Góc Của Chan

NĂM THÁNG DƯỚI TÁN LINH LAN – CHƯƠNG 1

1.

Đêm đó, mưa như trút nước.

Đường núi lầy lội, tôi ôm Tiểu Đản đang hôn mê, cắm đầu chạy đến trạm xá.

Vừa chạy, tôi vừa lẩm bẩm bên tai thằng bé: “Tiểu Đản, lần sau mà bỏ nhà đi nữa, chị đánh nát mông em đấy.”

Trạm xá lúc một giờ sáng vẫn sáng đèn.

Kỳ lạ là, bác sĩ và y tá đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hãi.

Tôi cố giải thích: “Tôi là giáo viên tình nguyện, em học sinh này bị dính mưa, đang sốt ạ.”

Cô y tá tay run rẩy: “Cô, cô, cô…”

Tôi đưa tay quệt mặt, chợt nhận ra có thứ chất lỏng không ngừng trào ra từ mắt và mũi.

Bất chấp cơn mưa xối xả, mùi tanh tưởi buồn nôn của máu ngày càng nồng.

Trương Mộng, bạn đồng nghiệp cùng tôi đi tình nguyện, thét lên rồi chạy tới: “Mục Tư Tư, cậu không sao chứ? Có ai không, cứu cô ấy! Cứu cô ấy!”

Tôi ngây người một chút, đáp: “Không sao, chỉ bị đá rơi trúng thôi mà.”

Lúc nãy trên đường đi tìm Tiểu Đản, tôi bị một hòn đá từ vách núi rơi xuống đập mạnh vào người.

Sau khi hôn mê mười mấy phút, tôi lại tỉnh dậy một cách kỳ diệu.

Tôi cứ nghĩ mình không sao.

Làm gì có bệnh nhân nào lại khỏe đến mức chạy nhảy được, đầu óc còn tỉnh táo lạ thường như tôi chứ.

Tôi bước thêm vài bước, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên tường.

Một người phụ nữ ướt sũng, quần jeans lấm lem bùn đất, chiếc áo phông xanh đã bị nhuộm thành màu đỏ bầm.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa gầm rú, bóng cây lay động.

Lồng ngực rung lên, tôi đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, hai chân mềm nhũn, tất cả các cơ quan dường như suy kiệt trong khoảnh khắc.

Mấy người đặt tôi lên bàn mổ, vị bác sĩ bên cạnh khẽ lắc đầu.

“Liên hệ với gia đình cô ấy đi.”

Tôi nắm chặt tay cô y tá, giật mình: “Đừng.”

Tôi đột nhiên nhận ra.

Có lẽ, tôi sắp chết rồi.

Một nhóm người với những khuôn mặt xa lạ vây quanh giường tôi, ánh mắt đầy vẻ thương hại.

Tôi chợt thấy nhớ, rất rất nhớ Châu Trạch Xuyên.

Thực ra, tôi luôn nhớ anh ấy, lúc ăn cơm nhớ, lúc chạy bộ nhớ, lúc ngủ cũng nhớ.

Chỉ là vào giây phút này, nỗi nhớ ấy đạt đến đỉnh điểm, không còn kìm nén được nữa.

Tôi loạng choạng chạy xuống khỏi giường, đau đến mức toàn thân tê dại.

Trương Mộng khóc lóc chạy đến đỡ tôi: “Đừng cử động nữa, cậu sẽ chết đấy!”

Tôi muốn đi tìm Châu Trạch Xuyên, nhưng tôi nhớ ra, nơi đây cách anh khoảng hai ngàn cây số.

Đi tàu hỏa quá chậm, đi máy bay có lẽ không qua được cổng kiểm tra an ninh.

Tôi cầm điện thoại, muốn gọi video cho anh, nhưng lại sợ bộ dạng này của mình sẽ làm anh ấy sợ.

À, đúng rồi, anh ấy sắp kết hôn với Phương Đình.

Nếu để anh ấy thấy máu me, chắc sẽ không may mắn đâu nhỉ.

Cuối cùng, tôi chỉ gửi hai tin nhắn.

“Anh trai…”

“Chúc anh hạnh phúc.”

Đó là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy là anh trai.

Chốc lát sau, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi bật khóc nức nở.

Cổ họng vừa đau vừa ngứa, tôi nắm lấy tay Trương Mộng.

