Góc Của Chan

LÚC ANH KHÓC, EM ĐÃ HOÁ TRO TÀN – CHƯƠNG 2

6

Tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Vãn.

Khi đó, ba người chúng tôi đến quán bar để tổ chức sinh nhật cho Lục Tinh Nham.

Giữa sàn nhảy ồn ào, náo nhiệt, Lâm Vãn trong chiếc váy đỏ rực, đôi mắt quyến rũ, vẻ đẹp nổi bật giữa đám đông.

Cô ta say xỉn ngã vào lòng Phó Dự, ngẩng đầu nhìn anh.

Có lẽ vì bầu không khí quá đỗi quyến rũ, cô ta khiêu khích liếc nhìn tôi, rồi kéo đầu Phó Dự và hôn lên môi anh.

Phó Dự sững người, đồng tử co lại, anh đẩy mạnh cô ấy ra, lùi lại vài bước.

“Từ đâu ra con điên này vậy?” Anh cau mày nhìn Lâm Vãn ngã trên đống mảnh thủy tinh vỡ, rồi quay sang nắm lấy tay tôi.

Khi nói câu đó, giọng anh đầy vẻ ghê tởm, thần sắc lạnh lùng.

Thế nhưng tôi lại nhận ra, một vệt hồng nhạt đang dần bò lên tai anh.

Tối hôm đó, tay Lâm Vãn bị thương, để lại một vết sẹo.

Sau này mỗi lần dự tiệc, cô ta đều đeo găng tay.

Chắc Phó Dự hối hận lắm.

Vì vậy bây giờ, anh mới cầm dao chạm khắc, mặc cho ngón tay bị cứa đến đầy vết thương, từng nét từng nét một khắc tên cô ta lên chiếc hũ đựng tro cốt.

“Người yêu dấu Lâm Vãn”.

Bốn chữ ngắn ngủi, hòa cùng máu và nước mắt, chất chứa sự day dứt và tình yêu muộn màng.

Tôi đứng trên ban công căn phòng du thuyền, đón những cơn gió biển.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm voan, đổ lên khuôn mặt Phó Dự những mảng sáng tối chập chờn.

Anh cúi mắt, ngón tay dịu dàng lau đi vết máu trên hũ đựng tro cốt.

Cứ như ngày đầu tôi đến trại trẻ mồ côi, anh dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau đi nước mắt và nước mũi cho tôi.

Rồi vụng về an ủi: “Thư Ý đừng sợ, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.”

Thật ra, đi du lịch vòng quanh thế giới cùng Phó Dự, ngoài việc thấy ghê tởm một chút, thì trải nghiệm cũng khá tốt.

Tôi chưa bao giờ được đến những nơi đẹp như vậy.

Anh sẽ lên kế hoạch trước vài ngày, sau đó mang theo tro cốt của Lâm Vãn, cẩn thận chụp lại những phong cảnh trên đường đi, thỉnh thoảng còn kể cho cô ấy nghe về lịch sử của những nơi đó.

Khi có người qua đường tò mò hỏi, anh còn thẳng thắn thừa nhận: “Đây là người tôi yêu.”

Thế nhưng, cặp nhẫn đính hôn của chúng tôi lại bị anh tùy tiện tặng cho một họa sĩ lang thang trên đường ngay từ chặng đầu tiên của chuyến đi. Đó là để đổi lấy một bức tranh sơn dầu, vẽ cảnh anh và Lâm Vãn ôm nhau trong quán bar.

Chuyến du lịch diễn ra khá suôn sẻ, chỉ thỉnh thoảng Phó Dự lại ngẩn ngơ nhìn phong cảnh hồ nước, non sông.

Ngày trước, cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn, không có thời gian và tiền bạc để đi chơi. Vì thế, chúng tôi chỉ biết nằm trong căn nhà thuê trọ và mơ mộng về những nơi sẽ đến trong tương lai.

Nhưng sau này, khi có tiền, chúng tôi lại càng bận rộn hơn.

Anh từng nói, đợi kết hôn rồi, chúng tôi sẽ đi ngắm cực quang ở Iceland. Đợi đến khi già, chúng tôi sẽ về một nơi yên bình để an dưỡng tuổi già.

