Góc Của Chan

LỆ – CHƯƠNG 2

6

Lý Hách Vũ thấy tôi khóc, có chút bối rối, anh ta ngồi thẳng tắp một bên đưa khăn giấy cho tôi.

Tôi khóc ngày càng lớn tiếng, cảm giác như gan ruột mình đều muốn trào ra ngoài.

Lý Hách Vũ đứng dậy đóng cửa văn phòng lại.

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi khóc.

Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu.

Mắt tôi đau đến mức sắp không mở ra được nữa.

Tôi nghĩ nếu mẹ Từ nhìn thấy tôi thế này, bà sẽ còn đau lòng hơn.

Tôi buộc mình phải ngừng lại. Lý Hách Vũ vẫn chỉ lặng lẽ ở bên cạnh.

Anh ta nói sẽ đưa tôi về, vì tình trạng của tôi không thể tự lái xe được.

Tôi đồng ý.

Từ ngày đó, Lý Hách Vũ bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của tôi.

Tôi gặp anh ta trên đường tan làm, gặp anh ta khi đi chợ mua rau, gặp anh ta khi đi ăn với bạn bè, hầu như ngày nào cũng có thể gặp anh ta.

Tôi vô thức cảm thấy chuyện này là do anh ta cố ý, nhưng lại nghĩ mình có thể đang tự đa tình.

7

Từ Lan Thư mất được một năm, tôi chở mẹ Từ đến đài hóa thân.

Suốt một năm qua, tôi và mẹ Từ cùng nhau hàn gắn vết thương.

Tôi hầu như chưa bao giờ khóc trước mặt bà, nhưng bà biết tôi đau khổ đến nhường nào trong lòng.

Bà thường lén lút trốn trong phòng khóc thầm.

Tôi đi đến phía sau ôm lấy bà, nói với bà rằng sẽ ổn thôi, chúng ta nhất định sẽ sống tốt sau này.

Nửa năm trước, bà đã nói về tương lai của tôi.

Bà nói: “Dao Dao à, mẹ đã coi con như con gái ruột của mình rồi. Tiểu Thư đã đi rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, con cũng phải lo liệu cho bản thân mình đi.”

Tôi biết sớm muộn gì bà cũng nói những lời này, nhưng đó là điều tôi chưa từng nghĩ đến.

Vì vậy, khi bà nói ra, tôi đã cảm thấy, có phải bà đã quên mất Từ Lan Thư rồi không.

Ngày hôm đó, tôi nói dối là công ty có việc, rồi chạy ra khỏi nhà.

Tôi ngồi bên hồ rất lâu.

Trước đây, mỗi lần tôi giận dỗi vì Từ Lan Thư bị thương khi làm nhiệm vụ, tôi đều chạy ra hồ xem mọi người câu cá, không thèm để ý đến anh, cũng không nghe điện thoại.

Rồi Từ Lan Thư sẽ tìm một cành cây, giả vờ học theo dáng vẻ câu cá.

Sau đó, anh cười toe toét quay đầu lại nói với tôi: “Người đẹp, anh thấy em ngồi đây lâu lắm rồi, chắc là cao thủ hả?”

Tôi khoanh tay quay mặt đi không nhìn anh.

Anh mặt dày áp sát vào tôi: “Người đẹp, em không có cần câu mà còn câu được con cá lớn là anh đây, xem ra em đúng là cao thủ câu cá rồi.”

Tôi vừa giận vừa bật cười mắng anh: “Từ Lan Thư! Anh mới là cao thủ câu cá đó!”

Anh tựa đầu vào đầu tôi, thân hình 1m85 lại ủy khuất như một đứa trẻ nặng hai tạ, thút thít nói với tôi: “Ngoan, anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ chú ý an toàn.”

Những năm tháng bên Từ Lan Thư, dù chúng tôi cãi nhau vì chuyện gì, lần nào anh cũng là người xuống nước.

Tôi hỏi anh: “Từ Lan Thư, nhiều năm như vậy rồi. Anh cưng chiều em như thế, không sợ em bị anh làm hư sao?”

Anh tỏ vẻ không hề bận tâm: “Trai tráng đích thực thì vợ mình phải tự mình dỗ dành.”

Từ năm 16 tuổi, mỗi ngày trong cuộc sống của tôi đều có sự hiện diện của anh.

