Góc Của Chan

KHI EM BIẾN MẤT, ANH MỚI ĐIÊN CUỒNG – CHƯƠNG 1

1

Là một linh hồn, giờ phút này đây, tôi đứng bên cạnh thi thể của chính mình.

Bạch Vô Thường, người có nhiệm vụ câu hồn, đứng trước mặt tôi, lật lật cuốn sổ Sinh Tử trong tay: “Ngươi tên là gì?”

“Lạc Vãn Ngâm.” Tôi nói ra tên mình, mong chờ Bạch Vô Thường đưa tôi đi, để tôi có thể đầu thai vào một gia đình tốt hơn.

Nhưng ánh mắt của Bạch Vô Thường dừng lại trên cuốn sổ thật lâu, cuối cùng ông ấy nhìn tôi nói: “Dương thọ của ngươi chưa tận, trong bụng còn có một đứa trẻ, sao lại tự sát?”

Tôi nhìn vào cơ thể nhợt nhạt đang nằm trong bồn tắm, và…

“Không muốn sống nữa thì tự sát thôi.”

Lời nói của tôi khiến chòm râu của Bạch Vô Thường lệch hẳn đi vì giận.

Ông vỗ vỗ cuốn sổ Sinh Tử trong tay, nói: “Ngươi có biết không, tự sát khi dương thọ chưa tận, chẳng khác nào báo án giả ở trần gian các ngươi, đây là một hành vi vô đạo đức. Hơn nữa, đứa trẻ trong bụng ngươi vốn dĩ sẽ có một cuộc đời hoàn toàn mới, vậy mà chỉ vì ngươi tự sát, nó đã không thể chào đời được!”

Trời đất chứng giám, khi tôi tự sát thật sự không biết mình có thai.

Nhưng nghe Bạch Vô Thường nói nhiều như vậy, tôi cau mày: “Sao muốn chết cũng lắm quy tắc thế?”

Bạch Vô Thường nói: “Cuộc đời còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ ngươi trải nghiệm. Ngoan, nghe lời, quay trở về cơ thể của mình đi.”

Tôi lại nghĩ đến cặp ba mẹ khắc nghiệt, chuyên hút máu tôi, nghĩ đến người chị và cậu em trai tiêu xài hoang phí, rồi lại nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của người chồng cũ.

Thái độ của tôi vô cùng kiên quyết: “Cuộc đời tôi chẳng có gì tốt đẹp cả. Mau đưa tôi đi đi, kiếp sau làm một con mèo hay một con chó cũng được.”

Bất kể Bạch Vô Thường có khuyên nhủ thế nào, tôi cũng không chịu quay về cơ thể.

Thế là, Bạch Vô Thường nói với tôi: “Những người tự sát khi dương thọ chưa tận rất khó làm thủ tục đầu thai. Hay thế này, ta cho ngươi một tháng. Ngươi sẽ ở lại trần gian với thân phận một hồn ma. Nếu trong vòng một tháng này, ngươi vẫn không tìm thấy điều gì khiến ngươi muốn sống, ta sẽ giúp ngươi làm thủ tục đầu thai.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý với điều kiện của Bạch Vô Thường. Khó khăn lắm mới được làm ma một lần, ở lại trần gian chơi một chút cũng không tồi.

2

Ngày đầu tiên trở thành hồn ma, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những ánh đèn lấp lánh của hàng vạn ngôi nhà suốt cả đêm.

Chiếc điện thoại đặt cạnh bồn tắm chỉ có những tin nhắn chúc Tết gửi chung.

Hàng trăm số liên lạc trong danh bạ, nhưng không một ai liên hệ với tôi vào đêm Giao thừa này.

Khi chương trình Giao thừa sắp kết thúc, chiếc điện thoại nặng trịch như viên gạch của tôi cuối cùng cũng reo lên. Tôi bay đến xem, là tin nhắn từ người chồng cũ xui xẻo của tôi.

Anh gửi một tấm ảnh, trong một chiếc thùng giấy có vài bộ quần áo và mỹ phẩm đã dùng.

Anh viết: “Đống đồ rác rưởi của cô đây, cho cô một ngày để đến mang đi, đừng làm bẩn nhà tôi.”

Chồng cũ của tôi tên là Mộ Dạ Bạch, đúng như tên gọi của anh ta, là một tổng giám đốc lạnh lùng và vô tình, với vẻ ngoài trầm lặng nhưng bên trong đầy mưu mô.

Anh ta kế thừa sự nghiệp của gia đình từ khi còn rất trẻ, chỉ trong vài năm đã giúp doanh số tăng lên gấp mấy lần.

Thế giới bên ngoài gọi anh ta là thiên tài kinh doanh.

Về ngoại hình thì không cần phải nói, khi anh ta mới kế thừa công ty, những người khác đều không tin tưởng, thậm chí còn chế giễu rằng anh ta nên dựa vào khuôn mặt đó để vào giới giải trí kiếm cơm.

Nhưng người hoàn hảo đều có khuyết điểm.

Khuyết điểm của anh ta là, anh ta không yêu tôi.

Anh ta có một mối tình đầu thời trung học, mối tình mà anh ta luôn giấu kín.

Còn tôi chỉ là người vợ đã được mẹ anh ta hứa hôn từ khi chúng tôi còn nhỏ.

Gia đình tôi từng rất khá giả, nhưng không may, khi tôi học lớp 12 thì phá sản.

Tôi có một người chị được nuông chiều từ bé, một người em trai hư hỏng vì được bố mẹ cưng chiều, và một cặp ba mẹ trọng nam khinh nữ.

