7
Tôi cầm năm nghìn tệ rời khỏi nhà họ Trần.
Tôi tìm một công việc thu ngân siêu thị, thuê một căn tầng hầm.
Siêu thị là nơi Trần Tư Đồng từng làm thêm, căn nhà là kiểu nhà Trần Tư Đồng từng thuê.
Tôi không thể bù đắp cho cô ta bằng thứ gì khác, thì hãy dùng cách này để chuộc tội vậy.
Tôi không cảm thấy cuộc sống có sự sa sút lớn.
Tôi lớn lên bằng cổ tích, cổ tích không dạy tôi tiền bạc là gì, gia sản là gì.
Chỉ có yêu và được yêu.
Rất ngốc nghếch, nhưng tôi không thể thay đổi được.
Công việc của tôi rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng sau giờ làm tôi không tài nào ngủ được.
Tôi thức trắng đêm đến sáng, với đôi mắt thâm quầng đi làm.
Tôi ăn ngày càng ít, ngủ ngày càng ít, ít cười, cũng ít khóc.
Dường như có một lớp sương mù, bao phủ trong đầu tôi, che mờ mọi giác quan và cảm xúc của tôi.
Cảm xúc duy nhất của tôi là bất mãn.
Bất mãn với thế giới này.
Bố mẹ tôi không tìm tôi nữa.
Dường như họ thực sự đã chia đường ai nấy đi với tôi.
Chỉ có anh tôi, một lần vào siêu thị mua một gói kẹo cao su, rồi lạnh lùng đứng một bên nhìn tôi thu ngân.
Anh thấy tôi đơ mặt giải thích với khách hàng rằng hàng hóa chưa quét được mã, không thể thanh toán.
Khách hàng nóng nảy, chỉ tay chửi bới tôi.
Tôi vô cảmlắng nghe, cảm xúc không hề dao động.
Nhưng anh tôi không chịu nổi.
Anh ấy túm lấy cổ tay người đó, trông dữ tợn, dọa người đó sợ tè ra quần bỏ chạy.
Anh đứng trước mặt tôi, trừng mắt nhìn tôi: “Đây là đang trả thù ai hả?”
Anh chỉ vào đôi tay đã lâu không được chăm sóc của tôi: “Em chịu khổ cho ai xem?”
Tôi mơ hồ nhìn anh, nhìn ánh mắt khinh bỉ của anh, trong lòng chợt nghĩ: “Anh ấy thực sự rất ghét tôi rồi.”
Tôi đã dọn đi rồi, anh ấy còn phải đuổi theo để ghê tởm tôi.
Nhưng tôi không nói gì cả.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh tức giận rời đi, tan ca về nhà, thức trắng đến sáng, rồi lại với đôi mắt thâm quầng đi làm.
Vài ngày sau, Tư Lễ lại đến tìm tôi.
Anh ta đứng ở cửa siêu thị đợi tôi, châm một điếu thuốc: “Tư Tư, anh không muốn em phải sa sút như thế này.”
Thấy tôi không nói gì, anh ta lại nói: “Tư Tư, hay là em đi theo anh đi, anh sẽ nuôi em.”
Tôi rất ngạc nhiên: “Anh và Trần Tư Đồng chia tay rồi sao? Tại sao lại chạy đến nuôi tôi?”
Tư Lễ nghẹn lời một chút, rồi cười khổ đầy bất lực: “Em sẽ không thật sự ngây thơ đến thế chứ.”
Anh ta giải thích với tôi: “Tư Tư, anh thích Tư Đồng, nhưng anh cũng không đành lòng để em phải chịu khổ.”
Anh ta kéo tay tôi: “Đi với anh đi, không về nhà họ Trần cũng được. Anh có nhà để lo cho em.”
Tôi nhìn đôi môi anh ta mở ra khép lại, thật ồn ào.
Đây là người tôi đã từng yêu bằng cả trái tim, bây giờ anh ta muốn tôi làm người thứ ba.
Mẹ kiếp, tất cả trong cổ tích đều là lừa dối cả sao.
Tôi hất tay anh ta ra, quay đầu bước đi không ngoảnh lại.
Ngày hôm sau tôi xin nghỉ làm.
Tôi nhìn sương mù ngoài cửa sổ, ngây dại nhìn cả ngày.
