Góc Của Chan

CHUỘC TỘI – CHƯƠNG 3

7

Sau một thời gian ở bệnh viện chăm sóc em gái, tâm trạng của tôi đã khá hơn nhiều.

Bị bôi nhọ thì sao, tôi nhất định không được gục ngã, em gái là động lực và là điểm tựa của tôi.

Vài ngày sau, Hứa Vọng trở về từ nước ngoài.

“Trân Châu, trông sắc mặt cô thật tiều tụy, trong thời gian tôi đi vắng, có chuyện gì xảy ra sao?”

Tôi đẩy vali cho Hứa Vọng, cậu ta vừa đi vừa hỏi.

“Không có gì đâu, có lẽ dạo này tôi ngủ không ngon giấc.” Tôi tùy tiện tìm một cái cớ.

“Được, không có gì là tốt rồi. Có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết. Lần trước cô tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi cũng có quà đáp lễ. Lần này đi nước ngoài tôi cũng mua quà cho cô.”

“Là một đôi bông tai ngọc trai. Tên cô có chữ “Trân châu”, tôi tặng cô ngọc trai cũng rất phù hợp.” Cậu ta mỉm cười dịu dàng.

Tôi ấp úng không muốn nhận món quà này.

Đồ Hứa Vọng mua chắc chắn rất đắt, tôi sợ không thể trả lại bằng một thứ tương xứng.

“Đã đưa cho cô thì cô cứ cầm lấy đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì.”

Tôi đành cung kính vâng lời, nhận lấy món quà.

Sau khi về nhà, tôi cẩn thận đặt nó vào hộp báu vật của mình, nơi có tấm ảnh gia đình.

Ngày hôm sau, Lâm Như dẫn theo vài người bạn đến nhà Hứa Vọng.

Họ còn chỉ đích danh muốn tìm tôi.

Cả nhóm ngồi trong phòng khách, khi thấy tôi đến, Lâm Như hầm hầm:

“Khương Trân Châu, cô đã trộm đồ của tôi, mau đưa ra đây. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó có khi cô phải ngồi tù đấy.”

“Tôi trộm đồ gì của cô, đừng có vu oan cho người khác.”

Mới đầu gặp mặt đã vu khống cho tôi, tôi đã đắc tội với ai chứ.

“Còn chối sao, hôm sinh nhật Hứa Vọng, cô đi ngang qua hồ bơi và nhặt được đôi bông tai ngọc trai của tôi. Trên đó còn khắc tên tôi đấy.”

“Tôi thật sự không lấy, cô đừng có nói bừa.”

“Không tin thì cô cứ đi kiểm tra camera đi, camera ngày hôm đó chắc chắn vẫn còn.”

Tôi cầu cứu Hứa Vọng: “Hứa Vọng, cậu cho cô ấy xem camera đi, tôi thật sự không lấy đồ của cô ấy.”

Hứa Vọng đứng một bên lạnh lùng quan sát, thản nhiên nói một câu:

“Camera của biệt thự chỉ lưu lại một tuần thôi.”

“Hứa Vọng, cậu cho tôi khám phòng cô ta đi, đồ quý giá thì cô ta chắc chắn không dám mang theo người, nhất định là đã giấu đi rồi. Đôi bông tai ngọc trai này rất quan trọng với tôi, là quà trưởng thành mẹ tôi tặng.”

“Vậy thì khám đi.” Hứa Vọng chốt hạ.

Nhanh chóng, họ đi đến căn phòng nhỏ của tôi lục lọi khắp nơi, cuối cùng tìm thấy chiếc hộp báu vật có tấm ảnh gia đình của tôi.

“Đây là của tôi, không được đụng vào!” Tôi hét lên, cố gắng giằng lại chiếc hộp từ tay Lâm Như.

“Không đưa, thấy cô căng thẳng thế này, chắc chắn đồ ở trong hộp rồi.”

Lâm Như nhanh chóng mở hộp ra, lấy ra đôi bông tai ngọc trai mà Hứa Vọng đã tặng tôi.

