Góc Của Chan

LÚC ANH KHÓC, EM ĐÃ HOÁ TRO TÀN – CHƯƠNG 1

1

Chuyện tôi và Phó Dự kết hôn, chỉ còn là chuyện của một đêm, thì cũng chính lúc đó, kẻ thù của anh qua đời trong một vụ tai nạn xe.

Cũng chính lúc đó, tôi mới biết được tình yêu sâu sắc, mãnh liệt nhưng ẩn khuất của Phó Dự dành cho người con gái ấy.

Tại hiện trường, anh ôm cô ta và gào khóc đau xé lòng.

Để khỏa lấp nỗi day dứt, anh hoãn đám cưới của chúng tôi, mang theo tro cốt của cô ta đi khắp thế gian.

Sau khi đã bình tâm, anh quay về và chuẩn bị kết hôn với tôi.

Cho đến giây phút này, anh mới biết, một thi thể khác không ai quan tâm tại hiện trường vụ tai nạn, chính là tôi.

Ngày trở về từ chuyến công tác, tôi gặp tai nạn ngay dưới công ty của Phó Dự.

Ánh nắng chói chang buổi trưa chiếu lên người tôi, vừa lạnh lẽo vừa trắng bệch.

Tôi lơ lửng giữa đường, bàng hoàng nhìn Phó Dự đang quỳ gối, gào khóc đến lạc giọng.

Đôi mắt anh đỏ hoe, ôm lấy khuôn mặt người trong lòng, thần sắc đầy rẫy sự suy sụp và tuyệt vọng.

Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh của Phó Dự, lòng đau buốt.

Người anh ôm trong lòng không phải là tôi.

Mà là kẻ thù không đội trời chung của anh, Lâm Vãn.

Trên thương trường, họ là đối thủ không đội trời chung, trong cuộc sống, họ luôn tìm cách hãm hại nhau.

Thường ngày, mỗi khi nhắc đến cô ta, Phó Dự luôn tỏ ra chán ghét.

Vậy mà giờ đây, anh lại như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, vùi đầu vào cổ Lâm Vãn, thổn thức bật ra tình yêu giấu kín nhưng xé lòng.

“Lâm Vãn, em tỉnh lại đi… em mở mắt nhìn anh đi, anh sẽ không đối đầu với em nữa.”

“Đừng dọa anh, em tỉnh lại đi!”

Cảm giác chua xót và bàng hoàng trào dâng trong lòng tôi.

Tôi bất lực nhìn Lâm Vãn.

Khuôn mặt cô ta được Phó Dự lau sạch sẽ, được anh ôm ấp cẩn thận trong lòng, trông bình yên như chỉ đang ngủ say.

Còn tôi, như một con búp bê rách nát, nằm chỏng chơ cách đó không xa, thảm hại vô cùng.

Gấu váy trắng bị gió thổi tung, phô bày ra trước mắt mọi người một cách bất nhã.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, vị hôn phu của tôi không hề liếc nhìn tôi lấy một lần.

Dù tôi đang mặc chiếc váy trắng anh tặng, dù chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay áp út đang phản chiếu thứ ánh sáng chói lòa.

Trong mắt anh, ngoài Lâm Vãn ra, chẳng còn chỗ cho bất kỳ ai khác.

Nhân viên y tế lộ vẻ xót xa, lấy tấm vải trắng bọc lấy tôi, vội vàng đặt lên cáng cứu thương.

Khi đi ngang qua Phó Dự, anh chợt ngước lên.

Tôi sững lại.

Anh đã nhận ra tôi rồi ư?

Nhưng ngay giây sau, anh bế Lâm Vãn lên, vội vã chạy đến, tông mạnh vào cáng của tôi, quỳ sụp xuống trước mặt nhân viên y tế.

“Bác sĩ, làm ơn, cứu cô ấy….”

2

Trong mắt mọi người, Phó Dự là một người lạnh lùng, cao quý, ít khi bộc lộ cảm xúc.

Trước mặt tôi, anh cũng luôn giữ vẻ kiềm chế.

Ngay cả khi tình cảm mãnh liệt, anh cũng chỉ khẽ khàng thì thầm vào tai tôi, giọng khản đặc, đứt quãng khen tôi ngoan.

Thế mà giờ đây, vì Lâm Vãn, người từng cướp đi vô số khách hàng của anh, anh lại sẵn sàng quỳ gối trước mọi người, khóc lóc thảm thiết, không còn chút tôn nghiêm nào.