Một giọng nói trong tim bảo tôi, Tư Tư, đây không phải thế giới của cô.
Thế giới của cô ở trong cổ tích.
Sao cô còn chưa đi? Cô còn chờ gì nữa?
Tôi cười khổ lắc đầu: “Không chờ gì cả, đi ngay đây.”
Trong lòng là sự thanh thản chưa từng có.
Lớp sương mù xám xịt trong đầu tôi dần dần tan đi, thế giới lại trở nên tươi sáng.
Nửa giờ sau, tôi đứng trên tầng cao, đợi phía dưới giăng dây cảnh báo, xác nhận sẽ không làm ai bị thương, rồi vẫy tay chào tạm biệt thế giới, cười rồi nhảy xuống từ tầng chín.
Hành trình của tôi kết thúc rồi, những người tôi từng yêu trong chuyến hành trình này, tạm biệt, và mãi mãi không gặp lại nữa nhé.
8
Nhưng tôi không ngờ số phận lại thích đùa giỡn với tôi đến thế.
Tôi nhảy từ tầng chín xuống, đáng lẽ chắc chắn phải chết.
Nhưng bị hàng rào chắn cản lại, tôi không chết, mà lại thành người thực vật.
Mỗi ngày bị buộc phải cắm đầy ống, truyền dinh dưỡng, níu giữ một mạng sống lay lắt.
Bây giờ còn bị buộc phải nghe Tư Lễ lật cuốn cổ tích quý giá của tôi, làm ra vẻ đọc cho tôi nghe một truyện.
Anh ta lật đến truyện Nàng Tiên Cá.
Đọc ra ba từ đó, anh ta im lặng một chút.
Tôi nghĩ chắc anh ta nhớ lại hồi nhỏ anh trai tôi tặng tôi bộ sách này, anh ta cũng từng đến đọc cho tôi nghe.
Lúc đó chúng tôi còn là những đứa trẻ, dưới ánh nắng chiều, tôi với gương mặt bầu bĩnh lười biếng nằm trên đầu gối anh ta, nghe anh ta đọc sách.
Đọc xong Nàng Tiên Cá, cả hai chúng tôi đều im lặng một lúc.
Tôi thở dài, có chút buồn bã: “Nàng tiên cá cứ thế mà biến mất sao?”
Tư Lễ không nói gì.
Một lúc sau, anh ta vỗ nhẹ vào mặt tôi: “Đợi chúng ta lớn lên, em làm nàng tiên cá của anh nhé?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Em không muốn, em không muốn biến mất.”
Tư Lễ cười: “Anh không tìm công chúa, em sẽ mãi mãi không biến mất.”
Bây giờ tôi nằm trên giường, nhớ lại chuyện ngày thơ ấu, chỉ cảm thấy như chuyện của kiếp trước, như những tin tức cũ trên trang báo úa vàng, ngoài tôi ra chẳng còn ai nhớ nữa.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó Tư Lễ về rồi, tôi đã dùng nét chữ ngây ngô viết một dòng vào trang cuối của Nàng Tiên Cá: Tư Lễ nói tôi là nàng tiên cá của anh ấy, Anh ấy sẽ không bao giờ tìm công chúa, sẽ không bao giờ để tôi biến mất, hi hi. Không làm được là chó con đó nha~
Và bây giờ, Tư Lễ chắc hẳn đã đọc được câu đó.
Vì tôi nghe thấy tiếng sách rơi mạnh xuống sàn, và giọng Tư Lễ khản đặc ngay lập tức.
Anh ta cúi xuống nhặt sách, môi chạm vào mu bàn tay gầy guộc của tôi, anh ta không hiểu vì sao lại khẽ hôn tôi một cái, để lại một giọt nước mắt trên mu bàn tay tôi.
Tôi rất muốn hất đi giọt nước mắt đó, nhưng tôi không làm được, tôi không thể cử động.
Tôi rất bực bội.
Cơ thể cảm nhận được sự bực bội của tôi, máy theo dõi lại kêu tít tít báo động, bác sĩ y tá hốt hoảng chạy vào, bác sĩ hét lớn: “Mức oxy trong máu của bệnh nhân đang giảm quá nhanh!!!”
Giữa một mớ hỗn độn và căng thẳng, tôi cảm thấy dường như có thứ gì đó, đang nhẹ nhàng bay ra khỏi cơ thể tôi.