“Hứa Vọng, cậu xem, đôi bông tai này chính là đôi tôi bị mất.” Giọng Lâm Như đầy vẻ đắc thắng.

“Cô nói dối, đôi bông tai đó là Hứa Vọng tặng cho tôi.”

“Khương Trân Châu, cô nhìn cho kỹ đi, trên đôi bông tai này có khắc chữ cái đầu tên của tôi, một chữ I, một chữ R. Lấy đâu ra can đảm mà cô dám nói dối trắng trợn như vậy?”

Lâm Như cầm đôi bông tai ngọc trai, chỉ vào chữ cái khắc trên đó cho tôi xem.

Sao lại thế được, sao lại như vậy? Đôi bông tai Hứa Vọng tặng tôi sao lại khắc tên của Lâm Như?

Không phải là quà cậu ta mang về từ nước ngoài sao?

Tôi quay sang nhìn Hứa Vọng.

“Hứa Vọng, đôi bông tai ngọc trai này là cậu tặng tôi, đúng không?” Tôi ôm hy vọng cuối cùng, vừa hỏi vừa cầu xin.

“Tôi chưa từng tặng cô bất kỳ món quà nào!”

Hứa Vọng tự tay dập tắt tia hy vọng mong manh cuối cùng của tôi, rồi lại đâm thêm một nhát dao.

“Khương Trân Châu, nhà chúng tôi không chứa chấp kẻ trộm, cô tự lo cho bản thân đi.”

Ha, kẻ trộm, hóa ra tôi là kẻ trộm.

“Tại sao? Hứa Vọng, tại sao cậu lại làm như vậy?”

“Lâm Như, Hứa Vọng, tôi đã đắc tội gì với hai người, hãy nói cho tôi biết đi, tại sao lại vu oan cho tôi? Tại sao?”

Tôi mất hết lý trí, vừa tức vừa vội, gào thét đòi một lời giải thích.

Nhưng không ai đáp lại tôi.

Họ đã diễn một vở kịch xuất sắc, còn tôi, khán giả duy nhất, bị họ đùa giỡn xoay vòng.

Bản năng yếu đuối chiếm lấy lý trí, nước mắt vô thức làm mờ đi tầm nhìn.

8

Sau khi chuyển ra khỏi nhà Hứa Vọng, tôi thuê một căn gác nhỏ. Bây giờ tôi không thể đến trường, số tiền lương kếch xù cũng không còn, tôi thật vô dụng.

Bị bôi nhọ, bị vu khống là kẻ trộm, tôi không thể hiểu nổi tại sao những chuyện này lại xảy ra, và tại sao nó lại xảy đến với tôi.

Tôi gần như bị những chuyện này đè bẹp, cảm xúc gần như sụp đổ, cả người tôi lơ lửng, trống rỗng.

Sau một tuần nằm lỳ trong gác xép, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

Là từ bệnh viện.

Họ nói tình trạng của em gái đã có chuyển biến tích cực hơn khi dùng thuốc nhập khẩu, hoạt động não bộ tăng lên đáng kể.

Họ hỏi tôi có muốn tiếp tục dùng loại thuốc này không.

Nghe xong, lòng tôi thắt lại.

Với điều kiện hiện tại, tôi không thể chi trả được khoản chi phí điều trị đắt đỏ đó.

Tôi đành phải nói rằng tạm thời không dùng thuốc nhập khẩu nữa.

Cuộc điện thoại này đã đánh thức tôi.

Tôi vẫn chưa thể gục ngã, chưa thể gục ngã, em gái đang chờ tôi.

Tôi không có bằng cấp, không thể vào các công ty lớn, chỉ đành tiếp tục tìm những công việc lặt vặt.

Ban ngày, tôi làm nhân viên tiếp thị tại một siêu thị, buổi tối làm phục vụ tại một nhà hàng.

Có một điểm tốt là lương được trả theo ngày.

Điều này giúp tôi cảm thấy an toàn hơn khi mỗi ngày đều có tiền trong tay.

Một ngày nọ, khi tôi đang bê đồ ăn từ nhà bếp ra, lại nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Tình trạng của em gái xấu đi, đã được chuyển vào phòng ICU.

