09.
“Đến rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Tạ Tuy vang lên, rõ ràng là tâm trạng vẫn cực kỳ tệ.
Tôi bị anh kéo khỏi ký ức, hơi ngẩn người gật đầu, tháo dây an toàn xuống xe.
Vừa mới thò một chân ra, tôi đã nghe thấy giọng nói có phần kiềm chế của anh: “Chu Chu.”
Tôi quay đầu nhìn anh, nhưng anh lại không nói gì nữa, nhíu mày, dường như không biết nên nói gì, chỉ có vô vàn sự bực bội.
Thì ra ba năm trước, đối với Tạ Tuy, tôi đã là gân gà, ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc.
Tôi vịn vào cửa xe, khẽ cười một tiếng: “Tạ Tuy, ngay cả Thượng đế cũng thấy chúng ta không hợp, muốn chúng ta làm lại, chọn lại. Anh còn do dự gì nữa?”
Hãy nhìn về phía trước đi, đừng quay đầu lại, đừng làm tôi đau lòng.
Đúng vậy, sau khi nhận ra tôi là gì đối với Tạ Tuy của ba năm trước, tôi đã rất buồn.
Tôi, Tống Thấm Chu, việc gì cũng muốn hoàn hảo.
Sao lại tốn chừng ấy thời gian, biến mình thành gân gà của người khác, thành lựa chọn thứ yếu của người ta chứ?
Thật đáng buồn biết bao!
Cảm giác nôn nao sau khi say rượu thật khó chịu.
Tôi không thể dậy nổi, đang định nghỉ làm thì điện thoại reo.
“Chị gái, vừa dậy đã nhớ chị rồi.” Giọng Cố Thừa Dục dính dính, rõ ràng là vừa ngủ dậy, có chút non nớt.
Tôi nhắm mắt cười: “Vậy cậu qua nhà tôi đi, mang cho tôi phần ăn sáng.”
Giọng Cố Thừa Dục lập tức ngọt ngào hẳn lên, khiến tâm trạng tôi cũng tốt hơn.
Cảm thấy thoải mái chưa từng có, tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu đó đi tắm bồn và dưỡng da.
Vừa thoa xong tinh dầu thì chuông cửa reo.
Mở cửa ra, tôi thấy Cố Thừa Dục xách đồ ăn sáng đầy hai tay.
Tôi nhận lấy, lầm bầm: “Cậu mua nhiều thế này, tôi ăn sao hết?”
“Mỗi món ăn một miếng.”
“Thật là có bệnh, thiếu gia vẫn là thiếu gia.”
Một đôi bàn tay lớn đột nhiên ôm lấy eo tôi, kéo cả người tôi vào lòng.
Cố Thừa Dục áp vào vành tai tôi, nói đầy ám muội: “Chị gái thơm thật, đã nói tôi là thiếu gia rồi, chị gái có cân nhắc phục vụ tôi một chút không?”
“Cút đi.” Lời vừa dứt, tôi cắn vào đầu lưỡi mình, rồi bị cậu ta xoay mặt lại hôn.
Và thế là thành cậu ta ăn trước, tôi ăn sau.
Tuổi trẻ, sức sống thật dồi dào.
Dường như kể từ ngày nói rõ với Tạ Tuy, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đối mặt với Cố Thừa Dục, tôi không còn né tránh nữa, mà là tận hưởng sự nhiệt tình của cậu ta, đáp lại sự nhiệt tình của cậu ta.
Cho đến khi tôi nắm tay cậu ta bước ra khỏi cửa hàng Chanel, bắt gặp Tạ Tuy.
Gần như ngay lập tức, tôi rút tay ra khỏi tay Cố Thừa Dục.
Tôi không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cậu ta ra sao, cũng không dám nhìn vẻ mặt Tạ Tuy thế nào.
Tim tôi có cảm giác bị bóp nhẹ, rất khó chịu.
Hối hận hay sợ hãi?
Sợ hãi ai?
Sợ hãi điều gì?
Tạ Tuy bước đến gần, bình tĩnh nhìn tôi một cái, ánh mắt rất sâu, không thể nhận ra cảm xúc gì.
Nhưng tôi lại cảm thấy vô dụng một cách khó hiểu.
