Góc Của Chan

MUỘN MÀNG – CHƯƠNG 1

1

Lạc Nam và Lạc Bắc là cặp sói song sinh tôi và chị họ cứu được từ chợ đen.

Khi ấy, nhìn hai con sói con lem luốc, tôi và chị họ quyết định mỗi người nhận nuôi một con.

Tôi ôm Lạc Bắc đi, chị họ ôm Lạc Nam.

Cứ thế, mười ba năm trôi qua.

Tôi vẫn luôn nghĩ, dù Lạc Bắc không thích tôi, hắn cũng sẽ biết ơn tấm lòng của tôi.

Cho đến một lần, tôi vô tình nghe được cuộc đối thoại của hắn với những thú nhân khác.

Có người hỏi Lạc Bắc: “Liễu Vũ đối xử với cậu tốt thế, sao cậu lại lạnh nhạt với cô ấy vậy?”

Lạc Bắc cười khẩy một tiếng: “Ai cần cô ta đối tốt với tôi?”

“Lạc Bắc, cậu đúng là ‘được voi đòi tiên’.”

“Được voi?

“Thế tôi thật sự nên cảm ơn Liễu Vũ.”


“Nếu không phải cô ta đã ôm tôi đi trước, thì người được ở bên chị Thanh Thanh bây giờ phải là tôi.”

Một thú nhân khác nói tiếp: “Cũng dễ hiểu mà, so với Liễu Thanh Thanh, Liễu Vũ trông thật nhạt nhòa.”

Tôi chợt nhớ lại đêm mười ba năm về trước, cái ánh sáng lóe lên trong mắt Lạc Bắc khi nhìn thấy tôi và chị họ.

Nó còn lấp lánh hơn cả những vì sao trên trời.

Đó là lý do tôi chọn hắn, và cũng là khởi nguồn cho sự oán hận của hắn.

Một nỗi đau âm ỉ ập đến.

Cảm xúc đã cố gắng giữ thăng bằng suốt bao năm, giờ đây đổ sụp tan tành.

2

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa phòng khách đến tận nửa đêm.

Hết lần này đến lần khác, tôi cầm gương lên, nhìn cô gái trong đó với gương mặt tròn và làn da xỉn màu.

Vốn đã tự thấy nhan sắc tầm thường, giờ đây nhìn càng thấy xấu xí.

Tôi căm ghét vứt tấm gương sang một bên, nhưng lại không kìm được mà cầm lên lần nữa.

Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ, phóng khoáng của chị họ, tôi cúi đầu, mặc cho sự tự ti nhấn chìm.

Tiếng cửa mở, Lạc Bắc bước vào với hơi men nồng nặc.

Hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi định quay người vào phòng ngủ.

Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, đứng dậy lần đầu tiên túm lấy đuôi hắn, nhưng tay tôi bị Lạc Bắc gạt phăng ra.

Hắn lùi lại một bước, giọng lạnh băng: “Đừng chạm vào tôi.”

Cũng giống hệt lần đầu tôi muốn chạm vào tai sói của hắn.

Từng nghĩ đó là sự lạnh nhạt do bản tính, hóa ra chỉ là sự chán ghét.

Dù tôi đã tận tâm chăm sóc Lạc Bắc suốt mười ba năm sau khi nhặt hắn về.

Tôi tự giễu cười một mình.

Hóa ra, người không xinh đẹp thì đến cả tấm chân tình cũng không đáng được người khác trân trọng.

Không biết nước mắt đã rơi xuống nền từ lúc nào.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong phòng khách chỉ còn lại một mình tôi.

Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, rơi tí tách không ngừng.

Một nỗi tuyệt vọng to lớn, câm lặng bao trùm lấy tôi.

Tôi không thể không nhớ đến những lần trường tổ chức hội chợ.

Tôi mang một nồi thịt bò lớn ra sân, tìm Lạc Bắc: “Lạc Bắc, lần này cậu đi hội chợ với tôi được không?”

Lạc Bắc thò đầu ra từ bể bơi: “Không.”

“Nhưng nhiều người đều đưa thú nhân nhà họ đi mà.”

“Không. Nếu muốn đi, cô có thể nhận nuôi thú nhân mới.”

