Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN- NGOẠI TRUYỆN: TRÌNH DÃ

1

Trước khi gặp được Ôn Ngôn, cuộc sống của tôi như địa ngục trần gian.

Người đàn ông đó cờ bạc, say xỉn, lại lăng nhăng, thường xuyên dẫn gái về nhà, đuổi tôi – đứa con còn đang làm bài tập về nhà – ra ngoài.

Tôi ngồi bên bờ ruộng, lấy đề kiểm tra làm bàn, nét chữ cứ ngoằn ngoèo như con giun đất.

Quả nhiên, hôm sau đến trường, thầy cô mắng cho một trận tơi bời.

Thầy bảo, không muốn học thì về nhà cày ruộng đi.

Tôi đứng chịu phạt ở hành lang, không nói nổi lời nào biện minh.

Tan học, mẹ tôi vội vàng chạy đến.

Bà cúi đầu xin lỗi thầy cô, nói tôi còn nhỏ dại, làm phiền thầy cô rồi.

Nhìn dáng mẹ thấp thỏm, nhún nhường, tôi bỗng nổi giận.

Châm biếm hỏi bà: “Sao mẹ không ly hôn ông ta đi?”

Mẹ tôi đỏ mắt, mở miệng nhưng chẳng thốt ra được gì.

Rồi tôi cũng lớn lên một chút.

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mẹ không ly hôn được.

Không phải bà không muốn, mà là bà không thể thoát khỏi cuộc hôn nhân đó.

Bà không có học vấn, nhiều lần đi tìm sinh viên đại học ở ủy ban xã để nhờ giúp đỡ, họ còn cử người đến hòa giải.

Người đàn ông đó bị mắng rồi còn quỳ xuống hứa sẽ không tái phạm, nhưng khi mọi người rời đi, đóng cửa lại thì đánh mẹ tôi còn tàn nhẫn hơn.

Lúc đó tôi quá đói, gầy yếu, không thể chống lại ông ta.

Ở quê, chuyện tốt thì không ai hay, chuyện xấu thì truyền đi xa vạn dặm.

Rồi nhiều người bắt đầu bàn tán, chỉ trích mẹ tôi.

Họ nói con dâu nhà ông Trình thích chơi trội, la hét đòi ly hôn, rồi bảo phụ nữ bị đánh thì coi như chuyện bình thường, mở mắt nhắm mắt sống cũng được.

Mẹ tôi không còn dám làm ầm ĩ nữa.

Bà lao đầu vào kiếm tiền, cố gắng gửi tôi lên thành phố, tránh xa chốn ô uế này.

Nhưng bà đã chết.

Chết trên đường đi mua bánh sinh nhật cho tôi.

Từ đó tôi không muốn đón sinh nhật nữa.

2

Quyết định tự tử đêm đó, tôi ngồi bên bờ biển rất lâu.

Trên đầu, một vì sao lấp lánh.

Chẳng mấy chốc, dưới vì sao đó, một cô gái bước đến, da trắng như ma.

Tôi giật mình.

Thôi, nhảy xuống biển cho rồi, đừng đụng phải thứ bẩn thỉu gì nữa.

Lơ mơ thì có một bàn tay kéo tôi lên bờ.

Khi mở mắt ra, lại là cô ấy.

Cô ấy còn… hôn tôi nữa chứ.

Quá đáng thật.

Cô ấy hỏi tôi tại sao muốn tự tử?

Buồn cười thật, không quen không biết, sao tôi phải kể cho cô ấy nghe?

Nhưng cô ấy thật sự rất thích lo chuyện bao đồng, lúc đầu tôi thật sự bực mình.

Nhưng ánh mắt cô ấy chân thành đến mức làm người ta nhớ đến chú hươu con ngoan ngoãn trong rừng.

Cô ấy còn theo tôi về nhà, trên đường còn ôm lấy tôi.

Chuyện gì thế này, lẽ ra tôi phải mắng cô ấy thật nặng.

Nhưng khi người đàn ông kia ném thủy tinh về phía chúng tôi, tôi vẫn phản xạ bảo vệ cô ấy.

Đó là lần đầu tiên, ngoài khuôn mặt mẹ tôi, tôi thấy trong mắt ai đó có chút thương xót.