Đợi anh đi xa, tôi mới nhận ra Cố Thừa Dục đã giữ khoảng cách với tôi một chút, lười biếng tựa vào lan can, vẻ mặt lạnh lùng và đầy sự hung hăng.
Cậu ta đang đợi tôi giải thích, nhưng tôi lại không biết mở lời thế nào.
Tôi véo mũi mình, nói một câu vô cùng nhợt nhạt: “Tôi chỉ là theo bản năng…”
Tôi thật sự là theo bản năng, không hề suy nghĩ, cũng không có ý định làm gì cả.
Cố Thừa Dục dùng đầu lưỡi đẩy vào má bên, ngắt lời tôi: “Bạn trai cũ?”
Hình như cậu ta cũng không cần sự xác nhận của tôi, cười một cách cực kỳ châm biếm: “Chị vẫn còn tơ tưởng, vậy thì chị trêu chọc tôi làm gì?”
Mang theo lửa giận, cậu ta quay người bỏ đi, bước chân rất nhanh, như thể đang chạy trốn.
Nhìn bóng lưng cậu ta, lòng tôi khó chịu vô cùng.
Không phải là tơ tưởng.
Tôi đang quên đi rồi.
10.
Sau ngày hôm đó, Cố Thừa Dục không liên lạc với tôi suốt một tuần.
Tôi đã mở ảnh đại diện của cậu ta rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gửi tin nhắn đi.
Hình như sau Tạ Tuy, tôi đối với bất kỳ ai cũng đều giữ lại một chút.
Cả người tôi có chút mệt mỏi, tôi co mình trên ghế sofa, ôm chai rượu uống thẳng vào miệng, lười đến mức không thèm lấy cả ly.
Chuông cửa reo.
Tôi lảo đảo chạy ra mở cửa, là Cố Thừa Dục.
Gầy đi, tiều tụy đi, nhưng lại càng đẹp trai hơn.
Lông mi cậu ta rủ xuống, cả người toát ra vẻ mong manh, khơi gợi sự tưởng tượng, khiến người ta chỉ muốn bắt nạt cậu ta cho đến chết, hoặc bị cậu ta đè ra bắt nạt cũng được.
“Chị không thể dỗ tôi một chút sao? Một câu thôi cũng được.” Cậu ta cực kỳ ấm ức, giọng nói biến thành giọng nũng nịu.
Tôi không chút do dự lao vào vòng tay cậu ta, ôm lấy eo cậu ta: “Cố Thừa Dục, sau này mỗi lần tôi làm cậu không vui, tôi sẽ dỗ cậu, được không?”
“Chị không thể không làm tôi không vui được sao?”
Ba chữ “không” của cậu ta, chữ sau nặng hơn chữ trước, chữ sau ấm ức hơn chữ trước, nhưng bàn tay ôm eo tôi lại dùng lực mạnh mẽ, đồng thời kiềm chế cực kỳ tốt, sợ làm tôi đau.
Có thể.
Sự cúi đầu, sự lựa chọn kiên định của cậu ta, gần như ngay khoảnh khắc này, đã chữa lành sự lo được lo mất bấy lâu nay của tôi, sự nhún nhường để được trọn vẹn bấy lâu nay của tôi, và sự phủ nhận bản thân bấy lâu nay của tôi.
Đêm nay Cố Thừa Dục nồng nhiệt hơn mọi khi, nhưng cũng biết kiềm chế hơn.
Tôi ôm lấy mặt cậu ta, mượn ánh đèn ngủ lờ mờ, đối diện với cậu ta.
Trong đôi mắt khiến tôi không ngừng ca ngợi ấy, vừa ẩm ướt lại vừa quấn quýt.
Tôi ngẩng cằm hôn lên hàng mi cậu ta: “Tôi thích em.”
Sau một khoảnh khắc dừng lại, cậu ta liền trở nên điên cuồng trong niềm vui sướng.
Cố Thừa Dục ở lại nhà tôi suốt mấy ngày liền.
Tôi vừa thoa tinh dầu vừa đề nghị: “Hay là cậu về nhà dọn đồ đạc rồi dọn qua đây ở luôn đi.”
“Chị đang nói gì vậy?” Giọng cậu ta rất nhẹ, có chút không chân thật.
Tôi nhìn Cố Thừa Dục đang đứng sau lưng tôi qua gương.
