Góc Của Chan

MƯỜI NĂM HOÁ THÀNH CƠN MƯA NHỎ – CHƯƠNG 3: END

Về đến ký túc xá đã là hơn chín giờ tối.

Ký túc xá không bật đèn, bốn phía tối đen như mực, bạn cùng phòng hôm nay dường như đi ngủ rất sớm.

Tôi cũng không bật đèn, nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối, những cảm xúc dâng trào trong lòng gần như khó mà kiểm soát được.

Hôm nay tôi mới nhận ra, hóa ra những năm tháng theo đuổi Tống Thiên Du, tôi luôn luôn tự ti.

Dù tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng sự lạnh nhạt và thờ ơ, những lần trêu đùa bộc phát của cậu ta đã khiến tôi kiệt sức, thậm chí không ngừng nghi ngờ, phủ nhận chính mình.

Giống như một con sâu tự nhốt mình trong kén, tự phong bế chặt chẽ, thu mình lại, không thấy chút ánh sáng nào.

Tôi chưa từng nghĩ, sẽ có một người tên là Hà Châu xuất hiện, chậm rãi và trịnh trọng nói với tôi rằng, “Chị rất tốt, tại sao em lại không thể thích chị chứ?”

Một nơi nào đó trong lòng tôi, dường như bị bỏng nhẹ, rồi từ từ, từng chút hơi ấm lan tỏa ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, mở WeChat đăng một dòng trạng thái: “Cậu cũng rất tốt”, kèm theo bức ảnh Hà Châu đã chụp cho tôi hôm nay.

Vài giây sau, tôi nhận được tin nhắn từ Tống Thiên Du: “Cậu đã đưa cậu ta đến thủy cung đó à?”

Sau đó là tin nhắn thứ hai: “Cậu và cậu ta đang hẹn hò sao?”

Sự chất vấn trong hai câu nói này quá rõ ràng, thậm chí còn có vài phần ghen tuông tinh tế.

Tim tôi bỗng đập mạnh.

Giây tiếp theo, Tống Thiên Du gọi điện thẳng.

Nhìn màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại đã quen thuộc đến tận xương tủy, khắc sâu trong lòng, tôi nhíu mày.

Trước đây, cậu ta chỉ cần gửi một tin nhắn qua loa cũng đủ khiến tôi vui cả ngày, thế mà giờ đây cậu ta chủ động gọi điện, tôi lại có một cảm giác kháng cự kỳ lạ.

Dường như, ngay cả việc nói chuyện với cậu ta, tôi cũng đã mất đi hứng thú.

Tôi nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình vài giây, lặng lẽ cụp mắt xuống, rồi nhấn nút từ chối.

Điện thoại lại reo vài lần nữa, nhưng tôi đều không chút do dự mà từ chối.

Lặp đi lặp lại mấy lần, tôi bắt đầu thấy bực mình, liền nhắn tin: “Bây giờ tôi đang ở ký túc xá, bạn gái của cậu đang ngủ.”

Câu nói này như một công tắc, Tống Thiên Du cuối cùng cũng chịu yên lặng.

Trong khoảng thời gian sau đó, tôi và Hà Châu càng ngày càng gần gũi.

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, đi thư viện đọc sách, đi dạo trên sân thể dục, xem những bộ phim mới ra rạp.

Dần dần, tôi và cậu ấy trở nên thân thiết hơn.

Bây giờ, dù không nói chuyện cũng không thấy ngại, nhưng khi bắt đầu trò chuyện lại có rất nhiều điều để nói.

Mối quan hệ của chúng tôi cứ như một tấm màn mỏng, chỉ chờ một người xé toạc.

Ngược lại, giữa Tống Thiên Du và bạn cùng phòng dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Giờ đây, tôi gần như rất hiếm khi thấy họ gọi điện thoại.

Sự thân mật nồng nhiệt ngày trước, nay đã tan biến như thủy triều rút.

Bạn cùng phòng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường, nói cười vui vẻ, nhưng đã nhiều lần trong đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng nức nở kìm nén của cô ấy.

Tôi đại khái có thể đoán được, có lẽ là vì tôi.

