Góc Của Chan

NĂM THÁNG DƯỚI TÁN LINH LAN – CHƯƠNG 2

5.

Tôi luôn nhớ mùa thu năm đó.

Bố mẹ tôi vốn không thích tôi, trong suy nghĩ của họ, con gái là sinh ra để gả đi cho người khác, chỉ có con trai mới là của mình.

Mẹ tôi không đi làm, ở nhà chăm sóc em trai, còn công việc kinh doanh của bố tôi liên tục gặp thất bại.

Vào đêm sinh nhật 14 tuổi của tôi, bố tôi làm một việc trái với lẽ thường là mua cho tôi một chiếc bánh kem lớn.

Mẹ tôi đưa em trai đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại tôi, bố tôi và ông Vương, người bạn mà ông ta thường xuyên uống rượu cùng.

Từ khi tôi có nhận thức, tôi chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật.

Tối hôm đó tôi cảm thấy kỳ lạ nên không ngủ được.

Đêm khuya, cửa phòng đột nhiên mở.

Ông Vương xoa bụng đi đến bên giường tôi: “Tư Tư à, bố cháu bảo chú đến, cháu ngoan ngoãn đừng cử động nhé.”

Ông ta dùng giọng nói khiến tôi buồn nôn mà nói: “Cháu thích váy đẹp không? Chú mua cho cháu. Bộ đồ ngủ này không vừa, cởi ra đi.”

Ông ta nghĩ tôi sẽ không phản kháng.

Cho đến khi tôi lấy chiếc kéo trên tủ đầu giường, đâm mạnh vào cổ ông ta.

Tiếng hét làm bố tôi chạy tới.

Ông ta tát tôi một cái, làm tôi nuốt ngược nước mắt vào trong.

Trong mắt ông ta không có một chút xót thương nào dành cho tôi: “Mày không thể hiểu chuyện hơn à?”

Tôi chợt hiểu ra, ông ta chắc chắn đã dùng tôi để trao đổi thứ gì đó với ông Vương.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng tôi thỏa hiệp: “Bố, con có thể ra ngoài ăn một chút không?”

Cuối cùng ông ta cũng có chút hối lỗi, đưa tôi ra phòng khách ăn phần bánh còn lại.

Nhân lúc họ không chú ý, tôi chân trần, mở cửa và nhanh chóng chạy trốn.

Hướng về phía đồn cảnh sát.

Việc báo cảnh sát này là do Châu Trạch Xuyên nói với tôi.

Anh ấy nói, em phải học cách phản kháng, không ai có quyền đánh em.

Bố tôi và ông Vương đều mập mạp, đuổi theo mãi cũng không kịp tôi.

Sau đó, cảnh sát đưa tôi về nhà.

Bố tôi cười giả lả: “Chỉ là hiểu lầm thôi, trẻ con quấy phá.”

“Tôi là bố nó, sẽ bảo vệ nó tốt, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Tôi tuyệt vọng nhìn cảnh sát đến, rồi lại rời đi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bố tôi đương nhiên không tha cho tôi.

Ông ta véo tai tôi, nhốt tôi ngoài cửa, bảo tôi cút đi, từ nay về sau, sẽ không cho tôi một xu nào nữa.

Tôi mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, gõ cửa nhà Châu Trạch Xuyên.

“Anh… anh có thể chứa chấp tôi một thời gian không?”

“Tôi có thể viết giấy nợ, sẽ không tiêu tiền của anh miễn phí…”

Tôi nói rồi giọng bắt đầu nghẹn lại.

“Tôi học rất giỏi, sau này học xong đại học nhất định sẽ tìm được việc làm, đến lúc đó có thể trả lại anh rất nhiều tiền…”

Tôi không biết đại học trông như thế nào, nhưng nghe các giáo viên nói, chỉ có học xong đại học mới có tiền đồ.

Trước mặt tôi im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng Châu Trạch Xuyên sẽ “rầm” một tiếng đóng sập cánh cửa lại.

Cho đến khi anh ấy nghiêng người tới, giọng nói vẫn dịu dàng như thường lệ.

“Em gái nhỏ.”

“Vẫn nghe đàn chứ?”

Đôi mắt anh ấy rất sâu, như đại dương sâu thẳm.

6.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống chung với một người con trai lớn hơn tôi năm tuổi.

Anh ấy có lẽ cũng chưa từng sống chung với con gái, trong nhà chỉ có giày size 43, một phòng ngủ, một phòng piano.

Tôi viết rất nhiều giấy nợ, tất cả đều được cất trong một hộp sắt.

Tôi nghĩ một ngày nào đó, nhất định sẽ trả hết số tiền này.

May mắn là, kể từ khi tôi rời đi, bố mẹ tôi không bao giờ tìm tôi nữa.

