Góc Của Chan

THAY ANH NGẮM NHÌN THẾ GIỚI NÀY- NGOẠI TRUYỆN: NINH CẬN

Ninh Cận – Những ngày tháng sau này

“Đứa trẻ từng luôn miệng nói muốn rời đi—”

“Sau này… có hạnh phúc không?”

Bài hát ấy vang lên trong quán cà phê khiến Ninh Cận khẽ ngẩn người, như có sợi dây thần kinh ký ức nào bị kéo động.

Trong khoảnh khắc ấy, hiện lên trong đầu là hình ảnh một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, ngồi nơi ban công, giọng hát dịu dàng khe khẽ ngân vang.

Là Ninh Uyển.

Anh bỗng nhiên muốn đi gặp Ninh Uyển.

Trên quầy bar là những bông hoa bách hợp, sáng nay anh vừa mới mua.

Ninh Cận với tay rút một cành, ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại rút thêm một cành nữa.

“Quản lý, tiệm mới vừa mở cửa mà, anh định đi đâu vậy ạ?”

Ninh Cận ngậm điếu thuốc, không quay đầu lại, chỉ buông một câu:
“Ra ngoài… Đi gặp một người.”

Ra khỏi cửa tiệm, anh mới nhận ra — lá cây đã bắt đầu rụng.

Cây ngân hạnh lớn trước cửa, lá đã ngả vàng, chỉ cần gió khẽ lướt qua là rung rinh muốn rơi.

Giống như hình ảnh cuối cùng của Ninh Uyển còn lưu lại ở thế giới này — mong manh, chậm rãi, dần dần tan vào gió.

Mãi đến khi đến nghĩa trang, Ninh Cận mới thấy hơi lạnh.

Đã vào thu rồi, vậy mà lúc ra khỏi nhà anh lại quên mang áo khoác.

Mãi đến khi đặt chân vào nghĩa trang, Ninh Cận mới cảm thấy lạnh.

Thu đã về rồi, mà anh lại quên khoác áo khi ra ngoài.

Ninh Uyển có lẽ đã nuốt thuốc ngủ tự tử cách đây ba năm.

Giống như năm cô mười chín tuổi, cũng là cả một lọ thuốc ngủ.

Đã bao lâu rồi… Cô ấy vẫn bình yên trước mắt anh.

Dù vui hay không, ít nhất cô ấy vẫn sống.

Ninh Cận đặt bó hoa trước mộ Ninh Uyển, cảm thấy lạc lõng không biết làm gì.

Mãi một lúc, anh khẽ cười chua chát: “Anh quyết định đến đây bất chợt, tiệm hoa chỉ có mỗi loại này thôi. Cứ tạm nhìn đi nhé, anh cũng mang cho Tống Thanh Yến một bó.”

“Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ…?”

Anh lại châm thêm một điếu thuốc: “Ồ, gần ba mươi rồi.”

Anh chưa từng oán trách ai, không oán trách người em trai và em gái ruột của mình lần lượt rời đi.

Có lẽ, điều duy nhất anh oán trách là cha mẹ.

Trong tang lễ của Ninh Uyển, anh như một con chó điên – người ta nói vậy.

Anh ngồi đó, như một con chó mất chủ.

Khi bố mẹ khóc lóc an ủi, anh gào lên trong giận dữ:

“Lúc trước… các người ở đâu?”

Khi Ninh Uyển bị bắt nạt, các người đang làm gì?

Khi em ấy suýt bị xâm hại, các người đang làm gì?

Lần đầu tiên em ấy tìm đến cái chết, các người vội vàng chạy về khóc lóc thảm thiết, nhưng lại bắt em ấy phải nhanh chóng vượt qua nỗi đau mất đi người yêu, để đối mặt với cuộc sống mới.

Con mẹ nó các người đang làm cái quái gì vậy?

Các người dựa vào cái gì mà làm thế chứ?

Ninh Cận nhớ lại bản thân mình lúc bấy giờ, hốc mắt hơi cay xè.

Anh đưa tay dụi mắt.

Tất cả đã qua rồi.

Cái chết của Tống Thanh Yến không phải là ngẫu nhiên, mà là một sự tính toán.

Một cặp “sâu mọt” của xã hội, sống nhờ vào những kẻ bao che, lại bị một sinh viên đại học giăng bẫy.

Chúng ôm hận trong lòng, đã sớm nhắm vào Tống Thanh Yến.

Lúc cảnh sát đi thu thập chứng cứ, anh cũng đi theo.

Khi đó trạng thái của Ninh Uyển không tốt.

Anh cũng không nói ra.

Cả một bức tường đầy ảnh của Tống Thanh Yến, của Ninh Uyển.

Thậm chí còn có cả ảnh của anh nữa.

Ninh Cận run lên vì tức giận, nếu không phải những kẻ đó đều đã chết hết rồi, anh thề dù có phải bỏ mạng cũng không để chúng yên.

Sao có thể không hận chứ? Một lũ cặn bã đã hủy hoại cả ba người họ.

Ninh Cận hít hít mũi: “Giờ anh ổn rồi, anh mở một quán cà phê ở ngoại ô. Em chẳng phải cứ hay nói rằng ngồi trong quán cà phê là thích nhất sao? Anh mở rồi đấy.”

“Anh đã mở một quán, khi nào em rảnh, thì em cứ… cứ về đây xem, thăm anh này.”

“Cùng Tống Thanh Yến, cùng nhau về nhé.”

