Góc Của Chan

THẾ THÂN CỦA THẾ THÂN – CHƯƠNG 2

7

Trên đường về, tôi đi theo sau hai người họ, tâm trí mông lung.

“A.”

Tôi nhìn sang, thì ra Chu Trầm bị ngã, cô gái kia đang cố gắng đỡ cậu ta dậy.

Tôi thờ ơ nhìn hai người họ một lúc, cho đến khi Chu Trầm ngẩng đầu lên, tôi thấy trên lông mày cậu ta có một vết thương đang chảy máu, lúc đó tôi mới giật mình.

Tôi bước tới, cùng cô gái kia đỡ Chu Trầm.

Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

“Về đi, vết thương nhỏ thôi mà.”

“Không được!” Đây là lần đầu tiên tôi phản bác lại lời cậu ta. Tôi ngước nhìn Chu Trầm chằm chằm, cậu ta cũng nhìn tôi.

Một lúc sau, cậu ta quay mặt đi và nói: “Ừ.”

Chúng tôi đến một phòng khám gần đó. Tôi không ngờ một vết thương nhìn có vẻ nhỏ lại phải khâu.

Khi nhìn thấy Chu Trầm lần nữa, tôi mới nhận ra sự hoảng hốt của mình không phải là không có lý do.

Trên lông mày của cậu ta có thêm một vết sẹo dài khoảng ba centimet, khiến cậu ta bỗng dưng toát lên vài phần hung hãn.

Cậu ta đã khác biệt rất nhiều so với người trong ký ức của tôi…

“Cậu ta không còn giống Tống Viễn Sơn nữa rồi.” Trong đầu tôi lúc đó chỉ văng vẳng mấy chữ này.

“Cậu còn chưa đi?” Chu Trầm bực bội nhìn tôi.

“À? Ừm.” Lần đầu tiên, tôi quay lưng đi mà không chút lưu luyến.

8

Đầu tiên tôi đi hai bước, rồi chuyển thành chạy.

Tôi chạy rất lâu, chạy đến khi mỏi rã rời không thể nhấc chân lên được nữa mới dừng lại.

Tôi phát hiện mình đang ở trên một cây cầu, xung quanh người qua lại tấp nập.

Gió đêm mùa hạ thật dễ chịu và mát mẻ. Tôi chống hai tay lên lan can, và nhận ra một điều.

Không ai có thể hoàn toàn giống Tống Viễn Sơn.

Tôi vùi mặt vào khuỷu tay, nhất thời không biết tâm trạng mình thế nào.

Không biết đã bao lâu trôi qua, điện thoại đổ chuông. Tôi mở ra thấy là Mạnh Lệ, bèn nghe máy: “Alo.”

“Alo? Này, Tiểu Chức, cậu làm mình sợ chết khiếp. Mình đi dạo ở sân bóng, vừa thấy cái tên Chu Trầm đó về. Đợi mãi mà không thấy cậu về, mình cứ nghĩ cậu bị bắt cóc rồi chứ.”

“Mình sắp về rồi đây.”

“Khoan đã, cậu đang ở đâu thế?”

“Ừm… ở cầu Trọng Phong. Có chuyện gì vậy?” Tôi mở bản đồ ra xem tên cây cầu.

“Đợi mình, mình không xa chỗ cậu lắm đâu. Mình sợ cậu thực sự gặp chuyện chẳng lành, nên xỏ dép lê chạy đi tìm cậu rồi.”

“Được.” Tôi bật cười, quay đầu lại thì nhìn thấy một người ở đầu cầu bên kia.

Trong khoảnh khắc, tôi không phân biệt được đó là thực tế hay ảo giác.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần xanh, không khác gì người trong ký ức của tôi.

Anh đi về phía đầu cầu. Tôi cũng theo hướng anh, chạy về phía đầu cầu bên này.

Không biết sức lực ở đâu ra, rõ ràng lúc nãy chân đã tê liệt rồi, vậy mà bây giờ vẫn cố sức đuổi theo người kia.