Tôi lặng lẽ quan sát khuôn mặt Phó Dự.

Ngũ quan anh tinh tế như được chạm khắc tỉ mỉ, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày giờ hoàn toàn tan vỡ, thay vào đó là những cảm xúc méo mó và mãnh liệt, giống như một con chó hoang mất kiểm soát.

Lúc này, tôi mới biết, anh không phải không giỏi bộc lộ cảm xúc.

Mà sự chán ghét, sự giận dữ… và cả tình yêu của anh, tất cả đều dành cho Lâm Vãn.

Tình yêu từng thấm sâu vào xương tủy của tôi, trong tích tắc, đã bị lột bỏ sạch sẽ.

Tôi thấy hơi ghê tởm, lùi lại vài bước, không muốn nhìn thấy khuôn mặt anh thêm nữa.

Một chiếc điện thoại với màn hình nứt vỡ đột nhiên lọt vào tầm mắt tôi.

Vỏ điện thoại màu trắng, có móc treo hình gấu con, là của Lâm Vãn.

Màn hình đang hiển thị đoạn chat giữa cô ta và Phó Dự.

Hai tin nhắn cuối cùng là của Phó Dự: “Anh sắp kết hôn.”

Và Lâm Vãn trả lời: “Đợi em.”

Đột nhiên, tôi nhớ ra mình đã chết như thế nào.

Tôi không báo cho Phó Dự biết mình về sớm.

Vừa xuống máy bay, tôi liền chạy thẳng đến công ty anh, muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Nghĩ đến trước khi đi, anh tựa vào khung cửa, dịu dàng và trìu mến nói rằng nhớ tôi, muốn đợi tôi về rồi kết hôn, tôi vô thức bước đi nhanh hơn.

Thế nhưng, tôi lại tình cờ gặp Lâm Vãn dưới tầng trệt.

Cô ta cầm điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa một sự khinh miệt khó nhận ra.

“Thấy rõ chưa? Cô Ôn.”

“Chỉ cần tôi không đồng ý, đám cưới của hai người sẽ không thành.”

“Anh ấy hận tôi, nhưng anh ấy yêu tôi nhiều hơn, tôi mới là người xứng đáng với anh ấy.”

Nói xong, cô ta săm soi tôi từ trên xuống dưới, khóe môi khẽ cong lên: “Mong cô tự biết thân biết phận, chủ động rút lui đi, tôi không muốn ra tay với cô đâu.”

Tôi giơ tay tát cô ấy một cái.

Sau đó, tôi không nhớ rõ nữa, chỉ còn vài hình ảnh rời rạc.

Chiếc xe tải mất lái, tiếng la hét của người đi đường, và bóng dáng Phó Dự lảo đảo chạy về phía Lâm Vãn.

3

Không hiểu vì sao, linh hồn tôi không thể rời xa Phó Dự.

Tôi theo anh đến bệnh viện, rồi bị gia đình Lâm Vãn đuổi đi.

Trở về, Phó Dự cứ nhốt mình trong nhà.

Điện thoại cũng tắt, vùi mình trên sofa uống rượu say khướt.

Anh từng nói, rượu không tốt cho não, ngay cả trong bữa tiệc đính hôn của chúng tôi, anh cũng không động đến một giọt.

Nhưng giờ đây, anh uống không kể ngày đêm, cứ như thể muốn say chết để đi theo Lâm Vãn.

Đến ngày thứ tư, Lục Tinh Nham cùng trợ lý Tiểu Trương phá cửa xông vào, không nói không rằng đấm anh một cú.

“Phó Dự! Tôi biết cậu đau khổ, nhưng hôm nay cậu phải tỉnh táo lại cho tôi! Đám tang của cô ấy, cậu không đi ư!”

Phó Dự bị đánh đến lệch cả đầu, mái tóc lòa xòa trước trán, trông anh tiều tụy vô cùng.

Anh khẽ cười, giọng nói nhàn nhạt.

“Tinh Nham, tôi hối hận rồi.”

“Đáng lẽ tôi phải nhận ra lòng mình sớm hơn.”

“Lúc Lâm Vãn còn sống, tôi luôn đối đầu với cô ấy…. Cô ấy thậm chí còn không biết tôi yêu cô ấy.”

Lục Tinh Nham sững người: “Lâm Vãn? Không phải là Thư Ý sao….”

Nghe thấy tên tôi, Phó Dự khựng lại một chút.

Anh nhắm mắt, bái rối day trán, giọng khàn khàn nói.