Mắt cậu ta hơi mở to, trông có vẻ đáng yêu tội nghiệp: “Cậu không muốn thì thôi.”
Có lẽ tôi có chút tính cách xấu, cứ thích trêu chọc cậu ta.
““Tôi đồng ý.”
Vành tai cậu ta đỏ bừng chấp nhận sự trêu chọc của tôi, trái tim tôi ngay lập tức được lấp đầy.
Vốn dĩ mọi thứ đang tiến triển theo hướng tốt đẹp, nhưng Tạ Tuy lại gửi tin nhắn cho tôi:
“Xuống đây, tôi đang ở bãi đậu xe công ty em.”
Một cách vô cớ, tim tôi nhảy lên một cái, không phải là một dự cảm tốt.
Tôi mở cửa xe Tạ Tuy, ngồi vào ghế phụ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh băng của anh: “Có chuyện gì vậy?”
Lông mi dài của Tạ Tuy hơi run lên, anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi nhớ ra rồi.”
Nghe câu này, tôi hơi ngây người.
Thật ra tôi cũng chưa từng nghĩ anh sẽ quên cả đời, nên tôi nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Tôi gật đầu: “Vậy thì tốt quá.”
Tạ Tuy nghe vậy, đôi mắt dài hơi nheo lại, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến tôi cảm thấy anh đang bố thí: “Chu Chu, tôi chưa bao giờ muốn chia tay với em.”
Một tia oán giận không rõ ràng trào ra, giọng tôi cũng lạnh đi: “Vậy thì cứ xem như là tôi muốn chia tay anh đi.”
Lần đầu tiên tôi tỏ ra cứng rắn như vậy trước mặt Tạ Tuy, tôi hồi hộp đến mức tim đập nhanh hơn.
Để che giấu, tôi nói thêm một câu: “Hơn nữa tôi và cậu ấy cũng đang rất tốt, có dịp tôi sẽ giới thiệu hai người làm quen.”
Sắc mặt Tạ Tuy gần như lập tức tối sầm lại, anh có chút kiêu ngạo véo lấy cằm tôi.
Tôi luôn biết Tạ Tuy tận sâu trong xương tủy là sự kiêu ngạo, lạnh lùng, vô tình, chỉ là anh được giáo dưỡng rất tốt, bình thường trông có vẻ thanh đạm và kiềm chế.
Yêu chính là nhìn thấu anh là người như thế nào, mà vẫn cam tâm lao vào lửa.
Không yêu chính là khoảnh khắc anh xé bỏ lớp ngụy trang, tôi liền cảm thấy bị xúc phạm.
Con người là vậy, luôn thiên vị.
Chưa kịp nhíu mày nói gì để bày tỏ sự không hài lòng, Tạ Tuy đã buông tay, cảm xúc lắng xuống, lại khôi phục vẻ thường ngày: “Em không cần phải chọc tức tôi, tôi thích em.”
Bao nhiêu năm anh chưa từng nói thích tôi, hôm nay lại dễ dàng thốt ra như vậy, khiến tôi có chút hoang mang.
“Nhưng tôi đã không còn thích anh nữa rồi. Tôi không phải để chọc tức anh, chỉ là đã nghĩ thông suốt.” Tôi cúi đầu, dịu dàng nhưng bối rối đáp lại anh, đáp lại người đã đi xuyên suốt tuổi thanh xuân của tôi.
Yêu anh quá lâu, cuối cùng tôi đã nhớ ra phải yêu chính mình.
Ở bên Cố Thừa Dục, tôi mới hiểu tình cảm hai phía cùng vun đắp mới có ý nghĩa.
“Xuống xe đi.” Mặt Tạ Tuy trắng bệch, môi trắng bệch, trông tâm trạng cực kỳ tệ, miễn cưỡng giữ bình tĩnh mở lời.
Tôi nghe vậy liền cúi đầu tháo dây an toàn chuẩn bị bước đi, không muốn tiếp tục bận tâm đến giọng điệu cứng nhắc khó nghe của anh nữa, dù sao thì mọi chuyện cũng nên dừng lại ở đây.
Nhưng vừa mở cửa xe thò một chân ra, tôi đã bị một lực mạnh kéo lại: “Tống Thấm Chu, em dựa vào đâu mà nói đi là đi, người thích tôi là em, người trêu chọc tôi là em, sao người không cần tôi lại vẫn là em?”
