Góc Của Chan

MƯỜI NĂM HOÁ THÀNH CƠN MƯA NHỎ – CHƯƠNG 1

1

Tống Thiên Du và bạn cùng phòng của tôi đang hôn nhau.

Họ hôn nhau nồng nàn, quấn quýt, không thể rời xa.

Tôi chết lặng nhìn cảnh tượng ấy, trái tim như bị xé toạc một lỗ hổng.

Rõ ràng là ngay khoảnh khắc tôi đồng ý giúp cậu ta theo đuổi cô ấy, tôi đã dự liệu được ngày này sẽ đến.

Thế nhưng, khi nó thực sự xảy ra, tôi vẫn không thể kìm nén được sự bàng hoàng và nỗi đau tột cùng.

Hai người họ hôn nhau quá say đắm, đến mức không hề hay biết phía sau có thêm một người.

“Tối nay sang chỗ anh nhé?” Giọng của Tống Thiên Du khàn đi, một âm thanh đáng sợ trong đêm tĩnh mịch.

Trái tim tôi cũng vì câu nói đó mà rơi thẳng xuống hố băng, đóng băng hoàn toàn.

Hóa ra, họ đã tiến xa đến mức này rồi?

Bạn cùng phòng của tôi dường như đấm yêu cậu ta một cái, giọng nói mang theo tiếng cười: “Nghĩ gì thế, tối nay em đã hứa với Tiểu Tĩnh là sẽ giúp cậu ấy xem lại luận văn rồi mà!”

Họ dường như tựa trán vào nhau, thủ thỉ thêm vài câu.

Dù đứng cách một đoạn, tôi vẫn có thể thấy rõ sự thân mật và trìu mến của họ.

Sau khi tiễn cô ấy lên lầu, Tống Thiên Du quay người lại, cuối cùng cũng nhìn thấy tôi.

“Hứa Tĩnh?” Cậu ta thu lại nụ cười trên gương mặt.

Tôi cứng đờ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu ta, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc, cất bước đi về ký túc xá.

Cảnh tượng vừa rồi đã để lại một cú sốc quá lớn.

Vô vàn cảm giác chua chát và tủi hờn dâng lên trong lòng, khiến tôi gần như không thở nổi.

Tôi ở bên cạnh Tống Thiên Du với tư cách một người bạn suốt mười năm, chưa từng thấy cậu ta đối xử đặc biệt với bất kỳ cô gái nào.

Với tôi, cậu ta luôn lạnh nhạt và lý trí.

Sự tỉnh táo đến mức khiến tôi hoài nghi, trong mắt cậu ta, có lẽ tôi chỉ là một người bạn cùng chơi, đến cả giới tính cũng mơ hồ.

Vừa rồi là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta lộ ra vẻ si tình.

Vậy mà, họ mới chỉ quen nhau có mười ngày.

Chỉ mười ngày thôi đấy.

Trong khi đó, tôi đã thầm yêu Tống Thiên Du suốt mười năm, gần như là toàn bộ tuổi thanh xuân của mình.

Năm đó, tôi thi trượt, không thể vào cùng trường đại học với cậu ta.

Sau đó tôi ôn thi lại một năm, cuối cùng cũng đỗ, nhưng vì điền sai nguyện vọng mà tôi buộc phải đến một thành phố khác.

Suốt thời đại học, chúng tôi gần như không liên lạc.

Bây giờ cậu ta vừa ổn định công việc, tôi thì đang bận rộn với luận văn tốt nghiệp, những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi lại càng ít ỏi đến đáng thương.

Mỗi lần tôi muốn đến thăm cậu ta, cậu ta đều từ chối không chút do dự: “Hứa Tĩnh, tôi bận lắm.”

Đôi khi, tôi không kìm được lòng mà gọi video cho cậu ta, nhưng thường chỉ nói được vài câu là cậu ta lại phải đi làm việc khác.

Tôi biết mình không có tư cách trách móc cậu ta bất cứ điều gì.

Trong lòng cậu ta, tôi chỉ là một người bạn đã quen biết khá lâu mà thôi.

Cho đến mười ngày trước, bạn cùng phòng mượn điện thoại của tôi để chụp ảnh, vô tình lướt đến album ảnh có Tống Thiên Du.

Ngón tay cô ấy khẽ dừng lại, rồi cô ấy mỉm cười: “Anh chàng này trông được đấy, Hứa Tĩnh, cậu quen anh ấy sao?”

Tôi thấy rõ sự thích thú trong mắt cô ấy.