“Cô ấy bảo cậu đến sao?”

“Lâm Vãn đã chết rồi, cô ấy còn chấp nhặt gì với một người đã khuất nữa?”

“Cũng đâu phải không cưới cô ấy, chỉ là hoãn đám cưới thôi, bảo cô ấy đừng làm mình làm mẩy nữa.”

Tôi chống cằm nhìn Phó Dự.

Đôi mắt đen như mực của anh không hề có chút áy náy nào.

Phải rồi, anh còn chưa biết tôi cũng đã chết.

Trợ lý nghe vậy, há miệng muốn nói gì đó, nhưng bị Lục Tinh Nham giơ tay cắt ngang.

Anh ấy cúi đầu nhìn Phó Dự, một lúc lâu sau, cười lạnh.

“Được, nếu cậu đã quyết định vậy thì… đợi cô ấy đi công tác về, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

“Mong cậu đừng hối hận.”

Nói xong, anh ấy quay lưng bỏ đi cùng người trợ lý đầy vẻ ngập ngừng.

Tôi đi theo họ đến cầu thang, nghe thấy người trợ lý cẩn thận hỏi: “Chuyện của chị Thư Ý, không nói cho Tổng giám đốc Phó biết sao?”

Lục Tinh Nham dừng lại, giọng khàn khàn và mệt mỏi: “Chuyện của cô ấy để tôi xử lý, đừng nói cho Phó Dự biết vội, cậu ta không chịu nổi đâu.”

“Điều quan trọng nhất là…”

“Thư Ý cô ấy, chắc cũng không muốn nhìn thấy cậu ta.”

Tôi tựa vào khung cửa, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lục Tinh Nham, cười khổ.

Chúng tôi ba người cùng lớn lên trong viện mồ côi, rồi thi đỗ cùng một trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau thành lập công ty.

Ngày ấy, tôi và Phó Dự sống trong một tầng hầm tồi tàn, khi anh đi xã giao về, thấy tôi đang gặm mì tôm, anh đã ôm tôi vào lòng đầy xót xa, thề rằng sẽ không bao giờ phụ bạc tôi, sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc.

Khi đó, ước mơ lớn nhất của anh là được cưới tôi một cách thật long trọng.

Còn bây giờ, anh sống trong một căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, và nỗi khổ tâm lớn nhất của anh lại là làm sao để rũ bỏ tôi.

4

Ba ngày sau, tôi vẫn chưa tìm được cách rời xa Phó Dự.

Nhưng anh lại bất ngờ chỉnh trang lại bản thân gọn gàng, sạch sẽ.

Tôi hoang mang đi theo sau anh, cho đến khi anh quỳ trước cửa biệt thự nhà họ Lâm, tôi mới hiểu ý định của anh.

Anh muốn tro cốt của Lâm Vãn.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trái tim tôi vẫn đau đớn một cách vô điều kiện.

Một tuần trôi qua, anh chẳng hề bận tâm xem tôi tại sao vẫn chưa quay về, liệu có gặp nguy hiểm gì không, mà lại quỳ trước cửa nhà đối thủ, van xin tro cốt của cô ta.

Nhà họ Lâm là một gia tộc đặt lợi ích lên trên hết.

Họ không quan tâm đến việc một cô con gái nhỏ không mấy nổi bật đã chết, mà chỉ muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của cô ta.

Họ muốn dùng tro cốt của Lâm Vãn để đổi lấy dự án quan trọng nhất trong tay tôi.

Dự án này là thành quả của bao đêm tôi phải tăng ca, uống rượu với khách đến suýt nôn ra máu, sau đó phải nằm viện truyền nước ba ngày mới có được.

Lúc ấy, Phó Dự còn hiếm hoi nổi cáu với tôi, bảo tôi không biết quý trọng sức khỏe.

Vậy mà giờ đây, anh lại đồng ý một cách không chút do dự.

Bên cạnh nỗi đau, tôi còn cảm thấy tiếc nuối.

Những nỗ lực tôi dành cho tương lai của chúng tôi, cuối cùng lại trở thành bàn đạp để anh theo đuổi Lâm Vãn.

Chiếc hũ đựng tro cốt được Lâm Yến, anh trai cùng bố khác mẹ của Lâm Vãn, mang ra.

Phó Dự cẩn thận đón lấy.

Ánh đèn xung quanh chập chờn, anh cúi mắt, hàng mi xanh xám in bóng nhạt nhòa trên khuôn mặt trắng bệch.

