Góc Của Chan

MUỘN MÀNG – CHƯƠNG 3: END

11

Sau khi tôi và Lâm Mặc xác định quan hệ, cậu ấy đã đưa hết số tiền tiết kiệm của mình cho tôi.

Nhìn số tiền gần bằng tiền tiết kiệm của tôi, tôi cắn răng mua lại căn nhà nhỏ đó.

Trên giảng đường, cuối cùng tôi cũng tháo khẩu trang.

Các em sinh viên vừa vỗ tay vừa hò reo, mấy bạn nam còn huýt sáo cổ vũ. “Cô Liễu là xinh nhất!”

Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

Chỉ là, tôi lại gặp Lạc Bắc.

Lạc Bắc đứng đợi tôi dưới khu nhà thí nghiệm.

Khi tôi đến gần, Lạc Bắc đưa cho tôi một chiếc vòng tay đã hết hàng từ lâu.

Đó là kiểu vòng tay chị họ tôi từng đeo năm lớp 12, là món quà sinh nhật Lạc Nam tặng chị ấy.

Khi đó, tôi đã nhìn chằm chằm chiếc vòng rất lâu.

Tôi đã nói với Lạc Bắc: “Lạc Bắc, cậu cũng có thể tặng tôi một món quà sinh nhật được không? Không cần tốn tiền, dù chỉ là một bức tranh cậu vẽ tôi cũng thích.”

Nhưng đến khi rời đi, tôi cũng chưa từng nhận được món quà nào từ Lạc Bắc.

Tôi nhìn món quà đến muộn này, không nhận, chỉ hỏi hắn: “Lạc Bắc, cậu có ý gì?”

Lạc Bắc cúi đầu, giọng cầu khẩn: “A Vũ, thứ cô thích tôi đã tìm rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm được. Xin cô đừng bỏ rơi tôi được không?”

Tôi lắc đầu.

Lạc Bắc xông đến nắm lấy tay tôi: “Tại sao không được? Chúng ta đã ở bên nhau mười ba năm. A Vũ, mười ba năm đấy. Tôi biết trước đây tôi đã bỏ bê cô, sau khi cô đi tôi cũng đã tìm Liễu Thanh Thanh, nhưng tôi phát hiện ra mình đã sai rồi. Đối với cô ấy, đó chỉ là bản năng truy đuổi con mồi của loài sói. Tôi không thích cô ấy. “

“A Vũ, người tôi thích vẫn luôn là cô.”

Tôi hất tay Lạc Bắc ra, chất vấn hắn: “Nhưng cậu có biết không, mười ba năm qua, ngoài lần đầu tiên tôi ôm cậu về nhà, và lần tôi nắm đuôi bị cậu gạt ra, đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc thân mật như vậy?”

Lạc Bắc sững sờ một lúc, rồi giơ đuôi đến gần tôi: “Sẽ không nữa, sẽ không gạt ra nữa. A Vũ, cô sờ nó đi được không, muốn sờ thế nào cũng được.”

Tôi lùi lại một bước: “Muộn rồi, Lạc Bắc.”

“Ở bên cạnh cậu, tôi thực sự đã chịu quá nhiều ấm ức. Đó là một khối băng mà dù đã ủ suốt mười ba năm cũng không tan chảy. Khi nhớ lại, tôi chỉ còn nhớ những lần từ chối, những lần thờ ơ. “

Lạc Bắc vội vàng nói: “Tôi có thể bù đắp mà.”

Tôi lại lắc đầu: “Tôi đã có Lâm Mặc rồi.”

Lạc Bắc cúi mắt, rất lâu sau, môi mấp máy, chậm rãi thốt ra vài chữ: “Tôi không bận tâm đến sự tồn tại của nó.”

