Góc Của Chan

THIÊN VỊ – CHƯƠNG 3

17

Du thuyền cập bến dừng lại.

Khách mời của tiệc đính hôn tối nay lần lượt xuống tàu.

Hội trường nhanh chóng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Giang Dao và Phó Lưu Xuyên, cùng với vài người bạn của anh ấy.

Giang Dao đã uống khá nhiều rượu, má ửng hồng:

“Lưu Xuyên, chúng ta về nhà nhé?”

“Không vội.” Phó Lưu Xuyên cười một tiếng, “Hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta, anh còn chuẩn bị một bất ngờ cho em.”

Giang Dao ánh mắt đầy mong đợi, ngọt ngào nói: “A Xuyên, anh thật tốt với em.”

Con tàu lẳng lặng di chuyển trên mặt biển, đột nhiên một con sóng đánh tới.

Giang Dao đi giày cao gót, không đứng vững, ngã xuống sàn tàu.

“A!” Khuỷu tay cô ta va vào góc lan can, làm rách một mảng da nhỏ, không kìm được kêu lên vì đau đớn.

Chiếc váy đuôi cá xinh đẹp bó chặt lấy đôi chân, khiến cô ta không thể tự mình đứng dậy.

Đành phải ngước khuôn mặt đáng thương nhìn Phó Lưu Xuyên, “A Xuyên, em không đứng dậy được.”

“Anh bế em được không—A!”

Cô ta hét lên một tiếng dữ dội, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Bởi vì Phó Lưu Xuyên bước tới một bước, giẫm lên ngón tay cô ta, dùng lực nghiền qua.

Anh ấy không hề nương tay, các khớp ngón tay của Giang Dao bị nghiền ép ma sát, nhanh chóng trở nên be bét máu thịt.

Giang Dao vừa khóc vừa kêu la, ban đầu là chửi rủa, sau đó là cầu xin.

Cuối cùng, cô ta đau đớn đến mức toàn thân co giật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, không thể phát ra âm thanh nào nữa.

“Đau lắm sao?”

“Cô cứ nghĩ mình có thể che đậy mọi chuyện, thậm chí có thể thay đổi ký ức của tôi, nhưng hình như cô đã nhầm một điều.”

Phó Lưu Xuyên rũ mắt, nhìn cô ta từ trên cao,

“Tôi luôn nhớ, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi nghĩ em ấy còn sống, nên mới giữ lại cái mạng này cho cô.”

“Sao cô dám… giết em ấy.”

Nói đến từ cuối cùng, anh ấy đã bẻ gãy ngón tay của Giang Dao.

Da thịt rách toạc, lộ ra xương trắng lởm chởm, và những mảnh xương gãy sắc nhọn.

Giọng Giang Dao thét lên thảm thiết, mang theo nỗi đau và sự sợ hãi tột cùng:

“Không phải em…”

“Em không giết cô ta, em không giết cô ta!”

Phó Lưu Xuyên làm như không nghe thấy, đáy mắt anh ấy một mảnh chết lặng, nhưng trên cùng lại nổi lên một nụ cười thảm đạm:

“Em ấy có chút tính khí nhỏ, nhưng ít nhất cũng là thật lòng xem cô là bạn.”

“Cô gặp rắc rối, em ấy đã giúp cô giải quyết bao nhiêu lần?”

“Cô muốn cái gì, có thể tìm tôi mà nói.”

“Tại sao cô phải giết em ấy?”

Trong lòng cô ta gào thét, cầu xin Hệ thống giúp cô ta cách ly cảm giác đau đớn.

Nhưng đáp lại cô ta chỉ còn là giọng máy móc lạnh lẽo:

“Điểm Ký chủ đã về không.”

“Sau khi xác minh lại, tiến độ công lược lần này là 0%. Kênh giao tiếp đóng lại, chúc Ký chủ may mắn.”

18

Điều đau đớn nhất trên thế gian, không gì khác hơn là nghĩ rằng mình đã đạt được tất cả.

Nhưng lại ngay trước đêm bình minh đến.

Tận mắt nhìn thấy hy vọng tan vỡ, mọi thứ hóa thành tro tàn.