Khi Ninh Uyển ra đi, cô ấy để lại cho anh một lá thư, lá thư đó đến bây giờ anh vẫn giữ gìn cẩn thận.

Trong thư, cô ấy nói rằng cô ấy đã mơ thấy Tống Thanh Yến.

Sáu năm, cô ấy chỉ mơ thấy Tống Thanh Yến vỏn vẹn hai lần: Một lần là khi cô ấy tìm đến cái chết, lần khác là khi Tống Thanh Yến mỉm cười nói cô ấy hãy đi yêu người khác.

Tống Thanh Yến, đối với Ninh Uyển mà nói, là một người đặc biệt.

Là mối tình đơn phương thuở thanh xuân, là ánh sáng trong bóng tối.

Sự ra đi của anh, không gì khác chính là đòn giáng nặng nề nhất đối với Ninh Uyển.

Ninh Cận đôi khi cũng tự hỏi, có lẽ mình vẫn luôn là một người anh trai không hề đủ tư cách.

Anh nhìn Ninh Uyển lớn lên, sau đó vì đi du học mà bỏ mặc cô bé cho Tống Thanh Yến.

Hết lần này đến lần khác, để Tống Thanh Yến đi cứu vớt cô bé.

Cho đến cuối cùng, Ninh Uyển vẫn sống trong đau khổ.

Trong thư, Ninh Uyển viết rất nhiều, nhưng đa phần vẫn là nói Ninh Cận là một người anh trai tốt.

“Anh trai, em không thể cứ mãi đau khổ thế này được – anh biết mà, phải không?”

“Em sống trong hiện tại, sợ hãi khi ngủ, lại sợ ngủ rồi mà không mơ thấy anh ấy. Anh trai, em luôn nghĩ anh là người anh tốt nhất. Anh vẫn độc thân, có lẽ không hiểu được hành động của em. Hồi nhỏ em thích bám lấy anh nhất, bây giờ cũng vậy. Bởi vì em luôn cảm thấy, em chỉ có mình anh là người thân duy nhất.”

“Anh trai, đừng buồn nhé, em đi sống một cuộc đời tốt đẹp rồi.”

Cuối thư, cô ấy nói cô ấy đi làm một đứa trẻ hạnh phúc.

Thế là Ninh Cận cũng chẳng còn bận tâm điều gì nữa.

Thực ra, cô ấy không thể cứ mãi sống trong đau khổ như vậy.

Anh cũng không thể yêu cầu cô ấy cứ mãi sống như thế.

Đứng lâu nên chân hơi cứng lại.

Ninh Cận giậm chân: “Thôi được rồi, không luyên thuyên ở đây nữa, lạnh chết mất thôi.”

Anh đưa tay gõ hai cái lên bia mộ: “Anh đi đây.”

Nghĩa trang hôm nay vắng lặng, có một người đàn ông, mặc sơ mi trắng, ôm hai bó hoa trong lòng, vai rộng eo hẹp – Ninh Cận nhìn sang, thấy người đó trông khá giống Tống Thanh Yến.

Anh từng gặp rồi, người nhà họ Tạ.

Mấy năm trước khi Ninh Uyển còn có chút hy vọng, chính là chạy theo người này.

Đến gần hơn mới nhận ra, quả nhiên là rất giống.

Tạ Đình Diễn ôm hoa, lướt qua anh.

Cậu ta đi đến trước mộ Ninh Uyển, đặt hoa xuống, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Cậu đúng là đã đi sống một cuộc đời tốt đẹp rồi.”

Trời mịt mù.

Tạ Đình Diễn ngồi bệt xuống đất: “Hãy sống tốt với anh trai Tống Thanh Yến của tôi, đừng đặt mấy cái tên vớ vẩn cho bọn trẻ nữa, tôi nói thật đấy.

Hai đứa nhỏ, một đứa tên Đồ Đồ, một đứa tên Hồ Hồ.

Cũng chỉ có anh tôi mới chịu chiều cậu như thế.”

“Tôi còn thấy tội nghiệp cho hai đứa nhỏ nữa là.”

Cậu ta đang nói về chuyện trong mơ, chuyện ở thế giới đó.

“Còn nhớ tôi từng nói với cậu không? Cậu và Tống Thanh Yến ở thế giới đó đã sống đến tận chín mươi tám tuổi.”

“Sống lâu trăm tuổi, bình an vô sự.”

Nhưng thực ra cậu ta không được thấy, vì cậu ta đã mất mạng khi chưa đầy năm mươi.

Lúc đó Ninh Uyển vẫn còn sống, khi cậu ta kể, vẻ mặt Ninh Uyển có chút mơ màng, rồi nước mắt đong đầy khóe mi, chớp mắt một cái là tuôn rơi.

Sau đó là nụ cười toét miệng.

Nụ cười như trút được gánh nặng.

Tạ Đình Diễn vẫn đang nói gì đó, Ninh Cận không nghe rõ nữa.

Anh thấy người này có chút kỳ lạ, em gái anh mất khi mới hơn hai mươi, còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con cái chứ?

Lúc này sương mù đã tan bớt, ánh nắng liền rọi xuống.

“Đứa bé từng la lối muốn rời đi đó…”

“Sau này có hạnh phúc không nhỉ…”

Bài hát trong quán đang phát lặp lại, Ninh Cận đưa tay đổi sang bài khác.

Chắc là đã hạnh phúc rồi.

Anh nghĩ.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!