Một giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt đỏ hoe của anh.

“Cảm ơn,” Giọng anh khàn đặc, tan vào trong gió.

Điểm cuối cùng của tình yêu trong lòng tôi, cũng tan biến.

5

Rời khỏi nhà họ Lâm, Phó Dự vội vã chạy thẳng ra sân bay.

Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của Lục Tinh Nham.

Giọng nói ở đầu dây bên kia gấp gáp, có chút méo mó.

“Tiểu Trương nói cậu đã đặt vé du thuyền đi vòng quanh thế giới, định đi ngay hôm nay sao?”

“Phó Dự, cậu điên rồi à?”

Phó Dự lặng lẽ kéo ống nghe ra xa một chút.

Anh siết chặt chiếc hũ đựng tro cốt trong lòng, đôi mắt đen như mực dâng lên những tia dịu dàng.

“Ừ, tôi và Vãn Vãn cùng đi,” Khóe môi anh nở nụ cười, “Chúng tôi đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm rồi, tôi không muốn để mình phải hối hận nữa.”

“Tôi muốn yêu cô ấy một cách trọn vẹn, chân thành, trong một năm.”

“Còn Thư Ý… cứ hoãn đám cưới lại đi.”

Lục Tinh Nham im lặng một lúc, cuối cùng gầm lên đầy căm phẫn: “Cậu còn mặt mũi nhắc đến Thư Ý nữa sao?”

“Thư Ý đã chết rồi! Chết ngay trước mặt cậu đó!”

Phó Dự cúi mắt, khẽ thở dài: “Tinh Nham, sao cậu cũng hùa theo cô ấy làm loạn vậy.”

“Mấy ngày nay tôi có ra khỏi nhà đâu, sao cô ấy có thể chết trước mặt tôi được.”

“Đừng đùa giỡn những trò vô lối như vậy nữa.”

Lục Tinh Nham tức quá hóa cười: “Tôi không hề đùa giỡn, nếu không tin thì cậu…”

“Thôi đi, Tinh Nham, cậu có nói gì tôi cũng sẽ không quay lại đâu.” Phó Dự trầm giọng ngắt lời, “Có cậu và Thư Ý ở công ty, tôi rất yên tâm.”

Giọng anh bình tĩnh mà kiên định: “Con người chỉ sống có một lần, hãy để tôi phóng túng một lần này thôi.”

Nói xong, anh cúp điện thoại, dứt khoát tháo thẻ sim, dùng ngón tay bẻ gãy nó.

Tôi cúi đầu nhìn màn hình tối đen, khuôn mặt tức giận đến biến sắc của Lục Tinh Nham vô thức hiện lên trong tâm trí.

Với cái tính nóng nảy của anh ấy, để anh ấy một mình gánh vác cả công ty, tôi thực sự rất lo lắng.

Thật ra, từ hồi đi học, tính tình anh ấy đã không tốt rồi.

Lần thi giữa kỳ đầu tiên của năm lớp 12, tôi được đứng đầu khối.

Ngày hôm sau khi có kết quả, vừa vào lớp, tôi đã thấy bàn học bị nhét đầy rác, trên mặt bàn còn khắc mấy chữ to “đồ ăn gian”.

Chưa kịp phản ứng, Lục Tinh Nham đã tức giận ném cặp sách xuống, túm cổ áo người gây chuyện lôi ra khỏi lớp.

Phó Dự thì lặng lẽ lấy cho tôi một cốc nước nóng, từ từ dọn dẹp sạch sẽ bàn học của tôi, rồi đi tìm giáo viên để xem camera.

Tôi chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là liên tục giữ vững vị trí đứng đầu khối.

Giờ nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn chúng tôi đều phân công như vậy.

Lục Tinh Nham xông pha tuyến đầu, Phó Dự lên kế hoạch, còn tôi trấn giữ hậu phương.

Ba người chúng tôi, không thể thiếu một ai.

Thế nhưng giờ đây, Lục Tinh Nham đã mất đi cả hai người bạn đồng hành.

Tôi rất lo cho anh ấy.

Phó Dự thì không có mối bận tâm này.

Sau khi xuống máy bay, anh thậm chí còn có thời gian rảnh để thay cho Lâm Vãn một chiếc hũ đựng tro cốt mới rất đẹp.

Hoa văn chạm khắc màu sắc, còn đính cả kim cương.

Vẻ ngoài rực rỡ và phóng khoáng, giống hệt Lâm Vãn.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!