Chạy đến đầu cầu, tôi định bước về phía anh thì một nhóm các bà cô mặc quần áo màu hồng, tay cầm quạt giấy đi ngược chiều.

Anh khuất vào đám đông.

Tôi lo lắng, chữ “Tống” vừa thốt ra khỏi miệng thì người đó dường như có thần giao cách cảm, quay đầu lại nhìn tôi.

Anh đeo cặp kính gọng mảnh không thay đổi suốt bao năm, ánh mắt dịu dàng, sống mũi cao thẳng có một nốt ruồi nhỏ, rồi mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.

Nụ cười quen thuộc khiến tôi bất giác muốn khóc.

“Tiểu Chức!” Giọng Mạnh Lệ vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại, thấy cô ấy đang xỏ dép lê bước về phía tôi.

“Lệ Lệ! Mình…” Tôi cười đáp lại, chỉ về hướng Tống Viễn Sơn để cô ấy nhìn, nhưng bóng dáng anh đã biến mất.

“Sao thế?”

“Mình, mình vừa thấy Tống Viễn Sơn.” Tôi muốn đuổi theo tìm kiếm, nhưng Mạnh Lệ đã nắm lấy tay tôi.

“Về thôi.”

“Mình, mình thật sự…” Tôi nghẹn lời.

Tôi đột nhiên nghĩ, liệu đó có phải chỉ là ảo giác của mình không?

9

Năm 16 tuổi, tôi học lớp 11.

Vì nền tảng kiến thức kém lại còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình “marry sue”, thành tích học tập của tôi tụt dốc không phanh.

Trong danh sách những người đội sổ luôn có tên tôi.

Bố tôi cảm thấy cứ thế này không ổn, đúng lúc nhà làm ăn phát đạt kiếm được chút tiền, ông liền thuê gia sư cho tôi.

Tôi có đồng ý không ư?

Chắc chắn là không rồi.

Cuộc sống ở trường đã đủ mệt mỏi, lại còn phải có thêm gia sư để cướp đi thời gian giải trí của tôi.

Thế là tôi chạy, tôi trốn, tôi trèo cửa sổ.

Vào một buổi chiều nắng đẹp, tôi bị bố lôi tai về nhà, trên tay còn ôm cuốn tiểu thuyết “Hoàng tử bá đạo và Công chúa băng giá” chưa bóc tem.

Cũng chính ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi gặp Tống Viễn Sơn.

Anh mặc áo sơ mi hoa, quần đen, ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà mẹ tôi pha. Thấy tôi, anh nở một nụ cười dịu dàng.

Thế nhưng, lúc đó tôi đang ở tuổi nổi loạn, lại bị đầu độc bởi tiểu thuyết “marry sue”.

Tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi là một người đàn ông bá đạo, đẹp trai, sẽ “đóng tường” tôi và nói: “Này cô gái, em đừng hòng chạy thoát.”

Với tuýp người như Tống Viễn Sơn, tôi tỏ thái độ khinh thường ra mặt.

“Xí.”

Tôi quên mất cái tai mình vẫn đang nằm trong tay ông bố đáng kính.

Vừa “xí” xong, bố tôi siết chặt tay lại, tôi suýt thì quỳ xuống xin tha.

“Đau, đau, đau! Bố ơi, bố, daddy, nhẹ tay thôi…”

“Thầy Tống, ngại quá để thầy thấy chuyện nực cười này.” Bố tôi buông tay ra, bước về phía Tống Viễn Sơn.

Tống Viễn Sơn đứng dậy, hơi cúi người bắt tay bố tôi.

“Lại đây!” Bố tôi quay đầu lại quát tôi một cách dữ tợn, rồi lại quay sang mỉm cười hiền hậu với Tống Viễn Sơn.

Lần đầu tiên tôi biết tốc độ thay đổi sắc mặt của bố nhanh đến vậy.

Tôi miễn cưỡng bước tới, nói: “Sau này mong thầy Tống chiếu cố nhiều hơn.”