Vậy nên, lần nào tôi cũng đi hội chợ một mình.

Khi ấy, tôi đứng trong góc, nhìn Lạc Nam với gương mặt giống hệt Lạc Bắc, nhưng lại cười vô cùng dịu dàng.

Lạc Nam xoa đầu chị họ, hỏi: “Thanh Thanh, cô có muốn con gấu bông đó không?”

Chị họ cười gật đầu, nhón chân muốn sờ tai sói của Lạc Nam, Lạc Nam luôn cúi người xuống để chị họ dễ dàng.

Tôi lén lút như một kẻ trộm, thèm khát cuộc sống của chị họ.

Sợ bị người ta phát hiện.

Nhưng một lần, Trần Tứ An cùng đám đàn em đẩy tôi ngã xuống đất.

Lúc đó tôi rất hoảng.

Giọng Trần Tứ An đầy châm chọc: “Ôi, đây không phải là Liễu Vũ học bá của lớp chúng ta sao? Sao thú nhân nhà cô không đi cùng thế?”

Đám đàn em phụ họa: “Thú nhân nhà Liễu Vũ và nhà Liễu Thanh Thanh là sói song sinh. Kết quả ông anh theo đại mỹ nhân, còn thằng em lại theo con bánh đa nướng. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không ra ngoài.”

Tôi tức giận, cắn răng đứng dậy vung tay tát thẳng vào mặt tên đàn em của Trần Tứ An.

Tên đó ngã lăn ra, Trần Tứ An lao đến định đánh tôi, nhưng cũng bị tôi đè xuống đất đấm.

Kết quả là tôi bị gọi phụ huynh.

Tôi đã nghĩ mẹ sẽ đứng về phía tôi.

Nhưng bà lại phàn nàn trước mặt thầy cô và Trần Tứ An: “Con cũng thật là, bạn con nói cũng không sai, con đánh người ta làm gì?”

Tôi kéo vạt áo mẹ, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”

Mẹ tôi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Đã không xinh đẹp rồi, tính khí lại còn xấu như vậy, nuôi một con thú nhân mà lòng nó cũng chẳng ở bên mình. Sao mẹ lại sinh ra một đứa mọt sách như con chứ. Nhiều khi, mẹ còn mong con gái của mẹ là Thanh Thanh.”

Tôi không biết mình đã chạy ra khỏi phòng giáo viên như thế nào.

Tôi chỉ nhớ mình đã khóc cả đêm trong công viên.

Khi trở về, thứ chào đón tôi là cái tát của bố.

Và câu nói: “Thật hối hận vì đã sinh ra một thứ như con.”

3

Tôi ngồi trong phòng khách suốt cả một đêm.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, tôi theo bản năng lẩn tránh.

Khi co ro trong căn phòng ngủ thiếu ánh sáng của mình, tôi mới cảm thấy chút yên bình.

Nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Giờ giấc đảo lộn khiến đầu óc tôi trống rỗng khi tỉnh dậy.

Một khoảnh khắc hư ảo qua đi, lại bị sự tự ti và cô độc vô tận bao trùm.

Tôi mở cửa ra, mới phát hiện đã là hoàng hôn.

Lạc Bắc đã ra ngoài, nhưng trong phòng khắp nơi vẫn còn hơi thở của hắn. Tôi tùy tiện ăn một bát mì, dọn dẹp sạch sẽ những đồ vật thuộc về mình trong phòng.

Thật ra cũng chẳng có gì nhiều.

Năm mười tám tuổi, sau khi thi đỗ đại học, tôi đã trốn khỏi nhà.

Sợ bố mẹ đối xử không tốt với Lạc Bắc nên tôi cũng đưa hắn theo.

Lạc Bắc vẫn luôn giữ thái độ ấy, không chấp nhận cũng không từ chối.

Tất nhiên, cũng không hẳn là vậy, hắn sẽ từ chối những cái chạm, những cái ôm của tôi.

Khi tôi nghèo nhất, chỉ thuê nổi một phòng, hắn ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa.

Lạc Bắc cao mét chín, ra vào căn nhà thuê nhỏ hẹp thường xuyên đụng đầu.