“Nếu đổi môi trường khác, cậu có còn muốn chết không?”

“Cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Khoảnh khắc đó, mọi lời nói dữ dội đều nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi không thể giận được nữa.

Có một góc trong tim tôi bắt đầu từ từ sụp đổ.

Tôi giả vờ cười nhạt: “Dì ơi, dì bệnh nặng lắm rồi…”

Người bình thường chắc sẽ nổi giận nhỉ?

Nhưng cô ấy không, cô ấy mỉm cười với tôi, rất dịu dàng.

Tôi không biết vì sao mà đồng ý.

Dù cô ấy có thích tôi, muốn chơi đùa cũng được, tôi cũng không quan tâm.

Tôi chỉ là theo bản năng muốn gần cô ấy hơn một chút.

Tối đó, đắp chiếc chăn màu hồng nhỏ của cô ấy, trong đầu hiện lên bộ phim mà cô giáo tiếng Anh từng chiếu cho chúng tôi xem.

Chắc là “Forrest Gump” — có câu thoại kinh điển:

“Cuộc sống như một hộp sô-cô-la, bạn chẳng bao giờ biết mình sẽ nhận được gì.”

Tối nay, tôi dường như…

tình cờ đã nhận được viên ngọt ngào nhất.

Thật may mắn.

3

Tôi nhận ra mình nghĩ nhiều quá rồi.

Cô ấy không có ý gì với tôi cả.

Ngoài mấy lần thoáng qua những cử chỉ mập mờ không kiểm soát, cô ấy đối với tôi như một người em trai vậy.

Thậm chí trong những lúc nguy hiểm như thế, cô ấy vẫn không ngần ngại đến giúp tôi.

Còn trả tiền nợ thay tôi nữa.

Ba mươi vạn, đời tôi chưa từng thấy số tiền lớn đến vậy.

Cô ấy không chớp mắt, chỉ nhẹ nhàng chạm vào màn hình rồi chuyển tiền.

Tiền nợ của gã đàn ông đó, sao lại phải do tôi trả?

“Tại sao cái gì chị cũng muốn can thiệp? Ba mươi vạn chứ không phải ba mươi tệ đâu!” Tôi lại cáu cô ấy.

Cô ấy khóc.

Tôi hoảng hốt đến muốn xé toạc miệng mình.

Cô ấy càng khóc to hơn, “Trình Dã, cậu phải sống thật tốt nhé!”

Tôi đứng sững người.

Mạng sống của tôi, lại quan trọng với cô ấy đến thế sao?

Chẳng lẽ cô ấy… thích tôi?

Chết tiệt.

Thế mà tôi còn nổi cáu với cô ấy, đúng là toang thật rồi.

Tối hôm đó, tôi tựa vào tường hút thuốc, hút hết cả hộp mà vẫn không thể hiểu nổi.

Một đứa như tôi, chìm đắm trong bùn lầy này, có gì đáng để người ta thích chứ?

Điếu thuốc cuối cùng vừa hút hết, cô ấy tìm đến tôi.

Tôi không muốn nợ cô ấy nữa, nên đã đưa hết tiền bồi thường của mẹ cho cô ấy.

Nhưng dường như cô ấy hiểu lầm rằng tôi muốn cắt đứt với cô ấy?

Nhìn cô ấy lo lắng như vậy.

Nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô ấy, sao cô ấy lại tốt với tôi đến thế?

Cô ấy cười: “Vì cậu đẹp trai.”

Ồ, đúng là thích tôi thật rồi.

Cô ấy đỏ mặt, còn cố làm ra vẻ cứng rắn, thật đáng yêu.

Nhưng cô ấy không biết,

đêm đó tôi còn “cứng” hơn cô ấy nhiều.

Sau khi sống chung, tôi mơ hồ nhận ra thói quen sinh hoạt của cô ấy rất bất thường,

thường xuyên nửa đêm không ngủ.

Tôi làm bữa sáng cho cô ấy, bắt cô ấy đi ngủ sớm và dậy sớm.

Cô ấy dường như có chút phiền lòng.

Thôi kệ, tôi cũng hơi bực mình với bản thân rồi.