Cách nhau một bức tường, họ cứ như thể chưa từng sinh ra tôi vậy.

Nhà Châu Trạch Xuyên sạch sẽ gọn gàng, tôi giành làm việc nhà, giúp anh giặt quần áo, đánh giày, chỉ mong anh ấy đừng đuổi tôi đi.

Tôi trở lại trường học.

Học kỳ mới, Châu Trạch Xuyên đến họp phụ huynh cho tôi.

Cô bạn cùng bàn nhìn tôi đầy tò mò: “Cậu không phải chỉ có một em trai sao? Anh đẹp trai này là ai vậy?”

“Anh ấy là…”

Tôi chợt nghẹn lời, lườm cô ấy một cái: “Mắc gì cậu phải quản.”

Châu Trạch Xuyên là ai của tôi?

Vấn đề này, ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu rõ.

Tôi chỉ biết, nếu có thể sống chung với anh ấy mãi mãi thì tốt biết mấy.

Bên cạnh Châu Trạch Xuyên có thêm một cô gái, bố mẹ anh ấy tự nhiên cũng nhận ra.

Bố mẹ anh ấy đều là giáo sư đại học, còn anh ấy thì tiền đồ xán lạn.

Không có bậc phụ huynh nào muốn con mình ở bên một cô gái không rõ lai lịch.

Tối hôm đó tôi bị nhốt trong phòng, nghe thấy bên ngoài cãi vã rất lâu.

“Con trai, mẹ hy vọng con hiểu, cô bé đó là trẻ vị thành niên, nếu bố mẹ nó kiện con tội bắt cóc, con sẽ làm thế nào? Con bắt bố mẹ phải làm sao?”

“Con là người sẽ trở thành nghệ sĩ piano, con muốn tự mình mang vết nhơ như vậy sao?”

“Con dùng thân phận gì để nuôi cô bé ở đây?”

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, tôi chớp chớp đôi mắt đau nhức và suy nghĩ rất lâu.

Tôi không thể làm hại anh ấy.

Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà, mới phát hiện Châu Trạch Xuyên đã nằm trên ghế sofa suốt đêm, cằm lún phún râu.

Tôi cười với anh ấy một cách thờ ơ: “Năm sau là tôi lên cấp ba rồi, tôi phải chuyển đến nhà dì ở.”

Tôi nói: “Nhà dì gần trường hơn, ở đó tôi còn có nhiều bạn bè.”

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên: “Em còn có một người dì sao?”

“”Đúng, dì ấy nấu ăn ngon lắm, ngon hơn cả đồ anh làm cơ.”

Anh ấy giơ tay gõ nhẹ lên đầu tôi: “Ăn nói kiểu gì đấy!”

Tôi do dự rất lâu mới nói: “Sau này anh đừng uống cà phê nữa, uống nhiều không tốt. Cũng đừng thức khuya, sẽ bị rụng tóc đấy. Anh phải bảo vệ đôi tay của mình, đừng làm những chuyện nguy hiểm nữa…”

Anh ấy gật đầu, tiện tay khoác một chiếc áo khoác.

Anh ấy tiễn tôi đến tận con hẻm nhỏ nơi tôi gọi là “nhà dì”.

Bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh ấy càng lúc càng nhỏ dần trong mắt tôi, như thể sắp bước ra khỏi cuộc đời tôi vậy.

Tôi chạy đến ôm chầm lấy anh ấy.

Anh ấy cười khẽ: “Không nỡ xa anh à? Coi như em còn có lương tâm.”

Tôi kéo tay áo anh ấy, dụi dụi mắt.

Châu Trạch Xuyên, anh nhất định đừng…

Quên tôi nhé.

8.

Làm gì có người dì nào.

Tôi đã lừa anh ấy.

Tôi kéo chiếc vali, lang thang vô định trên phố rất lâu, mỗi khi đi qua một nhà hàng hay quán trà sữa, tôi đều bước vào hỏi xem họ có tuyển người không.

Họ hỏi tuổi tôi, rồi ngay lập tức đuổi tôi ra.

Hoàng hôn buông xuống, một chú mèo con bẩn thỉu đang liếm cây kem bị người ta đánh rơi trên mặt đất.

Tôi ngồi xổm trước một siêu thị, cũng nhìn chằm chằm vào cây kem đó, thẫn thờ.

Tôi thề, tôi chỉ muốn chạm vào chú mèo con ấy thôi.

Nhưng bàn tay lại trượt đi một chút, chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt.

Khi tôi rụt tay lại, cổ tay đã bị người ta nắm lấy.

Người đến cau mày, kéo tôi đứng dậy khỏi mặt đất.

Giọng anh ấy lạnh như băng: “Em học thói lừa dối từ khi nào vậy?”

Thì ra, anh ấy vẫn luôn theo dõi tôi.