“Cậu… có thể giúp tôi tìm một người tên là Châu Trạch Xuyên không…”

2.

Năm 13 tuổi, lần đầu tiên tôi viết ba chữ này vào nhật ký là đêm đó anh ấy đứng chắn trước mặt tôi, chịu thay tôi ba roi từ bố.

Bố tôi là một doanh nhân xuất thân từ nông thôn, ông ấy trước giờ không thích tôi, cho rằng tôi là đồ “hàng lỗ vốn”.

Kể từ khi có em trai, sự chú ý của ông bà hoàn toàn đổ dồn vào cậu con trai út.

Từ việc con trai phải dùng tã nhãn hiệu nào, cho đến việc sau này mua nhà cho con trai ở đâu.

Tất cả đều được họ lên kế hoạch rõ ràng.

Chỉ riêng tôi, không nằm trong kế hoạch của họ.

Tôi mặc những bộ quần áo cũ xin từ nhà họ hàng, run rẩy không dám làm họ tức giận, đến băng vệ sinh khi có kinh nguyệt đầu tiên cũng không dám mua.

Dù vậy, bố tôi vẫn thất thường.

Ông ta có thể đang lúc tôi ăn cơm, đột ngột đá mạnh vào chân tôi, chửi rủa: “Đồ lỗ vốn!”

Hoặc, khi có khách, ông ta lại đầy tự hào mà sỉ nhục tôi.

“Phụ nữ là phải tuyệt đối nghe lời.”

“Tao tốt với nó thế này, thời xưa phụ nữ còn không được ngồi chung bàn ăn.”

Ông ta bắt tôi rửa bát, nấu cơm, giặt tất cả quần áo cho cả nhà.

Chỉ cần tôi phản kháng, ông ta sẽ lột quần tôi ra, lấy dây thắt lưng quất mạnh vào người tôi.

Cửa phòng không đóng, người đi ngang qua đứng lại xem chuyện.

Tiếng khóc của tôi lẫn vào những lời bàn tán của họ.

Lúc đó Châu Trạch Xuyên vừa vào đại học, anh ấy thuê nhà bên cạnh nhà tôi.

Chàng trai 18 tuổi, sáng sủa và tuấn tú, giống như ánh mặt trời mùa xuân.

Anh cởi áo khoác khoác lên người tôi, nắm chặt cánh tay đang giơ cao của bố tôi: “Chú ơi, cô bé là con gái của chú.”

Bố tôi “khạc” một tiếng: “Con gái tao, tao muốn đánh thế nào thì đánh!”

Ánh mắt Châu Trạch Xuyên dần lạnh đi: “Vậy chú có biết, bạo hành gia đình là phạm pháp không?”

“À? Thế à?” Bố tôi với khuôn mặt say đỏ nói: “Tao sợ quá cơ.”

“Liên quan gì đến mày!”

Giây tiếp theo, ông ta đẩy Châu Trạch Xuyên ra, giơ dây thắt lưng quất mạnh vào người tôi.

Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cơn đau tưởng tượng không hề đến.

Châu Trạch Xuyên đứng chắn trước mặt tôi, hứng trọn ba roi từ bố tôi.

Trên đôi tay dùng để chơi đàn piano của anh ấy hằn lên những vết máu.

Anh ấy không hề nhíu mày, lạnh lùng hỏi người đang đứng ở cửa: “Quay lại hết chưa?”

“Rồi, rồi.”

“Đưa ông ta vào tù!”

“Sao lại đánh người bừa bãi thế…”

Bố tôi đột nhiên chột dạ, lẩm bẩm rằng mình say rượu nên chẳng biết gì, rồi đóng cửa đi ngủ.

Tôi nhìn bàn tay đỏ ửng của Châu Trạch Xuyên: “Có đau không?”

Anh ấy cúi đầu, giọng trầm và dịu dàng: “Em gái nhỏ, lần này thì nên gọi anh một tiếng anh trai rồi chứ.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh: “Tôi không có anh trai.”

Tôi không hiểu, gia đình tôi tệ hại như vậy, tại sao anh ấy cứ muốn làm anh trai tôi?

3.

Tôi không có anh trai, nhưng lại có một đứa em trai hai tuổi.

Thằng bé trắng trẻo, mũm mĩm, rất đáng yêu.

Mẹ tôi suốt ngày ôm khư khư nó không rời, phòng ngừa tôi như phòng kẻ trộm.