Bây giờ tôi 27 tuổi, và Từ Lan Thư đã rời xa tôi được một năm.

8

Ngày hôm đó tôi trở về nhà, mẹ Từ đang ngồi đợi tôi ở phòng khách. Ánh đèn trắng sáng chiếu vào khiến bà trông thật mong manh, yếu ớt.

Thấy tôi, bà vội vàng đứng dậy, lúng túng như một đứa trẻ làm sai, nói với tôi: “Dao Dao, mẹ xin lỗi, sau này mẹ sẽ không nói những lời như vậy nữa.”

Khi bà nói, đôi mắt đỏ hoe đến đáng thương.

Mắt của Từ Lan Thư và mẹ anh giống nhau như đúc.

Mũi tôi cay xè, tôi ôm chặt lấy bà: “Mẹ à, con không muốn quên anh ấy.”

Nghe tôi nói xong, nước mắt mẹ Từ như vỡ đê.

Bà ôm chặt tôi, đứt quãng kể với tôi.

Bà nói bà đã mơ thấy Từ Lan Thư, anh nói muốn tôi sau này được sống tốt hơn.

Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt mẹ Từ, khóc rất to và nức nở.

Hai người chúng tôi không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Bà vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi nói: “Để mẹ đi nấu cơm cho con.”

Bóng lưng bà vẫn dịu dàng như thế, nhưng mái tóc đã bạc trắng không thể che giấu được, cũng không còn kiên định như trước nữa.

9

Hai năm trôi qua rất nhanh, và tôi gặp Lý Hách Vũ thường xuyên hơn.

Anh ta đã tỏ tình với tôi lần thứ tám.

Anh ta đứng bên cạnh xe tôi, tay ôm một bó hoa hồng, là hoa từ tiệm hoa mà tôi yêu thích nhất.

Trên tay anh ta còn cầm chiếc bánh kem mà tôi thích.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi chợt thấy bóng dáng của Từ Lan Thư.

Hệt như mỗi lần anh hoàn thành nhiệm vụ và đến đón tôi.

Cầm bó hoa tôi thích, mua chiếc bánh tôi mê, đứng bên xe tôi, tự mãn nói: “Người đẹp, anh đã theo dõi em từ lâu rồi.”

Lý Hách Vũ thấy tôi bước đến, anh ta đặt bó hoa trước mặt tôi, nói là tặng tôi.

Tôi đã nhận bó hoa.

Đây là lần đầu tiên tôi nhận hoa của anh ta, anh ta có vẻ bất ngờ và mừng rỡ.

Anh ta ngập ngừng, rồi đưa chiếc bánh kem ở tay kia qua.

Giọng anh ta rất khẽ, anh ta nói: “Nghe đồng nghiệp bảo, bánh kem ở tiệm này rất ngon. Tôi tiện đường nên mua đến.”

Tôi biết anh ta chẳng hề thuận đường chút nào.

Tiệm bánh cách đồn cảnh sát tận bốn mươi phút đi xe, và từ đồn cảnh sát đến công ty tôi cũng mất chừng bốn mươi phút nữa.

Bởi vì, Từ Lan Thư trước đây cũng từng làm y như vậy.

Tôi nhận lấy chiếc bánh, ngước nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Bàn tay Lý Hách Vũ đang thắt dây an toàn khựng lại giữa không trung. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta chuyển từ ngần ngừ ban đầu sang niềm vui sững sờ.

Giọng anh ta run rẩy: “Em nói thật sao?”

Tôi quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa, chỉ nhìn những cặp đôi đang đi ngang qua trước xe.

Tôi nhớ, khi Từ Lan Thư cầu hôn tôi, anh cũng nói y hệt như thế.

Anh đợi tôi tan ca vào một ngày bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ngồi trong xe và nói: “Ngoan, chúng ta kết hôn đi.”

Tôi khi đó cũng có biểu cảm y hệt Lý Hách Vũ, hai tay cứng đờ giữa không trung.

Nhưng điều khác biệt là Từ Lan Thư đã kéo tay tôi, lẳng lặng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay tôi.

Tôi ngây ngốc gật đầu.

Anh giơ tay tôi lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi và nói: “Đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu nhé.”

Đó là hai tháng trước khi Từ Lan Thư hy sinh.

