Góc Của Chan

HUYẾT PHƯỢNG TRIỀU – CHƯƠNG 2

2

Thế rồi, ta cho người trùng tu một Nội Điện mới toanh, nơi đây sẽ không còn di chiếu giấu sau tấm biển cũ, cũng chẳng còn bí mật nào của lão Hoàng đế bị cất giấu ở nơi không ai hay biết.

Sau đó, ta đã làm Hoàng hậu của Hoắc Giang Trầm gần bảy năm.

Trong bảy năm ấy, sáu thành ở Tây Bắc đã thu phục được ba thành.

Hái quả, đôi khi phải chọn quả mềm mà bóp, đánh trận cũng là lẽ ấy.

Hai tòa thành đầu tiên công phá xem như nhẹ nhàng, nhưng tòa Vân Lâu Thành thứ ba này lại đánh vô cùng gian nan.

Dẫu cho là Hổ tướng Tông Tử Kỳ, người sau này sẽ được ghi danh sử sách của Mộ Châu, dẫn binh, trận chiến này cũng kéo dài đến chín tháng trời.

Cuối cùng Mộ Châu tuy đoạt được Vân Lâu, nhưng cũng hao tổn bảy vạn binh sĩ, quốc khố vơi đi một góc, thương vong vô số, lương thảo trống rỗng, e rằng phải nuôi dưỡng tinh thần, tích lũy sức mạnh một thời gian dài.

Đến tận giờ phút này, Tây Bắc sáu thành thu phục được ba, Tông Tử Kỳ khải hoàn trở về, trải qua chín phần chết, một phần sống.

Cảnh tượng trong cung yến hôm ấy, cơn say hôm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Nhưng chỉ sau vỏn vẹn vài ngày, ta đã bắt đầu suy tính, đất đai tiếp theo nên chọn nơi nào để thu phục.

“Thành tiếp theo, là nơi nào đây?”

Đầu ngón tay ta lướt nửa vòng trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một góc Tây Bắc.

Tuân Ương chẳng cần nhìn cũng đáp ngay: “Tiểu thư, là Dạ Nhung ạ.”

“Dạ Nhung… Dạ Nhung sao, nhanh đến vậy, cuối cùng cũng đến lượt nó. Ta mơ hồ nhớ hình như nơi đó còn có mối cố duyên gì nữa thì phải…”

Ta nhắm mắt, ngón tay khẽ gõ lên sống mũi, rồi chợt mở bừng mắt, quét một lượt từ trên xuống dưới Tuân Ương: “Ngươi sẽ không nhân lúc ta nhắm mắt, một kiếm phong hầu, đoạt mạng ta đấy chứ?”

Tuân Ương không nhanh không chậm quỳ xuống, cúi mày thuận mắt, bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương: “Thần không dám.”

Chưa kịp để ta cho phép đứng dậy, hắn đã nhanh nhẹn tự mình bò lên: “Câu này, Tiểu thư đã hỏi năm trăm bảy mươi sáu lần rồi. Dù có hỏi thêm nữa, thần vẫn một mực không dám.”

Thì ra hắn còn ghi sổ cơ đấy.

Tuân Ương vốn là thị học của huynh trưởng ta, là nhi tử của Tuân Tham Tướng dưới quyền cha ta. Từ nhỏ đã học rộng biết nhiều, nghe nói ba tuổi học văn, năm tuổi học võ, chín tuổi theo cha bắc chinh, liếc mắt đã nhìn thấu quỷ kếm ai phục trong rừng rậm đối diện, ra tay phóng hỏa trước, thiêu cháy năm ngàn tinh binh của địch.

Đáng tiếc sau này Tuân Tham Tướng làm phản, chuẩn bị dẫn binh khởi nghĩa mưu hại cha ta thì bị cha ta, người đã tìm hiểu trước, phản kích một trận, vây khốn trong doanh trại.

Hắn bắt cóc ta lúc đó mới mười tuổi làm con tin, cầu xin cha ta tha cho nhi tử của hắn. Nhưng cha ta còn chưa kịp nói đồng ý hay không, ta đã rút dao găm bên hông, phản tay cắt cổ hắn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta ngày nay vô cùng sợ Tuân Ương cắt cổ mình.

Sau khi Tuân Tham Tướng chết, cha ta không biết là vì tình xưa hay tiếc tài, nói rằng tiểu tử Tuân Ương này quả là đại khí của quốc gia, giết đi đáng tiếc.

Vừa hay ca ca ta võ nghệ giỏi giang nhưng văn lược hơi kém, thế là để hắn phò tá ca ca.

