véo mạnh vẫn còn rất đau, một lúc sau tôi lấy điện thoại ra và sắp xếp lại từ ngữ của mình không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, tôi cũng gõ một đoạn văn trong điên thoại và đưa nó cho anh xem.

Không có gì cả, chỉ là tôi muốn trở về quê hương, nơi mà sự rối bời của tôi có thể được giải quyết.

Nghĩ đến cơ hội vừa rồi đã cứu mạng mình, tôi nhìn chiếc dây chuyền ngọc bội trên mặt đất và cúi xuống định nhặt nó lên.

Vừa khom người xuống để lấy chiếc vòng cổ thì Phí Chân đã nhặt nó lên trước, nhếch môi với một nụ cười an ủi và đặt nó vào lòng bàn tay tôi.

Trên mặt dây chuyển bạch ngọc, hình ảnh Quán Thế Âm hiền hậu, vô thức làm cho tôi yên tâm phần nào, nhưng khi nhìn kĩ thì mặt sau của nó… bị nứt một góc.

Tôi hoài nghi bởi vì vừa rồi mới được cứu, nếu như lại xảy ra chuyện như lúc nãy, chỉ sợ sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí nó sẽ vỡ nát ra mất.

Nếu thật sự chuyện như vậy xảy đến với tôi một lần nữa, đến lúc đó, tôi thật sự chỉ biết kêu trời, trời không thấu, kêu đất đất không nghe, tôi sẽ đi vào đường cùng mà không có lấy một lối thoát thân.

Mặt dây chuyền ngọc bích này được một người bà hay cằn nhằn ở quê tặng cho tôi. Tôi đã đeo nó từ khi còn nhỏ, bà nội luôn nói rằng tôi có duyên với nó, mặt dây chuyền ngọc bội này phù hợp với tôi và có thể bảo vệ tôi trong tương lai.

Tất cả mọi người trong làng ai cũng nể bà, trẻ con khóc lóc vô cớ, người lớn có ốm đau chỉ cần đến nhà bà thắp vài nén nhang là mọi việc sẽ yên ổn trở lại.

Trước đây tôi không tin đó chỉ là ảnh hưởng tâm lý do mê tín dị đoan gây ra mà thôi, nhưng tôi không chịu nổi việc bố mẹ cứ lằn nhằn bảo tôi tin vào điều đó nên đeo mãi thành ra việc đeo chiếc vòng cũng đã trở thành thói quen kể từ lúc đó. 

Nhưng giờ nghĩ lại mọi chuyện xảy đến với tôi, quả thật dù cho tôi có muốn không tin đi chăng nữa nhưng đây đích thị là sự thật mà tôi buộc phải tin, tôi không thể ngồi yên chịu sự dày vò tinh thần ở đây được thêm chút nào nữa, ngay bây giờ chỉ muốn trở về đó để cứu lấy mạng sống của mình mà thôi.

May mắn thay, Phí Chân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, anh chưa bao giờ thể hiện sự bối rối trên mặt. Nhưng anh ấy không thể nhớ vừa rồi mình đã làm gì, và khi anh ấy tìm thấy chiếc cà vạt màu đỏ ở đáy vali, hay thậm chí là …

Những vết hằn đỏ trên cổ tôi mờ nhạt biến thành vết bầm tím, cho thấy tôi đã vùng vẫy nhiều như thế nào.

“Được, anh đi với em”

error: Content is protected !!