“Mong em cũng chiếu cố tôi.” Tống Viễn Sơn mỉm cười đáp.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, anh và ánh nắng đều dịu dàng đến lạ.

10

Tống Viễn Sơn là gia sư do bạn bố tôi giới thiệu.

Anh đến giúp tôi học thêm từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều vào thứ Bảy và Chủ nhật.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã không cam lòng, có một cuộc “trò chuyện thân mật và hữu nghị” với mẹ.

“Tống Viễn Sơn người ta vừa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ tài cao, kiến thức uyên thâm, con còn muốn nói gì nữa?”

“Mẹ ơi, con không học thêm không phải vì bản thân, mà là vì bố mẹ đấy ạ.”

“Ồ?” Mẹ tôi liếc tôi một cái, rồi nói: “Nói mẹ nghe xem.”

“Con là vì cái nhà này. Tiền học thêm của thầy Tống chắc chắn không rẻ. Con không học thêm chẳng phải là tiết kiệm cho cái nhà này một khoản tiền lớn sao?”

“Lộ Tri, chuyện này, chắc mẹ phải bàn bạc với cậu bạn trai 18 tuổi của mẹ rồi.”

“Hả? Mẹ lấy đâu ra bạn trai 18 tuổi? Bố có đồng ý không?” Tôi ngơ ngác.

“Mẹ không có, nên chuyện này không có gì phải bàn bạc cả.” Bà đứng dậy trở về phòng, trước khi đi còn nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu còn nói nữa, mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của con đấy.”

Để lại mình tôi đứng tại chỗ vẽ vòng tròn.

11

Và thế là cuộc đời học thêm của tôi bắt đầu.

Ngày đầu tiên Tống Viễn Sơn đến dạy, anh hỏi tôi vài câu hỏi về kiến thức cơ bản.

Lúc đầu tôi còn rất tự tin, nhưng càng về sau càng chột dạ.

Lúc này, nếu là Mạnh Lệ thì cô ấy đã chọc vào đầu tôi và mắng tôi ngu rồi.

Nhưng Tống Viễn Sơn không nói gì cả.

Anh nhanh chóng ghi chép rất nhiều thứ vào một cuốn sổ, rồi đẩy sang trước mặt tôi, bảo tôi xem trước.

Tôi vừa định nhíu mày khi gặp một chỗ không hiểu, thì Tống Viễn Sơn đã lên tiếng giải thích cặn kẽ cho tôi cách làm.

Tôi nghiêm túc nghi ngờ anh ấy có khả năng đọc suy nghĩ.

Nhưng tôi không hề thấy khó chịu chút nào.

Nhờ sự giúp đỡ của anh, thành tích của tôi quả thật đã tiến bộ rất nhiều.

Bố mẹ tôi cũng rất vui, biểu hiện rõ nhất là mỗi khi Tống Viễn Sơn đến, họ lại nhiệt tình như cán bộ ở quê gặp lãnh đạo cấp trên về kiểm tra.

Tôi thậm chí còn không nhận ra họ nữa.

“Tiểu Chức, rót nước cho thầy Tống đi con.”

“Tiểu Chức, lấy táo cho thầy Tống.”

“Tiểu Chức, mẹ vừa mua bánh mì này, con mang cho thầy Tống đi.”

Tôi nhìn chiếc bánh mì mà tôi không được ăn, trong đầu chỉ nghĩ: “Mình là ai? Mình đang ở đâu? Tống Viễn Sơn mới là con ruột của họ à?”

Tôi cầm bánh mì đi vào phòng.

Có lẽ, rung động của tuổi trẻ chỉ đến trong một khoảnh khắc.

Ví dụ như khi nghe thấy tiếng động, Tống Viễn Sơn ngẩng đầu lên nhìn tôi ở cửa, nở một nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Về rồi?”

“Hả? À… Vâng.”

Tôi cúi đầu, có chút bối rối, bởi vì tôi cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn.

