Góc Của Chan

MUỘN MÀNG – CHƯƠNG 2

6

Tôi đã nhận nuôi Lâm Mặc.

Lâm Mặc làm mọi việc rất tốt như những gì cậu ấy nói.

Cậu ấy dọn dẹp nhà cửa cực kỳ sạch sẽ, trồng hoa trong sân, nấu cơm xong còn mang đến tận phòng thí nghiệm cho tôi.

“Hôm nay làm cột sắc ký suýt chết.” Anh Trương từ phòng bên chạy sang ăn ké.

Anh ta gắp một đũa bò hầm cà chua cho vào miệng: “Ối trời, Lâm Mặc nấu ăn ngon thế à? Á á á ~ Tự dưng thấy con nhà tôi chỉ được cái nũng nịu chứ chẳng biết làm gì.”

Thật ra anh Trương nên biết đủ.

Lạc Bắc cũng không biết nấu ăn, thậm chí cả nũng nịu cũng không.

Hoặc có lẽ, chỉ là không nũng nịu trước mặt tôi.

Tôi lại gặp ác mộng.

Một đoạn ký ức bị chôn vùi trong sâu thẳm tâm trí.

Tôi mơ thấy năm mười bảy tuổi, chị họ đưa Lạc Nam, còn tôi đưa Lạc Bắc đến công viên giải trí.

Đang chơi giữa chừng, công viên bị khủng bố tấn công.

Tiếng nổ vang lên khắp nơi, Lạc Nam bảo vệ chị họ, còn tôi kéo Lạc Bắc chạy ra ngoài.

Chúng tôi ở phía đông nhất của công viên, nhưng những mảnh đạn văng ra vẫn làm bị thương tất cả mọi người.

Chỉ còn cách lối ra vài bước, thì lối ra đột nhiên bị nổ tung.

Khi đó tôi chạy ở phía trước, dĩ nhiên không để ý rằng trong vụ nổ đó, cả Lạc Nam và Lạc Bắc đều lao về phía chị họ.

Nhưng trong mơ, tôi nhìn thấy rõ mồn một.

Tôi đơn độc ngã trong đống cát đá, không một ai quan tâm.

Lạc Nam và Lạc Bắc đều đang mừng thầm vì đã bảo vệ chị họ rất tốt.

Sau đó, tôi hôn mê trên giường nhiều ngày.

Bố mẹ và Lạc Bắc đều vỗ về chị họ đang khóc.

Có một giọng nói chế giễu tôi: “Liễu Vũ, nhìn xem, trên đời này căn bản không có ai yêu cô cả.”

Nó vang lên từ khắp mọi ngóc ngách, lặp đi lặp lại và bao vây lấy tôi.

Linh hồn tôi lơ lửng trên không ôm đầu ngồi xổm xuống, gân cổ cãi lại: “Không phải, không phải…”

Trong cơn mê man, có người nắm lấy tay tôi và kéo tôi chạy ra ngoài.

Cậu ấy nói: “Chị ơi, không phải đâu. Mỗi người đều xứng đáng được yêu.”

Tôi tỉnh giấc từ cơn mơ, cái nhìn đầu tiên thấy Lâm Mặc, nó đang ngồi bên giường, lo lắng lau mồ hôi trên trán tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, nó thở phào nhẹ nhõm.

Nước mắt tôi lại không kìm được mà tuôn rơi.

Tôi khóc và nói: “Lâm Mặc, em ôm chị được không?”

Lâm Mặc trèo lên giường ôm tôi vào lòng.

Tôi như một đứa trẻ, giãi bày hết những cảm xúc của mình.

Lâm Mặc vỗ nhẹ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành.

Tôi không cần lo lắng nó sẽ nói như bố tôi: “Cút đi chỗ khác, đừng làm phiền tao.”

Không cần lo lắng nó sẽ hời hợt vài câu như mẹ tôi, rồi lại cầm tiền đi đánh mạt chược.

Càng không cần lo lắng nó sẽ dửng dưng nhìn tôi như Lạc Bắc.

Tôi nói: “Lâm Mặc, chị muốn nghe nhạc.”

Lâm Mặc nhẹ nhàng hát lên.

“Thời thơ ấu của tôi, những lúc ồn ào bướng bỉnh, bà ngoại tôi, luôn hát để dỗ dành tôi…”

Dưới sự chăm sóc của Lâm Mặc, tôi ngày một khỏe hơn.