Vậy mà tôi chưa kịp đợi đến ngày kết hôn, cũng không đợi được đến lúc già đi.

Sự thật chứng minh, không có gì là mãi mãi.

Bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào, đều có thể rẽ lối đi riêng.

Vài tháng sau, một ngày nọ, Phó Dự đi ngang qua một cửa hàng váy cưới.

Có lẽ chiếc váy cưới trong tủ kính đã khiến anh lóa mắt, anh vô thức dừng lại.

Tôi tiến lại gần để nhìn.

Chiếc váy cưới thật đẹp.

Tùng váy xòe rộng như một thác nước, tựa dải ngân hà rơi xuống trần gian, mang theo vẻ đẹp lung linh huyền ảo.

Trông rất giống chiếc váy tôi và Phó Dự từng thử.

Phó Dự lặng lẽ đứng trước ô cửa kính, đôi mắt anh lóe lên những tia sáng lấp lánh, đầy ắp sự mong chờ và hoài niệm.

Tối hôm đó, anh ôm chặt điện thoại, đứng bên cửa sổ khách sạn ngắm nhìn những bức ảnh cũ của chúng tôi suốt cả đêm.

Từ thời cấp ba, đến đại học, rồi cả bây giờ.

Hầu như trong mọi bức ảnh chụp chung, tôi đều đang chăm chú nhìn vào ống kính.

Còn anh, lại chăm chú nhìn vào tôi.

Từng bức ảnh cũ lướt qua trên màn hình, cuối cùng, ngón tay của Phó Dự dừng lại ở bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của tôi.

Ánh mắt anh vượt qua khoảng cách thời gian, đối diện với tôi của tuổi mười tám.

Một giây sau, như bị bỏng, anh vội vàng đặt điện thoại xuống, bứt rứt xoa xoa ngón tay áp út.

Nhưng nơi đó trống rỗng.

Chiếc nhẫn đính hôn đã sớm bị anh mang đi đổi lấy một bức tranh.

Tôi đứng cạnh Phó Dự, lạnh lùng nhìn anh.

Anh đang sợ hãi điều gì?

Sợ phải đối diện với tôi của tuổi mười tám, khi trong mắt chỉ có duy nhất hình bóng anh?

Hay là nhớ lại mình đã từng yêu tôi nhiều như thế nào, sợ mình đã đưa ra một quyết định sai lầm?

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Dù sao tôi cũng không làm gì sai cả.

Thứ tôi cần nhìn lại là ánh mắt và sự lựa chọn của mình, chứ không phải sự chân thành và tình yêu tôi đã trao đi.

7

Sáng sớm hôm sau, Phó Dự bất ngờ ra khỏi nhà mà không mang theo tro cốt của Lâm Vãn.

Anh chạy đến một cửa hàng, đặt một cặp nhẫn kim cương mới.

Cặp nhẫn có tên là “Tái Sinh”.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi: “Hai người mới kết hôn sao ạ?”

Khóe môi Phó Dự cong lên, trong mắt anh tràn đầy sự thanh thản và hy vọng.

“Không phải, mà là một khởi đầu mới.”

8

Tối hôm đó, anh chôn tro cốt của Lâm Vãn trên một hòn đảo vắng lặng, lầm bầm tâm sự với cô ấy suốt cả đêm.

“Anh phải đi đây, Thư Ý đang đợi anh.”

“Anh đã phụ lòng cô ấy một lần, không thể sai lầm thêm nữa.”

“Nhưng… anh không hối hận vì đã yêu em.”

“Đời này chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp sau, chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt.”

Sau khi an táng Lâm Vãn, Phó Dự vội vàng đặt vé máy bay về nước.

Vừa xuống sân bay, anh chạy thẳng đến công ty.

Trên đường đi, vẻ mặt anh khá bình tĩnh, nhưng giữa hai hàng lông mày lại lộ rõ sự căng thẳng và mong đợi khó che giấu.

Tuy nhiên, niềm hy vọng ấy tan biến khi anh tìm khắp công ty mà không thấy tôi đâu.

Anh có chút thiếu kiên nhẫn, đẩy cửa phòng làm việc của Lục Tinh Nham.