12

“Tại sao vậy chứ?!” Tôi nằm gục trên bàn học, tức giận đến mức không thể kiềm chế.

“Cậu hỏi mình?” Mạnh Lệ vừa ngậm cây kem que vừa liếc nhìn tôi.

“Haizzz…” Tôi thở dài, “Mình chỉ không hiểu, rõ ràng ngày nào cũng gặp anh ấy, lẽ ra phải quen rồi chứ, sao lại tự dưng lúc đó tim lại đập loạn nhịp thế nhỉ?”

“Trời biết. Chắc tại còn trẻ con.” Mạnh Lệ lại hỏi, “Vậy giờ cậu định làm gì? Nói với dì là cậu đã ‘rung động’ với Tống Viễn Sơn rồi bảo dì đuổi việc anh ấy à?”

“Làm sao có thể? Mình mà nói ra, tớ sợ mẹ mình sẽ đuổi mình ra khỏi nhà vì tội ‘xúc phạm’ Tống Viễn Sơn mất.”

“Xí, mình thấy lý do này chỉ chiếm hai phần thôi, còn tám phần còn lại là cậu không nỡ đúng không?”

“Mình, mình… hình như, đúng là vậy thật…”

“Vậy cậu có định tỏ tình không?”

Tôi ngồi thẳng dậy nhìn Mạnh Lệ, “Tống Viễn Sơn luôn cho mình một cảm giác, nói thế nào nhỉ? Tức là, anh ấy đang cười với cậu, nhưng cậu lại cảm thấy như đang cách anh ấy rất xa. Haizz, không biết diễn tả sao nữa.”

“Lạnh lùng?”

“Cũng có chút như vậy.”

“Đừng lún sâu quá.” Mạnh Lệ vỗ vỗ đầu tôi.

“Ừ.”

13

Vào học kỳ hai năm lớp 11, tôi vô tình biết được sinh nhật của Tống Viễn Sơn.

Đúng vậy.

Tôi đã tự mình đa tình muốn tặng quà sinh nhật cho anh.

Nhưng tôi suy nghĩ rất lâu, quan sát rất nhiều mà vẫn không đoán được Tống Viễn Sơn thích gì.

Anh dường như thích mọi thứ, nhưng cũng lại dường như không thích gì cả.

Điều này thật sự làm khó tôi.

Thế là tôi quyết định, tự hỏi người trong cuộc vẫn đáng tin hơn.

“Thầy Tống.”

“Ừm, sao vậy?”

“Anh có thứ gì mình thích không ạ?”

Anh ngẩn ra một chút, rồi đẩy gọng kính: “Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?”

“Thì, thì tự nhiên, đúng, tự nhiên thôi ạ.” Tôi ấp úng một hồi, nói xong chỉ muốn đấm cho mình một cái.

Tống Viễn Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc.

Tôi nghĩ chắc mình hỏi đường đột quá rồi, vừa định nói “thôi bỏ đi” thì Tống Viễn Sơn cất lời: “Đom đóm.”

“Hả?”

“Anh thích đom đóm.” Anh mỉm cười nhẹ với tôi.

Tôi thấy trong mắt anh ấy dường như ánh lên vài phần hoài niệm.

Tôi thầm nghĩ: “Được!”

14

Được cái quái gì.

Nói thì dễ, làm mới khó.

Sống ở thành phố C lâu như vậy, tôi chưa từng thấy đom đóm bao giờ.

Giờ phải làm sao đây…?

Đang lúc tôi vắt óc suy nghĩ, một người bạn cùng lớp nói với tôi rằng cậu ấy từng thấy đom đóm ở ngọn đồi sau trường.

Tôi cảm ơn rối rít.

Nói là “đồi sau trường” nhưng thực ra chỉ là một ngọn đồi nhỏ, leo khoảng mười phút là lên đến đỉnh.

Tôi và Mạnh Lệ canh chừng ba ngày, cuối cùng đến ngày thứ tư thì thấy được đom đóm.