Ánh nắng hôm nay đặc biệt rực rỡ, tôi và Lâm Mặc ra sân phơi chăn.

Chúng tôi vừa phơi vừa đùa giỡn.

Ngoài cửa có người gọi: “A Vũ.”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Bắc.

Chiếc mắc áo trên tay tôi rơi thẳng xuống đất.

Lâm Mặc nhận thấy sự khác lạ trong cảm xúc của tôi, chắn trước mặt tôi.

Tôi kéo vạt áo Lâm Mặc. “Không sao, chị biết cậu ấy. Em vào xử lý cua đi, chị nói chuyện riêng với cậu ấy một lát.”

Chúng tôi đi ra chiếc ghế dài bên bờ biển.

Gió biển thổi tung tóc.

Tôi gượng gạo cười: “Lâu rồi không gặp, Lạc Bắc.”

Lạc Bắc chỉ hỏi: “Con cáo đó là ai?”

“Thú nhân tôi mới nhận nuôi.”

Giọng Lạc Bắc không tốt, nhưng thái độ của hắn đối với tôi vốn chưa bao giờ tốt.

“Vậy còn tôi?”

“Chúng ta đã chấm dứt quan hệ nhận nuôi rồi.”

“Cô muốn vì con quái vật xấu xí đó mà vứt bỏ tôi sao?”

Tôi không kìm được, giáng một bạt tai vào mặt Lạc Bắc: “Đừng dùng từ đó để nói về Lâm Mặc.”

Đôi mắt Lạc Bắc đầy vẻ không thể tin nổi: “A Vũ, rõ ràng là cô đã nói, sẽ không bao giờ vứt bỏ tôi.”

“Nhưng điều cậu muốn chẳng phải vẫn luôn là Liễu Thanh Thanh sao? Tôi chỉ là đang tác thành cho cậu thôi.”

Lạc Bắc như bừng tỉnh, nắm lấy vai tôi hỏi: “Vậy ra hôm đó, cô đã nghe thấy?”

“Thì sao?”

“Xin lỗi…”

Lạc Bắc dường như còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không muốn nghe thêm nữa.

Tôi đứng dậy bỏ đi.

Đi lang thang vô định trên bờ biển.

Điện thoại reo, là tin nhắn của cô bạn thân Đường Nguyệt Nhu.

[Vũ Vũ yêu quý, chị họ cậu sắp kết hôn với thú nhân của cô ấy rồi, cậu có về không?]

Hóa ra mọi hành động của Lạc Bắc đều có lý do.

Hắn chỉ là không có được ánh trăng sáng, không thể cướp lấy cứu rỗi của mình.

Đồng thời, lại không nỡ từ bỏ sự chăm sóc của tôi.

Thật nực cười.

Tôi đi dọc bờ biển rất lâu, rất lâu.

Khi trở về căn nhà nhỏ, cua của Lâm Mặc đã được hấp xong, và cả những món ăn khác mà tôi yêu thích.

Lâm Mặc đi đi lại lại trong sân, hai tay không ngừng vò vào nhau.

Khi thấy tôi bước vào cửa, cậu ấy lao đến ôm chặt lấy tôi, cái đuôi cọ cọ vào tay tôi: “Chị ơi, chị về rồi à.”

“Ừm.”

“Em còn tưởng chị không cần em nữa.”

Tôi xoa xoa cái đuôi cáo của Lâm Mặc để an ủi: “Không có chuyện đó đâu, đừng nghĩ nhiều.”

“Nhưng ánh mắt của con thú nhân lúc nãy khiến em rất bất an, hơn nữa cậu ta trông rất đẹp.”

Giọng Lâm Mặc càng lúc càng nhỏ, nước mắt rơi xuống má.

Tôi đưa tay lên vuốt mặt Lâm Mặc: “Chị tặng em một món quà nhé?”

Đôi tai cáo của Lâm Mặc khẽ động đậy.

Tôi nhón chân lên chạm vào: “Cho chị sờ tai một chút rồi chị sẽ nói cho em biết.”

Lâm Mặc ngồi xổm xuống, giống hệt cách Lạc Nam đã làm nhiều năm về trước.

Tôi cẩn thận đưa tay ra, chạm vào thứ từng khao khát khi còn trẻ mà không thể có được.