Tôi ló đầu nhìn Lục Tinh Nham.

Một năm không gặp, anh ấy gầy đi, nhưng khí chất lại chững chạc hơn nhiều.

Thấy Phó Dự xông vào một cách bất cần như vậy, anh ấy chỉ liếc nhìn anh một cái.

“Thư Ý đâu rồi? Cô ấy đang trốn tôi sao?” Giọng Phó Dự rất khẽ, mang theo chút mệt mỏi.

Lục Tinh Nham nhìn thẳng vào anh.

Một lúc lâu sau, anh ấy cười lạnh.

“Tôi đã nói với cậu rồi mà?”

“Cô ấy chết rồi, chết ngay trong vụ tai nạn xe của Lâm Vãn!”

9

Phó Dự sững sờ.

“Choang”, Chiếc hộp đựng nhẫn kim cương rơi khỏi tay anh.

Ánh nắng chói chang buổi chiều chiếu vào viên kim cương lăn lóc, chói mắt đến mức người ta phải cay xè.

Anh như chợt nhớ ra điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Cậu nói gì cơ?” Anh nghiến răng, giọng nói ngượng nghịu như thể bị bóp nghẹt từ trong cổ họng.

Lục Tinh Nham mất kiên nhẫn, anh ấy cúi xuống lấy vài tờ giấy từ trong két sắt, thẳng tay ném vào mặt Phó Dự.

“Cô ấy và Lâm Vãn, cùng chết ngay trước mặt cậu!”

“Trước khi chết, cô ấy vẫn cố gắng bò về phía cậu, muốn cầu cứu cậu.”

“Cậu không thấy sao?”

Những cạnh sắc bén của tờ giấy cứa vào da thịt Phó Dự, anh bị đánh lệch đầu, trên khuôn mặt trắng bệch rỉ ra vài vệt máu.

Thân hình cao lớn của anh run rẩy trong giây lát, bàng hoàng nhìn những tờ giấy trắng từ từ rơi xuống.

Đó là giấy chứng tử của tôi.

“Không, không thể nào, không phải cô ấy…” Anh quỳ sụp xuống đất, nắm chặt vạt áo trước ngực, thở dốc.

Tôi cúi xuống nhìn theo.

Được tận mắt nhìn thấy giấy chứng tử của chính mình là một cảm giác khá kỳ lạ.

Vỏn vẹn vài dòng chữ, đã đóng lại quãng đời hai mươi bảy năm của tôi.

Ánh mắt Lục Tinh Nham đầy vẻ u ám, giọng nói kìm nén sự giận dữ.

“Hôm đó cô ấy đi công tác về, đến công ty tìm cậu, vừa hay gặp Lâm Vãn dưới lầu.”

“Có một chiếc xe mất lái đã đâm vào cả hai người họ.”

“Người em gái chúng ta nương tựa vào nhau hai mươi năm, cứ thế chết ngay trước mặt cậu.”

“Lúc đó, cậu đang làm gì?”

“Cậu đang ôm kẻ thù của cậu, vừa khóc vừa làm ầm ĩ cầu xin bác sĩ cứu cô ta.”

“Tôi đã một mình lo hậu sự cho cô ấy, còn lo cậu không chịu nổi, không dám nói cho cậu biết.”

“Những ngày đó tôi ăn không ngon, ngủ không yên, hễ nhắm mắt lại là thấy Thư Ý khóc và kêu đau với tôi.”

“Thế nhưng cậu đã làm gì?”

“Cậu mang tro cốt của kẻ thù của cậu mà biến mất!”

“Phó Dự, tại sao người chết lúc đó không phải là cậu?”

Tôi nhìn Lục Tinh Nham với đôi mắt đỏ hoe, lòng đau nhói từng cơn.

Cho đến bây giờ, người tôi lo lắng nhất chính là anh ấy.

Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, sau bao khó khăn mới có được một gia đình để nương tựa.

Vậy mà bây giờ, anh ấy lại chỉ còn một mình.

Đồng tử đen thẳm của Phó Dự khẽ run lên.

Một giây sau, anh ho dữ dội, một ngụm máu tươi trào ra từ khóe môi, thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng.