Giang Dao không thể nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Hệ thống nữa.

Cô ta dường như đã buông xuôi.

Ngẩng mặt lên, gần như bật cười ra nước mắt:

“Bởi vì em thích anh, em thích anh đó Phó Lưu Xuyên!”

“Em không loại bỏ Phó Liễu Liễu, anh thậm chí còn không thèm nhìn em thêm một cái.”

“Đúng, em đã giết cô ta, không chỉ giết cô ta, em còn hủy hoại khuôn mặt cô ta, nhưng em sai sao? Cô ta vốn dĩ là một kẻ biến thái, anh có biết cô ta nói gì về anh khi say không?”

Cô ta căng cổ, nở nụ cười ngọt ngào nhưng đầy ác ý.

Giống như một đóa hoa mà mỗi cánh hoa đều tiết ra chất độc.

Bắt chước giọng điệu bối rối, không biết làm sao của tôi:

“Phải làm sao đây Dao Dao, tôi sắp không thể diễn tiếp được nữa rồi.”

Tôi dường như ngay lập tức bị kéo trở lại ký ức của hai năm trước.

Ngày đó là sinh nhật của Phó Lưu Xuyên.

Tôi đưa cho anh ấy chiếc cà vạt và đôi khuy măng sét sapphire mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ nhiều tháng trước.

Nhưng ngoài mặt lại giả vờ thờ ơ:

“Mua đại đó, anh muốn thì lấy.” Chiếc cà vạt màu xanh đậm nằm trên lòng bàn tay trắng lạnh của anh ấy, rủ xuống mềm mại từ chỗ hổ khẩu. Làm nổi bật nốt ruồi đen nhỏ bên cạnh, mang theo ý vị dẫn dụ âm thầm cuộn trào nào đó.

Phó Lưu Xuyên rủ mắt nhìn một lúc, rồi khép lòng bàn tay lại. Nói với vẻ mặt vô cảm:

“Tiền tiêu vặt tháng sau sẽ tăng gấp đôi cho em.”

Khi anh ấy nói, yết hầu hơi di chuyển lên xuống.

Tôi tuyệt vọng nhận ra, ngay cả một động tác bình thường nhất.

Do anh ấy làm ra, đối với tôi cũng đủ để khơi dậy dục vọng thầm kín.

Thế là tôi không đáp, chỉ đứng dậy, sải bước đi về phía cửa.

Tối hôm đó, tôi tự chuốc rượu cho mình say mèm.

Kéo Giang Dao, người lúc đó vẫn là bạn thân của tôi, lảo đảo nói:

“Phải làm sao đây Dao Dao, mình sắp không thể diễn tiếp được nữa rồi.”

“Nhìn thấy anh trai, trong đầu mình chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ là lột sạch quần áo anh ấy.”

“Cậu có biết hôm nay khi anh ấy cầm chiếc cà vạt đó, mình đã nghĩ gì không? Mình nghĩ, nếu có thể dùng nó để trói cổ tay anh ấy thì tốt biết mấy…”

Giang Dao gần như điên loạn thuật lại cuộc đối thoại tối hôm đó.

Cảm giác xấu hổ tột độ cuộn trào khắp cơ thể tôi.

Khiến tôi gần như không dám nhìn biểu cảm của Phó Lưu Xuyên.

“Nghe rõ chưa Phó Lưu Xuyên, em gái anh, Phó Liễu Liễu, hoàn toàn không phải là thiếu nữ nổi loạn như anh nghĩ đâu.”

“Cô ta là một kẻ biến thái, một con đĩ kinh tởm!”

Đáp lại cô ta, là một tiếng “RẦM”.

Phó Lưu Xuyên túm tóc cô ta, mặt không cảm xúc đập đầu cô ta vào góc cạnh sắc nhọn của bậc thềm bên cạnh.

Một lần, rồi lại một lần.

Cho đến khi xương trán Giang Dao lõm xuống, cả khuôn mặt bị máu be bét.

Anh ấy mới buông tay, lùi lại một bước.

Mặc cho Giang Dao nằm bò ra đó như một đống rác.

“Biến thái ư?”

“Nhưng suy nghĩ của tôi, từ trước đến nay đều giống như em ấy thôi.”