Bên tai hình như là giọng Tư Lễ, đang hét lên bảo tôi cố gắng chịu đựng.
Ha, tôi không.
Đây không phải thế giới của tôi.
Tôi lạc lõng, không muốn ở lại thêm chút nào nữa.
Nhưng thế giới này không muốn buông tha tôi.
Tôi ngày càng yếu đi, nhưng cuối cùng vẫn được cứu sống.
Bác sĩ nói, nếu tôi vẫn không thắp lên ý chí cầu sinh, thì lần sau tuyệt đối sẽ không có kết quả này.
Bố mẹ và anh trai tôi đều lao đến bệnh viện.
Anh tôi thấy Tư Lễ là nổi giận: “Mày đến làm gì?”
Trần Tư Đồng trả lời thay anh ta: “Anh ấy muốn đến thăm Tư Tư.”
Anh tôi cười lạnh: “Em thay Tư Tư quyết định muốn gặp nó sao? Em nghĩ Tư Tư nhất định muốn gặp tên khốn lăng nhăng đó à?”
Anh tôi chưa bao giờ nói Trần Tư Đồng như thế.
Trước mặt cô ta, anh tôi là một người anh tốt.
Tư Lễ khàn giọng giải thích: “Tư Viễn, tôi chỉ muốn thăm Tư Tư…”
“Nhưng mày không xứng.” Anh tôi lạnh lùng nói.
Tư Lễ dường như cũng nổi nóng, cười một tiếng: “Còn anh thì xứng sao?”
Anh ta từng chữ một: “Trần Tư Viễn, anh thì xứng sao?”
Không khí căng thẳng như dây đàn.
Có vẻ rất căng.
Mẹ tôi lại lạnh lùng ngắt lời cuộc đối đầu của họ: “Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đừng làm ồn con gái tôi.”
Tôi chợt nghi ngờ mình nghe lầm.
Mẹ tôi nói đừng làm ồn con gái tôi.
Bà nói tôi là con gái bà.
Nếu không phải không động đậy được, tôi thực sự sẽ khóc.
Đáng tiếc, tôi biết đây cũng là lần cuối cùng tôi được nghe điều đó.
Tôi rơi vào hôn mê ngày càng thường xuyên, nghe giọng nói ngày càng không rõ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang dần dần ngừng hoạt động.
Tôi sắp rời khỏi thế giới này rồi.
9
Những ngày sau đó, tôi hôn mê nhiều hơn, chức năng cơ thể ngày càng suy yếu.
Thỉnh thoảng tỉnh lại, tôi nghe thấy mẹ và bố tôi khóc nức nở bên cạnh.
Mẹ tôi nói bên tai tôi, bố tôi đã bạc đầu sau một đêm.
Mẹ tôi nói: Con gái, con mau tỉnh lại, đưa bố con đi nhuộm tóc đi.
Mẹ tôi nói: Con gái, con tỉnh lại đi, mẹ rất sợ, mẹ thực sự sợ không nhìn thấy con.
Bà nói: Con là đứa trẻ mẹ bón từng miếng, ôm trong lòng ru ngủ từ bé, sao mẹ lại quên mất nhỉ.Ôi cái trí nhớ này của mẹ,” bà khóc bên tai tôi: “Sao mẹ lại quên mất nhỉ.”
Đôi khi tôi còn nghe thấy Trần Tư Đồng giúp tôi lau mặt, giọng nức nở nói với tôi: “Tư Tư, em tỉnh lại đi, chị sẽ làm em gái của em. Thực ra chị không hận em, em có làm gì đâu, chị hận em làm gì chứ. Em tỉnh lại đi, bố mẹ và anh trai sẽ yêu thương em.”
Cảm ơn, thôi, không cần.
Các người sống tốt nhé, tôi không đi cùng nữa đâu.
Sức sống của tôi đang hoàn toàn cạn kiệt.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi.
Cố nhịn vài ngày nữa là xong.
Ba ngày sau, tôi lại được cấp cứu một lần nữa.
Bác sĩ gọi điện cho gia đình tôi, bảo họ chuẩn bị tinh thần, chỉ còn ngày hôm nay thôi.
Ông ấy rất thất vọng: “Ý chí cầu sinh của cô gái này, có lẽ đã yếu đến mức âm.”