Tôi nói: “Lâm Mặc, mặt em có thể chữa được, chị đã tiết kiệm đủ tiền rồi.”

Lâm Mặc khựng lại: “Chị ơi, có phải chị định chữa khỏi cho em, rồi đi theo con thú nhân kia không?”

Tôi véo nhẹ đuôi Lâm Mặc, rồi ghé sát vào tai nó nói: “Lâm Mặc, bao giờ em mới bỏ được cái thói suy diễn linh tinh vậy?”

Thật ra tôi biết.

Sự bất an của Lâm Mặc bắt nguồn từ sự tự ti.

Cái cảm giác không xứng đáng đã ăn sâu vào xương tủy, không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều.

Vậy nên tôi sẽ cho nó cảm giác an toàn tuyệt đối.

Lâm Mặc đột nhiên cúi đầu, lần đầu tiên liếm vào cổ tôi.

Tôi không quen, đẩy cậu ấy ra: “Sao giống loài chó các cậu đều thích liếm người vậy?”

“Chị ơi, cậu ta cũng từng liếm chị sao?”

Tay Lâm Mặc siết chặt rồi lại buông lỏng, như thể đã tự trấn an được mình rồi mới mở lời: “Không sao, chỉ cần bây giờ chị ở bên cạnh em là được rồi.”

Tôi bật dậy đánh vào đầu nó một cái: “Cậu ta không cho sờ đâu. Cậu ta thích chị họ của chị, hiểu chưa?”

Buổi tối, Lâm Mặc ôm một cái gối gõ cửa phòng ngủ của tôi: “Chị ơi, em ngủ chung với chị được không?”

Tôi không từ chối.

Cái đuôi cáo rất ấm, con thú nhân cáo cũng rất ấm.

Tôi cuộn mình trong đó, quên đi những bất mãn và đấu tranh của nửa đời trước.

8

Tôi không đến dự đám cưới của chị họ, chỉ nhờ Đường Nguyệt Nhu gửi quà.

Sự xuất hiện của Lạc Bắc dường như chỉ là ảo giác của tôi.

May mắn là ca phẫu thuật của Lâm Mặc rất thành công.

Nhìn gương mặt cậu ấy, tôi đại khái hiểu tại sao chủ nhân cũ lại muốn bán cậu ấy vào ngành nghề đặc biệt kia.

Cậu ấy quả thực có nhan sắc đó.

Đôi mắt hoa đào long lanh, sống mũi cao, môi đỏ mọng.

Vẻ đẹp tuyệt trần từng bị che lấp bởi sẹo giờ đây đã trở lại.

Nhưng cậu ấy quá đẹp lại khiến tôi cảm thấy mình không xứng.

Lâm Mặc nhìn tôi có chút bồn chồn, rụt rè hỏi: “Chị ơi, sao vậy ạ? Có phải vì em không đủ đẹp nên chị không thích nữa không?”

Tôi xoa xoa tai nó: “Không, rất đẹp.”

Sau khi xuất viện, Lâm Mặc vẫn mang cơm đến cho tôi.

Còn anh Trương thì đã phát triển mối quan hệ với tôi đến mức trả tiền ăn để Lâm Mặc tiện mang thêm một phần cơm.

Hôm nay văn phòng có vài sinh viên đến hỏi có thể tham gia nhóm nghiên cứu của tôi không.

Thế là Lâm Mặc vừa bước vào đã bị một đám người vây xem.

Sau khi Lâm Mặc ngại ngùng rời đi, anh Trương là người đầu tiên lên tiếng: “Trời ạ, đây còn là Lâm Mặc lúc trước không? Đẹp quá đáng luôn.”

Có sếp mở lời, sinh viên cũng lập tức tiếp lời: “Cô Liễu nhà mình có mắt nhìn ghê.”

“Đúng đúng.”

“Hahaha, có ai nhập tâm vào Lâm Mặc không? Khi túng quẫn nhất được cưu mang, cứu rỗi, nếu là em, em cũng thề sống chết với cô Liễu rồi.”

“Đúng rồi, thủ tục nhận nuôi và phẫu thuật tốn không ít tiền đâu.”

“Oa! Thuyền này real!”

Tôi hắng giọng một tiếng ngoài cửa, các em sinh viên lập tức chuyển chủ đề sang hướng phát triển của đề tài nghiên cứu.

Khi tôi tan làm, Lâm Mặc đã lái xe đợi sẵn dưới lầu.

