📚 Danh sách chương

KHI KÝ ỨC QUAY VỀ- Chương 4

7

Tôi đưa tay ra và nắm lấy tay của Tần Giang.

Trình Khuynh chỉ liếc nhìn, rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Tần Giang đưa tôi bước ngang qua trước mặt Trình Khuynh.

Ngồi vào xe của Tần Giang, anh ấy lái xe đưa tôi về.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Trình Khuynh vẫn đứng ở cổng khu nhà, nhìn bóng dáng anh cô đơn dần rời xa tôi…

“Em vẫn không thể buông bỏ cậu ta sao?” Tần Giang hỏi tôi.

Tôi rời ánh mắt, “Không có.”

Chỉ là cảm thấy, Trình Khuynh hình như đã gầy đi rất nhiều.

So với lúc vừa xuất viện, còn gầy hơn nữa.

“Sao anh lại tới đây?” Tôi hỏi Tần Giang.

Tôi không hề gọi anh ta đi cùng tôi.

Tôi và Tần Giang thậm chí chẳng có nhiều liên lạc, tôi cũng không biết tại sao anh ta lại đột nhiên trở về nước.

Không phải đã nói sẽ ở lại nước ngoài mãi sao?

Tôi cũng không hỏi.

Chỉ là không còn hứng thú.

Đột nhiên, tôi không còn hứng thú với rất nhiều chuyện nữa.

“Em không bắt máy nên anh đã gọi cho mẹ em, nói là em về đây thu dọn đồ đạc, anh sợ em một mình không mang hết được, nên anh tới đây.” Tần Giang trả lời.

Mẹ tôi muốn tạo điều kiện cho Tần Giang và tôi ở bên nhau.

Ngày trước, khi tôi và Tần Giang ở bên nhau lúc còn học đại học, mẹ tôi cực lực phản đối, bà luôn cảm thấy Trình Khuynh mới là người thích hợp nhất với tôi.

Nhưng giờ khi Trình Khuynh bỏ tôi, mẹ tôi lại thấy Tần Giang là ổn.

Mẹ tôi không biết, cảm xúc ấy đã thành quá khứ, tro tàn sao có thể bùng cháy lại?!

Chiếc xe ô tô đến trước cổng khu nhà tôi.

Tần Giang giúp tôi lấy hành lý từ trên xe xuống.

“Cảm ơn anh.” Tôi nhận lấy từ tay Tần Giang, không có ý định để anh ta đưa tôi về nữa.

Tần Giang  đưa tay ra, định nắm tay tôi.

Tôi tránh đi.

Lúc nãy nhận lấy chỉ là để làm cho Trình Khuynh thấy mà thôi.

Để Trình Khuynh biết rằng, không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt.

Tần Giang có chút lúng túng buông tay xuống, nói: “Tiểu Noãn, công ty ở nước ngoài của anh đã mở chi nhánh trong nước, anh đã xin chuyển về rồi, sau này sẽ không đi nữa.”

“Chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Không phải là Trình Khuynh…”

“Dù có như thế nào thì cũng không có nghĩa là tôi sẽ quay lại với anh.”

“Suốt bao nhiêu năm qua anh vẫn không thể quên được em, hãy cho anh một cơ hội, để anh bù đắp cho những tổn thương mà anh đã gây ra cho em.” Tần Giang nói với vẻ chân thành.

“Không cần thiết.”

“Anh sẽ không từ bỏ.”

“Vô ích thôi.” Tôi trả lời anh ta với sự khẳng định không chút do dự.

“Nhưng trước đây em từng yêu anh mà.” Ánh mắt của Tần Giang hơi đỏ.

Trước đây, tôi thật sự đã yêu anh ta.

Tần Giang đẹp trai.

Tất nhiên, cũng không hoàn toàn vì anh ta đẹp trai, Trình Khuynh cũng rất đẹp trai, tôi yêu Tần Giang chỉ vì anh ta có thể mang đến cho tôi rất nhiều điều bất ngờ, khác biệt với Trình Khuynh.

Trình Khuynh từ nhỏ đã có tính cách khá trầm lặng, anh ấy có thể làm mọi thứ cho tôi, từ những điều nhỏ nhặt nhất, nhưng luôn một màu, một nhịp điệu.

Trong khi đó, tính cách tôi lại quá tự do, thích lãng mạn đầy đam mê.

Nhưng cuộc sống, cuối cùng vẫn sẽ trở nên bình lặng.

Vì vậy, cuối cùng, tôi vẫn yêu Trình Khuynh.

8

“Tôi đã nói rồi, đó là chuyện của ngày xưa.” Tôi nhìn thẳng vào mắt của Tần Giang, ánh mắt kiên định.

“Giữa anh và Trình Khuynh, em luôn chọn anh.” Tần Giang có chút kích động.