Lại đáng tiếc, chẳng bao lâu sau ca ca ta cũng mất, mất bởi ta, cũng mất bởi Tuân Ương.

Ta vẫn còn nhớ, khi ta quỳ dưới đất lau vết rượu trên mặt ca ca, Tuân Ương không hề hoảng hốt bước ra từ phòng trong. Thì ra ngay lúc đó, hắn đã lạnh lùng chứng kiến toàn bộ việc ta hạ độc.

Thuốc của ta đủ để ca ca ngủ mê ba đến năm ngày, đợi ta đánh xong trận chiến này.

“Ta đã hạ gục chủ tử của ngươi, ngươi cũng muốn vì hắn mà hạ gục ta sao?” Ta có chút ngượng ngùng hỏi hắn.

“Tiểu thư vì sao lại hạ dược cho Tướng quân?” Hắn thong thả đứng bên cạnh ta, cư cao lâm hạ nhìn ta.

Ta tiếp tục lau, thấy chưa sạch, gấp mặt khác của khăn lại lau tiếp: “Không muốn thua trận, không muốn quá nhiều tướng sĩ phải chết.”

“Nhưng đợi Tướng quân tỉnh lại, Tiểu thư tính nói gì với người?” Tuân Ương quỳ xuống bên ta: “Tiểu thư, hãy để thần giúp người đi.”

“Được.” Ta nói.

Ta tưởng hắn sẽ giúp ta đưa ca ca về giường, tưởng hắn sẽ giúp ta che đậy một lời nói dối, tưởng hắn sẽ giúp ta đoạt quyền của ca ca, để ta đánh xong những trận chiến tiếp theo. Nhưng Tuân Ương còn hơn cả một con sói trong tưởng tượng của ta, hắn khát máu và quỷ quyệt, sắc bén và hiệu quả.

Sau trận ác chiến dồn dập, ta trở về quân doanh, thấy vết thủng máu trên ngực ca ca và vô số vết đao chém.

Cổ họng khô khốc của ta khó khăn nuốt xuống sự hối hận, nghiến răng hỏi hắn: “Ngươi đã làm gì…”

“Tướng quân không chết, binh phù sẽ vĩnh viễn không đến tay Tiểu thư. Huống hồ, địch quân ám sát, phòng không kịp đề phòng, có can hệ gì đến thần, có can hệ gì đến Tiểu thư đâu?” Hắn quỳ dưới chân ta, ngước nhìn ta.

Sau này, khi cha ta mở quan tài, ta cũng cắn răng nắm chặt tay, trình bày cùng một lý do: địch quân ám sát, phòng không kịp đề phòng, ca ca ta đã liều chết chiến đấu, vẫn da ngựa bọc thây, thật đáng tiếc.

Chuyện này Tuân Ương làm quả thực quá đẹp đẽ, đẹp đẽ đến độc ác, đẹp đẽ đến dứt khoát.

Như ý nguyện của chúng ta, ta có được binh phù, minh ước của chúng ta từ đó mà bắt đầu.

Dù ta không nhuốm máu trực tiếp, nhưng lại thật sự đoạt đi sinh mạng của ca ca.

Ta và Tuân Ương, không ai là vô tội.

Tuân Ương sở dĩ để mắt đến ta, đến mức phải trừ khử chủ tử của hắn, dâng quyền kiểm soát Tây Bắc Quân vào tay ta, chỉ vì một điều: chúng ta đều là những kẻ có thể hy sinh tất cả vì điều mình muốn làm.

Ta muốn thu phục sáu thành Tây Bắc, giúp Mộ Châu thống nhất thiên hạ, bảo vệ biên giới năm mươi năm không binh đao tai họa, vì lẽ đó vạn lần chết cũng không từ.

Tuân Ương muốn trở thành danh thần ngàn đời chưa từng có, lập công dựng nghiệp, lưu danh sử sách, vì lẽ đó hắn có thể thay một trăm chủ tử.

Chỉ là vào thời khắc này, hắn cảm thấy ta có thể giúp hắn thành danh thần, ta cảm thấy hắn có thể giúp ta thu phục Tây Bắc, thế là chúng ta vừa ý nhau, cấu kết làm điều xấu.

Nhưng ta sợ hắn lại muốn đổi chủ, lỡ đâu sau này trong ngực ta lại có thêm một vết thủng máu, nên ta luôn hỏi hắn có giết ta không.

May mắn thay, hỏi đến năm trăm bảy mươi lăm lần, hắn vẫn chưa ra tay.