Lưỡng lự mãi, tôi đã bỏ Tống Thiên Du ra khỏi danh sách đen và gọi cho cậu ta.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu ta, những lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng bỗng nghẹn lại ở cuống họng.

Cậu ta nói: “Tiểu Tĩnh, cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi.”

Tôi bỗng chốc ngẩn ra.

Câu nói này, trước đây tôi đã từng nói với cậu ta rất nhiều lần.

Nhưng giọng điệu của tôi khi đó luôn cẩn thận hơn, bất lực hơn, như thể đã cắt bỏ lòng kiêu hãnh và lòng tự trọng từ tận xương tủy, nghiền nát từng chút một, rồi hạ mình đến tận bụi trần.

May mắn thay, đã có một người kịp thời xuất hiện, kéo tôi ra khỏi vũng lầy đó.

Trong đầu chợt lóe lên gương mặt thanh tú, dịu dàng của Hà Châu, khóe môi tôi vô thức cong lên.

“… Tiểu Tĩnh, cậu có đang nghe không?” Giọng Tống Thiên Du càng khàn hơn.

Tôi giật mình tỉnh lại: “… Cậu vừa nói gì vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi bình tĩnh nói: “Tống Thiên Du, tôi đã thích cậu mười năm.”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở nặng nề.

Một lát sau, Tống Thiên Du mới mở lời: “Tôi biết.”

Mặc dù trong lòng tôi đã sớm đoán ra, nhưng khi nghe chính miệng cậu ta thừa nhận, trái tim tôi vẫn đau nhói, như bị một vật cùn đâm xuyên.

Nỗi đau ấy không phải vì cậu ta, mà là vì mười năm thầm yêu đơn phương đầy mờ mịt và nực cười của chính tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng nói kiên định: “Nhưng sau bữa ăn đó, tôi nhận ra mình đã không còn thích cậu nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn chúc phúc cho hai người, và bên cạnh tôi, cũng đã xuất hiện một người mà tôi muốn nắm chặt, không buông tay.”

Tôi khẽ thở dài, nói tiếp: “Tống Thiên Du, chúng ta đều nên trân trọng người ở bên cạnh mình.”

Lần này, Tống Thiên Du im lặng lâu hơn nữa.

Lâu đến mức tôi tưởng cậu ta sẽ không lên tiếng nữa, thì cậu ta mới dùng một giọng điệu đầy chắc chắn, nhưng cũng như vừa trút được gánh nặng, từ từ hỏi tôi: “Hứa Tĩnh, cậu ở bên cậu ta, có phải là để trả thù tôi không?”

Tôi cảm thấy nghẹn lại vì câu nói của Tống Thiên Du.

Không phải vì tôi chột dạ, cũng không phải vì bị nói trúng tim đen mà bối rối, mà thật sự là trong lòng tôi cảm thấy uất ức.

Tôi tự hỏi, suốt mười năm đó tôi đã hèn mọn, đã không có chút lòng tự trọng nào sao, để Tống Thiên Du cứ thế mặc định rằng tôi sẽ hy sinh tình cảm của mình để trả thù cậu ta?

Mặc dù sau khi cậu ta nói ra câu đó, tôi đã lại kéo cậu ta vào danh sách đen, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng uất ức.

Hôm đó, tôi và Hà Châu xem phim về, gần đến cổng ký túc xá, câu nói đó lại chợt lướt qua đầu tôi.

Tôi lơ đễnh một chút, chân bị vấp phải một hòn đá, đầu gối chùng xuống suýt ngã.

May mắn thay, một đôi tay ở bên cạnh đã đỡ lấy tôi.

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Hà Châu, tôi mỉm cười.

Lúc này, mắt cá chân bỗng truyền đến một cơn đau nhói, tôi theo bản năng hít một hơi. “Bong gân rồi sao?”

Lông mày Hà Châu cau lại.

Tôi gật đầu.

Hà Châu đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, nâng chân tôi lên kiểm tra vết thương.

“May mà không trật khớp, chị ơi, để em xoa bóp giúp chị nhé.”

Chưa kịp để tôi phản ứng, ngay lập tức, mắt cá chân tôi cảm nhận được một sự mát lạnh.

Cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân tôi, các ngón tay xoa bóp nhịp nhàng, dịu dàng.

Cảm giác hơi tê tê, tôi khẽ “a” lên một tiếng.

Hà Châu đột nhiên khựng lại, từ góc nhìn của tôi, có thể thấy yết hầu cậu ấy khẽ chuyển động, mặt đỏ bừng.

Tôi không kìm được mà cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.

Cuối cùng, cơn đau ở mắt cá chân dần dịu đi, tôi nghe thấy Hà Châu hỏi nhỏ: “Chị ơi, còn đau không ạ?”

“Không… không đau nữa…” Tôi mở miệng, mới phát hiện giọng mình hơi khàn.

Hà Châu dường như cười, nhẹ nhàng đặt chân tôi xuống, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

Dưới ánh trăng, mắt cậu ấy rất sâu, sống mũi rất thẳng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thẳng thắn và tập trung.

Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Tiêu rồi.

Không biết ai là người chủ động trước, cũng không biết ai đáp lại ai.

Thoáng chốc, tôi đã vòng tay qua cổ cậu ấy, còn tay cậu ấy thì ôm lấy eo tôi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.

Không biết qua bao lâu, cậu ấy hơi lùi lại, thở dốc.

Ánh mắt nóng bỏng dừng trên mặt tôi, như muốn thiêu đốt tôi. “Tĩnh Tĩnh…” Một dây thần kinh nào đó trong đầu tôi, cùng với tiếng thì thầm cực nhỏ ấy của cậu ấy, đã “tách” một tiếng, hoàn toàn đứt gãy.

Tôi hé môi, định nói gì đó, thì cánh tay tôi đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, dùng sức kéo tôi khỏi chiếc ghế dài.

Tôi khẽ rên lên vì đau.

Quay đầu lại, tôi đối diện với một đôi mắt đỏ hoe, quen thuộc.

Thành thật mà nói, khi thấy đó là Tống Thiên Du, tôi thực sự có chút bất ngờ.

Nhất là khi cậu ta lúc này sắc mặt tái mét, trong mắt đầy vẻ bàng hoàng và tức giận, cứ như thể tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu ta.

Tôi chỉ thấy thật nực cười.

Cậu ta đã quen với việc tôi cho đi suốt mười năm trời, quen với sự tốt đẹp không đòi hỏi báo đáp của tôi.

Khi tôi không còn hèn mọn và thỏa hiệp nữa, khi mắt tôi không còn nhìn về phía cậu ta nữa, cậu ta lại cảm thấy khó chịu.

Điều nực cười hơn là, cậu ta có thể lạnh nhạt, phớt lờ tôi, vạch rõ ranh giới với tôi, nhưng lại không cho phép tôi chủ động buông bỏ, thoát ra khỏi sự si mê vô vọng đó.

Cậu ta dường như, không thể nhìn thấy tôi sống tốt.

Cánh tay bị Tống Thiên Du nắm chặt truyền đến cảm giác khó chịu.

Tôi liếc nhìn, quả nhiên đã đỏ ửng.

Tôi khẽ cử động cánh tay, nhưng anh ấy lại nắm chặt hơn, hoàn toàn không cho tôi cơ hội vùng vẫy.

Cậu ta nhìn tôi một lúc, rồi chuyển ánh mắt, hung dữ trừng mắt nhìn Hà Châu, trong mắt có những cảm xúc mãnh liệt cuộn trào, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy.

Tôi cau mày, khẽ nghiêng người che chắn cho Hà Châu.

Tống Thiên Du sững sờ một thoáng, mắt càng đỏ hơn.

Nhìn tôi hồi lâu, cậu ta mới cất tiếng khàn khàn: “Hứa Tĩnh, chúng ta quen nhau mười năm, cậu mới quen cậu ta được bao lâu? Mà đã bảo vệ cậu ta như vậy sao?”

Tôi nhìn cậu ta, giọng nói nhàn nhạt: “Hà Châu là bạn trai tôi.”

Tống Thiên Du sững sờ tại chỗ.