“Nhưng tôi bận tâm. Tôi mong tìm được một người yêu chung thủy, và tôi cũng muốn làm một người yêu chung thủy của cậu ấy. Lạc Bắc, thật ra ngay từ đầu nếu cậu nói với tôi rằng cậu muốn chọn chị họ, tôi sẽ không ngăn cản. Tôi thậm chí còn mong cậu nói sớm hơn, như vậy chúng ta sẽ không phải dằn vặt, lãng phí thời gian nhiều năm như thế.”

Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, mỉm cười với hắn: “Lạc Bắc, chúng ta đã không thể gặp nhau trong tốt đẹp, vậy hãy chia tay trong bình yên đi.”

Hôm nay Lâm Mặc đến muộn một chút.

Lúc này, nó đang cầm một bó hoa hồng lớn đứng ở phía xa.

Tôi chạy đến, sà vào lòng Lâm Mặc: “Chúng ta đi thôi.”

Lạc Bắc đi theo suốt chặng đường.

Lâm Mặc hỏi tôi: “Chị, sao cậu ta lại đến làm chị buồn nữa vậy?”

“Không, chỉ là lời từ biệt thôi.”

Lạc Bắc đứng ngoài sân ba ngày ba đêm.

Tôi liên lạc với Lạc Nam, nhờ Lạc Nam cưỡng chế đưa em trai hắn đi.

Sau khi bị tiêm thuốc an thần, câu nói cuối cùng của Lạc Bắc là: “Anh, xin anh đừng chia rẽ em và A Vũ.”

Lạc Nam cũng cố gắng khuyên tôi: “Thật ra Tiểu Bắc rất yêu cô. Chiếc vòng tay đó là do nó đã học rất lâu để tự tay làm đấy.”

Tôi bất lực cười: “Những thứ tôi tự tay làm cho hắn có ít không? Nhưng Lạc Bắc có trân trọng dù chỉ một lần không?”

Lúc Lạc Nam rời đi vẫn còn cảm thán: “Sao mọi chuyện lại đi đến bước này chứ?”

Nhưng, có những chuyện, có những người, một khi đã lỡ mất thì không còn nữa.

12

Sau khi liên lạc với Lạc Nam, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị người nhà họ Liễu tìm thấy.

Nhưng không ngờ điện thoại lại đến sớm như vậy.

Một đêm khuya, tôi đang ngủ mơ màng thì bị một tiếng chuông đánh thức.

Tôi đá Lâm Mặc một cái: “Không phải trước khi ngủ đã bảo em tắt chuông rồi sao?”

Lâm Mặc buông tay ôm tôi, sờ điện thoại nhét vào tay tôi: “Chị, là điện thoại của chị.”

Tôi hắng giọng che đi sự lúng túng, rồi bắt máy.

Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng rất dài.

Tôi hỏi vài tiếng không có ai trả lời, định cúp máy thì cuối cùng một giọng nam vang lên: “Có phải Tiểu Vũ không?”

Giọng nói đã xuyên suốt mười tám năm đầu đời của tôi.

Tay tôi hơi run run, nhưng sau lưng luôn có hơi ấm nồng nặc của Lâm Mặc.

Nó đang lặng lẽ nói với tôi: “Đừng sợ, có em ở đây.”

Tôi nói với người bên kia điện thoại: “Bố, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Đầu dây bên kia thở dài một tiếng. “Mẹ con bị xuất huyết não, sắp không qua khỏi rồi. Bà ấy muốn gặp con lần cuối.”

Tôi không bao giờ có thể tha thứ cho mẹ, nhưng lại không thể từ chối lời thỉnh cầu của một người sắp chết.

Kết thúc cuộc gọi, tôi ngồi dậy.

Lâm Mặc cũng ngồi dậy, ôm lấy tôi.

Lâm Mặc không nói gì, nó rõ ràng đã nghe thấy mọi chuyện, nhưng nó vẫn để tôi tự đưa ra quyết định.

Cuối cùng tôi vẫn đi gặp mẹ.

Bà nằm trên giường bệnh yếu ớt, nói: “Mẹ xin lỗi.”

