Góc Của Chan

KHÔNG THỂ TỈNH LẠI – CHƯƠNG 2

4

Đôi khi tôi thực sự không thể hiểu nổi, tại sao anh trai lại ghét tôi đến vậy.

Hồi nhỏ tôi bám theo anh từng bước, lớn lên thì ngoan ngoãn vâng lời anh, nhưng làm sao cũng không thể sưởi ấm trái tim anh.

Rõ ràng anh ấy đối xử với mọi người đều ôn hòa, nhưng chỉ riêng tôi, lại lạnh như băng tuyết.

Sau khi Trần Tư Đồng trở về, tôi vẫn chưa có ý thức nguy cơ, chỉ nghĩ mình có thêm một người chị.

Tôi thấy anh tôi rất yêu quý cô ta, thỉnh thoảng lại mua quà cho cô ta, quần áo, túi xách, giày dép, trang sức, cái gì cũng có, còn tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có duy nhất một cuốn cổ tích.

Tôi nghĩ anh ấy thích kiểu người giỏi giang sự nghiệp như Trần Tư Đồng.

Tôi cũng muốn anh tôi thích tôi.

Thế là tôi nói với bố, xin vào Trần thị thực tập, bắt đầu từ bộ phận bán hàng.

Tôi cũng muốn từng bước trở thành người xuất sắc như Trần Tư Đồng.

Không vì gì khác, chỉ để anh trai có thể nhìn tôi thêm hai lần.

Tôi thực sự rất cố gắng, dậy sớm về khuya, tăng ca mỗi ngày, học hỏi đầy nhiệt huyết.

Nhân viên và quản lý đều biết tôi là con gái nhà họ Trần, thấy tôi làm việc nghiêm túc, chịu khó, tính tình cũng ôn hòa, nên thường xuyên rủ tôi đi tiệc tùng.

Tôi nghĩ làm như vậy anh tôi sẽ vui.

Nhưng tôi không ngờ, anh ấy chứng kiến tôi và đồng nghiệp đi ăn tối sau giờ làm, rồi lạnh mặt lái xe bỏ đi.

Khi tôi về đến nhà, anh ấy đang nói gì đó với bố tôi.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt bố tôi thay đổi, lóe lên một vẻ cảnh giác.

Bố tôi là một thương nhân xuất sắc, nhạy bén, lanh lợi, không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.

Ông thường dùng ánh mắt đó để đánh giá người khác.

Chỉ là, ông chưa từng nhìn tôi như vậy.

Hôm nay, ông quan sát tôi rất lâu bằng ánh mắt đó.

Ông nói: “Anh con nói con làm ở công ty khá tốt? Thậm chí còn tốt hơn cả Tư Đồng?”

Tôi mơ hồ gật đầu: “À, cũng tạm thôi. Tư Đồng là người tài năng quản lý cấp cao, vốn dĩ không cần phải hòa đồng với đồng nghiệp.”

Tôi nói thật, Trần Tư Đồng xuất sắc như thế, tương lai chắc chắn sẽ cùng anh tôi quản lý công ty, đương nhiên sẽ không như tôi, cười đùa ăn uống với đồng nghiệp.

Bố tôi gật đầu không nói gì, bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi.

Khi tôi bước lên cầu thang, tôi cảm nhận được ánh mắt ông ấy vẫn dán chặt vào tôi.

Nhưng lúc đó tôi đã uống rượu, nên không biết bố đang nghĩ gì.

Cho đến ngày hôm sau, tôi đi làm sớm, nghe thấy quản lý và trợ lý nói chuyện trong phòng vệ sinh: “Đừng để Tư Tư động vào những tài liệu quan trọng.”

“Tại sao?”

“Thông báo từ cấp trên, đừng hỏi nhiều. Nhà có công chúa thật rồi, đương nhiên phải đề phòng kẻ giả mạo tranh giành gia sản.”

Tôi ở trong phòng vệ sinh, đột nhiên cảm thấy tay mình lạnh ngắt.

Lạnh đến tận đầu ngón tay.

Tôi đợi đến khi quản lý đi khuất mới mở cửa bước ra.

Nước mắt giàn giụa.

Ngày hôm đó tôi viết đơn xin nghỉ việc, rời khỏi Trần thị.

Anh tôi thấy vậy thì cười lạnh, nói tôi là đất sét nhão không thể trát tường.

Tôi thừa nhận anh ấy nói đúng.