Một ngày nọ vào kỳ nghỉ hè, mẹ tôi đi vệ sinh, em trai đột nhiên khóc.

Tôi luống cuống ôm em trai đi đến cửa phòng vệ sinh, mẹ tôi mở cửa ra và tặng tôi một cái tát.

“Mục Tư Tư, nó là em ruột mày, mày đánh nó làm gì?!”

Bị bà ta hét lên, tôi sợ hãi, theo phản xạ buông tay.

Em trai va đầu vào khung cửa, trán sưng đỏ.

Tôi run rẩy: “Con không… không đánh em.”

Tối hôm đó, bố tôi cầm chai rượu đập vào lưng tôi.

“Cái đồ khốn nạn, làm lỡ việc tao uống rượu với ông Vương.”

“Cút ra ngoài cửa mà quỳ, nhìn mày tao thấy bực.”

“Hai ngày này không cho nó ăn cơm, ngay cả con trai bảo bối của tao mà nó cũng dám đánh.”

Ông Vương mà bố tôi nhắc đến cũng đi theo vào nhà tôi.

Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, bụng phệ, nheo mắt nhìn tôi.

“Ấy, ông Mục, không phải tôi nói ông, con gái không thể đánh thế này được.”

Ông ta cúi xuống kéo tôi, ngón tay cái cọ xát vào lòng bàn tay tôi.

Tôi hất tay ông ta ra, im lặng quỳ ngoài cửa.

Sau đó, đèn trong phòng khách tắt.

Mẹ tôi ôm em trai lên giường nghỉ: “Chồng ơi anh mau vào đây, hôm nay con biết gọi mẹ rồi này.”

Tôi quỳ bên ngoài, toàn thân lạnh cóng.

Từng người đi ngang qua tôi.

“Con bé này chắc lại gây chuyện rồi.”

“Nghe bố mẹ nó nói, hình như nó là đứa lòng dạ xấu xa, hay gây sự.”

“Thế thì đáng bị dạy dỗ, không thì sau này nó sẽ vô pháp vô thiên.”

Những lời này, tôi nghe đến mức tê dại.

Khi tiếng bước chân vang lên ở hành lang, tôi tưởng mình lại sắp bị trêu chọc.

Nhưng không phải.

Người đến dừng lại ngay trước mặt tôi.

Tôi vô tình ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm.

Châu Trạch Xuyên đeo ba lô đen, mím môi: “Em gái nhỏ, bố mẹ em lại lên cơn à?”

Tôi cúi đầu, lưng thẳng tắp, không trả lời anh ấy.

Nhưng tiếng bụng réo liên tục khiến tôi có chút xấu hổ.

Anh lấy ra một củ khoai lang nóng hổi từ trong cặp đưa cho tôi.

Tôi cũng muốn tỏ ra có khí phách, nhưng hai tay đã nhận lấy trước khi kịp suy nghĩ.

Châu Trạch Xuyên mở cửa phòng, ngẩn người, do dự, rồi lại nhìn tôi thêm hai lần.

Nửa lúc sau, anh ấy đưa tay xoa trán: “Bỏ đi, sao lại để anh nhìn thấy chứ.”

Vừa lúc anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, anh ấy vẫy tay với tôi: “Vào trong ăn chút gì đi.”

“Anh…”

“Sao thế?”

“Anh rất giống kẻ buôn người trong phim truyền hình.”

Không khí im lặng vài giây.

Trong điện thoại, có tiếng cười lớn: “Bảo sao không chơi game cùng, hóa ra đang dụ dỗ gái nhỏ. Em gái, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi: “13.”

Lại im lặng một lúc, đầu dây bên kia khinh bỉ nói với Châu Trạch Xuyên: “Đồ cầm thú.”

Châu Trạch Xuyên cười dịu dàng, không hề tức giận.

Anh ấy cười rất đẹp, không giống bất kỳ chàng trai nào tôi từng gặp.

Có lẽ vì anh ấy từng đỡ roi thay tôi, tôi đột nhiên không còn phòng bị anh ấy nhiều nữa.

Và rồi, tôi vô thức chú ý đến mọi thứ về anh.

4.

Châu Trạch Xuyên rất thích chơi một loại nhạc cụ tên là piano.

Thời gian học lớp 8, ngoài việc học, tôi đều đến nhà anh ấy nghe anh ấy chơi đàn.

