Góc Của Chan

KHI EM BIẾN MẤT, ANH MỚI ĐIÊN CUỒNG -CHƯƠNG 5

21

Mộ Dạ Bạch trông thực sự đau khổ, khiến người ta cảm thấy anh ta là một người chồng chung tình vừa mất đi người vợ mình yêu sâu sắc.

Thậm chí, anh ta còn yêu cầu được ở lại nhà xác để bầu bạn với tôi.

Pháp y có chút khó xử.

Không cần nói đến pháp y, ngay cả tôi cũng thấy Mộ Dạ Bạch thật biến thái.

Nhưng tập đoàn Mộ thị rất giàu, đến mức có thể khiến tập đoàn Vương thị phá sản chỉ trong vài phút, vì vậy pháp y vẫn cho anh ta vào.

Thi thể của tôi đã được ướp lạnh, trông tử tế hơn so với lúc ngâm trong bồn tắm một chút.

Mộ Dạ Bạch quỳ bên chiếc bàn đặt thi thể, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi.

“Tại sao em thà chết, cũng không muốn ở lại bên cạnh tôi?”

Tôi thấy buồn cười.

Rõ ràng ngày xưa, chính anh ta là người đã đẩy tôi ra xa hết lần này đến lần khác.

Mộ Dạ Bạch ở lại nhà xác, ngủ cùng thi thể của tôi suốt một đêm.

Anh ta nằm rạp trên bàn, tay vẫn nắm chặt tay tôi.

Tôi thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ ông bác sĩ pháp y này bị làm sao vậy, sao lại bị cám dỗ bởi “tiền bạc”, cho anh ta vào đây chứ.

Tôi bay ra ngoài định tìm pháp y để gây rối, nhưng lại nghe thấy ông ấy đứng ở cửa, vẻ mặt tiếc nuối: “Họ đúng là một cặp vợ chồng ân ái. Thế mà lại phải chia lìa âm dương.”

Tôi thật muốn phát điên.

Ai có thể nói lên sự thật cho tôi đây?!

22

Mộ Dạ Bạch ngủ rồi, tôi bèn nhập vào giấc mơ để hù dọa anh ta.

Trong mơ, bối cảnh là căn nhà của tôi.

Trong phòng sách, Mộ Dạ Bạch vừa mở cửa bước vào, đã nhìn thấy tôi mặc một bộ đồ trắng đứng bên cửa sổ.

Đầu tiên, tôi mỉm cười dịu dàng nhìn anh ta.

“Anh về rồi à?”

Mộ Dạ Bạch sững lại ở cửa, đồng tử hơi run.

Tôi rất hài lòng, nghĩ rằng anh ta đã bị tôi dọa sợ rồi.

Dù sao thì, người vợ cũ vừa chết đột nhiên xuất hiện trong mơ, bất cứ ai cũng phải hoảng sợ thôi.

Tôi đi đến bàn làm việc, tiếp tục dịu dàng: “Để em rót sữa nóng cho anh, uống xong rồi làm việc tiếp nhé.”

Mộ Dạ Bạch tiến lên một bước, nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi: “Em…”

Tôi rất đắc ý, thầm nghĩ, “nhóc con, sợ đến tè ra quần rồi chứ gì.”

Tôi bước đến trước mặt Mộ Dạ Bạch, đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh ta: “Anh làm việc mệt như vậy, về nhà nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu không mệt mỏi sẽ khiến em đau lòng.”

Tôi thấp hơn anh ta cả một cái đầu, nên khi tôi chỉnh cà vạt cho anh ta, anh ta không nhìn thấy mặt tôi.

Thấy thời cơ đã chín muồi, tôi liền làm mặt quỷ, nhe nanh múa vuốt ngước lên dọa anh ta.

Nhưng Mộ Dạ Bạch không hề sợ hãi, ngược lại, anh ta trực tiếp ôm chầm lấy tôi.

Anh ta ôm tôi thật chặt, như muốn hòa tan tôi vào máu thịt của anh ta.

Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, lẩm bẩm: “Lạc Vãn Ngâm, em đừng rời đi, có được không?”

Trên mặt tôi hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?!

23

Mộ Dạ Bạch ngủ một đêm ở nhà xác, tôi vốn định hù dọa anh ta, nhưng cuối cùng lại bị anh ta làm cho hoảng sợ.

Lòng đàn ông khó đoán như kim đáy biển, rõ ràng khi tôi còn sống anh ta tránh tôi như tránh tà, sao sau khi tôi chết lại trở nên chung tình như vậy?

Ngày hôm sau, Mộ Dạ Bạch râu ria lởm chởm, mắt đầy tơ máu. Trợ lý thấy anh ta như vậy cũng không đành lòng, tự mình chạy đi chạy lại lo liệu hậu sự cho tôi.

Mộ Dạ Bạch quay về căn hộ nơi tôi đã tự sát, nằm trên giường của tôi.

Tôi đứng bên cạnh thấy khó chịu vô cùng, vì anh ta đã lên giường mà không tháo tất.

Mộ Dạ Bạch không hề ngủ, sau khi nằm trên giường tôi được nửa tiếng, anh ta bắt đầu lục lọi mọi ngóc ngách trong căn nhà.

Tôi không viết di chúc, vì tôi nghĩ di chúc là thứ dành cho những người mình quan tâm.

Tôi có ai để quan tâm đâu.

Nhưng tôi có thói quen viết nhật ký.

Mộ Dạ Bạch tìm thấy cuốn nhật ký của tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra, có một chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết, đó là cái chết xã hội.