Trên đời này ngoài những thiên tài như anh ấy và Trần Tư Đồng, cũng có những người bình thường thậm chí là người ngu ngốc.

Nhưng người ngu ngốc cũng có cảm xúc, cũng biết đau lòng.

Tôi ôm đồ đạc ra khỏi công ty, vô định bước trên đường.

Ngày xưa bố đi đâu cũng muốn dẫn tôi theo, nói tôi là cục cưng, là tim gan của ông.

Bố nói con gái không cần học nhiều, cứ đơn giản là tốt nhất, sau này gả cho người môn đăng hộ đối, trước khi xuất giá có bố bảo vệ, sau khi xuất giá có chồng bảo vệ.

Tôi ôn thi, chỉ cần thức khuya thêm nửa tiếng, ông đã xót xa đứng ngồi không yên, không cho tôi đọc sách, bảo tôi chỉ cần vui vẻ là được.

Tôi vừa sợ hãi vừa mơ hồ: Người bố yêu thương tôi như thế, đã biến mất, sẽ không quay lại nữa sao? Bây giờ tình yêu thương của ông đã chuyển hết sang Trần Tư Đồng, không còn sót lại chút nào cho tôi sao?

Lúc đó tôi ngây thơ, tôi không tin, không tin tình yêu thương hơn hai mươi năm lại biến mất chỉ sau một đêm.

Tôi gọi điện cho bố, vẫn nũng nịu hỏi ông: “Bố sẽ không không yêu con nữa đâu nhỉ?”

Bố tôi do dự một lúc, rồi thản nhiên nói với tôi: “Tư Quá, nếu con thiếu tiền bố có thể cho con tiền, sau này bố mất đi anh con cũng sẽ cho con. Nhưng có những thứ đừng nên tơ tưởng, không phải của con thì mãi mãi không phải của con.”

Tôi sững sờ.

Tôi không hiểu ông đang nói gì.

Không, không phải không hiểu, mà là không dám hiểu.

Cơn gió cuối thu, thổi thấu vào xương tủy, lạnh buốt toàn thân.

Tôi đáp lời, cúp điện thoại.

Tôi chỉ muốn một chút tình yêu, không cầu gì khác.

Nhưng ai sẽ tin điều đó đây.

5

Tôi nghỉ việc, về đến nhà, đột nhiên đổ bệnh.

Không tìm ra nguyên nhân, kết quả xét nghiệm máu đều bình thường, chỉ là không thể vực dậy tinh thần, ủ rũ, không muốn làm gì cả.

Mẹ tôi lo lắng được hai ngày, nhưng anh tôi đã kể hết chuyện ở công ty cho bà nghe.

Anh tôi nói tôi đang chống đối tiêu cực, ép gia đình nhượng bộ.

Mẹ tôi liếc nhìn tôi, không nói một lời.

Tôi có thể thấy qua ánh mắt bà, bà không còn tin tôi nữa.

Nhưng tôi thực sự rất khó chịu, thực sự không thể vực dậy tinh thần, thực sự không thể vui vẻ mỗi ngày như trước nữa.

Nếu tôi có thể kiểm soát, tôi nhất định sẽ khiến mình vui vẻ hơn một chút, sẽ không để mẹ tôi nhăn mày vì tôi.

Nhưng tôi không thể kiểm soát đượcmà.

Tôi thực sự không thể kiểm soát được.

Tôi thực sự không thể kiểm soát được.

Cũng như tôi không thể kiểm soát cuộc đời mình từ bong bóng màu hồng biến thành màu xám mù mịt.

Cũng như bây giờ tôi nằm trên giường bệnh, không hề quyến luyến, chỉ cầu chấm dứt.

Anh tôi đi rồi, mẹ tôi lại kéo bố tôi đến thăm tôi.

Mọi chuyện đã đến nước này, dù tôi đã thành ra thế này, nhưng khi nghe giọng mẹ tôi, tôi vẫn thấy tủi thân.

Vẫn muốn như hồi nhỏ, lao vào lòng bà khóc nức nở, nói với bà: Mẹ ơi con đau lòng quá, mẹ ơi mẹ dỗ dành con đi.

Nhưng tôi không thể nữa rồi.

Ngay cả khi tôi không phải người thực vật, tôi cũng không thể nữa.

Tôi họ Trịnh, không phải họ Trần.