Tôi vội vàng chạy ra khỏi bếp, nói với ông chủ một tiếng.

Chiếc xe đạp quá chậm, tôi quyết định bắt taxi.

Trên đường đến bệnh viện, tài xế phàn nàn rằng tôi có mùi dầu mỡ, làm xe anh ta ám mùi.

Tôi đành liên tục xin lỗi.

Tại sao tình trạng của em gái lại xấu đi? Lần trước bệnh viện còn nói là em có chuyển biến tốt mà.

Lòng tôi như có lửa đốt, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Bác sĩ nói, tình trạng của em gái đã xấu đi nghiêm trọng, bây giờ nằm trong ICU chỉ để duy trì sự sống, treo một hơi thở.

Để tiếp tục duy trì hơi thở này, phải tốn thêm mười mấy vạn tệ nữa.

Nếu không có số tiền đó, em ấy ra khỏi ICU thì chỉ còn là cái chết.

Tôi cầu xin bác sĩ hãy giúp tôi, giúp tôi giữ lại mạng sống cho em gái, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền.

Tôi nhất định sẽ tìm ra cách.

Thế nhưng, tôi phải đi tìm cách ở đâu đây?

Họ hàng trong nhà đã cắt đứt liên lạc từ lâu vì chuyện nợ nần.

Bạn bè trong trường thì ai cũng tránh xa tôi vì cái bài đăng đó.

Tôi phải nghĩ, phải nghĩ xem ai có thể giúp tôi.

Cuối cùng, tôi ứng trước 5.000 tệ ở siêu thị, 5.000 tệ ở nhà hàng. Nhưng số tiền này chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không đủ.

Tôi nghĩ đến Hứa Vọng, Hứa Vọng rất giàu.

Tôi vội đạp xe đạp địa hình đến biệt thự.

Tôi đợi từ 5 giờ chiều đến 11 giờ đêm, cuối cùng cũng đợi được xe của Hứa Vọng về.

Tôi vội chạy đến, chặn xe lại.

“Khương Trân Châu, cô đến đây làm gì?”

Trên mặt Hứa Vọng không còn nụ cười, giọng nói vô cùng lạnh nhạt. Nhìn thấy tôi, cậu ta như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

“Hứa Vọng, tôi muốn vay tiền của cậu. Tôi sẽ trả lại, có thể viết giấy nợ. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, chỉ cần tôi còn sống, tôi chắc chắn sẽ trả hết tiền, cậu có thể yên tâm.”

“Cô thật nực cười, cô dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ cho cô vay tiền? Tiền của người giàu không phải từ trên trời rơi xuống, cô làm tôi thấy ghê tởm, cút đi!”

“Tôi hết cách rồi, thật sự hết cách rồi, cầu xin cậu, Hứa Vọng. Cho tôi vay một chút tiền được không? Chuyện lần trước cậu vu oan tôi trộm bông tai, tôi cũng sẽ không để ý nữa. Cậu muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, xin cậu hãy cho tôi vay một chút tiền, em gái tôi đang nằm trong bệnh viện chờ tôi, không có tiền em ấy sẽ chết. Xin cậu, cầu xin cậu.”

Tôi quỳ xuống đất, bò đến ôm lấy chân Hứa Vọng, nói năng lộn xộn, nước mắt làm ướt ống quần của cậu ta.

Hứa Vọng cúi xuống, gỡ từng ngón tay đang ôm chặt lấy chân cậu ta của tôi ra.

Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, với ánh mắt lạnh lùng.

“Vậy thì cứ để em gái cô chết đi!”

9

Tôi không biết có thể tìm ai nữa, không còn ai có thể giúp tôi.

Hứa Vọng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tôi ngồi bên cổng biệt thự, nghĩ có lẽ tối qua Hứa Vọng tâm trạng không tốt, vậy tôi sẽ đến xin cậu ta vào một thời điểm khác.

Và tôi cứ chờ như vậy, cho đến 6 giờ sáng.

Bệnh viện gọi đến, nói rằng tình trạng của em gái đã xấu đi và đã qua đời vào 5 giờ 55 phút sáng nay.

