Góc Của Chan

NƠI GIẤC MƠ GỌI TÊN ANH – CHƯƠNG 1

Tôi đang mơ, đúng chỉ là mơ mà thôi 

Và đó chính xác hơn là một cơn ác mộng 

Trong giấc mơ chết tiệt ấy, lưng tôi bị ép vào một bức tường cứng, không còn đường lui, bị dồn vào thế bất động, chỉ biết đứng yên. 

Hàm dưới bị những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào, những ngón tay dần đưa khuôn mặt tôi ngước lên đối với người phái trước tôi, buộc phải ngẩng lên đón nhận nụ hôn từ trên cao chạm xuống môi tôi. 

Nụ hôn có chút phóng túng, như cơn bão dữ dội, muốn nuốt chửng lấy tôi. 

Người hôn tôi cao hơn tôi nửa cái đầu nên chỉ có thể cúi đầu xuống, thân hình dễ dàng ôm lấy toàn bộ cơ thể tôi. 

Đường nét khuôn mặt của cậu ấy rất đẹp trai và thanh tú, khuôn mặt có sự sắc sảo hiện lên, dưới bộ đồng phục học sinh lẽ ra không có nếp nhăn, nhưng vết nhăn lại xuất hiện nhiều hơn do sự vùng vẫy vừa rồi của tôi. 

Nhìn người trước mặt, tôi chỉ có thể thốt lên một tiếng “chết tiệt” trong lòng. 

Tôi bị khựng lại bởi hành động của cậu ấy 

Có lẽ nhận thấy đôi mắt mở to của tôi, chàng trai cuối cùng cũng ngừng hôn. Cậu ấy hơi nhếch khóe môi, một tiếng cười nghèn nghẹt từ trong cổ họng phát ra: “Sao em lại nhìn bạn trai của mình như vậy chứ?” 

Thấy tôi bất động trước câu nói vừa rồi 

Anh dừng lại một lúc rồi nói: “Không sao cứ nhìn đi, chỉ cần nhìn anh thôi là đủ, đừng nhìn người khác” 

TÔI: ??? 

Đợi đã, cái gì cơ? Bạn trai gì cơ? 

Chúng ta không phải là kẻ thù truyền kiếp sao? 

Không thể nào!!!! 

Tên tôi là Tần Chiêu Chiêu, và kẻ thù của tôi là Lâm Hành Chỉ 

Mối quan hệ tồi tệ của tôi với cậu ấy bắt đầu từ nửa đầu năm thứ hai của trung học. 

Cậu ấy là học sinh chuyển trường từ nơi khác đến và điều hơn hết cậu ấy đã nhanh chóng cướp đi vị trí đầu tiên trong kỳ thi vốn luôn thuộc về tôi. Và điều khó chịu hơn cậu ấy vẫn ngồi ở vị trí đó cho đến tận bây giờ. 

Dù học giỏi hơn tôi nhưng Lâm Hành Chỉ rõ ràng vẫn ghét tôi, thậm chí cậu ta còn thể hiện thái độ ra mặt 

Tôi phát hiện ra điều này khi vô tình ngã xuống và vô thức nắm lấy cánh tay người bên cạnh để giữ thăng bằng. 

Sau khi đứng vững, tôi mới nhận ra đó là Lâm Hành Chỉ 

Lâm Hành Chỉ như bị tôi truyền điện, lập tức tránh xa tôi ra, nhìn xuống vai áo bị tôi chạm vào, cau mày, khuôn mặt nhăm nhó nhìn tôi. Giọng nói của cậu ấy vẫn lạnh lùng, chất giọng có chút trầm ấm, ngọt ngào nhưng không dập tắt được cơn giận trong lòng tôi. 

TÔI: “……” 

Nắm lòng bàn tay chặt lại. 

Lời cảm ơn ban đầu mà tôi định nói ra đã được thay thế bằng một lời nhắc nhở cùng với sự kiêu ngạo của bản thân: “Bạn học à, cậu có thể bỏ quần áo không dùng nữa vào thùng tái chế quần áo đấy” 

Lâm Hành Chỉ xoay người rời đi, buổi chiều cậu ấy thật sự thay quần áo mới. 