Tôi gật đầu.

Lý Hách Vũ luống cuống lấy điện thoại ra, tìm kiếm trung tâm thương mại gần nhất, anh ta nói: “Vậy… vậy chúng ta đi mua nhẫn ngay bây giờ nhé.”

Tôi không đồng ý ngay.

Tôi nói với anh ta: “Hai tháng nữa đi, chúng ta sẽ kết hôn.”

Ngày hôm đó, khi Lý Hách Vũ rời đi, nụ cười trên mặt anh ta không hề tắt.

Lúc xuống xe, anh ta nói với tôi: “Sáng mai tôi sẽ đến đón em.”

Tôi mỉm cười gật đầu.

10

Tôi lái xe về đến dưới chung cư, lấy chiếc bánh kem ra, ngồi ngay dưới lầu căn hộ tân hôn của tôi và Từ Lan Thư.

Tôi cẩn thận mở hộp bánh, đó là chiếc bánh đào trắng tôi yêu thích nhất.

Tôi khẽ cắn một miếng, và nước mắt lập tức tuôn rơi.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là cùng một tiệm, nhưng chiếc bánh này không ngon bằng chiếc Từ Lan Thư đã mua.

Chiếc bánh này quá ngọt.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên ban công căn hộ của chúng tôi, giọng nói nghẹn ngào: “Từ Lan Thư, em sắp lấy người khác rồi. Anh ở bên đó có ổn không?”

Tôi úp mặt vào tay, nước mắt chảy dài qua kẽ ngón tay.

Cảm giác như mỗi hơi thở đều đang kéo giật trái tim, đau đến không thở nổi.

Một bé gái dắt một chú chó nhỏ đi tới trước mặt tôi.

Qua đôi mắt nhòe đi, tôi thấy đôi giày da nhỏ xinh và hai bàn chân lông xù.

Giọng nói non nớt vang lên bên tai tôi.

“Chị ơi, sao chị khóc vậy?” Bàn tay trắng nõn đưa cho tôi một tờ giấy ăn, “Mẹ nói, vừa khóc vừa ăn bánh kem thì bánh kem sẽ không còn ngọt nữa.”

Tôi nhận lấy giấy ăn, cố hết sức điều chỉnh lại trạng thái, nặn ra một nụ cười cực kỳ gượng gạo và nói với bé: “Chiếc bánh này ngọt quá, ngọt đến mức đắng cả lại.”

Mẹ cô bé từ xa chạy vội đến, ôm con gái vào lòng, rồi xin lỗi tôi: “Xin lỗi cô, con bé không hiểu chuyện, làm phiền cô rồi.”

Tôi lắc đầu.

Mẹ cô bé nắm tay con, vừa đi vừa thì thầm rất nhỏ: “Chị đang rất buồn, con đừng làm phiền chị nữa.”

Nhưng giọng cô bé vẫn rõ ràng truyền đến tai tôi: “Nhưng mẹ ơi, chị ấy nói là vì bánh ngọt quá mà.”

Mẹ cô bé trả lời: “Bánh không đắng đâu con, là vì lòng chị ấy quá đắng.”

Đúng vậy.

Kể từ khi Từ Lan Thư đi, tôi không còn thích ăn đồ ngọt nữa. Dù là món ngọt nào, tôi ăn vào cũng thấy đắng chát.

Từ Lan Thư, em mệt rồi.

Ngày nào em cũng mơ thấy anh.

Mơ thấy lúc em đồng ý lời cầu hôn, anh cười rạng rỡ, hùng hồn đến thế nào, mơ thấy lúc em kén ăn, anh khoanh tay đứng giám sát, vẻ mặt giận mà không nỡ, bó tay với em, mơ thấy lúc em bị ốm, anh luống cuống nấu cháo trong bếp, vẻ mặt xót xa cho em.

Mỗi lần em bật khóc tỉnh giấc và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Em nghĩ em dùng công việc lấp đầy những ngày vắng anh, em sẽ quên được cảm giác anh không còn bên cạnh. Nhưng em nhận ra, dù là lúc nào, em cũng không thể nào quên được anh.

Thế nhưng, gần đây, em lại không mơ thấy anh nữa.