Tôi không trả lời, cố gắng tìm một cái cớ để rời đi.

Dù biết họ chắc chắn sẽ không có bất kỳ giao điểm nào, nhưng đêm đó, tôi vẫn mất ngủ.

Cảm giác khủng hoảng mãnh liệt như thủy triều dâng lên, gần như nhấn chìm tôi.

Bạn cùng phòng của tôi được mệnh danh là nữ thần của khoa, với gương mặt rạng rỡ, cuốn hút, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Cô ấy gây chấn động ngay từ khi mới nhập học.

Thế nhưng, cô ấy luôn tỏ ra thờ ơ, lúc gần gũi lúc lạnh lùng, suốt bốn năm đại học, dường như không ai lọt vào mắt xanh của cô ấy.

Tôi không ngờ rằng cô ấy lại có hứng thú với Tống Thiên Du chỉ vì một tấm ảnh.

Và điều tôi càng không ngờ tới hơn là, khi tôi đang trong cơn bối rối, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí quyết định tỏ tình với Tống Thiên Du…

Thì Tống Thiên Du, người vốn nổi tiếng là lạnh lùng và vô tình, lại trúng tiếng sét ái tình với bạn cùng phòng của tôi qua màn hình điện thoại, ngay trong cuộc gọi video với tôi.

Tôi nhớ lúc đó mắt cậu ta sáng rực, khóe môi cong lên, như thể giấu đi vẻ sắc sảo vốn có, trong mắt chỉ còn lại duy nhất một người.

Ánh mắt đó, tôi quá đỗi quen thuộc.

Chính là trúng tiếng sét ái tình.

Ngày hôm sau cuộc gọi video, Tống Thiên Du chủ động gọi điện cho tôi, nhờ tôi giúp cậu ta theo đuổi bạn cùng phòng.

Trong điện thoại, giọng nói của cậu ta vẫn trầm ấm và cuốn hút như mọi khi: “Tôi chưa từng thích ai như vậy, Tiểu Tĩnh à, nhờ cậu nhé.”

Đó là lần đầu tiên cậu ta mở lời nhờ vả tôi, và cũng là lần đầu tiên cậu ta gọi tôi là Tiểu Tĩnh.

Thế nhưng, tôi không hề cảm nhận được một chút van nài nào trong lời nói đó.

Dường như cậu ta đã biết chắc tôi sẽ không bao giờ từ chối.

Với tôi, cậu ta luôn nắm chắc phần thắng.

Khi nhận ra điều đó, cảm giác chua chát và nặng nề cùng lúc dâng lên, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Nhưng tôi có thể làm gì đây?

Tôi không thể ngăn cản cậu ta thích người khác, giống như tôi không thể ngăn cản bản thân mình cứ mãi mãi, mãi mãi thích cậu ta.

Như bị ma xui quỷ ám, tôi đã đồng ý.

Đồng ý làm cầu nối cho cậu ta và bạn cùng phòng, đồng ý trở thành bà mai đáng nực cười này.

Mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ.

Nhờ có tôi, họ đã kết bạn WeChat và trò chuyện đến tận khuya mỗi đêm.

Tống Thiên Du, người luôn miệng nói bận rộn với tôi, đã đặc biệt xin nghỉ ba ngày để đến gặp bạn cùng phòng của tôi.

Hôm nay là lần đầu tiên họ chính thức gặp nhau.

Nhưng nhìn tình hình vừa rồi, hai người họ đã quấn quýt không rời rồi.

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc tôi đẩy cửa ký túc xá bước vào, giọng của bạn cùng phòng vang lên: “Tiểu Tĩnh, tớ và anh ấy đã chính thức hẹn hò rồi.”

2

“Ồ, vậy thì tốt quá.”

Tôi khẽ đáp lại một câu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, về chỗ ngồi trên giường, mở máy tính ra sửa luận văn.

Phải gõ đi gõ lại vài lần, tôi mới gõ đúng chữ “tôi”.

Giọng của bạn cùng phòng đầy vẻ vui tươi: “Tất cả là nhờ có bà mai giỏi giang là cậu đó.”

Bàn tay đang gõ phím của tôi đột ngột siết chặt, tim tôi thắt lại, các đầu ngón tay run rẩy.

Đúng vậy, chính tôi đã tác hợp cho họ.

Chính tôi đã kể cho Tống Thiên Du nghe tất cả những sở thích của bạn cùng phòng, đã gợi ý cho cậu ta nên chọn chủ đề nào để trò chuyện.

