Góc Của Chan

Phiên ngoại Bùi Cảnh – Kiếp thứ nhất

1.

Có lẽ vì những lời nói của mẹ Mộ Đông cứ văng vẳng bên tai, tối hôm đó, tôi đã mơ thấy cô ấy sau một thời gian dài.

Khi ấy, tôi đang ủ rũ vì bị gửi về quê.

Nghe thấy tiếng cười trong trẻo, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy một cô bé xinh xắn đang đung đưa đôi chân trên chiếc xích đu.

Xuân về rực rỡ, những dây leo xanh non mềm mại lướt qua đôi mắt cong cong vì cười của cô bé.

Vẻ vô tư lự ấy lập tức cuốn hút tôi.

Khóe môi tôi bất giác cong lên.

Sau này chúng tôi chơi thân với nhau, tôi cũng theo ông bà cô ấy, gọi cô ấy là “Tiểu Đông Nhi” từng tiếng một.

2

Tiểu Đông Nhi luôn rất vui vẻ.

Những con kiến đang tha mồi, một bông hoa nở thêm một cánh, hay chiếc lá liễu có thể thổi ra tiếng sáo, đều có thể khiến cô ấy hứng thú chơi hàng buổi.

Dù có bị bắt nạt, nhiều nhất cũng chỉ khóc một lát, rồi quệt nước mắt đi, lại vui vẻ trở lại.

Tôi từng hỏi cô ấy tại sao lại sống cùng ông bà. Cô ấy thẳng thắn trả lời, vì bố mẹ cãi nhau, không ai muốn cô ấy cả.

Tôi có chút đồng cảm, nhưng cô ấy thì lại không hề cảm thấy như vậy.

Khi tôi phàn nàn về bố mẹ, Tiểu Đông Nhi lắng nghe một cách nghiêm túc, rồi đến an ủi tôi.

“Chú dì cũng đều đang vất vả làm việc mà, họ nhất định cũng rất yêu anh, chỉ là thể hiện theo một cách khác thôi. Chúng ta cứ vui vẻ, không làm họ lo lắng, có được không?”

Từ khi bị gửi về quê, tôi vẫn luôn giận bố mẹ.

Nhưng có sự hiện diện của Tiểu Đông Nhi, có tiếng cười trong trẻo của cô ấy mỗi ngày, tôi bỗng thấy, cuộc sống thế này hình như cũng không tệ.

Mặc dù mỗi lần gọi điện, mẹ tôi đều dặn dò “đừng chơi với con bé nhà quê bẩn thỉu đó”.

Nhưng tôi vẫn cứ thích Tiểu Đông Nhi.

Tôi mong cô ấy sẽ mãi mãi vui vẻ như thế.

Tôi thích chọc cô ấy cười, thích tặng cô ấy thật nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi.

Tôi chỉ mong cô ấy được vui.

Vẻ mặt vui vẻ của cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, đủ để chiếu sáng và sưởi ấm tôi.

Khi đó tôi đã nghĩ: Lớn lên, tôi nhất định phải cưới Tiểu Đông Nhi, mãi mãi ở bên cô ấy.

Thế nhưng.

Tiểu Đông Nhi trong mơ bỗng hóa thành một mảnh tuyết, tan biến theo gió.

Tôi vội vàng vươn tay níu lấy, nhưng hai bàn tay chỉ có thể vô vọng xuyên qua không khí.

Tôi mở lòng bàn tay, không có gì cả.

Không còn gì nữa rồi.

Tiểu Đông Nhi… em ấy đi đâu rồi?

3

Tôi bỗng giật mình tỉnh giấc.

Trong lồng ngực vẫn còn những cơn đau âm ỉ.

Tôi phải hít thở sâu vài lần mới có thể kìm nén cơn đau và cái tên “Lâm Mộ Đông” xuống, chôn chặt vào nơi không thấy ánh mặt trời trong đáy lòng.

Trời đã sáng rồi.

Ánh nắng chiếu vào, đứa bé trong nôi vẫn đang say giấc.

Bên ngoài, mẹ tôi đang gọi: “Dậy ăn sáng đi con.”

Cuộc sống sung túc, tiền đồ xán lạn.

Mọi thứ đều rất tốt.

“Tốt lắm.”

Tương lai còn dài, cuộc sống còn nhiều hy vọng.

Tôi tự nhủ, tôi không có lý do gì để sống không tốt.

4

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sức mạnh và quyết tâm của một người mẹ.