Ngẩng đầu lên, tôi chạm vào đôi mắt hơi đỏ của Tạ Tuy.
Vẻ mặt anh cố nén, kiềm chế, có lẽ vì quá đẹp trai, nên còn toát ra một chút uất ức đáng thương không thuộc về anh.
Tạ Tuy chưa bao giờ như vậy, khiến lòng tôi chua xót không nói nên lời: “…Tôi xin lỗi.”
“Tôi không cần lời xin lỗi.” Bàn tay Tạ Tuy nắm cổ tay tôi lại siết chặt hơn một chút, có chút đau.
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay thon dài, trắng nõn của anh, các khớp xương rõ ràng, dùng sức đến mức trắng bệch.
Đau, vô cớ, tôi lại nghĩ đến Cố Thừa Dục.
Nếu là cậu ấy, chắc đã nhận ra tôi đau mà buông tay xin lỗi rồi.
Đây chính là lý do.
Tôi đưa tay gỡ từng ngón tay anh ra, xoa xoa cổ tay đang đỏ lên, cảm xúc hoàn toàn ổn định: “Lời xin lỗi tôi nói là cho sự dây dưa không rõ ràng bấy lâu nay, là tôi đã làm phiền anh, chứ không phải cho việc tôi chọn rời xa anh ngày hôm nay.”
Nói rồi, tôi quay người cúi xuống bước ra khỏi xe, bước đi vững vàng và nhanh chóng, không hề quay đầu lại.
Rõ ràng cảm thấy không tiếc nuối, không buồn, không hối hận, nhưng tôi không hiểu tại sao nước mắt lại cứ thế tuôn rơi.
Tôi không đưa tay lau, tôi sợ Tạ Tuy nhìn thấy, hiểu lầm tôi không buông bỏ được.
11.
Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã được nói rõ ràng vào ngày hôm đó, nhưng tôi thực sự không ngờ khi xuống lầu lấy hàng, tôi lại nhìn thấy Tạ Tuy.
Anh ngồi trên nắp ca-pô xe, chiếc xe màu đen, người anh cũng chìm trong bóng tối.
Ánh đèn không chiếu tới, nhưng tôi vẫn vô cớ nhận ra đó là anh.
Thì ra, yêu một người quá lâu, dù sau này đã buông bỏ, vẫn giữ được khả năng nhìn thấy anh chỉ bằng một cái liếc mắt.
Bàn tay đang nắm hộp hàng siết chặt lại, cuối cùng tôi vẫn bước đến, đứng đối diện với anh.
“Anh đến đây làm gì?”
“Tại sao lại không thích tôi nữa?” Tạ Tuy không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói một câu, dường như có điều khó hiểu.
Chưa kịp nói gì, anh đã ngước nhìn tôi.
Khi ánh mắt lướt đến cổ tôi, khuôn mặt vốn thanh lãnh của Tạ Tuy lần đầu tiên nhiễm lên màu sắc: màu đỏ thẫm, sự tuyệt vọng, sự mê muội.
Ngón tay lạnh băng của anh dùng sức ma sát lên dấu vết ở cổ tôi, giọng nói khàn đặc đến mức biến dạng: “Chu Chu, nói với tôi là giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì đi.”
Nhìn bộ dạng này của anh, lòng tôi không hề có niềm vui, cũng không có đau lòng, chỉ bình tĩnh trần thuật: “Tạ Tuy, chúng ta đã chia tay rồi, chia tay lâu rồi.”
Hai chữ “chia tay” dường như lập tức châm ngòi cảm xúc của anh.
Khuôn mặt như ngọc điêu khắc của Tạ Tuy, sinh động hòa quyện cả sự mỹ lệ và sự khắc nghiệt vào làm một: “Không, hề.”
Anh nói từng chữ một, không chịu thừa nhận.
Trong thoáng chốc, tôi nhớ đến quá khứ.
Tạ Tuy thực sự đã từng có một cô gái mình thích, tên cô ấy mãi mãi không thể bị tôi quên lãng, Chu Ngải.
Sự dịu dàng Tạ Tuy dành cho Chu Ngải ai cũng nhìn thấy.
May mắn thay, Chu Ngải không kiên định, họ thậm chí còn chưa chính thức ở bên nhau.