Anh sững sờ đưa tay lên, khẽ chạm vào tờ giấy chứng tử dính máu.

[Tên người chết: Ôn Thư Ý]

[Giới tính: Nữ]

Hai mươi năm qua, anh đã viết tên tôi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng giờ đây, anh cứ như không nhận ra ba chữ đó, cố chấp và không thể tin được mà lướt tay lên từng con chữ.

Vết máu loang ra, nở một đóa hồng đỏ tươi trên tờ giấy.

Tôi nhìn Phó Dự đang nắm chặt tờ giấy chứng tử, lòng vừa chua xót vừa nghẹn ngào.

Tôi không xót xa cho anh.

Tôi chỉ thương cho chính mình, người đã từng cố gắng sống hết mình.

10

Có cơn gió lách qua khe cửa hẹp, phát ra tiếng rên rỉ khàn đục.

Lục Tinh Nham mất kiên nhẫn, tiến lên túm lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi nhìn.

“Cái bộ dạng này của cậu bây giờ là muốn làm ghê tởm ai?”

“Đừng có ở đây mà làm trò đê hèn nữa.”

Phó Dự nhẹ nhàng gạt tay anh ra, lấy ống tay áo tùy tiện lau đi vệt máu trên môi, bình tĩnh nhìn Lục Tinh Nham.

“Tro cốt của Thư Ý ở đâu?” Giọng anh khàn đặc, đôi mắt đen láy mang vẻ điên cuồng đến bệnh hoạn, “Cô ấy vẫn đang chờ tôi kết hôn, tôi còn nợ cô ấy một đám cưới.”

“Hãy để tôi gặp cô ấy.”

“Hừ.” Lục Tinh Nham lùi lại hai bước.

“Đừng có mơ.”

Phó Dự tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sau một lúc im lặng rất lâu, anh mới nghẹn ngào mở lời,

“Tinh Nham, tôi cũng là người nhà của cô ấy, coi như tôi cầu xin cậu, hãy để tôi gặp cô ấy lần cuối đi.”

Lục Tinh Nham cười lạnh.

“Cậu có xứng không?”

“Cảnh cuối cùng mà Thư Ý nhìn thấy, là cậu đang ôm một người phụ nữ khác và gào khóc đau đớn.”

“Cô ấy hận cậu còn không kịp, làm sao có thể muốn gặp cậu.”

Sắc mặt Phó Dự đột nhiên trắng bệch.

Tôi quả thực không muốn gặp anh.

Nhưng tôi thật ra không hận anh nhiều đến thế, chúng tôi đã nương tựa vào nhau bấy nhiêu năm, nếu không có tình yêu thì cũng có tình thân.

Tôi chỉ hối hận.

Hối hận vì những ngày tháng tràn đầy niềm vui, chỉ muốn sống thật tốt cùng anh.

11

Lục Tinh Nham quay người mở cửa, gọi trợ lý vào.

“Tiểu Trương, tiễn khách.”

“Sau này đừng cho cậu ta vào nữa.”

Tiểu Trương sững sờ, nhưng vẫn bước tới định đỡ Phó Dự dậy.

Nhưng Phó Dự như đã chết, không chịu nhúc nhích.

Tiểu Trương thở dài.

Anh ấy bất lực đứng dậy, nhẹ nhàng mở lời, giọng điệu vẫn cung kính như thường, nhưng lời nói lại không chút khách sáo.

“Tổng giám đốc Phó, có một chuyện có lẽ anh nên biết.”

“Chị Thư Ý đi công tác, ban đầu phải nửa tháng mới về.”

“Nhưng vì muốn về kịp sinh nhật anh, chị ấy đã làm việc tăng ca cật lực, rút ngắn thời gian làm việc xuống còn một tuần, chỉ để về sớm tạo bất ngờ cho anh.”

“Ai ngờ lại xảy ra chuyện này…”

“Đáng lẽ chị ấy đã không phải chết.”

Phó Dự đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Trương, “Cậu nói gì?”