“Đó cũng là chuyện của ngày xưa…”

“Tiểu Noãn, anh biết em vẫn còn oán hận. Ngày trước, vì sự nghiệp anh đã bỏ lại em, nhưng em phải hiểu cho anh, hoàn cảnh gia đình của anh không thể giống như em và Trình Khuynh, sống thoải mái không lo nghĩ gì. Anh cần phải phấn đấu. Nếu không, anh lấy gì để mang đến hạnh phúc cho em? Nếu chỉ có tình yêu mà không cố gắng cho sự nghiệp thì lấy gì để hạnh phúc chứ?”

“Nhưng sự thật là, tôi không còn tình cảm với anh nữa.”

“Cho anh một cơ hội nữa.” Tần Giang nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt đầy tha thiết. “Anh tự tin sẽ khiến em yêu anh lại lần nữa.”

Không đâu.

Tôi rất rõ ràng, tôi sẽ không yêu ai nữa.

Nói xong, Tần Giang quay người bước đi.

Chắc là không thể chấp nhận được sự từ chối của tôi.

Sau đó.

Tần Giang thường xuyên gọi điện và nhắn tin cho tôi, nhưng tôi đều chọn cách phớt lờ.

Nửa tháng sau, một người bạn thời thơ ấu kết hôn, tôi đi dự đám cưới.

Tại buổi tiệc, tôi gặp được Trình Khuynh.

Tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ đến, nhưng không ngờ lại bị bạn sắp xếp ngồi cùng bàn với anh, và lại còn ngồi cạnh nhau. Cả tôi và anh đều im lặng.

Anh ấy không hỏi tại sao Tần Giang không đến cùng tôi.

Tôi cũng không hỏi tại sao Tô Thư không đi cùng anh.

Người lớn, ai cũng có những chuyện riêng của mình.

Đám cưới hôm ấy rất hoành tráng và náo nhiệt.

Bất chợt, tôi lại nhớ đến đám cưới của tôi và Trình Khuynh, đơn giản và qua loa.

Lúc đó tôi chẳng phải là người tình nguyện lấy Trình Khuynh, nhưng sau này có tình cảm rồi, tôi chỉ nghĩ, khi có con, vào tiệc mừng một trăm ngày, sẽ tổ chức hoành tráng hơn một chút, để bù đắp cho anh những thiếu sót mà tôi đã từng đối xử với anh.

Nước mắt, đột ngột rơi xuống mà tôi không kịp chuẩn bị.

Tôi nghe thấy chú rể nói với cô dâu, “Anh sẽ chăm sóc em suốt đời.”

Lúc đó, Trình Khuynh cũng đã từng hứa với tôi như vậy, trước mặt tất cả mọi người…

Trước mắt tôi, một bàn tay sạch sẽ và thon dài đưa tới một chiếc khăn giấy.

Thực ra, bây giờ ánh sáng rất mờ, tôi cũng không biết làm sao mà Trình Khuynh lại phát hiện ra.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy.

Các ngón tay của chúng tôi như vô tình chạm nhẹ vào nhau.

Cảm giác quen thuộc, thoáng qua rồi mất đi.

Tôi đứng dậy rời khỏi bàn, đi đến phòng vệ sinh.

Nhìn vào gương, đôi mắt tôi đã đỏ ngầu.

Có lẽ, tôi không nên đến tham dự đám cưới ngày hôm nay.

Sau khi miễn cưỡng tự làm mình bình tĩnh lại, tôi vội vàng trang điểm lại một chút rồi đi ra ngoài.

Lúc tôi nhìn thấy Trình Khuynh đang đi về phía mình.

Khi chúng tôi lướt qua nhau, đột nhiên tôi bị trượt chân.

Trình Khuynh nhanh chóng đỡ lấy tôi, tay siết chặt lấy eo tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Trình Khuynh lập tức buông tay ra, vội vã nói: “Xin lỗi.”

Câu “Xin lỗi” này làm tôi nhớ lại những năm trước, khi tôi không yêu Trình Khuynh, lúc anh ấy đối xử tốt với tôi, mà tôi lại cực kỳ ghét anh, đây là câu anh hay nói nhất.

Nhưng chẳng phải anh ấy đã nói là nhìn tôi chỉ thấy ghê tởm sao?

Sao anh ấy lại đối xử cẩn trọng với tôi như vậy?

Tôi quay đầu nhìn vào cổ tay anh, nơi vừa buông lỏng.

Trình Khuynh không nên gầy đến vậy, cổ tay duy nhất lộ ra kia, không đáng lẽ phải gầy đến mức chỉ còn thấy xương.

Tôi không thể kìm chế mà giơ tay ra kéo anh ấy.

Muốn xác nhận lại, liệu có phải chỉ là ảo giác của mình không.

Nhưng Trình Khuynh, đã tránh đi.

Cơ thể anh ấy lùi lại hai bước, giữ một khoảng cách tuyệt đối với tôi.

error: Content is protected !!