Bố tôi vừa vào phòng bệnh đã giật mình: “Tư Tư sao lại gầy gò đến mức này!”

Giọng mẹ tôi run rẩy: “Mới có mấy ngày, sao lại gầy đi một vòng nữa rồi, bác sĩ! Bác sĩ đâu!”

Bác sĩ vội vã đi tới.

Bệnh viện này là tư nhân, khách hàng đều giàu có hoặc quyền quý, thái độ bác sĩ cũng tốt, kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa: “Ái nữ của quý vị cứ thế này mãi, thật sự sẽ bị suy kiệt nội tạng.”

Ông nói những người thực vật đã từng có phép màu tỉnh lại, không ai là không có ý chí sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ.

Ông cũng từng chứng kiến những trường hợp rõ ràng có thể cứu được, nhưng vì mất đi sinh khí, sinh mệnh bước vào giai đoạn đếm ngược.

“Ý chí cầu sinh của con gái quý vị, là khâu then chốt nhất, xin hãy tin tôi.” Ông trịnh trọng nhấn mạnh lần nữa.

Sau một lúc lâu, bố tôi ho khan một tiếng, gượng cười: “Nhưng sao Tư Tư lại không có ý chí cầu sinh chứ? Rõ ràng con bé thích chơi bời, thích ăn ngon, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống mà.”

Không ai trả lời ông.

Ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ, ông nói là tôi của lúc nào.

Tôi từng có lúc như vậy sao?

Tôi thực sự không nhớ nữa.

Mẹ tôi đến ngồi cạnh giường tôi, cầm cuốn cổ tích lên.

Bà nức nở: “Mấy ngày không đến, sao lại sụt cân đi một vòng thế này. Cứ thế này nữa, con bé chẳng phải sẽ…”

Bố tôi ngăn lại: “Đừng nói bậy! Tư Tư tỉnh lại ăn nhiều vào là mập lại thôi!”

Bà nắm lấy cổ tay tôi: “Da dẻ vàng vọt rồi, ông không thấy sao?”

Bà thực sự khóc rồi: “Đứa con tôi nuôi nấng từ bé, bao giờ mới gầy đến mức này chứ!”

Bố tôi thở dài: “Không phải muốn đọc sách cho con bé sao?”

Ông dường như đang lật sách của tôi: “Sao lại đọc truyện cổ tích cho nó?”

Mẹ tôi vẫn khóc: “Nó chỉ thích đọc truyện cổ tích.”

Bố tôi cười: “Từ bé đã gọi nó là công chúa nhỏ…” Nói đến nửa câu, ông đột nhiên im bặt.

Tôi nghĩ có lẽ ông đã nhớ ra, lần đầu tiên ông làm thủ tục đổi tên cho tôi, ông đã không gọi tôi là công chúa nhỏ nữa, mà gọi là Trịnh Tư Quá.

Từ đó về sau, ông không bao giờ gọi tôi là công chúa nhỏ của bố nữa.

Bố tôi ho khan một tiếng, thúc giục mẹ tôi: “Đọc đi.”

Mẹ tôi lại cầm cuốn cổ tích đã quăn mép lên, lật một trang bắt đầu đọc.

Hôm nay là truyện Cô bé Lọ Lem: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái rất xinh đẹp, cô có một người mẹ kế độc ác và hai người chị gái tâm địa xấu xa…”

Cô bé Lọ Lem, là câu chuyện mà trước đây tôi thường bỏ qua.

Nó không có những tình tiết kịch tính như Bạch Tuyết, hay Nàng Tiên Cá.

Nhưng sau này, nó lại trở thành câu chuyện tôi thích nhất.

Cây phỉ trong vườn, những chú chim nhỏ trên cây, đó đều là sự bảo vệ mà mẹ Lọ Lem để lại cho cô bé.

Tôi tin mẹ Lọ Lem chắc chắn rất yêu thương cô bé.

Sau khi đổi tên, tôi thường chui vào phòng sách đọc Cô bé Lọ Lem hết lần này đến lần khác, ảo tưởng rằng mình cũng có một cây phỉ, có một đàn chim nhỏ.

Nếu tôi có, tôi sẽ không đi gặp hoàng tử nào cả, không đi tham dự vũ hội nào cả.

Tôi chỉ muốn mẹ tôi yêu tôi thêm một lần nữa.

Một lần thôi cũng được.

Tôi đã nghĩ như thế, và cũng đã viết như thế.