Ngày kia là Chủ Nhật, cũng là sinh nhật của Tống Viễn Sơn.

Ngày hôm sau, anh đến dạy thêm cho tôi, và cái bộ óc chậm chạp của tôi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này.

“Thầy Tống, tối mai anh có rảnh không ạ?”

“Ừm, sao vậy?” Anh trả lời rất nhanh.

“Em muốn mời anh đi một nơi.”

“Được thôi.” Anh hơi sững lại, rồi gật đầu.

Tôi thấy hơi lạ.

Theo lẽ thường, sinh nhật chẳng phải sẽ có người ở bên sao? Nhưng rồi tôi lại nghĩ, có lẽ bố mẹ Tống Viễn Sơn không ở thành phố C.

Thế nhưng, ngày hôm sau tôi lại “vô cùng vui vẻ” bị cảm cúm.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa lất phất.

Chỉ muốn chửi thề.

“Vẫn muốn đi sao?” Tống Viễn Sơn nhẹ nhàng hỏi tôi.

“Muốn ạ.” Tôi thu dọn đồ đạc, nói với mẹ rồi ra cửa.

Mẹ tôi nhìn tôi đầy lo lắng, nắm lấy tay Tống Viễn Sơn dặn dò tỉ mỉ một lúc.

Tôi và Tống Viễn Sơn cùng che chung một chiếc ô ra khỏi nhà, đi đến ngọn đồi sau trường.

Suốt quãng đường đi, Tống Viễn Sơn không hề hỏi tôi muốn đi đâu.

May mắn là khi đến đồi, cơn mưa cũng gần như tạnh hẳn.

Thế nhưng, đom đóm thì chẳng thấy đâu.

“Thầy Tống, anh có thể đợi em một lát được không?” Tôi hít hít mũi.

“Được.”

Một lúc sau, vì bị cảm nên đầu óc tôi bắt đầu không còn tỉnh táo, có chút buồn ngủ.

Đang định nghĩ xem phải xin lỗi Tống Viễn Sơn thế nào, thì một con đom đóm chầm chậm bay ngang qua mắt tôi.

Tôi tỉnh táo hẳn.

“Thầy Tống! Thầy Tống! Đom đóm kìa, hắt xì.” Tôi vui vẻ chỉ vào con đom đóm đó.

“Thấy rồi.” Anh mỉm cười nhìn tôi, bước đến bên cạnh tôi, cùng nhìn theo con đom đóm.

Tôi cũng nhìn theo, chỉ thấy từng đốm sáng xuất hiện, giống như những vì sao trên bầu trời đêm.

Tôi quay sang nhìn Tống Viễn Sơn, anh đang ngắm đom đóm, trong mắt anh có sự hoài niệm và yêu thích, khóe môi mỉm cười, cả người tỏa ra sự dịu dàng.

Giây phút này, tôi mới cảm thấy mình thực sự đã đến gần anh.

Tôi đưa tay ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp.

Trên đường về, vì quá vui sướng khi ngắm “sắc đẹp”, tôi lại quá khích nên bị trượt chân ngã một cú.

Da rách, máu chảy.

Tôi chỉ biết im lặng.

Muốn làm người đẹp vui mà lại tự chuốc lấy bao nhiêu chuyện.

Tống Viễn Sơn thấy tôi đi cà nhắc, sợ tôi tự gây thêm thương tích, liền cõng tôi lên lưng.

Lúc đó, tôi bỗng thấy mọi chuyện đều đáng giá.

Chết tiệt, cái “sắc đẹp” đáng ghét này.

Tôi nằm trên lưng anh, ngửi thấy mùi thuốc bắc thoang thoảng trên người anh, cảm thấy vô cùng an tâm, và cơn buồn ngủ ập đến.

“Thầy Tống, chúc mừng sinh nhật.” Nói xong, tôi không chống cự lại được cơn buồn ngủ và thiếp đi.

Tôi nhớ hình như anh đã đáp lại, nhưng lại không chắc chắn.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!