Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- NGOẠI TRUYỆN

1

Hồi đó hình như bọn tôi đang học năm ba đại học.

Vào kỳ nghỉ đông, chúng tôi cùng nhau bắt xe về nhà.

Khung cảnh ngoài cửa kính xe khách vùn vụt trôi qua, những hàng cây thấp bé nối đuôi nhau thành một vệt dài.

Bên cạnh tôi, Cố An tựa đầu lên cửa kính, mắt nhắm nghiền, từ phía tôi nhìn sang, đường nét xương quai hàm của anh hoàn hảo đến mức khó tin.

Tôi và Cố An đã quen nhau được ba năm bốn tháng.

Nói thế nào nhỉ, con gái khi yêu thì ít nhiều gì cũng thiếu cảm giác an toàn, mà tôi thì lại càng rõ rệt.

Bởi vì, dường như từ đầu đến cuối, Cố An chưa bao giờ cho tôi cảm giác ấy.

Lúc than thở chuyện này với bạn thân của tôi, Trần Trần trên WeChat, cô ấy bảo tôi nên tìm cơ hội “thử lòng” bạn trai mình.

Tôi hỏi, “Thử là sao?”

Cô ấy nói, “Nếu một người đàn ông chẳng hề có cảm giác chiếm hữu với cậu, chẳng bao giờ ghen, thậm chí còn dửng dưng trước mọi thứ liên quan đến cậu… thì cơ bản, là anh ta không yêu cậu thật lòng.”

Thế nên, cô ấy đề nghị: chuyến xe về nhà lần này, phải tìm cách thử một phen.

Tôi lại quay sang nhìn Cố An.

Lúc đó anh đã tỉnh.

Ánh mắt của chúng tôi vô tình chạm nhau, tôi nhìn rõ ràng trong mắt anh, chỉ là một mảnh ngơ ngác, ngây ngô, chẳng vướng bận điều gì.

“Cái kính này rung muốn nứt cả đầu anh ra rồi,” Anh đưa tay chống đầu, khẽ tặc lưỡi.

2

“Sắp đến rồi…”

“Ừm.” Giọng anh vẫn khẽ, âm cuối như dính lại, mềm mềm dính dính. Thấy tôi tháo khăn len đặt lên đùi, anh liền với lấy, vụng về quấn đại hai vòng lên cổ tôi.

“Đeo vào đi, sắp xuống xe rồi, lạnh lắm.”

Tôi khẽ gật đầu.

Khi anh giúp tôi quàng khăn, đầu ngón tay lướt nhẹ qua gáy, khiến tôi bỗng rùng mình, một cảm giác tê nhẹ chẳng biết từ đâu dội lên.

“Cố An.” Tôi gọi tên anh.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

Đôi mắt anh lúc nào cũng nhạt, nhạt đến mức người ta có cảm giác như chẳng thể giữ được cảm xúc gì. Nhưng ngay lúc ấy, khóe môi anh lại khẽ cong lên một chút, rất nhẹ, rất tự nhiên, mà chính cái vẻ vô thức ấy lại khiến người ta thấy gần gũi đến lạ.

“Trần Trần rủ mấy đứa hồi nhỏ chơi chung gặp mặt, đúng đêm giao thừa, anh có muốn đi không?”

Anh giơ tay xoa xoa cổ, mắt vẫn dửng dưng hướng ra ngoài cửa sổ, bâng quơ.

Một lúc sau, giọng anh vang lên, đuôi câu có chút nâng nhẹ:

“Đi chứ.”

3

Tôi và Cố An là hàng xóm, cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ. Gần như không có chuyện gì là giấu được nhau, nên mẹ tôi biết chuyện hai đứa yêu nhau từ lâu rồi.

Tết về nhà, bà cũng thường xuyên bảo chúng tôi đi chơi cùng nhau, kiểu như sợ bỏ lỡ tuổi trẻ của cả hai đứa.

Thật ra tôi biết, bà chỉ là thấy tôi phiền mà thôi.

