Góc Của Chan

THẨM Ý – CHƯƠNG 2

“Tướng phụ là công thần vĩ đại, trẫm kính nể khôn cùng, nào có hai chữ hổ thẹn?”

Sau này, ta vẫn luôn nghĩ, Vận Tắc đã diễn một màn quân thần chi lễ, đế hậu hòa thuận thật hay, lừa gạt được chúng nhân, cũng lừa gạt được cả ta.

Mà ván cờ này, dẫu vì sự cố chấp trung thành của phụ thân ta, hay để bảo vệ vị trí của ta đi chăng nữa, đều đã được bày ra từ tay Tiên đế rồi.

Trừ lúc rảnh rỗi đi xem thai của Thục phi, phần lớn những ngày khác Vận Tắc vẫn đến Minh Hoa điện.

Tiểu Hòe không càu nhàu nữa, đầu óc cũng không nhức nữa, suốt ngày làm đủ các loại bánh mới trong bếp nhỏ.

“Nương nương, người muốn giữ được trái tim Hoàng thượng, phải giữ được cái dạ dày của người.”

Ta giữ trái tim người làm gì?

“Nhưng theo nô tỳ thấy, trái tim Hoàng thượng đã sớm ở trên người nương nương rồi.”

“Ồ, là ai ngày nào cũng nói trước mặt ta rằng Hoàng thượng đầu óc không tốt?”

“Ai vậy? Chắc là Tiểu Lý Tử rồi, dù sao cũng không phải nô tỳ!”

Vận Tắc đến lúc dùng bữa tối, ta thấy tâm trạng người không tốt lắm.

“Người làm sao vậy?”

“Thai của Thục phi không ổn định, trẫm đã phái thái y đến nhưng cũng không có chuyển biến tốt.”

Ta có chút chột dạ, thân là Hoàng Hậu, lại ít quan tâm đến việc Thục phi mang thai.

“Thần thiếp đang nghĩ mấy ngày nay không thấy nàng ấy đến thỉnh an.”

Vận Tắc nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn ta.

“Hoàng Hậu quản lý hậu cung tốt thật, sợ là chỉ biết đến những món ăn ở bếp nhỏ thôi.”

Ta nghĩ chắc chắn những món ăn Tiểu Hòe sắp xếp không tệ, nếu không người cũng sẽ không khen một câu như vậy.

“Trẫm đâu có khen bếp nhỏ của nàng.”

Biết cả đọc suy nghĩ à, ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt người.

“Đây là đứa con đầu tiên của trẫm, trẫm không muốn có chuyện gì xảy ra.”

Người đứng dậy, từ đối diện ngồi xuống bên cạnh ta, tựa đầu vào vai ta: “Trẫm hy vọng tất cả những đứa con của trẫm đều được lớn lên bình an.”

Thục phi mang thai ngay khi người vừa đăng cơ, như vậy, đứa trẻ này chính là Hoàng tử đầu tiên của Vân Triều.

Ta vươn tay vỗ nhẹ lưng Vận Tắc, lại bị người nắm lấy đặt lên ngực của người, trong nháy mắt người lại cười, không còn chút buồn bã nào như vừa nãy.

“Hoàng Hậu khi nào sẽ sinh cho trẫm một đứa con?”

“Trẫm nhất định sẽ bảo vệ con của chúng ta được bình an.”

Ngày hôm sau, ta liền sai Tiểu Hòe mang các loại thuốc bổ và trang sức quý giá trong nhà đến cung của Thục phi, lại phái thêm mấy vị thái y túc trực ở đó. Ta cũng hy vọng đứa trẻ này được bình an.

Tiểu Hòe trở về sau khi mang lễ vật đến, vẻ mặt đầy bất bình, từ xa đã nghe thấy tiếng nàng ấy: “Nương nương đã tặng rất nhiều rồi, Hoàng thượng còn phong chức cho phụ thân của nàng ta, đến cả ca ca nàng ta cũng được thăng quan, giờ thì nàng ta phải khỏe lại rồi chứ!”

“Thăng quan?”