Sao tôi lúc nào cũng lằng nhằng như bà mẹ quàng khăn đỏ vậy ta.

Phiền muộn thật ><

4

Tôi lại đi học rồi.

Trước giờ nghỉ trưa, mấy thằng con trai trong lớp trêu tôi, bày trò như này:

“Trình Dã, Đường Khinh Khinh hay đến tìm cậu lắm đấy, cô ấy cũng xinh phết, chơi với cô ấy đi cho biết!”

Chúng cười đầy ý đồ, đúng là tuổi dậy thì, bốc đồng khó trị.

Tôi liếc chúng một cái, nói: “Biến xa tôi ra.”

Đường Khinh Khinh? Ai vậy?

Tôi chẳng biết cô ta là ai.

Nhưng nếu nói về đẹp, thì Ôn Ngôn mới là đỉnh cao của kim tự tháp.

Cô ấy dịu dàng, dễ thương, hay giỡn nhưng quan trọng nhất là, cô ấy chẳng bao giờ buông tay tôi.

Hehe.

Người ta thường nói, “Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.”

Mà tôi thì chưa đến tối đã mơ thấy cô ấy rồi.

Thế là tôi chỉ đành buộc áo đồng phục quanh eo cho đỡ lộ.

Chiều tan học, có cô gái cứ cố bám sát bên tôi.

Đến cổng trường, cô ấy còn nắm lấy tay tôi, nói gì đó là thích tôi.

Đồ chết tiệt, đừng có bén mảng tới nữa!

Tôi né tránh, quay đi liền thì bất ngờ gặp ngay người trong mơ.

Tôi thầm cười trong lòng, “Ra đón tôi tan học à?”

Cô ấy lạnh lùng đáp, “Không phải, đi hẹn hò với đàn ông, cậu có muốn theo không?”

Tôi tức điên lên, định bước đi luôn.

Đây mà là kiểu thích tôi sao? Là sao đây, đang đùa tôi à?

Đi được mấy bước, tôi quay lại, không thấy cô ấy chạy đến dỗ dành, mà lại thấy cô ấy chuẩn bị băng qua đường.

Hóa ra cô ấy thật sự đi hẹn hò!

Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, tôi ôm lấy cô ấy, rồi hôn.

Chị gái này, thật sự ngọt ngào.

Cô ấy gan lắm, còn cắn tôi nữa.

Như một đứa nhỏ mất kiểm soát, điên lên.

Sau đó, tôi đứng dưới tầng bệnh viện đợi cô ấy, ai ngờ cô gái vừa nãy lại quay lại tìm tôi, còn dẫn theo cả bố cô ấy?

Tôi không hiểu gì cả.

Cô ta nói, Ôn Ngôn là chị trong gia đình tái cấu trúc của tôi, còn bảo Ôn Ngôn có bệnh tâm thần di truyền trong người.

Khoảnh khắc đó, đầu tôi như muốn nổ tung.

Tất cả những nghi ngờ trong lòng bỗng chốc được giải tỏa, hóa ra Ôn Ngôn đối với tôi tốt như thế, chỉ vì cô ấy cảm thấy mình và tôi có hoàn cảnh tương tự?

Cô ấy đối với tôi, chỉ là thương hại thôi sao?

Đã đủ mệt mỏi rồi, cô gái đó còn lảm nhảm khuyên tôi đừng có dính dáng gì đến Ôn Ngôn.

Quan tâm gì đến chuyện đó chứ?

Họ kể cho tôi nghe cảnh mẹ của Ôn Ngôn phát bệnh như thế nào, lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ: nhất định phải bảo vệ cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ phải trải qua những ngày như vậy, tôi thề.

Tôi đang định nổi nóng thì Ôn Ngôn bước ra.

Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn phía sau lưng tôi, dường như hiểu ra điều gì đó.

Đôi mắt trở nên lạnh lùng.

Tôi đứng lặng yên tại chỗ, nhìn bố cô ấy kéo đi, không biết nói gì.

ôn Ngôn quay đầu hỏi tôi: “Muốn chọn ai?”

Thật ngu ngốc.

Dù có so với ai đi nữa, tôi cũng sẽ không do dự mà chọn Ôn Ngôn.