Tôi nhìn anh ấy, mắt bỗng cay xè: “Tôi đói quá.”

Ánh mắt anh ấy lập tức dịu lại.

Anh ấy xoa đầu tôi, nói: “Anh phải trông chừng em chứ Mục Tư Tư, nếu không em nợ anh nhiều tiền như thế, anh biết tìm ai mà đòi đây.”

9.

Lên cấp ba, tôi bắt đầu ở ký túc xá.

Trong đợt huấn luyện quân sự, nhiều phụ huynh đến mang nước và đồ ăn vặt cho con cái họ.

Nhà tôi thì không có ai.

Châu Trạch Xuyên đột nhiên trở nên bận rộn, ngay cả tôi cũng ít khi gặp anh.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch xem mình sẽ học đại học ở đâu.

Tôi nghĩ chắc chắn không thể quá xa Châu Trạch Xuyên, nếu không làm sao có thể gặp anh ấy được.

Nhưng tôi còn chưa kịp chọn trường đại học thì nghe tin Châu Trạch Xuyên sẽ đi du học.

Cách một đại dương, ở một đất nước khác.

Tối Chủ nhật hôm đó, mẹ anh ấy lì xì cho tôi một phong bao đỏ, nói muốn nhận tôi làm con gái nuôi.

Bà nói: “Con mãi mãi chỉ là em gái của nó thôi.”

Tôi không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của bà.

Tôi cũng không biết tại sao Châu Trạch Xuyên đột nhiên lại phải đi.

Anh ấy rõ ràng đã từng nói, anh ấy không có ý định ra nước ngoài.

Cùng đi du học với anh ấy còn có một cô gái, tên là Phương Đình.

Tôi từng gặp cô ta, một cô gái xinh đẹp, tinh tế, từng tặng hoa cho Châu Trạch Xuyên trong buổi hòa nhạc, là con gái của bạn bè bố mẹ anh.

Tôi cảm thấy mình làm việc gì cũng lơ đãng.

Tôi cứ hay quên mang thẻ ăn, bị mất tập trung khi làm bài nghe, thành tích bắt đầu sụt giảm.

Một ngày trước khi anh ấy đi, tôi lén lút lẻn vào phòng anh ấy.

Sau khi nhường phòng ngủ cho tôi, anh ấy luôn ngủ ở phòng đàn piano.

Tôi tóc tai bù xù ngồi xổm bên giường, làm anh ấy giật mình.

Anh ấy hít một hơi sâu: “Mục Tư Tư, em mộng du đấy à?”

Tôi khóc nức nở: “Châu Trạch Xuyên, anh đừng đi được không?”

“Anh đi rồi ai sẽ kèm tôi làm bài tập? Thành tích của tôi giảm sút thì phải làm sao?”

“Cũng không còn ai đi họp phụ huynh cho tôi nữa, mọi người đều cười nhạo tôi là trẻ mồ côi.”

“Nước ngoài có gì hay, anh chắc chắn sẽ không quen đâu…”

Tôi gần như đã dùng hết mọi lý do, nhưng lại không thể thốt ra ba chữ “không nỡ xa”.

Ánh trăng bạc xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của anh ấy, ngũ quan như được vẽ.

Anh ấy gõ nhẹ đầu tôi, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lấp lánh.

“Anh không thể bị mắc kẹt mãi trong thành phố này, Mục Tư Tư.”

“Căn nhà này là tiền anh tự kiếm mua, em có thể ở đây mãi.”

Anh ấy lấy ra một gói hạt giống từ trong tủ, nói: “Em trồng cho nó ra hoa đi, khi nào nó nở, anh sẽ quay về.”

10.

Anh ấy đưa cho tôi là một gói hạt giống hoa linh lan.

Nhiều lần, bố mẹ Châu đều đến căn nhà này thăm tôi.

Đôi khi là hỏi tôi còn tiền sinh hoạt không, đôi khi là mang đến một vài tin tức về Châu Trạch Xuyên.

Tôi canh giữ bên chậu hoa, thầm nghĩ, sao hạt giống này mãi không nảy mầm.

Sự chờ đợi này, kéo dài gần ba năm.

Hạt giống không nảy mầm, Châu Trạch Xuyên cũng không trở về.

Sau khi thi đại học xong, bố mẹ tôi và em trai tìm đến tôi.

Công việc kinh doanh của bố tôi thất bại, nợ nần chồng chất.

Ông ta đuổi theo tôi nói: “Tư Tư, con là con gái của bố, con phải giúp bố trả nợ chứ.”

Mẹ tôi nói: “Em trai mày đi học tốn rất nhiều tiền, mày đã trưởng thành rồi, nên giúp bố mẹ kiếm tiền đi.”

Ngay trong đêm, tôi dọn nhà.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!