“Đúng vậy nương nương, nô tỳ nghe Tiểu Lý Tử nói, hôm nay sẽ có chỉ dụ rồi.”

“Nhưng dù có lớn đến mấy, cũng không thể lớn hơn Tướng gia đại nhân.”

Ta đưa cho nàng một miếng bánh hoa quế, trong lòng dấy lên nỗi bất an mơ hồ.

“Có nói là chức quan gì không?”

Thục phi sinh non rồi.

Trong Nguyên Thanh cung, trên dưới hỗn loạn, tiếng khóc than vang trời, Thục phi hôn mê bất tỉnh.

Đến khi ta biết tin đã là ngày hôm sau, vì ngủ trong lòng Vận Tắc nên ta ngủ đặc biệt say.

Lúc Tiểu Hòe đỡ ta đến, người đã tan triều, đợi từ rất lâu rồi.

Thái y quỳ đầy dưới đất, qua tấm màn che, bóng dáng Thục phi mờ ảo, không chút sinh khí.

Vận Tắc đứng bên giường, không nhìn rõ sắc mặt.

Ta muốn tiến lên nắm tay người, nhưng lại bị tiếng khóc chói tai của một cung nữ nhỏ đang quỳ gối làm nước mắt ta chảy ngược vào trong.

“Hoàng Hậu nương nương lòng dạ thật tàn nhẫn.”

Ta lại bị cấm túc rồi.

Đêm đó, biến cố đến quá nhanh, cung nữ nhỏ kia trực tiếp chỉ thẳng ta đã hại đứa con của Thục phi, liệt kê ra một đống bằng chứng.

Vận Tắc lạnh lùng nhìn ta, nhưng ta lại không thể giải thích được một lời.

Ánh mắt không chút ấm áp đó đâm vào tim ta.

Tiểu Hòe ôm chai rượu, say đến mặt đỏ bừng.

Nàng ấy nói cứ tưởng ta và Hoàng thượng có thể yêu nhau rồi, sao lại xảy ra chuyện này.

Nhưng nàng ấy lại không thể nói ra lời trách mắng Thục phi.

Thục phi chỉ là một quân cờ, đứa trẻ cũng vậy.

Nàng ấy khóc không ngừng, ta ôm lấy nàng ấy, cả vạt áo đều ướt đẫm.

“Tiểu thư… chúng ta về phủ đi… không làm Hoàng Hậu nữa… được không?”

Ai cũng biết, những ngày tháng vô tư, tươi sáng đó, không bao giờ quay trở lại được nữa.

Hoàng Hậu mưu hại Hoàng tự, bằng chứng xác thực.

Phụ thân của Thục phi được thăng quan lên Hình bộ Thượng thư, chuyên xét xử vụ án này.

Vận Tắc nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh điều tra Thẩm gia.

“Hoàng Hậu như vậy, Thừa tướng không thể thoát khỏi liên can.”

Nghe nói ngày đó vị Hoàng đế trẻ tuổi uy nghiêm tột cùng, trên triều đình không một ai dám cất tiếng.

Ta say rượu hai ngày, đầu đau như búa bổ.

Tiểu Hòe bưng đĩa đào hoa tô, trong mắt là nỗi buồn không giấu được, cố cười để ta không nhận ra.

“Phủ Thừa tướng đã bị niêm phong rồi.”

Ngoài Minh Hoa điện, thị vệ còn hung dữ hơn những lần trước.

Nhưng thiên hạ này vốn dĩ không có ai có thể ngăn cản ta.

“Ngày xưa ta là Thẩm Ý, con gái của Thừa tướng. Hôm nay, ta là Hoàng Hậu của Vân Triều.”

“Các ngươi có mấy cái đầu mà dám cản ta?”

Ta rút dao găm ra, lạnh lùng nhìn bọn họ hoảng hốt, cuối cùng cũng quỳ xuống cho ta ra ngoài.

Tiểu thư Thừa tướng kiêu ngạo, ngông cuồng, nhiều lần xông vào cung, Tiên đế cũng không hề trách phạt.