Mọi chuyện đột nhiên chuyển biến xấu.

Dù giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng mẹ của Lâm Mộ Đông không bao giờ bỏ cuộc, bất kể phải chịu đựng những lời mắng chửi và lăng mạ nào, bà vẫn kiên định lên tiếng.

Dần dần, một số người vốn giữ im lặng cũng không thể chịu đựng thêm nữa.

“Đôi cẩu nam nữ lòng lang dạ sói! Bắt nạt đến chết người vợ cũ rồi còn bắt nạt cả người già!”

“Dám làm mà không dám cho người ta nói à! Tôi cứ muốn nói đấy, đồ tra nam tiểu tam chết hết đi!”

“Con Tô Dĩnh kia thật kinh tởm, không biết xấu hổ còn mang ra khoe khoang! Dưới Weibo của cô ta toàn là lũ gì không biết!””

“Toàn là tiểu tam thôi, đứa nào đứa nấy không còn liêm sỉ, còn chuyện gì mà không dám làm nữa chứ.”

Trong những lời mắng chửi đó, tôi chú ý đến một bình luận:

“Cả con mụ mẹ chồng ác độc kia nữa! Miệng mở ra là biết ngay chỉ toàn bịa đặt! Lâm Mộ Đông là bạn cùng phòng của tôi, hồi đại học cậu ấy luôn đi làm thêm để trả nợ cho gia đình thằng tra nam, bệnh mấy lần liền. Sợ thằng tra nam day dứt nên cậu ấy còn ngốc nghếch không nói cho nó biết, kết quả bây giờ lại bị con mụ già vô ơn bạc nghĩa đó bịa đặt như vậy!”

“Thật là không đáng cho cậu ấy mà!”

Tim tôi đột nhiên thắt lại.

Hồi đại học mỗi lần gặp mặt, Mộ Đông rõ ràng đều rất tốt, cô ấy rõ ràng đều nói mình sống rất ổn…

5

Mẹ tôi vốn dĩ không thích Mộ Đông, nhưng những năm tháng chúng tôi khó khăn nhất, bà lại chấp nhận Mộ Đông.

Hóa ra, là vì chuyện này.

Sau này chúng tôi không có con, bà lại bắt đầu chán ghét Mộ Đông, ngấm ngầm luôn muốn chúng tôi ly hôn.

Việc tôi để Tô Dĩnh sinh đứa bé, chủ yếu cũng là vì sự oán giận không ngừng của mẹ tôi đối với Mộ Đông.

Tôi đã nghĩ một cách ngây thơ rằng, có con rồi, mẹ sẽ không ép Mộ Đông nữa.

Chúng tôi sẽ ở bên nhau thật tốt.

Tôi chỉ tạm thời làm Mộ Đông chịu thiệt thòi một chút thôi.

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần vượt qua mười tháng đó, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Chỉ cần Mộ Đông đợi tôi thêm một chút nữa.

Cô ấy sẽ luôn đợi tôi mà.

Thế nhưng sau này…

Sâu trong lồng ngực, một thứ gì đó mà tôi không thể chịu đựng nổi đang rục rịch, muốn phá tung lồng ngực mà thoát ra.

Tôi cố gắng lắc đầu thật mạnh.

Không thể nghĩ nữa.

6

Tô Dĩnh một lần nữa đến tìm tôi khóc lóc om sòm.

“Cái con mụ điên đó lại đến rồi! Bà ta còn tìm luật sư giúp đỡ nữa chứ. A Cảnh, anh mau liên hệ với luật sư Dương kia đi, bảo ông ta không được giúp con mụ già độc ác đó!”

Kể từ khi kết hôn với Tô Dĩnh, luôn có những rắc rối không ngừng này.

Luật sư Dương, Dương Chiếu, đó là đối thủ cạnh tranh của tôi, kẻ thù không đội trời chung.

Làm sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội hạ gục tôi chứ?

Tôi có chút mệt mỏi, nhưng không muốn nói nhiều với Tô Dĩnh.

Tôi đã liên hệ với Dương Chiếu, nói với anh ta rằng sau này tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ vụ án nào của anh ta nữa, miễn là anh ta đừng nhúng tay vào chuyện này.

Dương Chiếu cười khẩy.

“Bùi Cảnh, anh nghĩ ai cũng máu lạnh như anh sao? Làm ra những chuyện như vậy, thật sự là làm ô nhục giới luật sư của chúng tôi. Vụ án này, văn phòng luật của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

7

Dương Chiếu đã làm đúng như lời anh ta nói.