Tôi vốn đã mê man nhiều ngày, nhưng ngày hôm đó hiếm hoi đầu óc lại tỉnh táo, có thể nghe rõ âm thanh.
Người đầu tiên tôi nghe thấy, là tiếng bước chân của anh tôi, anh ấy gần như xông thẳng vào phòng bệnh.
Đi đến giường tôi, anh ấy đột nhiên khựng lại.
Dường như không dám bước tới.
Vài giây sau, anh mới nhẹ nhàng đi đến, nắm lấy tay tôi và hôn lên.
Nước mắt anh làm ướt các ngón tay tôi.
Giọng anh run rẩy: “Tư Tư, em gái của anh.”
Dịu dàng, quyến luyến, đau khổ.
Tôi rất khó hiểu, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi như thế, từ nhỏ đến lớn đều không.
Anh tôi hôn lên đầu ngón tay tôi: “Tư Tư à, sao em có thể bỏ anh đi được, em là do chính tay anh ôm về mà.”
Hơi thở tôi khựng lại, không tin vào tai mình.
Tôi thậm chí nghi ngờ mình vẫn còn đang mơ.
Hoặc anh trai tôi bị điên rồi.
Nhưng tay anh ấy nóng hổi như vậy, khiến nhiệt độ cơ thể tôi càng trở nên lạnh lẽo, cảm giác chạm vào quá đỗi chân thật, đó không phải là mơ.
Nước mắt anh tôi rơi từng giọt vào lòng bàn tay, cổ tay, cánh tay tôi.
Trong khoảng thời gian chờ đợi cái chết, anh tôi kể cho tôi một câu chuyện.
Anh nói: “Năm đó mẹ sinh em gái, lòng mẹ chỉ toàn là em gái, anh ở bệnh viện rất tức giận. Vừa hay lúc đó em được sinh ra, em đỏ hỏn, mập mạp, giống như một hạt đậu phộng, anh nhìn thấy là thích ngay. Anh nghĩ rằng, em gái kia sẽ cướp bố mẹ của anh, vậy thì anh đổi cho nó một cặp bố mẹ khác để nó cướp, dù sao cũng đừng cướp bố mẹ anh. Anh ôm một đứa anh thích về.”
Anh ấy hôn lên má tôi, nước mắt làm ướt mặt tôi: “Anh đã đổi hai đứa, nhưng sau đó anh bắt đầu cảm thấy bất an, anh sợ bố mẹ phát hiện, anh còn sợ em trách anh. Cho nên anh mới đối xử tàn nhẫn với em như thế, Tư Tư, không phải anh không thương em, anh chỉ là bất an thôi!”
Nhịp tim tôi ngày càng chậm.
Đại não tôi đã tê liệt.
Tôi chỉ mơ màng lắng nghe, mơ màng nghĩ, thì ra là thế… Thì ra là anh trai đã ôm tôi về.
Tôi nên hận anh ấy chứ?
Nhưng tôi không còn sức lực nữa, tôi không thể hận nổi.
Tất cả sức lực của tôi đều dồn vào việc hô hấp rồi.
Đôi môi đầy nước mắt của anh tôi, nhẹ nhàng áp lên trán tôi: “Sau này anh muốn đối xử tốt với em, nhưng anh thực sự đáng chết, anh thực sự đáng chết. Anh lại mơ thấy em mỗi đêm. Anh lại nảy sinh ham muốn không nên có với em. Anh càng nghĩ về em, anh càng giận em, anh là đồ khốn nạn, nhưng anh lại đổ lỗi cho em.”
Nước mắt lạnh buốt đọng lại trên da tôi, cũng lạnh như nhiệt độ cơ thể tôi lúc này.
Anh trai đẹp trai lạnh lùng của tôi, nghẹn ngào không nói nên lời: “Anh ghen tị với Tư Lễ, cậu ta có thể ôm em, hôn em, cưới em, còn anh chỉ dám lén lút thèm muốn em, mãi mãi không thể nắm tay em. Tư Đồng và Tư Lễ là do anh làm mối, anh thề là anh ghen tị với cậu ta.”