Phần trống của truyện Cô bé Lọ Lem, viết đầy những lời cầu nguyệncủa tôi: Con không cần gia sản gì cả, con chỉ muốn mẹ yêu con thêm một lần nữa. Mẹ yêu con thêm một lần nữa. Mẹ yêu con thêm một lần nữa. Mẹ yêu con thêm một lần nữa. Con xin mẹ.

Sau này, tôi ngày càng mất hết tinh thần, không còn bất cứ mong cầu nào với thế giới nữa, nên không viết nữa, cũng không đọc nữa.

Chỉ là, khi dọn khỏi nhà họ Trần, tôi đã viết câu cuối cùng: Con có hai người mẹ, một mẹ nuôi, một mẹ ruột. Nhưng không một ai yêu con. Họ đều yêu Trần Tư Đồng.

Mẹ tôi yêu Trần Tư Đồng, mẹ nhà họ Trịnh cũng yêu Trần Tư Đồng.

Mỗi khi nhìn thấy tôi, bà ấy đều đỏ hoe mắt, nhớ đến Trần Tư Đồng.

Điều bà ấy hỏi tôi nhiều nhất, là Trần Tư Đồng sống thế nào.

Tôi thực sự chưa bao giờ ghen tị với Trần Tư Đồng bất cứ điều gì, như người khác vẫn nghĩ.

Trừ khoảnh khắc đó.

Khoảnh khắc đó tôi cực kỳ ghen tị với cô ta.

Tại sao mẹ nuôi của cô ta lại có thể nhớ được từng chút của hơn hai mươi năm, còn mẹ tôi, bà ấy quên tôi nhanh đến thế cơ chứ.

Tôi có hai người mẹ, không một ai yêu tôi.

Tôi quả là một người xui xẻo không được yêu thích.

Bây giờ, người xui xẻo này đang nằm trên giường bệnh, yên lặng chờ đợi rời khỏi nhân gian.

Nhưng tại sao mẹ tôi lại khóc.

Tại sao bà đọc truyện mà lại khóc không thành tiếng.

Tại sao bà đột nhiên ôm chặt lấy tôi, không ngừng nói bên tai tôi: Tư Tư, mẹ yêu con. Tư Tư, mẹ yêu con. Tư Tư, mẹ yêu con.

Nhưng còn có ích gì nữa không?

Chính tôi cũng cảm nhận được, sinh mệnh của tôi đang dần dần tan biến.

Và ngày càng nhanh hơn.

Mẹ ơi, có lẽ sức mạnh của tình yêu, không thần kỳ như chúng ta nghĩ.

Có lẽ tình yêu đến muộn, là vô dụng.

Có lẽ cái chết mới là nơi tôi phải đến, chứ không phải tình yêu.

6

Mẹ tôi đến thăm tôi ngày càng nhiều hơn, bố tôi cũng thường xuyên đến.

Bố tôi đến thì luôn im lặng, thỉnh thoảng sờ tóc tôi, thở dài.

Giọng nói trở nên rất già nua.

Trần Tư Đồng cũng đến.

Thực ra cô ta tâm địa khá tốt.

Nghe tin tôi không ổn, cô ta đã đến thăm tôi nhiều lần.

Ngay cả Tư Lễ cũng đi cùng.

Tôi và Tư Lễ đã xa cách từ lâu, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay tiếng bước chân của Tư Lễ.

Dù sao đó cũng là người đàn ông tôi từng yêu, là người tôi đã chuẩn bị sống trọn đời cùng từ năm mười tám tuổi.

Trần Tư Đồng dùng tăm bông ướt chấm môi tôi: “Em còn trẻ như vậy, cứ thế mà ra đi, em cam tâm sao?”

Cô ta hỏi: “Nếu em từ bỏ, những người yêu thương em sẽ đau khổ đến mức nào?”

Tôi nghĩ, người yêu thương tôi ư?

Ngay trước mắt chẳng phải có một người đó sao.

Trước đây, chuyện anh ta yêu tôi ai cũng biết.

Nhưng sau này, khi anh ta bị Trần Tư Đồng thu hút, từ bỏ tôi không chút do dự, tôi cũng không thấy anh ta đau khổ đến mức nào.

Hồi Trần Tư Đồng về chưa đầy một tháng, Tư Lễ đã bắt đầu trách mắng tôi vì cô ta.