Thế là tôi kiếm tiền ngày đêm để mua một căn hộ ba phòng ngủ nhỏ.

Tôi nghĩ, mình chỉ còn lại Lạc Bắc.

Dù hắn có lạnh nhạt, hắn vẫn là con sói nhỏ tôi nhặt về.

Tình yêu thường mang theo cảm giác mình đã làm chưa đủ, vậy nên tôi mua cho hắn rất nhiều thứ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn vốn dĩ không cần tình yêu đó.

Tôi quyết định tác thành cho hắn.

Đóng gói hành lý xong, tôi đeo chặt khẩu trang rồi rời khỏi căn nhà của tôi và Lạc Bắc.

Đèn đường đã lên, tôi đỗ xe tùy tiện bên đường, bước xuống và đi lang thang vô định.

Tôi thích đi dạo, Lạc Bắc cũng thích, nhưng hắn không thích đi cùng tôi. Chỉ khi chị họ dẫn Lạc Nam đi cùng, hắn mới đi chung.

Tôi đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn.

Cái đuôi thường ngày Lạc Bắc hay rũ xuống, khi đó lại vẫy vẫy đầy phấn khích.

Tôi cứ ngỡ là vì hắn quá nhớ Lạc Nam.

Một tiếng còi xe kéo tôi trở về từ ký ức.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy những thú nhân khác đang đến đón chủ nhân của mình, một sự ấm áp mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được.

Tôi đứng một mình ở đây, như một gã hề đang xem một vở diễn.

Sáng hôm sau, khi nhân viên văn phòng xác nhận lần thứ ba về việc tôi có muốn hủy bỏ mối quan hệ với Lạc Bắc hay không, tôi vẫn gật đầu.

Việc con người đơn phương hủy bỏ quan hệ nhận nuôi thú nhân cần bồi thường kinh tế, tôi đã để lại căn hộ ba phòng ngủ cho hắn.

Cô nhân viên ở văn phòng đưa “Giấy chứng nhận chấm dứt quan hệ” cho tôi, rồi hỏi thêm một câu: “Cô Liễu, vậy bản này của ngài Lạc, cô tự tay đưa hay cần chúng tôi chuyển giúp?”

Tôi đưa ra lá thư đã viết đi viết lại suốt đêm qua: “Các cô chuyển giúp tôi. Và làm phiền các cô đưa luôn cái này cho hắn.”

Trong thư chỉ có hai câu. [Xin lỗi Lạc Bắc, vì đã đưa cậu đi mà không được sự đồng ý của cậu. Vậy nên, lần này tôi trả lại tự do cho cậu.]

Tôi bước ra khỏi văn phòng thú nhân, lái xe rời khỏi thành phố này.

Cuộc sống mới của tôi sẽ ở một nơi hướng ra biển, chờ đợi mùa xuân ấm áp và hoa nở rộ.

4

Vì công việc mới là giảng viên tại một trường đại học ven biển, tôi thuê một căn nhà nhỏ nhìn ra biển ở thành phố đó.

Gió biển buổi tối mang theo vị tanh tanh mặn mặn.

Tôi đeo khẩu trang dạo bước trên bãi biển, hoàng hôn cam rực rỡ thật đẹp.

Tôi chụp một tấm ảnh, theo thói quen mở hộp tin nhắn của Lạc Bắc.

Cuộn lên trên, chỉ toàn là những lời tôi tự nói với chính mình.

Có lúc tôi chia sẻ về một món đồ trang trí dễ thương, có lúc là một đám mây kỳ lạ trên trời, có lúc là sự lớn lên của một bông hoa… Hắn rất ít khi trả lời.

Chỉ vỏn vẹn một chữ “Ừm” cực ngắn để đáp lại.

Dòng tin nhắn cuối cùng dừng lại ở ngày tôi nghe được sự thật.

Tôi hỏi hắn: “Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón cậu về nhà.”

Hắn vẫn không trả lời.

Chắc hắn đã nhận được “Giấy chứng nhận chấm dứt quan hệ” rồi nhỉ?

Vậy mà đến một lời từ biệt hắn cũng không muốn nói.