Tôi nhìn đôi môi tái nhợt của cậu ta, nhắc nhở: “Cậu siết tay tôi đau quá.”

Tống Thiên Du như bừng tỉnh, từ từ buông cánh tay tôi ra.

Khoảnh khắc được cậu ta buông, chân tôi bỗng mất thăng bằng, loạng choạng ngã vào vòng tay của Hà Châu, người vừa lúc đó đã đưa tay ra đỡ.

Một cơn đau buốt từ mắt cá chân ập đến, tôi nhìn xuống thấy mắt cá chân đã sưng tấy.

Lúc này tôi mới nhận ra, cú giật mạnh từ chiếc ghế dài của Tống Thiên Du ban nãy đã làm chân tôi bị trật khớp.

Tôi bỗng muốn bật cười, và rồi thực sự bật cười.

Tống Thiên Du nhìn mắt cá chân của tôi, rõ ràng đã nhận ra điều gì đó, trong mắt xẹt qua một tia bối rối.

Một lúc lâu, cậu ta ấy khẽ mấp máy môi: “…Tôi xin lỗi.”

Tôi không muốn để ý đến câu ta nữa, kéo ống tay áo của Hà Châu: “Đưa chị đến bệnh viện đi.”

Hà Châu lập tức gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt tôi: “Em cõng chị.”

Tôi chuẩn bị leo lên thì một bàn tay đột ngột vươn ra, nhưng rồi khựng lại, đầu ngón tay run rẩy, dừng lại cách cổ tay tôi vài milimet.

Tôi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Tống Thiên Du.

Đôi mắt vốn lạnh lùng ấy giờ đây ngơ ngác, có chút bàng hoàng.

Một lúc sau, cậu ta rút tay về, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Tĩnh, tôi lái xe đưa cậu đến bệnh viện.”

Tôi nhanh chóng từ chối: “Không cần phiền đến cậu, cảm ơn.” Nói rồi, tôi tựa đầu vào vai Hà Châu, hai tay vòng qua cổ cậu ấy, để cậu ấy cõng đi.

Đi đến khúc cua, tôi liếc nhìn Tống Thiên Du phía sau.

Cậu ta mặc chiếc sơ mi trắng, quần tây đen, đứng bất động ở đó nhìn chúng tôi, cả người cao lớn, thẳng tắp, nhưng lại toát lên một nỗi cô đơn sâu sắc.

Đi taxi đến bệnh viện gần đó, bác sĩ nắn lại xương khớp cho tôi, kê một ít thuốc hoạt huyết tan máu bầm, rồi ánh mắt bình thản lướt qua tôi và Hà Châu, dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cẩn thận trong nửa tháng này, không được vận động mạnh.

Cho đến khi xuống xe taxi, mặt tôi vẫn còn đỏ bừng.

Tôi khẽ áp mặt vào lưng Hà Châu, cảm nhận hơi ấm từ người cậu ấy.

Nghe cậu ấy nói: “Chị ơi, khoảng thời gian này, chị dọn đến căn hộ thuê của em ở tạm nhé.”

Trong đầu tôi lập tức hiện lên lời nói của bác sĩ, tim tôi đập thình thịch: “A… ở cùng em?”

Hà Châu khựng bước, giọng nói mang theo ý cười: “Ý em là, ký túc xá của chị ở tầng bốn, chân chị giờ bị thương, leo cầu thang sẽ không tiện. Căn hộ của em có thang máy, môi trường cũng được. Chị dọn đến đó ở, ban ngày em có thể chăm sóc chị, còn buổi tối–” Hà Châu khẽ cười: “Em sẽ dọn về ký túc xá ở.”

Mặt tôi trong giây lát đỏ bừng, khẽ “ừm” một tiếng.

Khi trở lại cổng ký túc xá lần nữa, đã là khoảng mười một giờ rưỡi.

Tôi không ngờ Tống Thiên Du vẫn chưa đi.

Cậu ta thấy tôi, hé môi định nói gì đó.

Tôi nhíu mày, quay mặt đi.

Khi đi ngang qua cậu ta, Hà Châu đột nhiên mở lời: “Tĩnh Tĩnh, chị chỉ cần dọn vài bộ quần áo đơn giản thôi, những thứ khác nhà em có cả. Sáng mai em sẽ đến đón chị.”