Cô ấy có bệnh thì sao? Không sao, tôi sẽ điên cùng cô ấy.

5

Nói thật thì, việc cô ấy lợi dụng tôi để làm người khác tức giận làm tôi hơi bực mình.

Hừ, tôi phải cho cô ấy biết tôi không dễ bị bắt nạt.

Tôi không cho cô ấy ăn sáng, cũng không cho uống sữa ấm.

Đoạn thời gian đó, tôi ở trường, làm gì cũng thấy bức bối khó chịu.

Một buổi chiều, tôi về nhà thì không thấy Ôn Ngôn đâu.

Đang tự hỏi không biết mình có đối xử với cô ấy quá đáng không thì điện thoại nhận được một tin nhắn, chỉ có một địa chỉ.

Tôi đến đó.

Thấy Ôn Ngôn bị đám đông bao vây, dưới đất bừa bộn, tay cô ấy dính đầy vết rượu vang đỏ, lại còn bị người ta chửi là người bị tâm thần.

Cô ấy đứng giữa tiếng ồn ào ấy, cô đơn không một ai bên cạnh.

Tôi bỗng thấy cái thế giới này thật buồn cười.

Nếu cô ấy thật sự bị bệnh tâm thần, thì ai trong số những người ở đó có thể thoát khỏi?

Cô ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt lảng tránh, tay giấu sau lưng, trên mặt còn vết nước mắt.

Chắc do giả vờ ngoan quá lâu, giờ khi đối diện với họ tôi cũng mềm lòng hơn nhiều.

Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn thấy chưa đủ đã.

Tôi nên đứng lên, quát tháo cho bõ tức, rồi ôm cô ấy ra khỏi khách sạn.

Tôi dẫn cô ấy ra biển để thư giãn, cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái ngột ngạt, nhìn vậy mà tôi đau lòng.

Nhưng sao lại luôn có những con ruồi muỗi bay đến quấy rầy chúng tôi vậy?

Làm tôi phải thốt ra lời tỏ tình sớm hơn dự định, dù tôi mới chỉ tập vài lần thôi.

Không hoàn hảo chút nào.

May mà, cô ấy dường như cũng ngầm đồng ý với tôi rồi.

Bố cô ấy, cũng là một kẻ lừa đảo giống như gã kia.

Tôi ở bên cô ấy trong ngày sinh nhật, nhìn cô ấy nghiêm trang cầu nguyện dưới ánh nến lung linh.

Tôi thậm chí còn bắt đầu thấy may mắn vì chúng tôi có vài điểm tương đồng, nếu không, bây giờ ai sẽ là người ở bên cô ấy đây?

Ôn Ngôn.

Hãy để tôi luôn bên cạnh chị nhé.

Tôi thật sự rất thích chị, rất rất thích.

Đừng đẩy tôi ra nhé.

6

Bố của Ôn Ngôn đã qua đời rồi.

Mọi người đều đổ hết tội lỗi lên đầu cô ấy, ngay trước mặt tôi, cô ấy…đã cứa cô tay.

May mà, may mà.

Tôi phản ứng nhanh hơn cô ấy, mảnh kính không làm tổn thương cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ mờ đục, ngẩng đầu lên, dù đang rất đau, nhưng tôi vẫn mỉm cười với cô ấy.

“Tôi giúp chị thử rồi, cứa đau lắm.”

“Chúng ta đổi cách khác nhé?”

“Tôi sẽ chết cùng chị, được không?”

Quỷ quái thật.

Tôi đã lừa cô ấy, thật ra tôi không nỡ để cô ấy chết đi.

Nhưng phải làm sao bây giờ, tôi rất sợ mình không giữ được cô ấy bên mình.

Tôi đến gặp cô giáo tâm lý ở trường, cô ấy khuyên tôi nên nuôi một con thú cưng để phân tán sự chú ý.

Thật trùng hợp, trên đường về nhà, tôi gặp một chú chó hoang.

Chú chó rúc đầu ra từ thùng rác, cả người lấm lem bẩn thỉu.

Nó còn nghiêng đầu liếm môi nhìn tôi.

Thôi thì mày được lão này đây lựa chọn rồi nhé.