Chỉ còn lại trái tim tôi chua chát từng hồi.

Tôi nghĩ, cuộc đời mới không nên dính líu đến chuyện cũ, thế là tôi đổi số điện thoại, lập lại tài khoản mạng xã hội.

Đêm nay khó ngủ quá, đêm lạnh như nước, ánh trăng tuôn chảy.

Tôi thích nhất khoảnh khắc này.

Sau lần mẹ tôi công khai lột trần vết sẹo của tôi trong văn phòng, Trần Tứ An càng ngang nhiên chế giễu tôi xấu xí.

“Liễu Vũ chỉ là một con mọt sách xấu xí, ngay cả mẹ ruột cũng không thích cô ta.”

Tôi không thể phản bác, vì những gì hắn nói là sự thật.

Tôi chỉ có thể chờ màn đêm buông xuống, để trốn trong bóng tối mà lén lút khóc.

Lúc đó Lạc Bắc vẫn hay đứng trong sân, tôi khóc xong trên ban công thì hắn cũng vẫn đứng trong sân.

Tôi từng lầm tưởng đó là sự bầu bạn lặng lẽ của hắn.

Giờ nghĩ lại, có lẽ hắn cũng giống như tôi.

Mượn màn đêm để che giấu nỗi buồn của chính mình.


5

Ngoài công việc giảng viên ở trường, tôi còn có dự án nghiên cứu của riêng mình.

Xong việc, tôi sẽ chạy một vòng ven biển rồi về viết bài.

Tôi sắp xếp thời gian kín mít để đổi lấy một đêm không mất ngủ.

Có mấy nữ sinh viên rất dạn dĩ, thường trò chuyện trong giờ giải lao: “Cô ơi, sao cô không bao giờ tháo khẩu trang ra vậy ạ?”

“Vì cô không xinh.”

“Ai nói thế ạ? Em đi xé xác chúng nó, làm gì có cô gái nào không xinh.” Cô bé nói chân thành, những người khác cũng đồng loạt phụ họa với vẻ mặt đầy căm phẫn.

Tôi cười đùa rồi chuyển sang chủ đề khác.

Thế là các em sinh viên bắt đầu kể về thú nhân nhà mình.

Các em lại hỏi tôi: “Cô ơi, nhà cô nuôi thú nhân gì ạ?”

Tôi không biết phải nói sao về mối quan hệ rối rắm với Lạc Bắc, chỉ lấp liếm một câu: “Chết rồi.”

“Xin lỗi cô ạ.” Các em im lặng rất lâu, cho đến khi chuông vào lớp vang lên.

Sau này, mỗi tuần hai tiết học lớn, luôn có học sinh mang trà sữa, bánh ngọt, sô-cô-la đến cho tôi.

Ăn không hết, tôi lại nhớ đến con thú nhân cáo nhỏ chuyên nhặt rác trong trường.

Thú nhân vốn đã đẹp, thú nhân cáo lại càng đẹp hơn.

Nhưng con thú nhân cáo nhỏ trong trường có nhiều vết sẹo lớn nhỏ đan xen trên hai bên má.

Vì sợ làm học sinh sợ hãi nên nó chỉ ra ngoài vào ban đêm.

Tối hôm đó, sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi định đi tìm con thú nhân nhỏ thì lại gặp trời mưa.

Một bóng người đột nhiên vọt ra, với cái đuôi cáo xù.

Tôi nhỏ giọng gọi: “Cáo nhỏ.”

“Hả?”

Con thú nhân nhỏ quay lại, cúi đầu nhìn thấy tôi.

Nó vội vàng dùng tay che mặt, xin lỗi: “Chị ơi em xin lỗi, em chỉ đến trú mưa thôi, em không biết ở đây có người.”

Mưa thu lạnh buốt.

Con thú nhân nhỏ ướt sũng.

Nhìn những giọt nước rơi xuống từ người nó, tôi nói: “Không cần che mặt đâu, chị gặp em rồi. Trong văn phòng của chị có nước nóng và máy sấy, em lên tắm rửa đi.”

Con thú nhân nhỏ cẩn thận bỏ tay xuống, khẽ gật đầu: “Làm phiền chị rồi.”