Khi đi đến nhà Cố An, tôi mới phát hiện, anh đang dán giấy trang trí Tết lên cửa kính.

Hình như anh sống với mẹ từ lâu rồi.

Mẹ anh là người rất dịu dàng, ít nhất là dịu dàng hơn mẹ tôi, người mà đôi khi nổi nóng chẳng vì lý do gì rõ ràng.

Thấy tôi đến, anh cong ngón tay gọi tôi lại:

“Lại đây, giúp anh nhìn xem cái chữ ‘Phúc’ này có bị lệch không?”

Tôi bước lùi vài bước để nhìn.

Ừm, lệch thật.

“Dịch sang phải một chút.”

“Thế này?” Anh xoay nhẹ tấm giấy, nhưng lần này lại nghiêng hơi quá.

“Quá rồi, quá rồi, lùi về bên trái đi.”

“Ê ê, không đúng, lại phải dịch sang phải một chút…”

“Không, không đúng… lại lệch rồi, sang trái tí nữa…”

“Không—”

“Lâm Nhiễm.” Anh dừng lại, đứng thẳng người, nhướng một bên mày nhìn tôi.

“Thật mà, nó lệch rõ ràng luôn.” Tôi nghiêm túc nói, chẳng chút đùa cợt.

“Lại đây, giúp anh giữ cái này một chút.”

Tôi bước tới, đưa tay giữ tấm giấy cho anh. Nhưng bàn tay anh phía trên vẫn chưa buông ra, người cũng không có ý định tránh đi.

Cứ thế, tôi như bị anh vòng lấy từ phía sau.

Anh hơi cúi đầu xuống, khóe môi vừa khéo chạm vào vành tai tôi, hơi thở ấm áp từng chút, từng chút một, lặng lẽ lùa vào nơi nhạy cảm nhất bên tai.

“Giữ chắc nhé, được rồi, được rồi… giữ chặt đấy.”

Một lúc sau, anh lùi lại để xem.

Đành phải thừa nhận, quả thật là dán lệch rồi.

Anh tặc lưỡi, có chút bất mãn.

4

“Ồ, hai người đều ở đây à!”

Một giọng nói mang theo chút hớn hở bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí có phần… mờ ám vừa rồi giữa tôi và anh.

Trần Trần, bạn học cấp hai của tôi.

Dù sau này thi vào hai trường cấp ba khác nhau, rồi lại là hai trường đại học xa nhau, nhưng chúng tôi chưa từng mất liên lạc.

“Cố An, cậu có bắt nạt Nhiễm Nhiễm của tôi không đấy?” Cô ấy cười hì hì, khoác tay ôm lấy cánh tay tôi.

Mùa đông ở miền Bắc có hệ thống sưởi, vừa vào nhà là cởi ngay áo bông dày. Lúc này, Cố An chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao, lười biếng tựa vào tường, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên cánh tay đang được Trần Trần ôm lấy của tôi.

Anh bật cười khẽ hai tiếng, chẳng rõ là có ý gì.

Cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người, lắc lắc lọ keo dán trong tay.

“Hai người, lại đây giúp một tay nào.”

5

Năm nay hình như tuyết rơi nhiều hơn mấy năm trước.

Thật ra, cách tôi và Cố An ở bên nhau… vừa giống người yêu, lại cũng chẳng hẳn là người yêu.

Đặc biệt là khi quay về nơi chúng tôi đã sống suốt mười tám năm trời này, giữa không gian cũ kỹ, thân thuộc ấy, chúng tôi lại càng giống một đôi bạn thanh mai trúc mã hơn là tình nhân.

Sáng sớm tinh mơ, tôi mở cửa ra, liền bắt gặp Cố An đang ngáp dài quét tuyết ngoài cửa nhà bên.

Anh mặc dày cộp, còn quàng thêm một chiếc khăn len to sụ, gần như che kín nửa khuôn mặt. Chỉ còn đôi mắt đào hoa ươn ướt lộ ra, nhìn tôi.