Bố tôi đứng bên cạnh giải thích: “Tiểu Vũ, mẹ con nghe chuyện Trần Tứ An đến trường con gây rối, bà ấy mới biết năm đó bà ấy đã sai rồi.”

Sau khi hỏa táng và chôn cất mẹ, tôi và bố đứng trước mộ bà.

Có gió thổi qua, tôi kéo kéo chiếc áo đang mặc và cất lời: “Bố, thật ra tôi biết mẹ không hề hối hận, bà ấy sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình đã sai. Bà ấy chỉ sắp chết, muốn lừa gạt con gái để con gái làm tròn đạo hiếu thôi.”

“Bố cũng vậy, bố cũng sẽ không nghĩ rằng mình đã sai. Năm thứ tư đại học, tôi đã trả hết tiền phụng dưỡng một lần rồi. Hồi nhỏ bố không quan tâm tôi, vậy nên sau này cũng đừng gặp lại nữa. Hơn nữa, hồi nhỏ bố toàn gọi tôi là con ranh con, giờ đừng gọi là Tiểu Vũ nữa, nghe phát ớn.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy trong mắt bố không phải là sự chán ghét, mà là sự đau khổ.

Nhưng tôi quay lưng rời đi.

Dù sao thì Lâm Mặc vẫn đang đợi tôi về nhà mà.

13

Trong căn nhà nhỏ ven biển, Lâm Mặc đã trồng cả một bức tường, cả một sân đầy hoa.

Vào mùa xuân, hoa nở rộ thành một biển hoa của riêng tôi.

Vào một buổi chiều đầy gió, Lâm Mặc đã cầu hôn tôi.

Cậu ấy quỳ một gối, vừa khóc vừa nói: “Em từng bị ném xuống biển và chết một lần, Lâm Mặc sau này chỉ là một linh hồn lang thang trong thế giới này. Chị, lựa chọn của chị đã cho em cuộc đời thứ hai, em muốn dùng hết quãng đời còn lại để yêu chị. Liễu Vũ, chị có bằng lòng lấy Lâm Mặc, trọn đời trọn kiếp không xa rời không?”

“Chị. Đồng. Ý.”

Chiếc nhẫn được đeo vào ngón giữa của bàn tay trái.

Lâm Mặc ôm tôi, vui mừng như một đứa trẻ.

Tôi đã từng một mình đi rất lâu, rất lâu trong những tổn thương mà thế giới này mang lại.

Sau đó, tôi đã gặp được ánh sáng.

Và Lâm Mặc, là tia sáng rực rỡ nhất trong số đó.

Sau khi kết hôn với Lâm Mặc, nhiều người đã cảm thán với tôi: “Người ta nói, yêu một người như chăm sóc một đóa hoa. Lâm Mặc đã chăm sóc cô thực sự rất tốt. Tôi thấy bằng mắt thường là cô ngày càng xinh đẹp hơn.”

Nếu Lâm Mặc nghe thấy, nó sẽ nắm lấy tay tôi và nói: “Là A Vũ đã chữa lành cho em trước.”

Và sau này, Lâm Mặc đã lén lút viết một câu chuyện dựa trên hình mẫu là tôi và cậu ấy.

Tôi vô tình phát hiện ra.

Thế là tôi mua một cuốn và để trong văn phòng để đọc.

Ở trang cuối cùng của cuốn sách, cậu ấy viết:

[Mặc dù tôi cực kỳ mong mọi người chỉ tiếp xúc với sự ấm áp của thế giới.

Nhưng mỗi người trên con đường trưởng thành đều không thể tránh khỏi những điều độc ác.

Tôi hy vọng sau những vết thương, mọi người sẽ đón nhận một cuộc sống mới rực rỡ.

Và cũng hy vọng mỗi người đang lo lắng về ngoại hình, hãy ngẩng cao đầu lên.

Mỗi người đều có ưu điểm riêng của mình.

Bạn, xứng đáng được yêu.]

(Hết)

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!