Tôi phải thừa nhận, lúc đó, tôi đã cảm thấy vui sướng một cách hèn hạ khi Chu Ngải chuyển sang thích người khác.
Vẻ mặt bị sự ghen tuông làm cho mờ mịt kia, hẳn là giống Tạ Tuy bây giờ nhỉ.
Lòng tôi dâng lên một nỗi đau, vừa thương Tạ Tuy lại vừa thương chính mình.
Nhưng tôi đã nhìn quá rõ ràng, Tạ Tuy không đủ yêu tôi.
Ít nhất có một điều tôi không bao giờ muốn thừa nhận với bất cứ ai, đó là tôi luôn so sánh thái độ anh đối với tôi và thái độ anh dành cho Chu Ngải ngày trước.
Đáng tiếc, tôi luôn là người thua cuộc.
“Tạ Tuy, anh chỉ là không cam lòng, không cam lòng vì tôi đã thích anh lâu như vậy mà đột nhiên lại rời đi.”
Hóa ra khẳng định anh không yêu tôi thực sự không khó đến thế: “Bất kể là thích hay yêu, cũng không phải là bộ dạng này của anh.”
Anh có nhớ Chu Ngải không?
Tôi ghen tị với cô ấy.
Nhưng câu này tôi không thể nói ra.
“Chu Chu, đừng phủ nhận tôi.” Lông mi dài của Tạ Tuy thậm chí còn đọng lại chút ẩm ướt: “Tôi chỉ là coi tình yêu thành thói quen.”
Coi tình yêu thành thói quen?
Câu nói này vô cớ như một mũi gai nhọn đâm thẳng vào ngực tôi, máu tươi chảy ròng ròng, không tiếng động nhưng vô cùng đau đớn.
Tôi quay người định bỏ đi, không muốn tiếp tục thảo luận những chủ đề tự làm tổn thương mình này nữa. Dù sao, cuộc sống hiện tại tôi đã vô cùng hài lòng.
Ai ngờ Tạ Tuy lại ôm chặt eo tôi từ phía sau, ôm chặt đến mức như sợ tôi sẽ bỏ đi, dùng hết sức lực.
Cằm sắc nhọn của anh tựa vào vai tôi, thì thầm cầu xin: “Chúng ta làm lại từ đầu có được không?”
Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay anh, còn chưa kịp mở lời, đã thấy một bóng người cao gầy xuất hiện ở lối cầu thang.
Chắc là cậu ta đã đợi quá lâu mà không thấy tôi lên lầu.
Cố Thừa Dục đứng đó chỉ sững sờ trong một khoảnh khắc.
Tôi thậm chí không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, cậu ta đã quay đầu bước đi về hướng ngược lại với chúng tôi, sải chân rất nhanh, như thể bỏ chạy thục mạng, không hề có chút dừng lại nào.
Cậu ta thậm chí còn không dám lên tiếng chất vấn một câu.
Nhận ra điều này, lòng tôi chua xót đến mức nước mắt trào ra.
“Tạ Tuy, anh còn nhớ lúc tôi nói muốn theo đuổi anh, tôi đã xin phép anh không? Bây giờ, xin anh cũng hãy tôn trọng tôi. Tôi nói không được, anh có thể rời đi không? Có thể đừng làm phiền tôi nữa không?”
Cổ tay Tạ Tuy bị tôi nắm lấy như đột ngột mất đi sức lực.
Sau khi gỡ tay anh ra, tôi liếc nhìn anh một cái, thấy đôi mắt vốn đen láy, sâu thẳm của anh trở nên xám xịt và trống rỗng, mặt và môi đều trắng bệch không còn một tia máu.
Anh thực sự rất đẹp.
Tôi luôn cảm thấy anh giống như một bức tượng ngọc điêu khắc, giờ đây mới thực sự giống, khéo léo tuyệt vời nhưng không hề có sức sống.
Không bèm bận tâm đến anh nữa, tôi chạy nhanh về hướng Cố Thừa Dục biến mất.
Cậu ta ấm ức như vậy, chắc chắn đã trốn đi khóc rồi.
Mùa đông vạn vật tiêu điều, chưa kịp tuyết rơi đã lạnh đến mức khiến người ta co rúm.
Nhưng khi tôi đi tìm Cố Thừa Dục, lòng tôi lại nóng bỏng, rực lửa.
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)