Một lúc sau, anh mới khẽ chào:

“Chào buổi sáng.”

Tôi gật đầu.

Ánh mắt hai đứa giao nhau giữa làn không khí lạnh.

Chỉ trong một thoáng, trước khi anh kịp phản ứng, tôi đã rút ra quả cầu tuyết mà mình âm thầm nặn sẵn, ném thẳng về phía anh.

Trúng mục tiêu.

Cố An bị ném trúng, cả người loạng choạng lùi về sau một bước.

Chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Thế rồi tôi thấy anh nheo mắt nhìn tôi.

Lúc này, không đứng yên chịu đòn thì chẳng lẽ bỏ chạy sao?

Thế là tôi huy động hết số tế bào thể thao còn sót lại trong người, nhân lúc anh đang tìm “vũ khí”, tôi xoay người bỏ chạy.

Ai dè, Cố An cao ráo chân dài, chạy chưa được mấy bước đã đuổi kịp tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi vào lòng, phả hơi vào tai tôi:

“Em được đấy nhỉ, Lâm Nhiễm.”

Tôi liếc nhìn anh, thấy cũng chẳng cầm nắm tuyết gì, bèn từ bỏ ý định chống cự.

Ai ngờ, tay anh cứ thế mà chạm lên cổ tôi.

Anh không đeo găng tay, bàn tay lạnh buốt thật sự.

Tôi rùng mình lên vì lạnh, muốn thoát ra, nhưng anh lại ghì chặt tôi vào lòng, bàn tay vẫn không yên phận, có xu hướng lần xuống phía dưới.

“Em sai rồi, em sai rồi.” Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, tôi đầu hàng.

Anh khẽ cười một tiếng phía sau lưng tôi, rồi lại kéo khóa áo khoác của tôi lên cao một chút:

“Sao không quàng khăn?”

“Ra ngoài vội quá.”

“Vội vàng ném để ném anh sao?”

“Ừm.”

Sau đó, cả hai chúng tôi đều im lặng.

6

Giờ thì tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết bay lả tả khắp trời, đậu trên mái tóc ngắn của anh.

Anh nhìn tôi, khẽ cúi đầu, tôi thậm chí còn nhìn thấy những hạt tuyết lấp lánh đọng trên hàng mi của anh.

Nhưng mà, tôi lại ước gì cơn tuyết này cứ rơi thật lâu, thật nhiều hơn nữa.

Biết đâu như vậy, tôi và Cố An, cứ thế vô tình, sẽ cùng nhau bạc đầu.

Vào một ngày trước đêm giao thừa, tôi và Cố An đúng hẹn đến buổi tụ họp mà Trần Trần tổ chức.

Những người bạn lớn lên cùng nhau trong con ngõ nhỏ dường như đều có chút thay đổi.

Dù sao thì, ngay cả thằng bé Tứ Hỷ Mập Mạp ngày xưa suốt ngày bị đuổi đánh, giờ cũng đã trở thành một chàng trai đeo kính gọng đen, trông rất mực thư sinh của trường Khoa Kỹ.

“Vậy là, hai cậu hẹn hò rồi sao?”

Chuyện tôi và Cố An ở bên nhau không quá ồn ào, nên nhiều bạn bè quen biết trước đây đều không hay biết.

Khi biết rồi, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt vừa bất ngờ lại vừa như đã đoán trước, một vẻ khó nói thành lời.

Bởi vì nói thật, trước khi tôi lên cấp hai, tiếng nói của tôi trong đám nhóc con của con ngõ đó rất có trọng lượng.

Dù sao thì, tôi từ nhỏ đã khỏe mạnh, con gái lại lớn nhanh hơn con trai, hồi đó tôi khí thế ngút trời, dẫn theo một đám đàn em, ngay cả Cố An cũng phải gọi tôi một tiếng chị.

7

Cố An khi ấy là “quân sư” của tôi.

Ấy vậy mà, hễ anh gây ra chuyện gì, y như rằng tôi lại là người hứng chịu hậu quả.