Sau sự việc này, tôi cũng bắt đầu quan sát Lâm Hành Chỉ hơn 

Mặc dù Lâm Hành Chỉ thường lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng tôi cảm nhận được rằng khi đối mặt với tôi, cậu ấy thậm chí còn lạnh lùng và xấu tính hơn. Sự dịu dàng hiếm khi dành cho tôi, thậm chí khi cậu nhìn tôi sự khó chịu thể hiện rõ hơn nữa. 

Sau khi trao đổi với bạn của mình xong, cả hai chúng tôi đều thống nhất rằng vì tôi là “cổ phiếu tiềm năng, có giá trị nhất” và duy chỉ có tôi có cơ hội vượt qua cậu ấy trong kỳ thi nên việc cậu ấy chán ghét tôi là điều đương nhiên. 

Mặc dù có vẻ như cậu ấy đang ngụy trang cho bộ dạng lạnh lùng, kiêu hãnh ấy, thì điều đó không ngăn cản tôi ghét cậu ấy hơn. 

Vì có nhiều chuyện ăn miếng trả miếng nên các bạn trong lớp dần dần nhận ra mối quan hệ của chúng tôi không tốt chút nào 

Điều tôi không ngờ tới là dù có gặp cậu ấy hàng ngày ở ngoài đời, tôi vẫn mơ thấy Lâm Hành Chỉ trong giấc mơ. 

Trong giấc mơ, tôi nằm mơ thấy chuyện xảy ra hôm nay, vì không biết thêm một câu hỏi nào nên giáo viên nhờ Lâm Hành Chỉ giải thích cho tôi. 

Cho dù Lâm Hành Chỉ không còn muốn lại gần tôi nữa thì cậu ấy vẫn phải nghe lời thầy mà thôi 

Trên thực tế, tôi và Lâm Hành Chỉ ngồi ở hai đầu bàn đối diện nhau. 

Có lẽ vì hiếm khi lại hòa thuận như vậy nên sau khi cậu ấy nói xong, tôi lịch sự hỏi cậu ấy có muốn trả ơn gì không. 

Lâm Hành Chỉ lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra là được rồi” 

Vừa nói xong, cậu ta nóng lòng đứng dậy rời đi mà không cho tôi cơ hội phản bác. 

Trong giấc mơ, sau khi Lâm Hành Chỉ giải thích xong mấy câu hỏi cho tôi, tôi đang chuẩn bị nghĩ ra điều gì để nói lại với cậu ấy, thì cậu ấy đột nhiên đứng dậy, đi vòng quanh bàn trong vẻ rất thần bí 

Trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, Lâm Hành Chỉ kéo tôi đứng dậy khỏi ghế, ép tôi vào tường: “Đây là phần thưởng mà anh muốn em phải trả” 

Tôi: “Hình như tôi vẫn chưa hỏi mà…” 

Tại sao diễn biến này lại khác với thực tế đến thế? 

Một giây tiếp theo, cậu ấy cúi đầu hôn tôi. 

Lâm Hành Chỉ trong giấc mơ cũng là người có sức mạnh từ hơi thở đáng kinh ngạc. 

Tôi bị hôn đến mức cảm thấy chóng mặt và gần như không thể thở được. 

Môi cậu ấy cũng di chuyển từ cằm xuống cổ tôi, mút từ từ thậm chí rất điêu luyện 
Từ đầu đến cuối, Lâm Hành Chỉ không bao giờ rời mắt khỏi tôi, như thể không thể nhìn đủ. Mãi đến khi đồng hồ báo thức reo, tôi mới thoát ra khỏi giấc mơ này và ngồi trên giường bàng hoàng, vẫn chưa định thần lại với giấc mơ lúc nãy. 

Quên việc mơ về Lâm Hành Chỉ đi, tại sao lại OOC* như vậy cơ chứ? 