Anh ta đã khởi kiện chúng tôi với tội danh ngoại tình trong hôn nhân, và xâm phạm quyền danh dự của người khác bằng cách bịa đặt, đồng thời công khai đơn kiện trên mạng.

Lần này, những người trước đây bị tôi trấn áp bằng thư luật sư giờ không còn lo lắng gì nữa, họ ùa vào tấn công tới tấp.

Tài khoản mạng xã hội của tôi và Tô Dĩnh đều bị công kích, điện thoại liên tục nhận tin nhắn và cuộc gọi chửi bới 24/24.

Mẹ tôi cũng bị những bà lão khác trong khu dân cư cô lập, ra ngoài mua rau thì bị chỉ trỏ, thậm chí còn bị ném trứng thối. Bà tức đến mức chửi bới ầm ĩ, chật vật chạy về nhà, không dám ra ngoài nữa.

Tô Dĩnh tức tối, huy động fan phản công.

“Không quản được chồng mình thì nên soi gương nhiều vào, đến đây làm trò điên rồ gì chứ!”

“Tìm chị Dĩnh mà trút giận, chẳng phải là ghen tị sao?”

“Một lũ mấy bà già lụ khụ, về bếp làm việc đi!”

“Giận dữ thế à? Không ai yêu thương, nội tiết tố mất cân bằng rồi à? Ha ha ha!”

Trong cuộc khẩu chiến này, một người ủng hộ mẹ Lâm vì quá tức giận đã buông lời đe dọa:

“Một lũ tiểu tam trơ trẽn, ngang ngược, cho phép các người tồn tại đúng là sỉ nhục mắt tôi! Đợi đấy, tôi sẽ lần theo mạng mà lôi từng đứa ra!”

“Đến lúc đó, đừng đứa nào cầu xin tha thứ nhé!”

Thật là một mớ hỗn độn.

8

Trong khoảng thời gian này, cái tên “Lâm Mộ Đông” liên tục xuất hiện.

Những hy sinh, sự chung thủy, và nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng không ngừng bị khơi lại và đặt trước mắt tôi, dùng để lên án sự máu lạnh, vô tình của tôi.

Thế là, những ký ức ấy luôn ùa về trong đầu tôi vào những lúc không ngờ tới. Không thể trốn tránh, tôi lại mơ thấy cô ấy.

Đó là Mộ Đông vừa mới đồng ý lời cầu hôn của tôi.

Tôi nhớ mình vừa quỳ xuống đã bị cô ấy kéo dậy, vui vẻ nói “Em đồng ý, không để tôi phải hồi hộp lo lắng dù chỉ một giây.

Khoảnh khắc đó, tôi tràn đầy biết ơn, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

Tôi thề trong lòng: sẽ mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến trước mặt cô ấy, bảo vệ cô ấy mãi mãi vui vẻ vô ưu.

Cô ấy là mong ước lớn nhất của tôi thời niên thiếu, là Tiểu Đông Nhi mà tôi trân trọng hơn cả sinh mạng mình.

Đáng tiếc, thế sự vô thường.

Sau này, gia đình phá sản, bố qua đời, mẹ tôi ngày đêm chìm trong đau buồn.

Ngay cả Tiểu Đông Nhi cũng thay đổi.

Cô ấy trở nên quá tốt, trong những ngày tôi không thể quan tâm đến cô ấy, cô ấy tốt đến mức không có gì để chê.

Nhưng tôi lại cảm thấy mất mát một cách khó hiểu.

Phải chăng rằng cô ấy… không cần tôi nhiều đến thế nữa?

Sau đó Tô Dĩnh xuất hiện, cô ta rất giống Tiểu Đông Nhi ngày trước, tin tưởng tôi, dựa dẫm vào tôi, sẽ vui vẻ khôn xiết chỉ vì một chút thiện ý của tôi. Tôi chỉ cảm thấy khoảng trống trong lòng mình dường như đã được Tô Dĩnh lấp đầy. Thế là một bước sai, dẫn đến vạn bước sai.

Tại sao tôi lại quên mất?

Tiểu Đông Nhi của tôi, vốn dĩ vẫn luôn ở bên cạnh tôi mà.

Cảm giác hoảng loạn ập đến, tôi lại một lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mồ hôi lạnh túa ra.

Quên đi.

Tôi kiên định tự nhủ.

error: Content is protected !!