Ước chừng một nửa số trận đòn tôi ăn hồi bé, có lẽ ban đầu đều là dành cho Cố An cả.

Thế nhưng, anh lại có tài dỗ ngọt tôi.

Lần nào cũng tỏ vẻ đáng thương chớp chớp mắt, tôi bị anh lừa cho ngớ người ra, thực sự tin rằng mọi chuyện là do mình đáng đời.

Sau này, Cố An, vị quân sư ấy, tự mình giương cờ khởi nghĩa, làm phản.

Đáng thương thay cho cái đầu óc non nớt của tôi khi ấy, mãi mãi chẳng thể hiểu nổi tại sao đám đàn em kia lại không chơi với tôi nữa, tại sao lại bắt đầu cùng nhau nhắm vào tôi.

Cho đến một ngày, tôi tận mắt thấy Cố An trở thành tân “vua trẻ con” của con ngõ, thậm chí còn nở nụ cười đầy ác ý với tôi.

Lúc đó, địa vị của tôi đã trở thành kẻ không ai thèm để ý, thỉnh thoảng đi bộ còn bị ném đá.

Giờ nghĩ lại, vốn dĩ tôi có thể lớn lên với tính cách cởi mở, hoạt bát, nhưng cũng chính từ dạo ấy mà trở nên khép kín.

Sau đó, tôi về nhà trùm chăn ngủ mà sao cũng không thể nuốt trôi cục tức.

Bèn dậy gọi Cố An ra.

Tôi nhìn cái tên này, chẳng có vẻ gì là đã gây chuyện, lại còn chớp chớp đôi mắt vô tội, thực sự cảm thấy máu dồn lên não.

Tên khốn đó thấy tôi như sắp bùng nổ, lại còn nhanh hơn một bước đe dọa tôi:

“Lâm Nhiễm! Nếu cậu dám đánh tớ thì tớ sẽ mách người lớn! Cậu mới bị mẹ nhốt cấm túc lần trước đấy, cậu không muốn bị… nữa chứ?”

Trong phút chốc, tôi lại nhớ về những tháng ngày gánh tội thay Cố An.

Thế là tôi gào lên một tiếng rồi đè Cố An xuống đất mà đấm.

Vừa đấm vừa khóc.

Trẻ con ra tay chẳng có chừng mực gì, tôi quả thật đã dùng hết sức lực. Đến khi người lớn đến can ngăn chúng tôi, tôi vẫn chưa hả giận, dùng sức đá thêm cho anh một cái.

Ngay lập tức, một cái tát của mẹ tôi bay thẳng vào mặt.

Tôi khóc càng to hơn.

Sau đó là cả một kỳ nghỉ hè tôi không được ra ngoài chơi, và từ đó mối thù giữa tôi và Cố An chính thức được hình thành.

Mỗi lần nhớ lại cái cơ hội được đánh Cố An hôm đó, tôi đều cảm thấy không hả dạ.

Vì dù sao thì sau này, tôi chẳng thể đánh lại anh được nữa.

8

Chúng tôi ăn lẩu, trên bàn ăn mọi người cụng ly qua lại, ra dáng người lớn mà lại chẳng giống người lớn chút nào.

Tôi cứ nghĩ Cố An là người thạo mấy buổi tiệc tùng thế này nhất, ai dè anh lại cứ ngồi yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng mới góp vài câu, trông cứ như thể trong mắt chỉ có đồ ăn thôi.

Trần Trần trước đây từng nói với tôi, cô ấy muốn thử lòng người mà Cố An nhờ vả chính là Tứ Hỷ Mập Mạp.

Tên là Vương Trần Thanh.

Một nhân vật còn thấp kém hơn cả tôi thời tôi sa sút trong cái con ngõ nhỏ ấy.

Ấn tượng của tôi về cậu ta khi đó là một đứa bé mũi dãi lòng thòng, lếch thếch. Không ngờ bây giờ lại ra dáng người lớn, bảnh bao, thư sinh đến thế.