Anh ấy run rẩy ôm chặt lấy thân thể tôi: “Tư Tư em xem, anh đã làm nhiều chuyện xấu như thế, em không muốn tỉnh lại để trả thù anh sao? Không muốn tự tay giết chết anh sao? Hay em đưa anh đi cùng, dứt khoát em đưa anh đi cùng, đừng để anh được yên ổn…”
Tôi không thể trả lời anh ấy.
Tôi thực sự sắp chết rồi.
Tôi cảm thấy cơ thể mình đang bay bổng lên.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm thét giận dữ, xé lòng như tiếng gào: “Trần Tư Viễn!!! Mày là đồ súc sinh!!! Mày buông nó ra!!! Thì ra là mày!!!” Bố tôi phát điên lên, gầm gừ xông vào túm lấy anh trai tôi.
Tôi nghe thấy những tiếng đấm thình thịch, quyền quyền trúng da thịt, vang vọng bên tai.
Anh tôi im lặng suốt, một tay nắm chặt lấy tôi, bị đánh thế nào cũng không chịu buông ra.
Mẹ tôi nắm lấy tay còn lại của tôi, khóc thảm thiết, bi thương, gọi lớn tên thật của tôi: “Tư Đồng!!! Con đừng đi mà!!! Mẹ sẽ không bao giờ trách lầm con nữa, đừng rời xa mẹ, mẹ xin con!”
Mẹ tôi khóc nức nở, kéo theo cả bố tôi cũng khóc, anh tôi cũng khóc, Tư Lễ cũng khóc, chỉ có Trần Tư Đồng là không khóc.
Cô ta yên lặng nói bên tai tôi: “Tình chị em một kiếp, cuối cùng chị kể cho em nghe một câu chuyện, được không?”
Tôi muốn gật đầu, nhưng tôi không có sức.
Tôi ngay cả sức để thở cũng không còn.
Máy theo dõi kêu báo động inh ỏi, tiếng bước chân bác sĩ chạy về phía tôi.
Mẹ tôi hoảng sợ gọi tên tôi. Tôi cảm thấy oxy không thể vào phổi, nhịp tim càng chậm lại.
Nhưng tôi vẫn muốn nghe thêm một câu chuyện cổ tích.
Tôi không tin có kiếp sau, tôi biết người ta chết rồi thì tất cả sẽ tan biến.
Trước khi tan biến, tôi vẫn muốn nghe câu chuyện đã đồng hành cùng tôi suốt đời.
Trần Tư Đồng dường như đã nghe thấy tiếng lòng tôi.
Cô ta nói khẽ bên tai tôi, giọng mang chút nghẹn ngào: “Trời lạnh vô cùng, tuyết đang rơi, và trời sắp tối. Đó là ngày cuối cùng của năm, Đêm Giáng Sinh. Một cô bé không đội mũ, không đeo găng tay, cũng không đi giày, đang chậm rãi bước trên đường.”
À, cô ta đọc truyện Cô bé bán diêm.
Tôi vừa cố gắng hít vào chút oxy cuối cùng, vừa cố gắng gượng để đợi Trần Tư Đồng đọc xong.
Giọng Trần Tư Đồng dịu dàng và bình tĩnh, chỉ hơi run rẩy. “Sáng sớm ngày thứ hai, cô bé ngồi tựa vào tường, hai má hồng hào, trên môi nở nụ cười. Cô bé đã chết, chết cóng trong đêm Giao thừa của năm cũ. Mặt trời năm mới mọc lên, chiếu vào xác nhỏ bé của cô bé. Cô bé vẫn ngồi đó, tay còn nắm chặt một nắm que diêm đã cháy hết. ‘Cô bé muốn tự sưởi ấm cho mình…’ mọi người nói. Không ai biết cô bé từng nhìn thấy những điều tuyệt đẹp đến nhường nào, cô bé đã từng hạnh phúc đến thế nào, đi cùng bà nội bước vào niềm hạnh phúc của năm mới.”
Cô ta khựng lại, nức nở nói lời tạm biệt với tôi: “Đọc xong rồi, Tư Tư, em gái của chị, tạm biệt.”
Máy theo dõi nhịp tim từ tít tít tít tít, biến thành một tiếng “tít” dài.
Giữa tiếng khóc thét của bố mẹ tôi, sự sụp đổcủa anh tôi, trái tim tôi ngừng đập.
Đường trần, tôi đã đi hết.
Tạm biệt, và mãi mãi không gặp lại.
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)