Tôi khẽ nghiêng mặt, liếc thấy người Tống Thiên Du run lên.

“Được.” Tôi đáp.

Bạn cùng phòng nghe tôi nói muốn dọn đến căn hộ của Hà Châu, không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô ấy chỉ mỉm cười nói: “Hà Châu là một người rất tốt.”

Tôi nhìn gương mặt cô ấy dần lấy lại vẻ tươi tỉnh, hỏi: “Cậu và—” “Chia tay rồi.”

Cô ấy dường như biết tôi muốn hỏi gì, vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không hề thay đổi: “Từ đêm hôm đó, khi anh ấy gọi cho cậu mười ba cuộc điện thoại, tớ đã quyết định không thích anh ấy nữa. Sáng hôm sau, tớ đã đề nghị chia tay.”

Tôi sững lại: “Sao cậu biết…”

Rõ ràng tôi đã không nghe máy.

Bạn cùng phòng mím môi, nói: “Trước đây tớ vô tình phát hiện ra, cậu đã đặt riêng nhạc chuông cuộc gọi đến cho anh ấy là bài Love Story.”

Tôi im lặng không nói gì.

Cô ấy mỉm cười: “Sau đó nhạc chuông này không bao giờ reo nữa. Chắc là cậu đã đổi rồi, hoặc là đã chặn anh ấy rồi.”

Tôi gật đầu, đêm đó tôi không chỉ chặn cậu ta mà còn đổi nhạc chuông thành Go Away.

Ánh mắt bạn cùng phòng lướt trên mặt tôi một lúc lâu, cuối cùng khẽ thở dài: “Tiểu Tĩnh, anh ấy không xứng đáng với tình yêu của tớ, cũng không xứng đáng với tình yêu của cậu.”

Phải nói rằng, Hà Châu rất biết cách chăm sóc người khác, ít nhất là rất biết cách chăm sóc tôi.

Sống ở nhà cậu ấy vỏn vẹn hơn nửa tháng, ngoài việc chuẩn bị cho buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tôi chỉ chơi game và ăn cơm Hà Châu nấu, béo lên hẳn vài ký.

Tôi đau khổ đặt gương xuống, ngẩng đầu nhìn Hà Châu đang bóc cam cho tôi.

Mấy ngày nay cậu ấy chạy đi chạy lại giữa ký túc xá và căn hộ, trông gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt trở nên rõ ràng, đẹp trai đến lạ.

Tôi chớp chớp mắt, nhào tới, vùi mặt vào lòng Hà Châu, lẩm bẩm: “Đợi chân chị khỏi hẳn, chị nhất định phải giảm cân!”

Hà Châu cười khẽ, không đồng ý cũng không phủ nhận, đút một múi cam vào miệng tôi.

Buổi tối đột nhiên đổ mưa lớn.

Khoảnh khắc Hà Châu cầm ô bước ra cửa, tôi nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Tối nay… đừng về nữa nhé.”

Hà Châu nhìn tôi chằm chằm một lúc, thấy tôi không nói thêm lời nào hối hận, tay nắm cán ô siết chặt, giọng khàn khàn đáp lại: “Được.”

Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì một tiếng sấm rền.

Tôi quay đầu sang, Hà Châu bên cạnh vẫn ngủ rất say.

Tôi khẽ cong môi, định ngủ tiếp, nhưng ngước mắt lên lại thấy cửa sổ không đóng chặt, những hạt mưa nhỏ bay vào từ khe hở.

Lần trước Hà Châu sợ tôi va vấp, đã mua giày nẹp chân cho tôi trên mạng.

Nhưng vết thương ở chân tôi không quá nặng, hơn nửa tháng nay đã gần như khỏi hẳn, giờ tôi có thể đi vài bước mà không cần giày nẹp nữa.

Tôi mặc váy ngủ, đi đến định đóng cửa sổ, vô tình liếc xuống dưới, thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ngón tay tôi khựng lại.

Đêm đã rất khuya, bóng tối bao trùm.

