Góc Của Chan

LÚC ANH KHÓC, EM ĐÃ HOÁ TRO TÀN – CHƯƠNG 3

Phó Dự khóc đến ngất đi, được Lục Tinh Nham đưa vào bệnh viện.

Khi tỉnh lại, anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Anh lặng lẽ nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, anh liếc nhìn Lục Tinh Nham đang canh giữ bên cạnh, lật người xuống giường bệnh.

Lục Tinh Nham không động đậy, chỉ lạnh lùng quan sát anh.

Cho đến khi thấy Phó Dự trèo lên bệ cửa sổ, anh ấy mới hoảng hốt cản lại.

“Cậu làm gì đấy!”

Anh ấy túm lấy cánh tay Phó Dự, quật mạnh anh xuống đất.

Phó Dự vùng vẫy đứng dậy, không nói lời nào lại tiếp tục trèo lên bệ cửa sổ.

Lục Tinh Nham không thể nhẫn nhịn được nữa, giơ tay đấm anh một cú, “Cậu bị điên cái gì thế!”

Phó Dự đưa tay quệt vệt máu mũi, giọng điệu rất tự nhiên, “Để tôi đi cùng Thư Ý.”

“Cô ấy nhát gan, một mình chắc chắn rất sợ.”

“Cậu còn phải quản lý công ty, không tiện đi cùng cô ấy, tôi đi thì vừa hay.”

Tôi kinh ngạc lùi lại vài bước.

Đừng có đến cùng tôi, tôi thấy phiền.

Lục Tinh Nham cười lạnh, giọng nói băng giá, “Đi cùng cô ấy?”

“Cậu có xứng không?”

“Cậu nên sống thật tốt, và dùng cả đời còn lại để chuộc tội trong đau khổ và tuyệt vọng.”

Tôi nghĩ là không hẳn.

Một người dễ thay lòng đổi dạ như anh, làm sao có thể thật lòng hối hận cả đời vì tôi chứ.

Ngay cả Lâm Vãn, người anh yêu đến xé lòng, cũng bị anh tùy tiện chôn đi.

Lục Tinh Nham vẫy tay về phía cửa, gọi vài hộ lý lực lưỡng vào.

“Trông chừng cậu ta, đừng để cậu ta chết.”

Nói xong, anh ấy quay lưng bỏ đi.

Trước khi đi, anh ấy nhìn Phó Dự, nghiến răng đe dọa, “Nếu cậu chết, tôi sẽ đổ tro cốt của cậu vào cống rãnh, để cậu mãi mãi không thể gặp được Thư Ý.”

Phó Dự không có phản ứng gì.

Tôi hơi hoảng.

Anh bị nhốt ở đây, chẳng phải tôi cũng bị nhốt ở đây sao!

Lục Tinh Nham, sao anh lại chơi khăm đồng đội như vậy!

13

Các hộ lý không thể ngăn cản một người đã quyết tâm tìm cái chết.

Phó Dự đã lén lút tích trữ thuốc ngủ trong nửa tháng.

Và vào một buổi tối, anh lén lút sau lưng hộ lý, uống hết tất cả.

Thật ra tôi không quan tâm việc anh sống hay chết.

Bởi vì suốt thời gian qua, tôi chưa từng gặp linh hồn nào khác.

Sau khi anh chết, khả năng cao tôi cũng sẽ không nhìn thấy anh.

Nhưng khi Phó Dự dần chìm vào giấc ngủ, tinh thần tôi cũng dần mơ màng.

Thời gian như con ngựa hoang mất cương phi nước đại bên tai tôi.

Hoàng hôn từng chút một phủ lên chiếc bàn học chất đầy sách vở và đề thi.

Tôi nhìn bục giảng bám đầy bụi phấn, bên tai là tiếng ồn ào líu lo của bạn bè.

“Thư Ý…”

Giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên trong đám ồn ào chói tai bỗng trở nên vô cùng dễ nghe.

Tôi quay đầu lại nhìn.

Mái tóc xoăn nhẹ của Phó Dự mười tám tuổi bay phấp phới theo từng hơi thở và cơn gió nhẹ, được phủ một lớp ánh sáng vàng óng.

“Thư Ý, thật sự là em…”

Đôi mắt anh đỏ hoe, cẩn thận nắm lấy tay tôi, áp vào má mình, khẽ cọ cọ.

“Em đến đón anh sao?”

“Nghe nói sau khi chết, người mình yêu nhất sẽ đến đón mình đi cùng, hóa ra là thật.”

Xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng thở dốc của anh, và tiếng “tít tít” của một loại máy móc nào đó.

Tôi lạnh lùng cố gắng rút tay lại, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.

“Không phải.”

Phó Dự sững sờ: “Tại sao…?”

Tôi cười khẽ lặp lại: “Tại sao ư?”

“Tình yêu vô điều kiện của tôi đã khiến anh quên soi gương à? Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng sau khi chết, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện mà đến đón anh đi?”