Em rất tự trách, em tự hỏi có phải em đang bắt đầu quên anh rồi không, có phải anh đã biết, nên anh không đến thăm em trong giấc mơ nữa.

Gần đây em luôn thấy bóng dáng anh trong đám đông.

Em biết đó chỉ là ảo giác của em, nhưng nó lại quá chân thật, chân thật đến mức em không muốn tỉnh lại.

Đã mấy ngày rồi em không còn thấy bóng dáng anh nữa.

Em không muốn quên anh.

Từ Lan Thư, em sắp lấy người khác rồi, anh mau xuất hiện có được không?

11

Tôi bơ phờ trở về nhà.

Mẹ Từ thấy vẻ mặt mệt mỏi của tôi, xót xa trách mắng: “Con nhìn con xem, cứ khiến bản thân mệt mỏi như thế.”

“Mẹ, con đã đồng ý kết hôn với Lý Hách Vũ rồi.” Tôi đứng ở cửa nói với bà.

Bà sững sờ tại chỗ, biểu cảm trên mặt chuyển từ ngạc nhiên sang thất vọng, rồi cuối cùng là thanh thản chấp nhận.

Bà ngồi xuống sofa, lẩm bẩm một mình: “Con đã nghĩ kỹ là tốt rồi, nghĩ kỹ là tốt rồi.”

Tôi quỳ xuống trước mặt bà, ôm lấy bà: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

Nghe tôi nói xin lỗi, bà ôm chặt lấy tôi, giọng nói vẫn dịu dàng như thế: “Đứa ngốc, mẹ chỉ mong con được sống tốt.”

12

Hôn lễ của tôi và Lý Hách Vũ diễn ra sau hai tháng.

Mẹ Từ trở nên bận rộn.

Bà đi khắp nơi hỏi thăm, con gái xuất giá cần phải chuẩn bị những gì.

Khi tôi đi làm về, trong nhà có vài cô bác lớn tuổi đang giúp tôi may vá chăn đệm.

Mẹ Từ nói, bà vốn muốn tự làm, nhưng nghe nói phải mời người có đủ nếp đủ tẻ đến may thì mới tốt.

Bà dành hết tiền tiết kiệm của mình làm của hồi môn cho tôi.

Tôi từ chối, bảo bà giữ lại cho bản thân.

Bà nắm lấy tay tôi, xoa nắn không ngừng: “Dao Dao, chỉ cần còn con ở bên mẹ là đủ rồi.”

Hai tháng trôi qua rất nhanh.

Tôi hầu như không phải bận tâm bất cứ điều gì, mọi chuyện đều do Lý Hách Vũ lo liệu.

Ngày cưới, tôi đang ở trong phòng trang điểm, Trình Tinh bước vào.

Cô ấy ôm tôi từ phía sau, nói: “Dao Dao, cậu nhất định phải hạnh phúc.”

Nhạc cưới vang lên.

Mẹ Từ nắm tay tôi, đưa tôi đi về phía Lý Hách Vũ.

Hội trường cưới được trang trí rất ấm cúng.

Lý Hách Vũ đứng cuối sân khấu, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Tôi nghĩ, nếu Từ Lan Thư còn ở đây, hôn lễ của chúng tôi chắc chắn cũng sẽ như thế này.

Anh sẽ đứng cuối sân khấu đợi tôi, rồi khẩu hình nói với tôi: “Vợ ơi, nhanh lên.”

“Xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn.”

Lý Hách Vũ nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn hơi rộng vào ngón tay tôi.

Tôi cầm chiếc nhẫn còn lại dành cho chú rể, nhưng cứ chần chừ mãi không đeo vào cho anh ta.

Ngước lên, tôi chợt thấy Từ Lan Thư.

Ánh mắt anh đối diện với tôi, mắt tôi lập tức nhòe đi, nước mắt tôi rơi xuống.

Khách khứa phía dưới xì xào bàn tán.

Người dẫn chương trình lại nhắc nhở tôi: “Xin mời cô dâu đeo nhẫn cho chú rể.”

Tôi thấy rõ ràng khẩu hình của anh: “Ngoan, đừng khóc, hãy lấy người khác.”

Nói rồi, anh quay lưng rời khỏi đại sảnh.

Tôi hầu như không cần suy nghĩ, vén váy cưới lên và chạy thẳng ra phía cửa lớn.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!