19

Khi anh ấy nói câu này, giọng nói rất nhẹ, như lông vũ tản mát trong gió biển.

Rơi vào tai tôi, lại như một tiếng sét đánh ngang trời.

Tôi đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Phó Lưu Xuyên đang đứng bên lan can.

Anh ấy im lặng, thất thần nhìn mặt biển dưới màn đêm.

Cứ như đang nhìn người yêu.

Anh tôi có một khuôn mặt đẹp đến mức phi giới tính.

Chỉ là giữa đôi mày vốn luôn mang theo vài phần sắc bén, bộc lộ rõ sự quyết đoán.

Nhưng giờ đây tất cả đều biến mất.

Biểu cảm của anh ấy vừa điên cuồng vừa yếu ớt, sự hối hận cuộn trào như sóng biển, cuồn cuộn muốn nuốt chửng cả con người.

Tôi bay đến trước mặt anh tôi, đối diện với anh.

Rồi từ từ tiến lại, bật khóc áp môi mình lên môi anh.

Tôi khẽ nói: “Anh trai, em thích anh.”

Anh ấy không thấy tôi.

Không nghe thấy tôi.

Cũng không cảm nhận được tôi.

“Lẽ ra tôi nên nói cho em ấy biết sớm hơn, phải không?”

Phó Lưu Xuyên tự lẩm bẩm, “Có lẽ tôi nên ích kỷ hơn một chút, bẩn thỉu hơn một chút, dứt khoát ngay sau khi phát hiện ra tâm tư của mình, thì cứ như trong mơ vậy, khóa em ấy lại bên cạnh tôi, không cho đi đâu cả.”

“Có lẽ em ấy sẽ càng ghét tôi hơn, nhưng ít nhất vẫn còn sống.”

“Em hẳn là rất hận tôi trước khi chết, Liễu Liễu?”

Em đâu nỡ hận anh.

Anh trai.

Em là một kẻ hèn nhát, em chỉ hận bản thân không đủ can đảm.

20

Trên sàn tàu im ắng, dường như không khí cũng đông đặc lại.

Triệu Ngạn đứng phía sau, không ngừng thở dài trong im lặng.

Một lát sau, Phó Lưu Xuyên hoàn hồn, quay lại đi đến trước mặt Giang Dao.

Anh ấy trực tiếp giật phăng sợi dây chuyền trên cổ cô ta.

Sợi dây mỏng siết vào cổ, bắn ra một vệt máu nóng lớn.

“Sao tôi có thể đưa đồ của Liễu Liễu cho cô.”

Anh ấy khẽ nói, “Tuy nhiên, loại người như cô, ngay cả đồ giả cũng không xứng.”

“Cô Giang, tôi không biết cô đã thay đổi ký ức của tôi bằng cách nào. Nhưng làm thí nghiệm đến giờ, trên con tàu này vẫn bình yên vô sự, hoặc là người có thể giúp cô vẫn chưa đến kịp, hoặc là sẽ không còn ai đến giúp cô nữa, phải không?”

Giang Dao ngước khuôn mặt máu me lên, nhìn anh ấy, chợt nhận ra điều gì đó.

Cô ta kinh hãi hét lên: “Anh điên rồi sao Phó Lưu Xuyên? Giết người là phạm pháp! Anh thật sự vì Phó Liễu Liễu mà không cần cả Tập đoàn Phó nữa sao?”

Phó Lưu Xuyên đột nhiên cười:

“Không có em ấy, tôi cần nhà họ Phó để làm gì?”

“Cô Giang Dao, giết người đền mạng, là lẽ trời.”

“Trong mấy ngày sắp tới, những gì cô đã làm với Phó Liễu Liễu, sẽ được trả lại trên người cô gấp trăm ngàn lần.”

“—Hy vọng cô chịu đựng được.”

21

Du thuyền neo đậu trên biển ba ngày.

Giang Dao bị đập nát hơn nửa xương cốt toàn thân, đến cuối cùng, cả người cô ta nhũn ra như một vũng bùn.

Chiếc váy đuôi cá màu trắng đắt tiền trên người dính đầy máu và bụi bẩn, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.