Chỉ là khi ấy ta còn nhỏ, không biết rằng đó là vì phụ thân quyền cao chức trọng.

Việc ta vô tư làm càn lại là một điều cấm kỵ lớn.

Đêm Tiên đế băng hà, Tiên Hoàng Hậu nhảy xuống từ tường thành, nghe cung nhân nói là bà ấy mang theo nụ cười.

Chắc hẳn là đã yêu Tiên đế đến cùng cực.

Từ ngày đó, lần tiếp theo ta gặp lại Vận Tắc là trong bức tường son, bên cạnh chiếc áo hỷ phục.

Lông mày người lạnh băng, ánh mắt đầy hàn quang.

Người không còn là thiếu niên từng dịu dàng mỉm cười với ta ngày nào.

“Nương nương muốn đi đâu?”

Giữa đường gặp một người không quen biết, cung nữ nhỏ nói với ta đây là phi tử mới vào cung.

Phụ thân của nàng ta nhờ công tra được Thẩm gia nên được đặc biệt phong cho con gái làm Lâm tần.

“Nương nương cho rằng gặp Hoàng thượng thì có thể làm gì? Thẩm gia sớm muộn cũng sẽ như thế này thôi.”

Lâm tần có một vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng từng lời nàng ta nói ra lại mang đầy sự thù địch khát máu, đâm vào tim ta.

“Nương nương cho rằng, Hoàng thượng sẽ giữ lại Thẩm gia được mấy ngày nữa?”

Thẩm gia còn được mấy ngày?

Nàng ta cười có chút dữ tợn, thiếp chỉ thấy đầu óc choáng váng.

Rốt cuộc ta vẫn không thể gặp được Vận Tắc, mà ngã xuống.

Minh Hoa điện đã thay một tốp thị vệ mới, đứng ngang cửa.

Tiểu Hòe cười còn khó coi hơn cả khóc.

Ta có thai rồi.

Nhất thời ta không biết nên biểu cảm ra sao.

Nàng ấy nói nàng ấy đã uy hiếp thái y không được bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng.

Ta sờ lên bụng mình, nói nàng ấy làm rất tốt.

“Ngươi nói xem, nếu hoàng thượng biết, người có vui không?”

Hoa quế đã rụng hết, rơi xuống đất mặc cho người đời giẫm đạp thành bùn lầy.

Vận Tắc đã đến một lần, lặng lẽ chấp tay đứng ngoài điện.

“Thiếp đã làm nước mật ong.”

“Đêm nay trăng sáng đẹp lắm, chúng ta cùng ngắm trăng nhé.”

Ta lẩm bẩm một mình, sờ vào bụng, chúng ta có con rồi, hoàng thượng, người có vui không?

Gió thu thổi đến, có chút bi ai.

Nước mắt không nghe lời cứ rơi xuống, ta vội vàng lau mặt, gượng cười.

“Hãy tha cho Thẩm gia đi.”

Người không trả lời.

Gió thu xào xạc, lạnh lẽo, hiu quạnh.

Khi đứa trẻ đủ tháng, phủ Thừa tướng bị tịch thu.

Ta lại một lần nữa chạy ra khỏi cung, điên cuồng chạy đến Thiên lao.

Ta ở ngoài lao liều mạng giãy giụa, gào khóc, không nghe thấy phụ thân đáp lời, không thấy một ai của Thẩm gia.

Trán bị đập vỡ, máu chảy từ khóe trán xuống miệng, bộ dạng thật đáng sợ và đáng thương.

Ta khóc đến mất tiếng, máu chảy vào miệng, tanh nồng, buồn nôn.

Ký ức ngày đó đã mờ nhạt, ta gượng người từ Thiên lao đi đến trước mặt Vận Tắc, máu nhuộm đỏ cả một đoạn đường lát đá xanh.

“Vận Tắc, đứa con trong bụng này, đổi lấy một mạng của phụ thân ta.”

Ta dùng con dao găm dính máu dí chặt vào bụng.

Lúc đó bộ dạng của ta nhất định rất khủng khiếp.