Lâm Mặc đã không còn cúi đầu nữa.

Cậu ấy biết cười.

Mỗi khi cậu ấy cười, tôi luôn cảm thấy ánh sáng xoay tròn trên gương mặt của cậu ấy, rồi lại xoay tròn trong trái tim tôi.

Còn tôi thì ngày càng trở nên trầm lặng hơn.

9

Tôi không ngờ sẽ lại gặp Trần Tứ An.

Hắn mở một công ty nhỏ, đến trường chúng tôi nhân cơ hội tuyển dụng mùa thu để chiêu mộ vài sinh viên giỏi.

Ngày hôm đó, Lâm Mặc tình cờ đi bộ cùng tôi đến trường.

Trần Tứ An liếc nhìn nó vài lần, rồi lại liếc nhìn tôi vài lần: “Ô, không phải bạn học cũ sao? Đổi thú nhân mới rồi à? Sao thế, có phải Lạc Bắc không vừa mắt cô nên vứt bỏ cô rồi không?”

Tôi không muốn nói nhiều với Trần Tứ An, kéo Lâm Mặc đi vòng qua hắn.

Trần Tứ An lại xáp đến trước mặt Lâm Mặc: “Một con cáo nhỏ xinh đẹp như vậy, đi theo Liễu Vũ có uất ức cho mày không?”
 

Lâm Mặc đẩy hắn ra: “Xin đừng ác ý suy đoán mối quan hệ của người khác. Tôi rất thích chị ấy, cảm ơn.”

Trần Tứ An vẫn không dừng lại những lời độc địa của mình: “Thế nào gọi là ác ý suy đoán? Ngay cả mẹ ruột của Liễu Vũ còn không thích Liễu Vũ, nói cô ta không xinh, cái gì cũng không bằng Liễu Thanh Thanh. Liễu Vũ tự biết dùng khẩu trang che cái mặt xấu xí đó lại. Mày thích cô ta cái gì? Tao thấy mày chỉ ham tiền của Liễu Vũ thôi.”

Những người vây xem ngày càng đông, tôi cảm thấy mình như bị lột sạch quần áo, phơi bày trước mặt mọi người để phán xét.

Nhưng giây tiếp theo, nắm đấm của Lâm Mặc giáng thẳng vào mặt Trần Tứ An, đấm hắn ngã xuống đất.

Giọng nói đầy giận dữ bị kiềm nén: “Tôi nói tôi thích chị ấy, anh không hiểu sao?”

Nắm đấm của Lâm Mặc giáng mạnh vào mặt Trần Tứ An, giống như lần đấu tranh đầu tiên của tôi chống lại sự kỳ thị ngoại hình nhiều năm về trước.

Nhưng mẹ tôi lại mắng tôi.

Vậy nên tôi nghi ngờ chính mình.

Có phải người không xinh đẹp thì đáng bị chế giễu như vậy không?

Tôi cố gắng hòa giải với chính mình hết lần này đến lần khác, rồi lại hết lần này đến lần khác bị kéo vào cuộc phán xét ngoại hình này.

Vùng vẫy, chết chìm trong biển tự ti.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt lấy tay tôi: “Nói cái quái gì thế! Mày là cái thứ súc sinh không có mẹ sinh ra thì đẹp lắm à? Tự mình cũng tầm thường, còn đứng đây bình phẩm người khác.”

Xung quanh có ngày càng nhiều tiếng nói.

“Trời ơi! Sỉ nhục ngoại hình? Người này bị điên à, người ta trông như thế nào có liên quan gì đến hắn đâu, có phải vì cô giáo này quá xuất sắc nên thằng súc sinh này ghen tị không.”

“Nhìn là biết một con chó bị tổn thương tâm lý rồi.”

“Tôi có quyền lên tiếng. Tôi từng vô tình gặp mặt thật của cô Liễu trong phòng thí nghiệm, trông cô ấy rất dễ thương, kiểu chị hàng xóm, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến xấu xí cả.”

“Tôi cũng vậy! Cô Liễu từng dạy tôi. Cô ấy cực kỳ tốt bụng, còn mua đồ ăn vặt cho sinh viên nữa. Tính cách tốt, vóc dáng tốt, khí chất tốt, thằng đàn ông này đúng là bịa đặt trắng trợn.”