Khi Triệu Ngạn đến báo cáo với Phó Lưu Xuyên.

Anh ấy nói với vẻ mặt vô cảm: “Ném xuống biển đi.”

“…Xuyên ca, cô ta nói, hình như Liễu Liễu có lời muốn nói với anh trước khi chết.”

Phó Lưu Xuyên ngước mắt, đứng dậy, im lặng bước ra ngoài cửa.

Đi đến cửa, bước chân anh ấy khựng lại, đột nhiên mở lời:

“Cậu nói xem, em ấy sẽ muốn nói gì với tôi?”

Triệu Ngạn lộ vẻ không đành lòng: “Xuyên ca…”

Những lời sau đó, cuối cùng cũng không thể nói ra.

Tôi nghĩ Triệu Ngạn nhất định cũng nhìn ra rồi.

Phó Lưu Xuyên bây giờ trông không khác gì so với vẻ lạnh lùng điềm tĩnh trước đây.

Nhưng đôi mắt anh ấy, lại giống như tro tàn còn sót lại sau khi bị thiêu đốt.

Không còn chút sức sống nào.

Không biết lúc nào, sẽ vỡ vụn hoàn toàn.

Bên cạnh lan can boong tàu, Phó Lưu Xuyên gặp Giang Dao với thân thể không còn hình người.

Nhờ tiêm một lượng lớn adrenaline, cô ta vẫn giữ được sự tỉnh táo hoàn toàn.

Vì vậy, cảm giác đau đớn cũng tăng lên gấp trăm ngàn lần.

Cô ta dường như biết mình không thể sống sót.

Và cũng muốn Phó Lưu Xuyên phải đau khổ cùng cô ta.

Thế là cô ta đứt quãng kể lại mọi chi tiết trước khi tôi chết.

“Thật ra anh vốn dĩ có cơ hội cứu cô ta, một phút trước khi tôi giết cô ta, cô ta vẫn đang gọi điện thoại cãi nhau với anh.”

“Phó Lưu Xuyên, chính anh đã hại chết em gái mình.”

“À đúng rồi, đến trước khi chết, cô ta vẫn nghĩ anh đã biết tâm tư của cô ta rồi, cô ta nghĩ anh thấy cô ta ghê tởm—

Những lời sau đó, không thể nói tiếp.

Bởi vì thuộc hạ của Triệu Ngạn đã dùng dao cắt đứt cổ họng cô ta.

Thi thể bị ném xuống biển, rất nhanh có người đến dọn dẹp vết máu còn sót lại trên sàn tàu.

Sau đó con tàu cập bến, Phó Lưu Xuyên lên chuyến bay sớm nhất ra nước ngoài.

Anh ấy đến đồn cảnh sát ở một đất nước xa lạ, nhìn thấy thi thể tôi bị ngâm đến sưng phù, trắng bệch và đã bắt đầu phân hủy.

Nhưng anh ấy lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Chỉ có nỗi đau vô bờ bến dâng lên từ tận đáy lòng.

Phó Lưu Xuyên dường như sắp bị nỗi đau này giết chết, cơn đau buộc anh ấy phải cúi gập người xuống, các ngón tay chống vào thành giường dùng lực đến mức khớp xương trắng bệch.

Một viên cảnh sát bên cạnh dò xét nhìn anh ấy, dùng tiếng Anh hỏi: “Anh là gì của người đã khuất?”

“Anh trai, và…”

Anh ấy dừng lại một giây, tiếp tục nói, “Người yêu.”

Người yêu.

Điều này cũng không sai.

Tôi đã yêu Phó Lưu Xuyên một cách ích kỷ và đê tiện.

Giống như cách anh ấy yêu tôi một cách nhút nhát và thầm kín.

Chỉ là, chúng tôi chưa bao giờ thực sự được yêu nhau.

Thi thể của tôi được hỏa táng ở nước ngoài, được đặt vào một chiếc bình gốm nhỏ, rồi cùng Phó Lưu Xuyên lên máy bay trở về nước.

“Anh xin lỗi, Liễu Liễu.”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của anh ấy,

“Bây giờ, chúng ta về nhà rồi.”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!