Tôi không hiểu tại sao những phím đàn đen trắng lại có thể phát ra âm thanh du dương đến thế.

Tôi nói với anh ấy: “Tôi muốn học.”

Anh ấy nói: “Em hợp làm khán giả hơn.”

Tôi giận, anh ấy liền đưa cho tôi gói đồ ăn vặt mới mua.

“Đây là đãi ngộ chỉ khán giả mới được hưởng.”

Tôi ôm đồ ăn vặt ra khỏi nhà anh ấy, không ngờ lại thấy bố tôi đang đứng đợi ngoài cửa.

Ông ta mặt nặng trịch, giọng nói khó đoán: “Biết đường về nhà rồi à?”

Châu Trạch Xuyên đi theo: “Chú, là cháu nhờ Tư Tư qua giúp một chút.”

Bố tôi cười, bất ngờ là không hề nổi giận: “Không sao, gọi nó về nhà ăn cơm thôi, cả nhà lo lắng lắm.”

Đóng cửa lại, ông ta đá một cú vào lưng tôi.

“Đồ bạch nhãn lang.”

Đồ ăn vặt vương vãi khắp sàn, đều bị mẹ tôi ném vào thùng rác.

Kể cả cuốn sách nhạc piano Châu Trạch Xuyên để trong túi.

Tôi chợt hiểu ra, thế giới của tôi sẽ không bao giờ có piano.

Vì vậy, khi Châu Trạch Xuyên lại tìm tôi để làm “khán giả”, tôi đã từ chối anh.

Anh ấy cụp mắt, hỏi khẽ: “Sao thế?”

Tôi nói: “Anh chơi không hay lắm.”

Vừa quay lưng, tôi đã bật khóc.

Kể từ đó, tôi không còn thường xuyên gặp anh ấy nữa.

Vì em trai tôi bị bệnh, tôi phải ở nhà trông em cả ngày, giúp mẹ tôi làm những việc lặt vặt.

Lúc đó tôi rất sợ sấm sét, âm thanh lớn như vậy, giống như vô số tiếng gầm thét của bố tôi.

Một đêm nọ, sấm sét ầm ầm, bản tin thông báo thời tiết có bão, kêu gọi mọi người ở nhà không ra ngoài.

Nhưng thuốc của em trai tôi đã hết, mẹ tôi bắt tôi đi mua.

Bà đưa cho tôi một chiếc ô, dặn tôi phải bảo vệ thuốc cẩn thận, đừng để bị ướt.

Tôi chưa chạy đến cửa hàng thuốc, nhưng đã thấy có người đang đánh nhau ở đầu hẻm.

Là Châu Trạch Xuyên.

Anh ấy cởi áo khoác, áo sơ mi bị mưa làm ướt, lộ ra đường nét cơ thể săn chắc.

Trước đó, anh ấy luôn là hình mẫu học sinh gương mẫu trong lòng tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy đánh nhau cũng có thể đẹp trai đến vậy.

Đối phương có khoảng bốn, năm người, những gã đàn ông cao to hơn mét tám, có lẽ một cú đấm của họ có thể đánh ngất tôi.

Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, khi thấy một người rút dao ra định lén đâm Châu Trạch Xuyên lúc anh ấy không để ý, tôi đã xông lên.

Tôi nhảy lên lưng người đó, cắn chặt tai hắn ta.

“Mục Tư Tư!”

Giọng Châu Trạch Xuyên đầy lo lắng vang lên phía sau.

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị hất xuống đất, rồi ngất đi.

Cuối cùng tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.

Kể từ đó, Châu Trạch Xuyên càng đối xử với tôi tốt hơn.

Anh ấy luôn xoa đầu tôi, lo lắng cú ngã đó làm đầu tôi bị tổn thương, không biết làm sao để đạt được hạng nhất.

Anh ấy không biết, tôi đã lâu rồi không đến trường.

Và bố mẹ tôi, họ chẳng quan tâm đến thành tích học tập của tôi, nếu không phải vì sự yêu cầu tha thiết của người bà ngoại đã khuất, họ còn không chịu đóng học phí cho tôi.

Thường xuyên bị nhốt trong nhà, vài người bạn ít ỏi cũng dần xa lánh tôi.

Tôi trốn trong nhà vệ sinh, vừa giặt quần áo vừa nghĩ.

Cuộc đời tôi không nên là như thế này.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!