OOC: “Out of Character”, có nghĩa là những hành động, cuộc trò chuyện hoặc suy nghĩ không có thật, không được thiết lập, tồn tại với con người tính cách ban đầu. 

Chẳng lẽ tôi mơ thấy Lâm Hành Chỉ là bởi vì tôi vẫn còn oán hận, thù dai mình không thể phản kháng sao? Đến mức trong mơ cũng phải gặp sao? 

Điều đó sẽ cho tôi một cơ hội để chống trả! 

Đợi đã, nghĩ theo hướng tích cực hơn thì mặc dù tôi gặp ác mộng về Lâm Hành Chỉ nhưng tôi vẫn nghe bài giảng về câu hỏi đó một lần nữa trong giấc mơ! 

Dù sao thì lời giải cho câu hỏi đó đã hoàn toàn in sâu vào tâm trí tôi. 

Lâm Hành Chỉ sẽ bị đánh bại dưới tay của tôi mà thôi! 

Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, tạm thời gác lại giấc mơ và đứng dậy tắm rửa. 

Khi rửa mặt, tôi thấy mình đang ở trong gương, nhìn chằm chằm vào vết trên cổ, có vài vết đỏ mờ, không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra. 

Không ngứa, chỉ hơi đau một chút 

Có phải hôm qua tôi bị muỗi đốt không? 

Không phải là bị Lâm Hành Chỉ tạo ra trong mơ đó chứ? 

Tôi bật cười với suy nghĩ của chính mình. 

Thấy sắp muộn học, tôi cũng không rảnh mà suy nghĩ nữa, vội vàng tắm rửa xong liền xách cặp chạy nhanh về phía trường. 

Thật may mắn là tôi đã đến trường đúng lúc. 

Tôi đang định bước vào lớp thì bị một cậu bạn lớp bên chặn lại, cậu ta nói với vẻ mặt áy náy: “Hôm qua nó có để lại lại dấu vết gì không?” 

Tôi chưa kịp trả lời, thì cậu bạn ấy nói tiếp: 

“Xin lỗi, tớ không thể kiềm chế được nó…” 

Tôi nhanh chóng nhận ra cậu bé đang nói về điều gì. 

Gần trường có một ổ mèo hoang, học sinh thường thay phiên nhau cho chúng ăn. 

Tuy nhiên, nhà trường không cho chó mèo đi lạc lại gần nên chúng tôi đều tự nguyện làm những công việc này, đồng thời tránh nhắc tới chuyện này trong trường để tránh bị phát hiện đồng thời không bị chỉ trích. 

Hôm qua, tôi và cậu bạn này tình cờ gặp nhau khi đang cho mèo hoang ăn, chúng tôi quen nhau từ khi tham gia các cuộc thi trước đó và trò chuyện được một đôi ba câu. 

Không ngờ, con mèo trên tay cậu ta đột nhiên lao ra và lao về phía tôi. 

Cũng may mục tiêu của con mèo chỉ là đồ ăn trên tay tôi, tuy nó có cào tôi nhưng không dùng quá nhiều sức, thậm chí còn không làm rách da. 

Sau này thấy mọi chuyện đều ổn nên không đến bệnh viện tiêm phòng làm gì, không ngờ cậu bạn học này lại còn nhớ. 

Tôi đang định xua tay ra hiệu không sao thì nghe thấy một tiếng lạnh lùng cất lên: “Tránh đường”. 

Giọng nói quen thuộc này…………. 

Cậu bạn học kia và tôi cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh. 

Đó là Lâm Hành Chỉ  

Cậu ấy dừng lại trước mặt chúng tôi. 

Giấc mơ ngày hôm qua vẫn ít nhiều ảnh hưởng tới tôi. Khi nhìn Lâm Hành Chỉ, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. 

Vẻ mặt của cậu cũng trông rất kỳ lạ, cậu đang chăm chú nhìn cái gì đó 

Tôi nhanh chóng nhận ra rằng Lâm Hành Chỉ đang nhìn vào cổ tôi. 

error: Content is protected !!