Tiểu Hòe cắn chặt môi mới đỡ được ta.

Người ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ta suýt không đứng vững mà ngất đi, người cuối cùng cũng mở miệng.

“Được.”

Ta mắt tối sầm lại, không nhìn rõ dáng vẻ của người.

Ta nghĩ người nhất định không vui.

Ta biết người yêu ta.

Thẩm gia mất thế, người sẽ giữ lại ta, giữ lại đứa trẻ này, bởi vì ta đã không còn chỗ dựa nào, đối với người, không còn mối đe dọa nào nữa.

Tình yêu như vậy, thật đáng sợ khôn cùng.

Ta đã dùng hết mọi cách để hỏi thăm thuộc hạ của phụ thân, sai ám vệ ra cung cầu cứu thúc thúc là tướng quân của ta.

Ta không tin Thẩm gia là một ván cờ chết.

“Còn có đứa trẻ này.”

Ta sờ bụng, cười một cách điên dại với Tiểu Hòe: “Nếu là Hoàng tử, ta sẽ phò tá nó lên ngôi. Nếu là công chúa, sẽ đổi lấy một đứa trẻ khác.”

Dù có phải dùng hết máu trong tim, ta cũng muốn Thẩm gia của ta nghịch thiên cải mệnh.

Ám vệ trở về cung, là ám vệ có võ lực mạnh nhất trong tay phụ thân.

Khi trở về, cả người dính đầy máu bẩn.

Hắn ta đã xông vào Thiên lao, gặp thúc thúc tướng quân của ta, chỉ còn lại bộ đồ tù.

“Nương nương, tướng quân, và các thúc bá của người… đã bị xử trảm.”

Một loạt thân tín, bị lưu đày hoặc bán đi.

Những người có chức quan thì bị chém đầu.

Máu trên pháp trường đã được rửa ba ngày, Thẩm gia, đã bị nhổ tận gốc, không còn đường xoay chuyển.

Hoàng thượng dám giữ lại ta, là vì đã tính toán hết thảy.

Ta không còn cách nào nữa.

Ta chỉ là một Hoàng Hậu không còn nơi nương tựa trong cung này.

Ngày phụ thân bị đưa đến biên cương, trời đổ mưa.

Ta nhất quyết không che ô, Tiểu Hòe che tay lên đầu ta, khóc đến thảm thiết.

Muốn bảo nàng ấy đừng khóc nữa, nhưng cổ họng ta nghẹn lại, không thể phát ra tiếng.

Ta đứng trên tường thành nhìn cỗ xe ngựa từ từ đi xa, thẫn thờ trong mưa.

Đất trời trắng xóa một màu, giống hệt những bông hoa quế ở phủ Thẩm gia.

Ta gượng người đứng lên trên tường thành, tiếng la hét chói tai của các cung nhân sau lưng làm tai ta đau nhói, liền nghiêng người về phía trước một chút.

Cho đến khi cỗ xe ngựa của phụ thân không còn nhìn thấy nữa.

Phụ thân nói đúng, Tam hoàng tử là một vị quân vương bẩm sinh.

Mưu lược, dã tâm của hắn, phụ thân đều nhìn thấu.

Mà bậc quân vương, thứ không cần nhất chính là tình cảm.

“Nếu nàng dám nhảy, trẫm nhất định sẽ truy hồi phụ thân nàng về chém đầu ngay lập tức.”

Mà giờ đây, vị quân vương này cũng có một điểm yếu.

“Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp chỉ muốn xem giang sơn Vân Triều này. Hoàng thượng từ nay không cần lo lắng nữa.”

Hắn dường như vô cùng giận dữ, nhưng rồi lại khôi phục vẻ lạnh lùng.

Hắn vươn tay để ta xuống.

Ta ngã vào lòng hắn, chỉ thấy tiếc nuối.

Nếu có một con dao găm, ta đã có thể đâm xuyên tim hắn.

Nghĩ lại, con gái của Thẩm Tướng năm xưa cũng từng giao đấu với võ tướng, bất phân thắng bại, giờ đây lại ngay cả một thanh kiếm cũng không cầm nổi.