Phó Dự hoảng loạn.

“Không phải, Thư Ý, anh không biết người bên cạnh là em…” Nước mắt anh rơi lã chã trên tay tôi, khóc như một con chó ướt.

Tôi ghét bỏ dùng tay áo đồng phục lau đi. “Có biết hay không còn ý nghĩa gì nữa? Người ôm cô ta mà khóc không phải là anh à?”

Phó Dự siết chặt tay tôi, hàng mi đen rậm khẽ run lên.

“Thư Ý, anh xin lỗi, là lỗi của anh, anh yêu em, anh chỉ muốn ở bên em, anh chỉ là…” Anh dừng lại.

“Anh chỉ là gì?”

Tôi nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh: “Anh chỉ là người cả thèm chóng chán, anh chỉ là đã chán rồi, anh chỉ là cảm thấy cuộc sống như vậy quá tẻ nhạt, muốn tìm kiếm một chút kích thích khác lạ.”

“Anh chỉ là nghĩ, tôi không chỉ là người yêu, mà còn là người thân của anh, tôi sẽ luôn bao dung anh, luôn chờ đợi anh.”

Tôi thở dài, từng ngón tay một gỡ tay anh ra, “Phó Dự, sâu trong xương tủy anh là một người ích kỷ như vậy, tôi không nên đặt hy vọng vào anh.”

Phó Dự nhắm mắt lại, không dám nhìn tôi.

“Thư Ý, anh xin lỗi…”

Có lẽ anh không còn nhớ, chính anh là người đã tỏ tình trước.

Anh từng nói, bất kể thế nào, anh cũng sẽ không rời xa tôi.

Người từng nói sẽ yêu tôi mãi mãi, cuối cùng lại nói lời xin lỗi.

“Thư Ý, em cứ đánh anh, mắng anh, hận anh cũng được, nhưng em không thể không cần anh…”

Tôi nhìn vẻ mặt hối hận và tuyệt vọng của anh, khẽ cười.

“Phó Dự, anh biết không?”

“Thật ra sau khi chết, linh hồn tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Anh đột ngột ngẩng đầu lên, như bừng tỉnh điều gì đó, sắc mặt trong chốc lát trở nên vô cùng khó coi.

“Tôi đã nhìn thấy anh khóc lóc đau đớn vì Lâm Vãn, nhìn thấy anh nhường dự án của tôi cho cô ta, nhìn thấy anh đưa cô ta đi du lịch vòng quanh thế giới.”

“Nhìn thấy anh cùng cô ta đến những nơi mà tôi luôn muốn đến.”

“Thật ghê tởm.”

“Trong suốt thời gian đó, tôi không lúc nào không muốn rời xa anh.”

Anh cố gắng níu kéo tôi, “Thư Ý…”

Tôi thiếu kiên nhẫn hất tay anh ra.

“Thôi được rồi, đến đây là kết thúc.”

“Phó Dự, chúng ta vốn dĩ là một đoạn nghiệt duyên, hãy buông tha cho tôi đi.”

Tôi đứng dậy, bước về phía ánh sáng.

Lần này, Phó Dự không đuổi theo.

14

Những day dứt rồi cũng sẽ được giải thoát, mọi chuyện đều sẽ được như ý.

Vừa rồi, tôi đã đại khái hiểu được tại sao mình lại bị mắc kẹt bên cạnh Phó Dự.

Là vì hôn ước của chúng tôi.

Tôi mân mê chiếc nhẫn kim cương nóng bỏng, mang cảm giác gò bó trên ngón tay.

Tại sao chứ?

Nhẫn của anh đã bị anh vứt bỏ, vậy mà người bị trói buộc lại là tôi.

Viên kim cương trên tay lấp lánh ánh sáng lờ mờ.

Trước mắt tôi hiện lên khuôn mặt ngây ngô và xúc động của Phó Dự khi cầu hôn tôi, lời thề của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, như thể chỉ mới hôm qua.

Tôi cúi mắt, không chút do dự tháo chiếc nhẫn ra.

Chiếc nhẫn hóa thành những đốm sáng bạc, dần dần tan biến.

Tôi cảm nhận được sự nhẹ nhõm đã lâu không có.

Cơ thể tôi nhẹ bẫng, như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.

Ở cuối ánh sáng, tôi nhìn thấy Lâm Vãn.

Cô ta tựa vào tường, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

“Tại sao cuối cùng anh ấy vẫn chọn cô?”

Tôi liếc nhìn cô ta một cái, lịch sự đáp trả: “Liên quan gì đến cô?”

Và tiếp tục bước về phía trước.

Phía sau, cô ta cất tiếng hỏi đầy bất mãn: “Cô cứ thế rời bỏ anh ấy, không hối hận à?”

Tôi không trả lời cô ta.

Hối hận ư?

Tôi đã dũng cảm, chân thành, dám yêu dám hận, tôi đâu có làm gì sai.

Người nên hối hận, không phải là tôi.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!