Cũng chính tôi đã kể với bạn cùng phòng rằng Tống Thiên Du chưa từng có người phụ nữ nào khác bên cạnh, và chỉ dành tình cảm sâu đậm cho riêng cô ấy.

Mười ngày này, tôi tận mắt chứng kiến Tống Thiên Du quan tâm, hỏi han bạn cùng phòng tôi từng li từng tí.

Tôi thấy nụ cười vô thức nở trên môi cô ấy mỗi khi nhắc đến cậu ta, và nhìn họ dần dần yêu nhau.

Không ít đêm khuya, tôi vùi đầu thật sâu vào chăn nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của cậu ta từ điện thoại của bạn cùng phòng: “Ngoan, đừng thức khuya nữa, ngủ ngon nhé.”

Giọng nói mơ hồ, ẩn chứa tiếng cười, âm cuối trầm ấm và gợi cảm.

Đó là sự cưng chiều và tình tứ mà tôi chưa bao giờ có được.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một cách rõ ràng rằng mình đã hối hận rồi.

Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu lúc đó tôi nói dối Tống Thiên Du rằng bạn cùng phòng đã có người trong lòng, thì với tính cách kiêu ngạo của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ từ bỏ.

Vậy thì có lẽ tôi vẫn còn cơ hội…

“Để cảm ơn cậu—”

Bạn cùng phòng chẳng biết đã đến sau lưng tôi từ lúc nào, vòng tay ôm lấy vai tôi một cách thân thiết, kéo tôi trở lại khỏi dòng suy nghĩ miên man.

“Ngày mai, tớ và Thiên Du quyết định mời cậu đi ăn một bữa. Tiểu Tĩnh, cậu đừng từ chối nhé?”

Lòng tôi nghẹn lại, theo bản năng muốn mở miệng từ chối.

Nhưng bạn cùng phòng lại không cho tôi cơ hội đó.

“Thiên Du sẽ trở lại công ty sau ngày kia, và chờ tháng sau lấy bằng tốt nghiệp, tớ sẽ chuyển đến sống hẳn với anh ấy. Nếu không có gì bất ngờ, sau bữa ăn này, có lẽ ba chúng ta sẽ ít có cơ hội gặp lại nhau.”

Nói rồi, cô ấy vùi đầu vào cổ tôi, dụi dụi như làm nũng, hơi thở nóng ấm phả vào da thịt.

Giọng cô ấy rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng: “Tiểu Tĩnh, đây cũng là ý của anh ấy.”

Nếu đêm qua tôi còn ôm ấp một chút hy vọng mong manh, thì giờ đây, tôi nghĩ mình đã hiểu ý của Tống Thiên Du là gì rồi.

Tại một quán lẩu gần trường, nước lẩu sủi bọt sôi lục bục, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Tống Thiên Du đang bóc tôm cho bạn cùng phòng của tôi.

Cậu ta khẽ cúi đầu, những ngón tay thon dài thuần thục bóc vỏ, bỏ đầu và đuôi tôm.

Mỗi động tác đều rất tỉ mỉ.

Bỗng nhiên, tôi nhớ lại, Tống Thiên Du là người rất sạch sẽ, đặc biệt ghét cái cảm giác dính dính, mềm mềm khi bóc tôm.

Cậu ta sẽ cảm thấy rất kinh tởm.

Năm ngoái, vào sinh nhật của cậu ta, tôi đã ngồi xe bốn tiếng đồng hồ để đến tìm cậu ta.

Tôi đã mua bánh kem, vụng về nhưng dốc hết tâm sức làm một bàn đầy ắp các món ăn, còn làm bỏng tay mình.

Tống Thiên Du nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ của tôi, ánh mắt rất phức tạp: “Hứa Tĩnh, không biết nấu thì đừng nấu nữa.”

Nhưng chưa kịp để tôi nói gì, cậu ta đã kéo tay tôi lại, bôi thuốc mỡ, từng chút một thoa lên vết bỏng.

Hiếm khi Tống Thiên Du đối xử với tôi dịu dàng như vậy, tôi nhất thời ngẩn ngơ, có chút bối rối.

Nhìn đĩa tôm luộc trên bàn, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi: “Tay tôi không tiện, lát nữa cậu bóc tôm giúp tôi nhé?”

Tống Thiên Du nhíu mày, từ chối không chút do dự, trong ánh mắt thậm chí còn có chút trách móc: “Hứa Tĩnh, cậu biết tôi bị ám ảnh sạch sẽ mà.”