Nhờ ánh đèn đường lờ mờ, tôi thấy gương mặt tái nhợt của cậu ta, và ánh lửa của điếu thuốc lập lòe trên đầu ngón tay.

Cậu ta đang hút thuốc.

Tôi đã thích Tống Thiên Du mười năm, biết cậu ta bình thường không hút thuốc, chỉ khi tâm trạng bồn chồn, bực bội nhất, cậu ta mới hút thuốc như vậy.

Khoảng thời gian này, mỗi cuối tuần tôi đều thấy bóng dáng cậu ta xuất hiện gần nhà tôi, cậu ta rảnh rỗi đến mức khiến tôi có cảm giác cậu ta đã thất nghiệp.

Tôi biết Tống Thiên Du cũng đã nhìn thấy tôi.

Nhưng tôi không muốn nhìn cậu ta thêm một giây nào nữa.

Tôi đóng cửa sổ lại, kéo rèm xuống, rồi chậm rãi đi ra phòng khách, rót cho mình một ly nước.

Ngay lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn phòng khách từ tối qua chợt reo lên.

Đó là một số máy lạ.

Tôi im lặng một lúc, thở dài, rồi vẫn nghe máy.

Giọng nói trong điện thoại trầm ấm, khàn khàn, ẩn chứa sự nhẫn nhịn và một chút bàng hoàng.

Cậu ta không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại tên tôi: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh…”

Tôi bỗng cảm thấy có chút buồn.

Nỗi buồn này không phải là xót xa, cũng không phải đau khổ hay căm ghét, mà là một cảm giác khô khan trong lồng ngực, như thể chỉ có hai từ “buồn bã” mới có thể diễn tả được.

Tôi chợt nhớ đến câu hát trong bài Love Story: “Cause we were both young when I first saw you” (Vì cả hai ta đều còn rất trẻ khi lần đầu gặp nhau).

Khi lần đầu tiên gặp cậu ta, chúng tôi đều còn rất trẻ.

Tôi đã bị cuốn hút bởi chàng thiếu niên lạnh lùng, ít nói ấy.

Tôi đã giả vờ vô tình đi ngang qua lớp cậu ta, đã thức trắng đêm học từ vựng chỉ để được vào cùng lớp với cậu ta.

Khi ấy, tôi không quan tâm liệu có kết quả hay không, chỉ cần được nhìn thấy cậu ta từ xa một lần, lòng tôi đã thấy vui rồi.

Sau này, tôi trở nên cẩn thận, lo được lo mất, ngưỡng vọng cậu ta như một vị thần. Còn cậu ta thì không từ chối, cũng không lại gần.

Dần dần, tôi nhận ra, những tổn thương cậu ta mang lại cho tôi đã gần bằng với những ấn tượng và sức mạnh mà cậu ta từng mang đến lúc ban đầu.

Bây giờ, tất cả những cảm xúc tôi dành cho cậu ta, trong khoảnh khắc này, khi cậu ta cứ gọi tên tôi, một cách kỳ diệu, đã hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình: “Tống Thiên Du, tôi đã từng, thật sự, vô cùng, vô cùng thích cậu.”

“Nhưng bây giờ, tôi cũng thật sự, thật sự, không còn yêu cậu nữa.”

Cúp máy xong, tôi quay trở lại giường nằm.

Bất chợt, một cánh tay vòng qua eo tôi, kéo tôi lại gần, đầu tôi tựa vào lồng ngực cậu ấy.

“Dưới lầu mới mở một quán bún cá, nghe nói là một quán lâu đời mười năm, hương vị rất ngon, khách quen cực kỳ nhiều. Hay là sáng mai chúng ta đi ăn thử món này nhé?” Giọng Hà Châu rất bình tĩnh, nhưng tôi vẫn nghe ra một chút nghiến răng ken két.

Tôi nhướng mày, vội vàng nói: “Đừng, đừng mà!” Hà Châu khựng lại, xoa đầu tôi, nói: “Sao thế, chị không thích ăn bún cá à?”

Tôi ngẩng mặt lên, vòng tay qua cổ cậu ấy, cố nhịn cười nói: “Đúng thế, không thích! Tôi chỉ thích uống cháo thôi!”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!