Phụ thân, liệu con còn một cách nữa không?

Hắn cởi áo ngoài khoác lên người ta, ôm ta đi về.

Con đường này thật xa, hắn không cho phép bất cứ ai che ô, một mình ôm ta về đến Minh Hoa điện.

Hồi nhỏ, ta bị trẹo chân trên phố, những người đi theo không ai dám động, chỉ có hắn ôm ta về phủ Thẩm gia.

“Đau không?”

“Đau.”

“Khóc ra sẽ dễ chịu hơn.”

“Ta sẽ không khóc đâu. Ta đường đường là con gái Thừa tướng, sao có thể vì chút đau đớn này mà khóc.”

Hắn nghiêng đầu cười vẻ diễn xuất vụng về của thiếu nữ.

Ta nhăn mặt, đau đến mức siết chặt lấy áo hắn.

“Ăn cái này sẽ không đau nữa.”

Hắn đặt ta xuống, bước vào tiệm bánh kẹo, trở ra đã cầm theo một người bằng đường cho ta.

Đó là người bằng đường ngọt nhất mà ta từng ăn.

Những năm tháng đó, vì thân phận của ta, không một ai dám thật lòng với ta.

Ai cũng chỉ nói ta kiêu ngạo, bướng bỉnh, Tam hoàng tử ôn nhu, hai người thật là xứng đôi.

Động lòng từ ngày nào, đã không còn nhớ rõ nữa.

Ngày nhập cung, ta thực ra rất vui vẻ, nhưng thiếu niên của ta cuối cùng lại tự tay bóp nát tình yêu thuở thiếu thời.

Ta lại siết chặt lấy áo hắn, giống hệt như cái ngày xuân ấy, ta co mình trong lòng hắn, chỉ là lần này, chỉ có nỗi đau thấu xương.

Giọt mưa trên tường cung đều là tiếng khóc của ta.

Hắn không còn là thiếu niên ngày xưa, ta cũng không còn là con gái của Thừa tướng nữa.

Vận Tắc sai người canh gác ở Minh Hoa điện, hắn sợ ta lại đi ra tường thành, nhưng ta ngay cả cánh cửa điện cũng không muốn bước ra.

Thục phi bị đưa ra khỏi cung để tịnh dưỡng.

Lâm tần xông vào xúc phạm ta, bị đánh vào lãnh cung.

Hắn nhất quyết không chọn tú nữ, ngày ngày ở lại Minh Hoa điện.

Mọi người đều nói đó là tình cảm đế hậu.

Tình cầm sắt hòa hợp.

Ta làm vỡ chiếc trâm ngọc lan hắn tặng.

Lý công công vội vàng muốn nhặt lên.

“Nếu còn có thể ghép lại được nguyên vẹn, thì đó là năng lực của Lý công công.”

Ngọc trắng vỡ tan tành trên sàn, chỉ còn lại thân trâm trơ trọi.

Công công đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tiểu Hòe đang đỡ ta, định tiến lên giúp, nhưng Tiểu Hòe nghiêng người tránh đi.

Tay hắn ta dừng giữa không trung rất lâu, rồi quay người đi nhặt miếng ngọc.

Mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay, hắn ta lẩm bẩm như không thấy đau:

“Sao lại như vậy được?”

Sao lại như vậy chứ?

Chẳng phải là hai người yêu nhau sao?

Nếu biết trước, hắn ta đã nói thêm vài lời tốt đẹp rồi.

Hoàng Hậu nương nương đã ban cho hắn ta nhiều đồ tốt như vậy, hắn ta còn chưa kịp báo đáp.

Còn Tiểu Hòe.

Tiểu Hòe của hắn, sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.

Vận Tắc nói ngày mai sẽ sai người mang chiếc trâm khác đến.

Ta lười nhìn hắn, đi vào nội điện nghỉ ngơi, giẫm lên mảnh ngọc vỡ chỉ thấy lạnh lẽo, một cảm giác băng giá.

Ngọc vỡ có thể lành lại, nhưng trái tim thì không.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!