Anh ta bảo tôi đừng nhắc đến chuyện hồi nhỏ trước mặt Trần Tư Đồng.

Anh ta nói: Tư Tư, khi em đang sống trong nhung lụa, cô ấy đang chịu khổ thay em, sao em có mặt mũi mà nhắc đến chuyện hồi nhỏ?

Tôi sững sờ một chút.

Rõ ràng tôi chỉ nhắc đến việc hồi nhỏ mẹ tôi đưa tôi đi công viên giải trí thôi.

Nhưng tôi vẫn gật đầu.

Tôi cũng không muốn Trần Tư Đồng buồn.

Nhưng sau đó anh ta lại nói: Tư Tư, em đừng lúc nào cũng ăn mặc lộng lẫy như thế được không? Tư Đồng sẽ nghĩ sao? Những bộ quần áo em mặc, đều là những thứ trước đây cô ấy nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng chiếc váy đó, là trước đây anh ta đã mua cho tôi.

Tôi vẫn gật đầu.

Người sống trong thế giới cổ tích, làm sao biết được trên đời này còn có chuyện thay lòng đổi dạ, trong sách chỉ nói hoàng tử sẽ yêu công chúa.

Nhưng sách không nói, hoàng tử chỉ yêu công chúa thật.

Đến nỗi sau này khi Tư Lễ nói với tôi, anh ta và Trần Tư Đồng đã ở bên nhau, cả người tôi sụp đổ hoàn toàn.

Ngày hôm đó tôi vừa được chẩn đoán trầm cảm nặng, tôi vốn cầm giấy chẩn đoán đi tìm chỗ dựa.

Nhưng chỗ dựa mà tôi nghĩ tới, lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Tôi kéo Tư Lễ trên phố vừa khóc vừa làm loạn, như một con điên mất mặt.

Trần Tư Đồng tiến lên kéo tôi, bị tôi hất mạnh ra, ngã lăn ra đất, làm trầy xước lòng bàn tay.

Tôi nhìn cô ta ngã xuống, sững sờ.

Tôi từ nhỏ đừng nói là đánh nhau, ngay cả cãi nhau cũng chưa từng cãi với ai.

Đây là lần đầu tiên tôi động tay làm người khác bị thương.

Tôi chạy đến đỡ cô ta, cô tahất tay tôi ra.

Cô ta nhìn thẳng vào tôi, từng chữ một: “Trịnh Tư Quá, cô cũng từng lấy trộm bố mẹ và anh trai tôi, cô đi du lịch, mua sắm, xem hòa nhạc, còn tôi phải làm thu ngân siêu thị để kiếm tiền học phí. Tôi đã trách cô chưa? Tôi đã nói cô là kẻ trộm chưa?”

Tôi đứng chôn chân.

Ánh mắt cô ta nhìn tôi, cứ như tôi mới là kẻ thứ ba.

Và tôi quả thực là thế.

Nếu xét cho cùng, tôi mới là người vô đạo đức.

Tôi không có tư cách để chỉ trích cô ta.

Tôi ngơ ngẩn đứng dậy, bối rối không biết làm gì, quay đầu chạy như điên, như chạy trốn về nhà.

Chui vào chăn, một nỗi bi ai trào lên trong lòng.

Cuối cùng tôi đã nhận ra, tôi không có tư cách ở lại trong ngôi nhà này.

Tôi tưởng tôi có thêm một người chị, nhưng Trần Tư Đồng không muốn một cô em gái là kẻ trộm.

Tôi nên rời đi.

Nhưng tôi vẫn muốn nhìn bố mẹ và anh trai tôi một lần cuối, tôi muốn ăn một bữa cơm với họ rồi mới đi.

Tôi dọn dẹp tất cả thẻ ngân hàng, quần áo trang sức có giá trị, xếp gọn gàng trong phòng ngủ.

Hai mươi năm đầu đời tôi đã ăn trộm gia đình Trần Tư Đồng, bây giờ tôi trả lại tất cả những gì có thể trả.

Tôi mặc quần áo thật đẹp, trang điểm nhẹ, ngồi trong phòng khách đợi người nhà về.

Bữa cơm cuối cùng này, tôi hy vọng có thể để lại cho họ một ấn tượng tốt.

Tôi tự mình vào bếp làm một bàn đầy thức ăn, vừa làm vừa nghĩ xem mình sẽ nói gì.