“A, ta nhớ ra rồi.” Ta gõ nhẹ lên trán: “Dạ Nhung là quê hương của ngươi.”

Đang nói chuyện, Hoắc Giang Trầm đến, Tuân Ương liền rời đi.

Vừa chạm mặt, Hoắc Giang Trầm nhìn Tuân Ương trăm phần khó chịu.

Đồng loại luôn có sự hấp dẫn và sự địch ý bản năng.

Hoắc Giang Trầm nói Tuân Ương là một con sói bên cạnh ta, bởi vì chính hắn cũng là một con sói bên cạnh ta.

Nếu có thể, cả hai đều muốn cắn chết ta, nhưng đáng tiếc hiện tại lại phải tôn kính ta.

Hắn đến bàn với ta về việc Thái Học Bác Sĩ Vệ Minh dâng sớ chỉ trích ta.

Lý do chỉ trích chẳng có gì mới lạ, vẫn là chuyện Trung Cung can chính, độc nắm binh quyền kia.

Lại còn nói ta đích thân ra nghênh đón Tông Tử Kỳ vào thành là để mua chuộc lòng người, câu kết bè phái.

Ta nghe mãi thấy mệt, liền ngắt lời hắn: “Đủ rồi, đủ rồi, người cứ nói thẳng đi, chuyện gì của Vệ Minh làm người không vừa lòng?”

Hoắc Giang Trầm không cần phải nịnh nọt ta, cũng không cần phải răn đe ta.

Hắn đến nói với ta chuyện đã nghe đến chai tai này, chẳng qua là muốn mượn tay ta trừ khử Vệ Minh mà thôi.

“Trẫm và Hoàng hậu phu thê đồng lòng, có kẻ dâng sớ hạch tội Hoàng hậu, tự nhiên là chê Trẫm làm Hoàng đế không tốt rồi.” Hắn dừng lại một lát, rồi tiếp lời: “Vệ Minh và An Dương Thái Thú Lưu Thừa Mưu là một phe. Lưu Thừa Mưu ở miền Nam phe cánh đông đảo, dựa vào việc chia cắt ruộng đất mà tham ô không ít tiền của, Vệ Minh chịu trách nhiệm cung cấp tin tức kinh thành cho hắn.”

Sao không nói sớm, thế là ta hiểu rồi.

Chắc Vệ Minh có lẽ chẳng hề hạch tội ta, chỉ là thuận tay ký tên vào cuối tấu chương dài hạch tội ta mà thôi.

Hoắc Giang Trầm không nói nữa, giờ phút này sự chú ý của hắn dồn hết vào bản đồ trong tay ta và binh phù trên bàn.

Tông Tử Kỳ trong cung yến đã trả lại binh phù cho ta, hàm ý sâu xa nói một câu: “Nương nương cầm cho vững.”

Ý câu này ta đoán trúng một nửa, nhưng e là chưa hoàn toàn đúng, hắn đã chinh chiến trên sa trường quá nhiều năm, tận mắt chứng kiến sinh linh lầm than, quá nhiều tướng sĩ hóa thành xương trắng, là muốn sống một cuộc an nhàn rồi.

Hơn nữa, trên triều đình, người dòm ngó miếng binh phù này cũng rất nhiều, ví như con sói vừa mới ra ngoài, lại ví như con sói đang ở bên cạnh ta lúc này.

“Tờ bản đồ này đã ố vàng rồi.” Hoắc Giang Trầm bất ngờ nói.

“Phải, dù sao cũng đã xem rất nhiều năm rồi.”

Hoắc Giang Trầm khó chịu với Tông Tử Kỳ, khó chịu với Tuân Ương, giờ đến cả một tờ bản đồ cũng khó chịu.

Người đứng lặng im hồi lâu, hờ hững nói: “Hoàng hậu nhìn nó còn nhiều hơn nhìn Trẫm nữa.”

Ngày mười bốn tháng tám, trước đêm Trung Thu.

Con trai của Vệ Minh là Vệ Ngôn Khanh được đưa vào cung.

Ta đích thân đến tận nhà đón, cốt là để nói với Vệ Minh rằng, nhi tử của ông ta quả thực ta quá mực yêu thích.

Sớm đã nghe danh Vệ công tử được gia phụ hun đúc, học thức uyên bác, am hiểu rộng rãi, ngay cả phép kích phẫu được ghi chép trong cổ tịch cũng rất tinh thông. Bổn cung đang tìm một vị giáo tập kích phẫu, liền muốn mời Vệ công tử vào cung.