Lúc đầu, Ôn Ngôn không muốn nuôi nó, nhưng tôi đã mặt dày đổi ước mơ sinh nhật để có được nó.

Trước đó, tôi thậm chí còn chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật.

Xin lỗi, Ôn Ngôn, tôi lại lừa dối chị rồi.

Nhưng chị này, giờ chúng ta đã có một gia đình.

Vậy nên, tôi có thể cố gắng thêm một chút được không?

Chút thôi cũng được.

Đừng bỏ rơi tôi quá sớm nhé, được không?

Tôi cầu xin chị đó.

7

Tôi và Hi Vọng cùng cô ấy ngồi từ sáng đến tối.

Bỗng cô ấy nói: “Trình Dã, ba là do tôi mà chết.”

Tôi ôm lấy cô ấy: “Đó chỉ là một tai nạn, không phải lỗi của chị đâu.”

Cô ấy khóc nói: “Không phải tai nạn, sao tôi lại ngu đến vậy, tôi không ngờ anh ta lại động đến ba tôi.”

Cô ấy kể nhiều chuyện khác nữa, kể cả những tài liệu mà cô ấy thấy trong văn phòng của Cố Dữ.

Lúc đó cô ấy chưa hiểu, giờ khi ghép tất cả lại, cô ấy đã sáng tỏ.

Cố Dữ muốn lợi dụng cô ấy để làm nghiên cứu khoa học.

Tôi định báo cảnh sát, nhưng Ôn Ngôn ngăn lại.

Cô ấy nói Cố Dữ không đích danh ai, lại còn thuốc thay thế thì cũng đã hết từ lâu.

Chúng tôi không có bằng chứng.

Cùng lúc đó, cô ấy đưa ra một ý tưởng điên rồ.

“Tôi không đồng ý, quá nguy hiểm.” Tôi kiên quyết từ chối.

Làm sao tôi có thể để cô ấy một mình mạo hiểm chứ?

Nhưng cô ấy đã quyết tâm, nhân lúc tôi đi học thì lẻn ra ngoài.

Tôi lại nhận được tin nhắn của Đường Khinh Khinh.

Khi tôi chạy tới, Ôn Ngôn đang mất kiểm soát bóp cổ Đường Khinh Khinh, lực lớn đến mức muốn vặn gãy.

Tôi liếc sang nhìn Cố Dữ đang đứng xem, liền dừng bước.

Quay đầu, tôi tiến về phía Đường Khinh Khinh.

Tôi biết Ôn Ngôn đã quyết rồi, tôi chỉ có thể phối hợp với cô ấy mà thôi.

Thôi kệ đi.

Cô ấy muốn làm gì, tôi chưa bao giờ từ chối lần nào.

Đồ ngốc, đẩy tôi cho người khác.

Có gan thì đừng khóc nhé.

Gửi tôi cho Đường Khinh Khinh đi xong, về đến nhà, Ôn Ngôn thu mình một góc, bé nhỏ như một đám lửa nhỏ.

Rốt cuộc là vì sao? Trời cao tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?

Cô ấy nhìn thấy tôi, vừa khóc vừa cười khen ngợi:

“Trình Dã, làm tốt lắm.”

“Tiếp theo, hãy chuyển ra khỏi nhà tôi đi.”

Tôi tiếp cận Đường Khinh Khinh.

Chưa kịp để cô ta nói hết câu, tôi đã liều lĩnh hôn cô ta.

Lời hay ý đẹp không biết nói, vậy thì cứ im miệng bằng nụ hôn này vậy.

8

Tôi không thể chống lại cô ấy, cả đời này tôi đều bị cô ấy chi phối.

Đường Khinh Khinh ngày nào cũng đến tìm tôi, thật sự tôi rất phiền.

Nhưng thời gian qua cũng không phải vô ích.

Đường Khinh Khinh và Cố Dữ có liên lạc bí mật với nhau.

Tôi thành thật nói cho Ôn Ngôn biết.

Ôn Ngôn nói chúng tôi có thể bắt được rồi.

Nhưng thực ra tôi rất lo cô ấy gặp chuyện, nên khi Đường Khinh Khinh đi vệ sinh ở trung tâm thương mại, tôi lén báo cảnh sát.