Tiểu Trương không để ý đến anh, tự mình tiếp tục nói, “À đúng rồi, mỗi lần đi công tác chị ấy đều để lại cho tôi một lá thư, dặn dò nếu chị ấy có xảy ra chuyện gì, thì đưa thư này cho anh.”

Nói xong, anh ấy chạy nhanh về bàn làm việc, lấy ra một xấp phong bì dày cộp.

Tôi chợt nhớ ra.

Mỗi lần đi xa, tôi đều để lại cho anh một lá thư tuyệt mệnh.

Thật ra cũng không hẳn là thư tuyệt mệnh.

Chỉ là một lời an ủi thôi.

Vì cha mẹ Phó Dự đã qua đời trong một tai nạn bất ngờ khi anh mới bốn tuổi, không để lại một lời nhắn nhủ nào.

Điều đó đã để lại cho anh một nỗi ám ảnh tâm lý rất lớn.

Ở trại trẻ mồ côi, anh luôn sợ những người thân yêu bên cạnh mình sẽ đột nhiên biến mất.

Có lần tôi cùng viện trưởng đi xa, khi trở về, anh đã tủi thân ôm tôi khóc suốt đêm, sợ tôi đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa, sợ tôi bỏ rơi anh.

Tôi bị anh làm cho không ngủ được, bèn bắt chước cách bà nội từng dỗ tôi, ôm đầu anh vào lòng, nhẹ nhàng an ủi vào tai anh: “Đừng khóc nữa, không có bỏ rơi anh đâu…”

Sau này, điều đó đã trở thành một thói quen.

Suốt hai mươi năm sau đó, mỗi khi anh tỉnh giấc vì ác mộng, tôi đều ôm anh, nhẹ nhàng xoa đầu anh, nói với anh rằng tôi vẫn luôn ở đây.

Phó Dự run rẩy tay, vội vã xé phong bì.

Tôi lại gần xem.

Thật ra cụ thể viết gì, tôi cũng đã quên rồi.

Chỉ nhớ rằng câu đầu tiên của mỗi lá thư đều là: “Không có bỏ rơi anh đâu.”

Những giọt nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống, làm nhòe đi nét chữ trên giấy.

Phó Dự cúi mắt, đọc từng chữ từng chữ một.

Đằng sau là những lời viết lộn xộn.

Có lúc là nhắc anh uống thuốc đúng giờ, có lúc là dặn anh đừng quên vứt rau trong tủ lạnh, có lúc lại là mong đám tang của tôi có thể mời một người nhân mã.

Lá thư cuối cùng… được viết trước chuyến công tác gần đây nhất.

Lúc đó, chúng tôi vừa quyết định, đợi tôi về sẽ kết hôn.

Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ gặp chuyện không may.

Vì vậy, tôi không viết di chúc.

Mà là viết về những mong ước cho đám cưới.

Tôi muốn Lục Tinh Nham mặc váy cưới, để dọa Phó Dự khi anh quay lưng lại.

Tôi muốn thay bó hoa cưới bằng một chiếc cần câu mèo, ai bắt được sẽ nhận nuôi một chú mèo con.

Tôi muốn ép Phó Dự mặc bộ đồ ếch nhảy múa cùng tôi.

Tôi có khá nhiều mong ước.

Thật tiếc là không thể thực hiện được.

Suốt chặng đường đi bình an vô sự, ai ngờ, vừa đến dưới công ty lại gặp chuyện…

Phó Dự ôm chặt lá thư vào ngực, gào khóc đau xé lòng, giống như một con dã thú đang hấp hối.

“Thư Ý… Thư Ý!!” Anh run rẩy khắp người, khóc đến gần như mất giọng.

“Thư Ý, em quay về đi… Anh sai rồi… Anh thực sự sai rồi…”

Có lẽ cho đến bây giờ, anh mới thực sự nhận ra mình đã mất đi điều gì.

Tôi ngồi xổm trước mặt anh, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đau khổ tột cùng của anh, giống như ngày xưa, khẽ vỗ vỗ đầu anh.

Bàn tay xuyên qua mái tóc anh, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tôi tiếc nuối rụt tay lại.

Dù anh không thể nghe thấy, nhưng tôi vẫn muốn nói.

“Phó Dự, lần này, em không cần anh nữa.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!