Khi gia đình tôi phá sản vào năm tôi học lớp 12, người chị đang du học nước ngoài của tôi không hề bị ảnh hưởng.

Còn tôi thì luôn bị bố mẹ nhắc nhở: “Làm ăn ở nhà khó khăn, mày phải hiểu chuyện.”

Tôi đã cố gắng hết sức để giành học bổng, vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền, chỉ sợ làm phiền đến gia đình.

Thế nhưng, quay đi quay lại, ba mẹ tôi lại gửi cậu em trai bất tài đi du học nước ngoài, khoản chi phí hai, ba trăm ngàn mỗi năm, họ chi ra không hề chớp mắt.

Khi tôi làm thêm ở KFC, kiếm được mười mấy tệ một giờ, thì em trai tôi đang tham gia tiệc tùng trên du thuyền.

Khi tôi mặc bộ đồ thú nhồi bông nóng bức dưới trời nắng để phát tờ rơi, thì chị tôi lại đang trượt tuyết trên những ngọn núi đầy tuyết ở nước ngoài.

Dường như việc gia đình tôi phá sản, chỉ mình tôi bị ảnh hưởng.

Đến năm thứ tư đại học, ba mẹ tôi đã dựa vào được người có quyền thế như Mộ Dạ Bạch.

Khi mẹ của Mộ Dạ Bạch mang thai, bà bị tai nạn xe hơi.

Chính ba mẹ tôi đã phát hiện và đưa bà đến bệnh viện, nhờ vậy mà cả bà và Mộ Dạ Bạch trong bụng mới sống sót.

Mẹ của Mộ Dạ Bạch thấy mẹ tôi cũng đang mang thai, lại nhìn thấy bố mẹ tôi có vẻ ngoài khá đẹp, nên đã nói sẽ hứa hôn cho đứa trẻ trong bụng.

Tưởng chừng đó chỉ là một lời nói đùa, nhưng đến năm thứ tư đại học của tôi, mẹ của Mộ Dạ Bạch đột nhiên lâm bệnh nặng.

Trước khi qua đời, bà nhớ lại lời hứa hôn thời trẻ.

Thế là bà đã tìm đến gia đình tôi.

3

Đối với gia đình tôi lúc ấy đang phá sản, chuyện này chẳng khác nào trúng số độc đắc.

Theo lý mà nói, người được hứa hôn là chị gái tôi.

Nhưng lúc đó, chị tôi đã có bạn trai ổn định ở nước ngoài.

Và vì lúc đó, Mộ Dạ Bạch vừa mới tiếp quản công ty, mọi người đều nói anh ta chỉ là kẻ bất tài (hữu dũng vô mưu), nên chị tôi kiên quyết từ chối kết hôn.

Thế là, tôi, kẻ xui xẻo được “trời chọn” này, đã bị đẩy lên thay thế.

Tấm giấy đăng ký kết hôn của tôi đến tay trước cả bằng tốt nghiệp.

Thậm chí, khi nhà trường thống kê điểm tín chỉ, tấm giấy kết hôn còn giúp tôi được cộng thêm hai điểm.

Tôi cười chua chát, đây cũng coi như là trong cái rủi có cái may vậy.

Mộ Dạ Bạch không yêu tôi, điều này tôi đã biết từ sớm.

Khi đi đăng ký kết hôn, mẹ của Mộ Dạ Bạch nắm tay tôi, đứng đợi anh ta trước cửa phòng dân chính nửa tiếng đồng hồ.

Lúc đó, anh ta, chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi nói với mẹ: “Có việc đột xuất, đến muộn một chút.”

Sau đó, anh ta không hề nhìn tôi thêm lần nào nữa.

Thế nên, tôi đã biết ngay từ đầu, anh ta không hề yêu tôi.

4

Tôi ngồi trên ban công, gió lạnh thổi qua, nhìn ra ngoài kia, hàng vạn ánh đèn của từng ngôi nhà.

Cảm giác trống rỗng sau khi tự sát dần dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

Tôi nghĩ mình nên mở một bài nhạc buồn trên NetEase Cloud để giải tỏa cảm xúc, nhưng tiếc là tôi đã không thể chạm vào điện thoại được nữa.

Ngay lúc tôi đang nghĩ xem nên đi đâu dạo một chút, thì chiếc điện thoại trong phòng tắm của tôi lại không ngừng reo lên.

Tôi bay tới xem, là số của cái gã chồng cũ xui xẻo Mộ Dạ Bạch.

Chúng tôi mới làm thủ tục ly hôn hôm kia.

Anh ta nói còn một vài tài sản chưa phân chia xong,bảo tôi đừng vội xóa số.

Tôi biết tính cách của anh ta, làm việc không bao giờ dây dưa.

Tôi chỉ nghĩ anh ta muốn cắt đứt mọi liên lạc, nhưng tại sao bây giờ anh ta lại gọi nhiều thế này?

Tôi không hiểu nổi.

Anh ta gọi điện thoại, rồi lại gọi wechat, cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Nghe phiền quá, tôi nghĩ xem liệu mình có thể làm rơi chiếc điện thoại vào bồn tắm không.

Nhưng vì mới trở thành ma, tôi còn rất yếu, không thể chạm vào vật thể. Thế là, tôi chỉ đành đứng nhìn chiếc điện thoại cứ reo vang mãi.

Sau hơn nửa tiếng, điện thoại cuối cùng cũng im lặng.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!