Chỉ một câu nói, không khí liền thay đổi.

Nếu là trước đây, tôi sẽ không để tâm.

Nhưng hôm đó, không hiểu sao tôi thấy tủi thân vô cùng, nước mắt cứ thế tuôn rơi không kiểm soát.

Cuối cùng, bất chấp vết thương trên tay, tôi nén lại nỗi đau bỏng rát, bóc hết đĩa tôm luộc đó.

Còn Tống Thiên Du thì im lặng nhìn tôi từ một bên, mấy lần định mở lời nhưng rồi lại không nói gì.

Tôi thoát khỏi dòng ký ức, thấy Tống Thiên Du đặt con tôm đã bóc vỏ vào chỗ bạn cùng phòng có thể với tới, rồi dùng khăn giấy ướt lau tay, sau đó từ từ quay sang nhìn tôi.

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của cậu ta, tôi cuối cùng cũng đã hiểu.

Cậu ta cố tình làm vậy cho tôi xem.

Vết bỏng năm ngoái đã để lại một vết sẹo nhỏ, cũng như một rào cản giữa tôi và cậu ta.

Giờ đây, Tống Thiên Du tự tay xé toạc vết sẹo ấy, rắc muối lên vết thương còn rỉ máu, mục đích là để tôi hoàn toàn từ bỏ.

Cậu ta đã sớm biết tình cảm của tôi dành cho cậu ta, biết rằng tôi không chỉ coi cậu ta là bạn.

Cậu ta mời tôi đi ăn, rồi bóc tôm cho bạn gái trước mặt tôi.

Cậu ta đang dùng cách này để nói với tôi rằng, đừng mơ tưởng nữa, đừng làm phiền cuộc sống của cậu ta nữa.

Một góc trái tim tôi đau nhói.

Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt của cậu ta, bàn tay cầm đũa khẽ run rẩy.

Bữa ăn này trôi qua thật dài.

Mặc cho họ thể hiện tình cảm thân mật thế nào, tôi cũng chỉ cúi đầu, không nói gì nhiều.

Cho đến khi, trên đầu đột nhiên có tiếng ồn ào.

Tôi ngước mắt lên, thấy một chàng trai mặt đỏ bừng đang xin lỗi Tống Thiên Du.

Đại ý là, bàn của họ đang chơi trò “thử thách”, người thua phải đi xin WeChat của cô gái xinh đẹp nhất trong quán, và anh ta không biết bạn cùng phòng tôi đã có bạn trai.

Sắc mặt Tống Thiên Du rất khó coi, nhưng không tiện nổi giận giữa chốn đông người.

Chàng trai đó cũng biết mình đuối lý, nói thêm vài câu xin lỗi rồi bẽn lẽn rời đi.

Tôi nghiêng đầu nhìn bạn cùng phòng.

Cô ấy vốn thích ăn lẩu nhưng lại không ăn được quá cay.

Lúc này, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, trán lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ, đôi môi càng trở nên căng mọng, quyến rũ.

Ánh mắt của rất nhiều người xung quanh vô tình hay cố ý dừng lại trên người cô ấy, trong đó có vài chàng trai ánh mắt vẫn còn sự tò mò, háo hức.

Ánh mắt của tôi bắt được một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp, đang từ từ tiến về phía này.

Khóe môi tôi khẽ cong lên.

Nút thắt trong lòng dường như cũng được tháo gỡ đi phần nào.

Người trẻ tuổi thật dũng cảm.

Rõ ràng đã có một tấm gương thất bại, vậy mà vẫn muốn thử vận may.

Trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc, tôi quay sang nhìn Tống Thiên Du, quả nhiên sắc mặt cậu ta lại càng u ám hơn.

Tôi bỗng thấy hứng thú, dứt khoát buông đũa, gác tay lên bàn, hoàn toàn trong tư thế xem kịch.

Rồi tôi thấy chàng trai đó, khi chỉ còn cách bạn cùng phòng tôi một mét, đã bước chân dài qua cô ấy, đi thẳng đến trước mặt tôi.

Tôi giật mình.

Chàng trai đó nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt rất sáng, trên mặt hơi có chút bối rối nhưng nụ cười lại rất trong sáng: “Chị ơi, em có thể theo đuổi chị được không ạ?”

Tôi sững sờ, theo bản năng quay sang nhìn Tống Thiên Du.

Không biết có phải tôi cảm thấy sai không, nhưng sắc mặt của cậu ta dường như còn lạnh hơn cả ban nãy.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!