Trần Trần nói, lát nữa đến phần trò chơi, Vương Trần Thanh sẽ nhân cơ hội này mà thể hiện chút tình ý với tôi, đến lúc đó sẽ xem phản ứng của Cố An ra sao.

Nghĩ đến đây, tôi lại liếc nhìn Cố An đang say sưa nhúng thịt bò vào nồi lẩu, ăn uống rất ngon lành.

Anh thấy tôi nhìn mình, bèn gắp một miếng thịt bò ba chỉ đặt vào bát tôi.

Cả đám ăn uống xong xuôi, lại kéo nhau đi hát karaoke.

Tất nhiên, phải có phần chơi trò chơi.

Trò “Thật lòng hay thử thách” muôn thuở không thay đổi, thế mà ai cũng thích chơi.

Trần Trần lắc lắc ly rượu, hô hoáng lên:

“Chơi đi chơi đi, chỉ được chọn thật lòng thôi nhé, thử thách thì cứ uống một ly rượu là xong!”

Tôi tham gia, không ngờ Cố An lại không chơi.

Ngày xưa, anh lúc nào cũng hăng hái lắm.

Đâu như bây giờ, chỉ dựa lưng vào ghế sofa, vẻ mặt hờ hững.

Thấy tôi nhìn mình, anh mới khẽ nhếch mép cười một chút.

Vòng đầu tiên đã đến lượt tôi, nhưng hình như tôi chẳng có chuyện gì hay ho để khai thác cả.

Trần Trần vắt óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại là một cô gái khác hỏi tôi trước.

“Cậu và Cố An, ai là người tỏ tình trước?”

Ánh mắt của cô gái đó, tôi quá đỗi quen thuộc.

Tôi vừa định trả lời, Cố An đang ngồi trên sofa đã thay tôi đáp lời:

“Tôi.”

Anh ấy nói là anh ấy.

Cả đám “Ồ” lên một tiếng, ai nấy đều ra vẻ như vừa bị ép ăn “cẩu lương”.

Sau đó, chiếc bàn xoay không còn ghé thăm tôi nữa.

Ngược lại, Vương Trần Thanh lại bị xoay trúng mấy lần, nhưng lần nào cậu ta cũng vồ lấy ly rượu, khiến cả đám cứ ngỡ cậu ta đến đây để kiếm rượu uống.

Đến lần nữa bàn xoay dừng ở cậu ta, Trần Trần vội vàng giữ lấy ly rượu:

“Nào, lần này không được uống nữa nhé, để tôi hỏi cậu, chuyện gì cậu hối hận nhất từ nhỏ đến giờ?”

Tôi cảm thấy cậu ta hơi say rồi, gò má đã ửng hồng, đôi mắt khép hờ. Ngớ người ra một lúc, cậu ta đột nhiên nhìn thẳng vào tôi:

“Có lẽ là… cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để bảo vệ một người nào đó.”

Thật lòng mà nói, khi cậu ta nói câu này, ánh mắt nhìn tôi quá đỗi trực tiếp.

Ánh mắt đó thiêu đốt khiến tôi hơi khó chịu, theo bản năng tôi quay sang tìm kiếm Cố An đang ngồi ở xa với vài người khác, xem chúng tôi chơi đùa.

Nhưng chẳng hiểu sao, đám đông quá ồn ào, mọi người bị lời nói của Vương Trần Thanh khơi dậy hứng thú, vài người thậm chí còn nhìn chằm chằm chúng tôi với vẻ mặt đầy ẩn ý. Khi tôi nhìn sang, lại chẳng thể thấy được ánh mắt của Cố An.

Không hiểu sao, tôi lại khẩn thiết muốn biết phản ứng của anh đến vậy.

Cuối cùng tôi không đợi được, một lát sau, Cố An đứng dậy, nhập cuộc cùng chúng tôi.

“Nào nào, tôi cũng tham gia vài ván đây.”

Nụ cười của anh vẫn như thường lệ, đôi mắt như lấp lánh ánh sao.