Vệ Minh đáp: “Khuyển tử vô tài, không biết kích phẫu.”

Ta nói: “Vậy là Bổn cung nhầm rồi sao?”

Vệ Minh im lặng.

Ta cười lạnh: “Thật không ngờ Vệ công tử lại vô dụng đến thế. Xem ra, giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ồ, đúng rồi, hôm qua Bổn cung đã chặn được một cỗ xe vào thành, không hiểu sao bên trong lại có một ngàn lượng bạc của Lưu Thái Thú hiếu kính Vệ đại nhân. Quan Kinh thành và Quan ngoại tỉnh cấu kết với nhau, nếu lại mưu tính chuyện gì ngược ngạo nữa…”

“Hạ quan nhầm rồi, khuyển tử thành thạo kích phẫu!” Hắn vội vàng quỳ xuống, không còn dáng vẻ văn nhân cậy tài khinh người như lúc nãy.

Nụ cười của ta càng thêm đậm: “Vậy Vệ đại nhân trước đó là đang lừa gạt Bổn cung?”

“Hạ quan không dám.”

“Không sao, dám hay không thì cũng đã làm rồi.” Ta đỡ hắn đứng lên: “Vệ đại nhân không cần hoảng sợ, đều là chuyện nhỏ. Nếu đã lừa gạt Bổn cung, đền cho Bổn cung cái lưỡi là được. Còn về Vệ công tử, hãy theo Bổn cungvào cung. Nhưng Vệ đại nhân biết rõ quy tắc, trong cung chỉ có Hoàng thượng là nam nhân, còn lại, chỉ có nữ nhân và thái giám thôi.”

Vệ Minh đã gần sáu mươi tuổi, tuổi già mới sinh con, nay nghe nói con trai sẽ bị thiến mất đường nối dõi, choáng váng xoay mòng mòng, chưa kịp nộp lưỡi đã ngất xỉu, trông thật đáng thương.

“Đi theo ta.” Thế nên ta lười chẳng buồn nhìn hắn, móc cằm Vệ công tử dung mạo xinh đẹp lên: “Làm cho Bổn cung một chuyện, Bổn cung sẽ tha cho phụ thân của ngươi.”

Vệ Ngôn Khanh chẳng nói hai lời, lên xe ngựa phía sau ta.

Vệ công tử dung mạo sánh kịp Phan An quả nhiên danh bất hư truyền.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau ta đã cười, ai nói trong cung chỉ có Hoàng thượng là nam nhân chứ.

Tối hôm đó, Vệ Ngôn Khanh vẽ cho ta một bản đồ tuyến đường vận chuyển lương thảo quân lương trong phạm vi An Dương do Lưu Thừa Mưu quản hạt.

Vệ công tử có đôi mắt đẹp sáng ngời, hàng mi chớp chớp, tựa như người bước ra từ bức tranh.

Hắn vẽ nhanh như rồng bay, còn ta thì quan sát chàng.

Vẽ xong, hắn đặt bút xuống hỏi ta: “Nương nương muốn, hạ quan đã cho. Nương nương có thể giữ lời hứa ban đầu, tha cho Vệ gia một con đường sống không?”

“Vẫn chưa đủ.” Ta rút bản đồ dưới trấn chỉ ra, cẩn thận quan sát dưới ánh nến: “Tây Bắc chiến loạn, lương thảo quân lương là cội rễ. An Dương là vùng đất sản xuất lương thực lớn, nhưng Lưu Thừa Mưu lại mê muội tham lam, không thể gánh vác trọng trách này. Phụ thân ngươi và Lưu Thừa Mưu cùng một ruột, chết vạn lần không hết tội. Nhưng Bổn cung sẽ cho các ngươi một con đường sống: đợi khi lương thảo của An Dương được cung cấp đảm bảo chất lượng và số lượng đến Tây Bắc, Bổn cung sẽ bảo toàn cho Vệ gia vô sự.”

Trên mặt Vệ Ngôn Khanh lộ vẻ hoảng sợ và cầu xin: “Hạ quan có thể làm gì?”

“Làm Bổn cung vui vẻ thôi.” Ta vỗ vỗ lên má phấn của hắn.

“Nương nương đùa rồi.” Vệ Ngôn Khanh hoảng loạn quỳ xuống, dập đầu liên tục.

Hắn là người lớn lên nhờ sách thánh hiền, một tấm lòng son trẻ như thể bị lời lẽ ô uế của ta làm vấy bẩn.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!