Tôi muốn lên tầng thượng giúp cô ấy, nhưng Đường Khinh Khinh như một trở ngại, liên tục chặn đường tôi.

Tôi bực bội đẩy cô ta một cái.

Nhưng vẫn chậm một bước, Ôn Ngôn đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đầy máu me đó.

Cô ấy phát bệnh.

Một thời gian dài, cô ấy không nhận ra tôi.

Mỗi lần tôi đến bệnh viện Từ An thăm cô ấy, cô ấy đều trốn dưới gầm giường, tôi cùng cô ấy chơi trò chơi, cho cô ấy ăn, ôm cô ấy ra phơi nắng.

Lần này thật sự như một ông mẹ vất vả rồi (cười khổ).

Khi điền nguyện vọng, tôi chọn đại học Y khoa.

Trong các buổi học lý thuyết, giáo sư thường hỏi tại sao chúng tôi chọn nghề y.

Ông ấy chưa từng hỏi trực tiếp tôi.

Nhưng mỗi lần, trong lòng tôi đều trả lời.

Mỗi lần, tôi đều nói:

Vì người con gái ấy.

Vì Ôn Ngôn của tôi.

Vì —

Cô gái tốt bụng đã từng kéo tôi ra khỏi vực sâu.

Cô ấy không phải là cô gái yếu đuối, mà là cô gái có thể gồng mình chịu đựng đau thương và uất ức để kiên quyết bước về phía trước.

Cô ấy quá tốt, xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên đời.

Kết cục của cô ấy không nên như thế này.

Rồi sau đó, tôi vào bệnh viện Từ An.

Tình trạng của Ôn Ngôn dần hồi phục, bắt đầu nhớ lại những mảnh ký ức lẻ tẻ về tôi.

Mỗi lần uống thuốc, cô ấy đều chớp mắt nhìn tôi chăm chú.

Tôi quen tay rót nước cho cô ấy, cho cô ấy uống thuốc, nhìn cô ấy nuốt trôi.

“Tốt lắm,” Tôi vuốt đầu cô ấy

Cô ấy mặt hơi đỏ, nhìn tôi nhỏ giọng nói:

“Bác sĩ Trình, sao anh chỉ cho tôi uống thuốc vậy? Hàng xóm bên cạnh sắp ghen tỵ với tôi rồi đấy.”

Tôi không nhịn được cười mỉm.

“Vì cô bé Ôn Ngôn…

Rất xinh đẹp.”

Cô ấy ngẩn người khoảng hai giây, dường như đang cố ghép nối ký ức.

“Sao chị lại tốt với tôi như vậy?”

“Bởi vì cậu đẹp trai!”

Không biết đã bao lâu, cô ấy nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn và nồng nhiệt.

Tôi che mắt cô lại, nói: “Đừng nhìn tôi.”

Cô liếm nhẹ lòng bàn tay tôi bằng đầu lưỡi.

Ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không được nhìn?”

Tôi ôm cô chặt hơn, cằm chạm vào tóc cô, giọng nói nghẹn ngào vì mũi:

“Đừng nhìn tôi…Tôi sẽ không kiềm được mà muốn hôn em.”

9

Một thời gian nữa thôi, là Ôn Ngôn có thể xuất viện rồi.

Tôi dẫn cô ấy đến bãi biển nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu.

À, còn có Hy Vọng nữa.

Gia đình nhỏ ba người của chúng tôi.

Năm 17 tuổi, tôi gặp Ôn Ngôn 24 tuổi.

Kể từ đó… tôi mang trong mình một căn bệnh không thể chữa lành.

Bệnh mãi không lành.

Ôn Ngôn chính là liều thuốc của tôi.

Năm 24 tuổi, tôi cưới được người con gái mà năm 17 tuổi tôi đã muốn cưới.

Thật tốt biết bao.

**Hậu ký:**

Tất cả liều thuốc chữa lành bệnh tâm lý —

Chính là được quay về với cuộc sống,

Được *chấp nhận*, *công nhận* và *yêu thương*.

Lấy độc trị độc.

[Hoàn]

error: Content is protected !!