Tôi sẽ dặn bố uống ít rượu thôi, mẹ đừng thức khuya nữa, anh trai đừng hay tức giận, tôi cũng sẽ chúc Trần Tư Đồng và Tư Lễ trăm năm hạnh phúc.

Rồi rời khỏi ngôi nhà này.

Tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách nói, cũng nghĩ đến việc nếu bố mẹ tôi ngăn cản, tôi sẽ thuyết phục thế nào.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến nếu lỡ anh tôi tức giận không cho tôi đi, tôi sẽ khuyên giải ra sao.

Tôi đã nghĩ nhiều đến thế, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, anh tôi vừa bước vào cửa đã hất tung cả bàn ăn.

Món ăn tôi mất ba tiếng đồng hồ để làm, văng tung tóe lên người tôi.

Bố mẹ tôi mắt đỏ hoe đi theo sau anh.

Nhìn thấy tôi, bố tôi trừng mắt trước: “Mày đẩy con gái tao à?!”

Tôi há hốc miệng, đứng chết trân tại chỗ, ngây ngốc hỏi: “Gì cơ ạ?”

Bố tôi từng chữ một: “Mày có phải đã đẩy con gái tao không?”

Choang.

Bạn biết đó là âm thanh gì không?

Đó là âm thanh của một chậu nước nóng dội thẳng vào khối băng.

Cũng là âm thanh của tất cả sự quyến luyến trong tôi, bị dội tắt hoàn toàn.

Bố tôi nói, tôi đẩy con gái ông.

Tôi cụp mắt xuống, cúi đầu im lặng.

Bố tôi càng tức giận hơn: “Mày có nghĩ nhà họ Trần cái gì cũng là của mày, mày có thể muốn làm gì thì làm không? Tao nói cho mày biết, mày họ Trịnh chứ không phải họ Trần! Gia sản của tao đều là của Tư Viễn và Tư Đồng! Nếu lần sau mày còn dám động vào con gái tao, hoặc có bất kỳ ý đồ không đúng đắn nào, tao sẽ…”

“Không cần đợi lần sau.” Mẹ tôi ngắt lời ông.

Giọng bà lạnh buốt như băng.

Trước đây tôi từng nghe bà nói như thế, đó là khi có người ở trường bắt nạt tôi, bà đã đi đe dọa người đó, nếu còn dám động vào tôi một lần nữa, bà sẽ khiến cả nhà họ gặp xui xẻo.

Còn bây giờ, bà dùng giọng điệu tương tự, đối tượng bị đe dọa lại là tôi: “Lên dọn dẹp đồ đạc của mày đi, chúng tao sẽ cho mày một căn nhà, anh mày sẽ chuyển tiền sinh hoạt phí hàng tháng cho mày.”

Bà từng chữ một: “Tránh xa con gái tao ra.”

Tôi sững sờ.

Tôi chưa bao giờ biết, mẹ tôi còn có một mặt lạnh lùng tàn nhẫn đến thế.

Tôi cúi mắt xuống, nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống quần áo, làm loang lổ vết canh.

Thật thảm hại.

Tôi khẽ hỏi: “Là Trần Tư Đồng nói sao ạ?”

Anh tôi hừ lạnh: “Tư Đồng không phải loại người đó, là Tư Lễ nói, bảo chúng ta an ủi Tư Đồng thật tốt.”

Ha

Tư Lễ ư.

Người từng thề sẽ trân trọng tôi cả đời.

Tôi nhìn xuống mũi giày, vô lực ngẩng đầu, chỉ nói khẽ: “Em biết rồi, cảm ơn, anh trai.”

Nói xong quay lưng lên lầu.

Anh tôi tức giận: “Em không xin lỗi sao? Xin lỗi còn có đường cứu vãn.”

Tôi dừng bước: “Không.”

Đây là sự bướng bỉnh cuối cùng của tôi: “Con sẽ dọn đi, xin cho con mượn năm nghìn tệ, những thứ khác, con không cần gì cả.”

Anh tôi cười khẩy: “Bớt diễn kịch để mua lòng thương hại đi. Không xin lỗi thì tôi cũng không giúp em được.”

Tôi không diễn kịch.

Anh tôi không biết, thế giới của tôi vừa mới im lìm sụp đổ ngay trước mắt tôi.

Sụp đổ không còn sót lại gì.

Thế giới không còn tồn tại, vậy thì tôi cũng nên biến mất.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!