Anh dường như sinh ra đã thuộc về nơi này, nên có thể dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Tuy nhiên, anh không còn nhìn tôi thêm một lần nào nữa.

9

Chúng tôi quậy đến tám, chín giờ tối, vài cô gái nhỏ nói rằng bố mẹ quản lý chặt nên phải về sớm, thế là buổi tiệc tan.

Khi tôi và Cố An bước xuống dưới lầu KTV, gió như lưỡi dao cứa vào mặt.

Bắt một chiếc taxi, hai đứa tôi ngồi ghế sau.

Tôi mấy lần cố gắng bắt chuyện, nhưng anh chỉ khẽ ừm một tiếng.

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ vụt qua, chiếu sáng gương mặt nghiêng của anh lúc mờ lúc tỏ, tôi không nhìn rõ lắm.

“Mà Vương Trần Thanh thay đổi thật nhiều ấy nhỉ, em nhớ ngày xưa toàn là em che chở cho cậu ta…” Tôi cố ý chọc tức anh, nhưng anh thật sự chẳng có biểu cảm gì, cứ thế để mặc tôi.

Không khí cứ như đóng băng lại vậy.

Xuống xe, anh cao ráo chân dài, tôi phải chạy mấy bước mới đuổi kịp. Nhìn anh ấy như vậy, tôi thực sự không biết nói gì.

“Tạm biệt, Cố An.”

Tôi chỉ có thể nói lời tạm biệt với anh ấy.

Ai ngờ, anh dừng bước, quay đầu nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào nhà anh. Động tác đóng cửa rồi đẩy tôi dựa vào cửa diễn ra liền mạch.

Mẹ anh chắc không có nhà, trong nhà không bật đèn, tôi chỉ có thể nhờ ánh đèn ngoài cửa sổ mà thấy được sống mũi cao thẳng của Cố An.

Trong phòng rất tối, giác quan như bị tước đoạt, tôi nghe được cả tiếng thở của anh, khẽ khàng vang bên tai tôi.

Anh cứ thế hôn tôi.

Tôi luôn phải thừa nhận, kỹ năng hôn của Cố An thực sự rất tốt, tốt đến mức có thể khiến người ta chết mê chết mệt.

Một giây trước còn ve vuốt nhẹ nhàng khóe môi bạn, giây sau đã chiếm đóng như một vị vua.

Tôi bị anh hôn đến mức gần như không thở nổi, phải nắm chặt lấy tay áo anh.

Anh nửa ôm nửa đỡ tôi, hôn dọc xuống cổ tôi.

“Cố An.”

“Ừm?” Trong bóng tối, âm cuối của anh ấy thật quyến rũ, mang theo cái giọng điệu lười biếng quen thuộc.

“Anh ghen à?”

Tôi nghe thấy tiếng anh bật cười.

“Chỉ có trẻ con mới ghen thôi.”

Bàn tay anh lướt qua eo tôi, không nhanh không chậm vén váy tôi lên.

Bóng đêm mờ mịt bao trùm, từng chút một xâm chiếm mọi giác quan.

Tôi tự nhủ mình không thể như vậy, nhưng đôi tay đẩy anh ra lại càng lúc càng yếu ớt.

Khoảnh khắc anh tiến vào, khẽ cắn nhẹ vành tai tôi.

“Cái này của người lớn, gọi là động tình.”

Pháo hoa bung nở giữa không trung.

Ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi trắng xóa.

Tôi chợt nhớ ra dự định đón giao thừa vốn là cùng Cố An ngắm pháo hoa, nhưng giờ đây, cả hai chúng tôi đều chẳng có vẻ gì là có thể ra ngoài được.

Cố An vòng tay ôm tôi từ phía sau, cùng tôi ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Khoảnh khắc pháo hoa bùng nổ, bầu trời sáng như ban ngày.

Hơi thở của anh phả vào vai tôi.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy anh hạ giọng thì thầm bên tai tôi:

“Chúc mừng năm mới, Lâm Nhiễm.”

(HOÀN!)



error: Content is protected !!