Tôi vội vã đứng dậy khỏi mặt đất, toàn thân lạnh ngắt.

Nhanh chóng đạp xe địa hình chạy đến bệnh viện.

Tôi lao đi như điên dại, ngã xe mấy lần trên đường. Cứ ngã rồi lại đứng lên, ngã rồi lại đứng lên, cuối cùng cũng đến được bệnh viện.

Tôi vén tấm vải trắng lên, em gái nằm đó thật an lành.

Em gầy quá.

Ngày xưa, em là một cô bé mũm mĩm, sao lớn lên lại trở nên gầy gò, trơ xương thế này?

Em mới học lớp một, nằm trên giường bệnh mười năm, tại sao lại phải nằm một đời như vậy chứ?

Tôi chạm vào má em, lạnh lạnh, giống như gió mùa thu, mưa mùa xuân, dưa hấu mùa hạ, và tuyết mùa đông.

Tôi muốn gào khóc thật to, nhưng lại nhận ra mình không thể rơi nước mắt.

Trong lồng ngực truyền đến một cơn đau nhói, trái tim co thắt không ngừng, tôi khó chịu quá.

Từ nay về sau, chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi lấy toàn bộ số tiền mình có, mua một phần mộ cho em gái.

Nơi đó không quá đẹp, nhưng phần mộ hướng về phía mặt trời mọc, em có thể nhìn thấy tia nắng đầu tiên.

Số tiền lương đã ứng trước không dùng nữa, tôi đã trả lại. Sau đó, tôi nghỉ cả hai công việc.

Rồi tôi bán đi những thứ có thể bán, vứt đi những thứ không cần thiết trong căn gác nhỏ.

Cuối cùng, tôi trả lại phòng.

Chỉ còn lại một chiếc hộp nhỏ, bên trong là tấm ảnh gia đình. Tôi đeo một chiếc túi nhỏ, cho thứ quan trọng nhất vào đó.

Chiếc xe đạp địa hình cũng đã bán đi.

Cộng với số tiền bán những thứ khác, trong người tôi bây giờ có đúng 520 tệ.

Tôi đã đem toàn bộ số tiền này quyên góp cho một ông lão vô gia cư.

Đeo chiếc túi nhỏ của mình, tôi đi thật xa, thật xa.

Cuối cùng, khi hoàng hôn buông xuống, tôi đã đến được bờ biển.

Ban đêm yên tĩnh quá, bãi biển không có một bóng người.

Tôi ngồi trên bãi cát, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá.

Từng tiếng, từng tiếng một, dường như có một ma lực nào đó, khiến người ta chỉ muốn ngủ một giấc.

Sau đó, tôi đã thật sự ngủ thiếp đi, và có một giấc mơ rất đẹp.

Tôi mơ thấy em gái không gặp tai nạn, em lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ, mở một tiệm kem mà em yêu thích. Bố và mẹ đã về hưu, hai người hàng đêm cùng nhau đi nhảy múa, cùng nhau đi dạo.

Còn tôi, trong giấc mơ không có tôi.

Có lẽ, chỉ khi không có tôi, họ mới có được hạnh phúc.

Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy ngọn hải đăng ở ngoài khơi đang nhấp nháy.

Tôi mở túi ra, tìm một tảng đá lớn, nhét vào trong túi, kéo khóa thật chặt.

Đeo chiếc túi lên lưng, tôi chầm chậm bước xuống biển.

Phía sau dường như có tiếng gọi, nhưng tôi không thể nghe rõ nữa.

Biển cả đang vẫy gọi tôi ở phía trước.

Nước biển về đêm lạnh buốt.

Càng đi sâu vào trong, toàn thân tôi càng run rẩy.

Nước biển nhấn chìm bắp chân tôi, rồi đùi…

Khi toàn bộ cơ thể chìm trong làn nước, tôi lại thấy có chút vui vẻ, vì tôi biết, chỉ cần bước tiếp, bước mãi về phía trước, đi đến nơi sâu nhất của đại dương, tất cả nỗi đau rồi sẽ tan biến.

Mọi nỗi buồn rồi sẽ được chữa lành.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!