“Mấy bà ơi, cái này không liên quan gì đến ngoại hình thật của cô Liễu đâu. Quay lại vấn đề chính, tự ý bình luận về ngoại hình của người khác với lời lẽ ác ý, thằng đàn ông này hoàn toàn là đạo đức suy đồi rồi.”

“Đừng nói nữa, có anh nào vào can đi. Chứ tí nữa Lâm Mặc đánh chết thằng súc sinh này thì không tốt cho Lâm Mặc đâu.”

Cuối cùng, đám con trai cũng phản ứng lại, xông lên, mượn danh nghĩa can ngăn để đá Trần Tứ An thật mạnh.

Cô bé nắm tay tôi bảo vệ tôi ở phía sau: “Không được, chúng ta phải tìm lãnh đạo đuổi thằng chó này ra khỏi trường.”

Sau bao năm, tôi và Trần Tứ An lại một lần nữa đứng trong văn phòng, chỉ là lần này, sau lưng tôi là một nhóm những đứa trẻ chính nghĩa.

Và cả Lâm Mặc nữa.

Ban lãnh đạo nhà trường đã trích xuất camera, sau khi xem xong, ông ấy ra ngoài hút một điếu thuốc rồi quay lại giáng cho Trần Tứ An một cú đấm.

Vị lãnh đạo nói với nhân viên phụ trách xét duyệt doanh nghiệp tuyển dụng mùa thu: “Các anh đúng là đói meo rồi, rác rưởi gì cũng cho vào thế? Hủy tư cách của hắn, cấm tất cả các doanh nghiệp trực thuộc trường chúng ta hợp tác với hắn. Đuổi hắn ra ngoài.”

Khuôn mặt nịnh hót của Trần Tứ An chợt biến sắc: “Ông lấy quyền gì mà hủy tư cách của tôi, còn đánh người? Tôi sẽ kiện các người!”

Vị lãnh đạo liếc nhìn hắn: “Lấy quyền tôi là người phụ trách tuyển dụng mùa thu lần này, là phó hiệu trưởng của trường này. Hơn nữa, trường chúng tôi có khoa Luật nằm trong top 3 toàn quốc, và bộ phận pháp chế chưa từng thua kiện lần nào.”

Nói xong, vị lãnh đạo quay lưng rời đi, để lại một câu. “Hoan nghênh đến kiện.”

Tôi lau nước mắt, sống lại trong sự tử tế của những người xung quanh.

10

Ban đêm, tôi và Lâm Mặc ngồi trên bãi cát.

Sóng biển vỗ vào bờ hết lần này đến lần khác, tràn qua mắt cá chân rồi lại rút về đại dương.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, rồi nghiêng mặt nhìn Lâm Mặc bên cạnh.

Cậu ấy cũng vừa lúc đang nhìn tôi.

Tôi nói: “Cảm ơn em nhé, Lâm Mặc.”

Lâm Mặc ôm lấy tôi và đặt một nụ hôn xuống.

Hôn rất lâu, rất lâu.

Cảm giác mềm mại biến mất, nhưng Lâm Mặc vẫn không buông tay, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự thâm tình.

Cậu ấy nói: “Chị ơi, em rất xin lỗi vì đã không thể xuất hiện bên cạnh để bảo vệ chị từ khi còn nhỏ.”

“Gặp nhau bây giờ cũng không muộn.”

Lâm Mặc từ phía sau lấy ra một chiếc hộp trang sức. “Chúc mừng sinh nhật chị.”

Tôi mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc trai rất đẹp.

“Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Chị cho em rất nhiều tiền, đây là tiền dư em mang đi đầu tư kiếm được đấy.”

“Em đúng là một chú cáo nhỏ thông minh.”

“Em biết kiếm tiền, biết nấu ăn, biết lo việc nhà, vậy nên chị có sẵn lòng cho em một cơ hội không?”

Lâm Mặc ghé sát vào tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi.

Nó tiếp tục: “Chị ơi, em thích chị. Chị có thể cho em một cơ hội để ở bên chị không?”

Tôi ngỡ ngàng: “Hả? Chị còn tưởng từ cái đêm chị đồng ý ngủ chung với em là chúng ta đã ở bên nhau rồi chứ.”

Đêm đó, chú cáo nhỏ ôm người rất chặt, không biết mệt mỏi mà liếm người trong lòng, cái đuôi sau lưng sắp xoay thành cánh quạt máy bay.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!