Vào văn phòng, dưới ánh đèn sáng, tôi mới nhận ra con thú nhân nhỏ rất trẻ, trạc tuổi sinh viên của tôi, khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Trong lúc con thú nhân nhỏ đang tắm, tôi sang phòng bên hỏi han về nó.

Người đồng nghiệp nhiệt tình kể lể. “Con cáo nhỏ đó hả, tên là ‘Lâm Mặc’.

“Nghe nói trước đây nó rất đẹp, chủ nhân cũ muốn bán nó vào chợ đen làm cái nghề kia. Ai ngờ nó nhất quyết không chịu, còn cắn bị thương người ta rồi chạy trốn.”

“Sau khi chạy trốn thì bị thương ở mặt, đám người chợ đen thấy mặt nó bị hủy hoại thì đánh nó một trận rồi ném xuống biển. Chỉ là nó số may được học sinh trường mình vớt lên, sau đó cứ ở trong trường nhặt rác kiếm sống thôi.”

Tôi lại hỏi: “Vậy nó sống ở đâu?”

“Có một cái chòi ở sau núi trường học.”

Người đồng nghiệp cau mày: “Liễu Vũ, nghe nói thú nhân của cô chết rồi, chẳng lẽ cô muốn nhận nuôi nó?”

Tôi cắn ống hút trà sữa nóng, không nói gì.

Giọng người đồng nghiệp đột nhiên cao vút: “Nó xấu như vậy, ai mà thèm nhận nuôi chứ?”

Lời nói của anh ta trùng lặp với những lời chế giễu của bạn học trong ký ức của tôi.

“Cô ta tầm thường như vậy, sao có người thích cô ta được?”

Nhưng tại sao chứ? Rõ ràng chúng tôi cũng có một trái tim biết yêu và khao khát được yêu!

Tôi nói với đồng nghiệp: “Anh Trương, Lâm Mặc không xấu, nó chỉ bị thương thôi.”

“Hơn nữa nó rất lương thiện và dễ thương. Em tận mắt thấy nó chia đồ ăn nhặt được cho những đứa trẻ ăn xin bên ngoài trường, cũng thấy nó quyên tiền cho trường thú nhân. Vậy nên làm ơn, sau này đừng nói nó như vậy nữa.”

Ra khỏi văn phòng đồng nghiệp, tôi thấy Lâm Mặc đang đứng ngoài hành lang.

Tóc và đuôi của nó vẫn ướt sũng.

Hai mắt ngấn lệ.

Tôi ngượng ngùng đổi chủ đề: “Nếu em không tự làm được, để chị lau giúp nhé?”

Nhận lấy chiếc khăn, tôi lau khô tóc và nước trên đuôi cho Lâm Mặc, rồi dùng máy sấy thổi khô.

Đây là lần đầu tiên tôi sấy đuôi cho thú nhân, tay chân lóng ngóng mắc lỗi, cứ liên tục nói xin lỗi.

Lâm Mặc đỏ mặt nói: “Không sao đâu ạ, đã rất cảm ơn chị rồi.”

Làm xong xuôi, tôi đưa bánh ngọt và trà sữa cho Lâm Mặc.

Nó không nhận, như thể đã hạ quyết tâm lớn lắm mới mở lời lần nữa: “Chị ơi, em ăn ít lắm, chị có thể nhận nuôi em được không?”

Tay tôi khựng lại.

Lâm Mặc tiếp tục: “Em biết em không đẹp, nhưng em biết nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, em còn biết mát-xa và chăm sóc hoa nữa.”

Tôi cười, tháo khẩu trang ra và nhìn thẳng vào mắt nó: “Nhưng chị cũng không đẹp, em vẫn sẽ chọn chị sao?”

Tay Lâm Mặc cẩn thận chạm lên mặt tôi: “Chị rất dễ thương, em muốn đi theo chị.”

Hốc mắt cay cay, tôi chớp chớp mắt ngăn nước mắt lại, rồi dắt Lâm Mặc rời khỏi khu nhà thí nghiệm.

Mưa đã tạnh.

Và tôi cũng đã chọn được một người thân cùng chung cảnh ngộ.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!