Tôi không viết nhật ký mỗi ngày, chỉ thỉnh thoảng viết một bài tóm tắt, nên cuốn nhật ký này có thể coi là ghi lại toàn bộ cuộc đời tôi từ năm mười bảy, mười tám tuổi cho đến nay.

Tôi vô cùng hối hận, vì khi tự sát đã không nuốt luôn cuốn nhật ký này.

Tôi sụp đổ, lấy tay che mặt, cầu xin chị ma nữ nhảy lầu bên cạnh, người có “đạo hạnh” rất cao,giúp tôi ngăn cản Mộ Dạ Bạch.

Nhưng chị ma nữ lại xua tay, nói: “Chị đây cũng đành chịu thôi.”

Tôi rất suy sụp.

Chị ấy lại nói thêm: “Chị cũng muốn xem, dù sao chị cũng đã kể cho em nhiều chuyện buôn dưa lê như vậy.”

24

Tôi nhìn chị ma nữ ngồi bên cạnh Mộ Dạ Bạch, cùng anh ta đọc nhật ký của tôi.

Tôi co ro ở một góc tường, vẻ mặt ai oán, tính toán xem nếu tôi “diệt khẩu” cả hai người họ, liệu tôi có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục không.

Chị ma nữ đọc xong một đoạn, ngẩng đầu nhìn tôi: “Trời ơi, hóa ra bố mẹ em đối xử tệ với em như vậy à.”

Tôi đoán là họ đã thấy gì rồi.

Nói là nhật ký, nhưng nó giống như một bản kế hoạch tự sát của tôi hơn, từng chuyện được nhắc đến trong đó đều là nguyên nhân dẫn đến cái chết của tôi.

Tại sao chị và em trai đều được đi du học, tại sao khi gia đình phá sản, chỉ có tiền sinh hoạt phí của tôi bị cắt giảm.

Tại sao tôi lại là người bị mắng mỗi khi có chuyện.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, điều đầu tiên tôi làm là đi xét nghiệm DNA.

Tôi quả thực là con ruột của ba mẹ, nhưng tại sao, họ lại đối xử với tôi như vậy?

Mùa hè năm mười chín tuổi, sau khi tắm xong, tôi mặc quần short ra ngoài lấy dưa hấu, không may gặp bạn trai của chị. Anh ta nảy sinh ý đồ xấu, kéo tôi vào phòng. May mắn là hàng xóm nghe thấy tiếng động đã chạy đến, nếu không thì hậu quả thật khó lường. Nhưng khi gia đình tôi về, điều tôi nhận được lại là một cái tát từ chị và những lời mắng chửi từ ba mẹ. Họ đứng về phía gã đàn ông đó, nói rằng tôi ăn mặc hở hang, cố ý quyến rũ người khác.

Rõ ràng tôi là nạn nhân, nhưng trong lời nói của họ, tôi lại trở thành kẻ chủ mưu.

Mộ Dạ Bạch đọc xong, cau chặt mày, rồi lật thêm vài trang.

Chị ma nữ bên cạnh lại bình luận: “Hóa ra em và anh ta là cưới trước yêu sau à, cốt truyện này chị xem trong tiểu thuyết thấy nhiều lắm. Nam chính thường phải theo đuổi nữ chính đến ‘tang thương’, sau đó nữ chính tha thứ cho nam chính, cuối cùng cả hai sống hạnh phúc bên nhau.”

Tôi giật giật khóe miệng: “Không có chuyện đó đâu.”

Trong nhật ký, tôi viết: Vì công việc kinh doanh của gia đình gặp vấn đề, kết hôn với Mộ Dạ Bạch có thể giải quyết được. Vì chị tôi đã có bạn trai, nên tôi phải kết hôn thay thế. Việc tôi gả cho Mộ Dạ Bạch, đối với gia đình mà nói, chính là dựa vào một “cây đại thụ”. Tôi cần phải dùng lòng tự trọng của mình để đổi lấy tiền bạc. Nhưng tôi không hề cảm thấy mình đáng thương, bởi vì đối tượng kết hôn của tôi, Mộ Dạ Bạch, là một người rất ưu tú. Nếu không nhờ mối quan hệ này, có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không bao giờ quen biết một “thiên chi kiêu tử” như vậy.

Tôi đã rất cố gắng để trở thành một người vợ tốt. Anh ấy ban đầu không thích tôi, tôi không để tâm, vì anh ấy cũng bị ép kết hôn, cần thời gian để chấp nhận tôi. Tôi đã nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng sau một thời gian chung sống, tôi lại phát hiện, giữa tôi và anh ấy có một vực sâu không thể vượt qua. Bởi vì anh ấy quá xuất sắc, bởi vì tôi không đủ tốt, và bởi vì người anh ấy yêu là Lê Vi. Họ quen nhau từ thuở thiếu thời, Lê Vi lại xuất sắc đến vậy. Nếu không phải tôi chen chân vào, một người ưu tú như Mộ Dạ Bạch lẽ ra phải ở bên một “thiên kim tiểu thư” như Lê Vi.

Vì gia đình, tôi từng rất tự ti. Tự ti đến mức khi phát hiện người chồng hợp pháp của mình thích Lê Vi và thường xuyên liên lạc với cô ấy, tôi thậm chí không thể thốt ra một lời trách móc. Tôi nghĩ Mộ Dạ Bạch không thích tôi là vì tôi chưa đủ tốt. Tôi nghĩ gia đình không coi trọng tôi cũng là vì tôi không đủ ưu tú. Những tổn thương từ gia đình bám rễ sâu sắc, khiến tôi tin rằng mọi bất hạnh mình gặp phải đều là do lỗi của bản thân. Người may mắn dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời, người bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ. Tôi là người bất hạnh đó.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!