Góc Của Chan

HUYẾT PHƯỢNG TRIỀU – CHƯƠNG 1

1

Hắn không hay biết.

Giết Trường Dương, kỳ thực không phải ý nguyện của ta.

Nếu Trường Dương an phận thủ thường, làm một vị trưởng công chúa hưởng thụ vinh hoa phú quý của nàng, ta tự khắc sẽ thân cận, yêu mến nàng.

Song, nàng ta lại chẳng hề biết điều, không chịu thức thời, hết lần này đến lần khác cùng phò mã là Binh bộ Thị lang Lý Vân Dạng, cấu kết với những kẻ loạn thần tặc tử trong triều muốn trừ khử ta cho bằng được, suốt ngày tụ họp bàn mưu tính chuyện Thanh Quân Trắc loại bỏ gian thần bên cạnh vua.

Chẳng còn cách nào khác, ta đành dẫn theo một nhóm quan viên đi Xuân Liệu, cốt là để hâm nóng tình cảm giữa mọi người.

Xuân về, chẳng nên đi săn, vạn vật đều cần lớn thêm, béo tốt hơn, lại còn phải sinh sôi nảy nở.

Chỉ riêng mối họa là khác, phải diệt trừ ngay từ lúc còn trong trứng nước.

Ta cho phép Phò mã tiến vào rừng sâu, rồi giương cung, nhắm thẳng vào yết hầu hắn.

Nhìn những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán Trường Dương lăn dài, thấm ướt nửa vạt áo nhỏ xinh của nàng ta, ta cười lớn, rồi chợt thu cung tên lại, vỗ nhẹ vai nàng: “Công chúa sợ hãi điều gì?”

Đáng tiếc thay, chỉ một canh giờ sau, Lý Vân Dạng vẫn bị phát hiện chết nơi sơn dã, thân xác đã bị cầy lang hổ báo xẻ thịt mất quá nửa.

“Thu Dư, ta thề sẽ ăn da uống máu ngươi!”

Ôm lấy phần di hài không trọn vẹn của Phò mã, Trường Dương điên cuồng gào thét vào mặt ta.

Lúc ấy, ta vẫn đáp lời như cũ: “Đợi khi ngươi có được bản lĩnh ấy.”

Nàng ta quả là không có bản lĩnh, nhưng lại thích gây rối.

Đợi khi tai mắt báo rằng nàng ta đã lập ra một đội cấm vệ gồm năm trăm người, toàn là tinh binh thiện chiến, ta suy nghĩ một lát, vẫn thấy nên trừ khử nàng ta, để khỏi làm ta phiền lòng thêm nữa.

Ta đã báo trước với Hoắc Giang Trầm, dù sao, hắn mới là Hoàng đế của Mộ Châu, là huynh trưởng cùng một mẫu thân với Trường Dương.

Ta chỉ là Hoàng hậu, cho dù muốn trừ khử nghịch tặc, cũng nên lắng nghe ý kiến của hắn.

“Hoàng hậu suy nghĩ kỹ càng!” Hoắc Giang Trầm đã đáp ta như thế.

Thế là ta suy nghĩ rồi.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, ta quyết định đoạt mạng nàng ta.

Trường Dương đi rồi, ta đích thân lo liệu một tang lễ hùng hồn tráng lệ.

Vị Trưởng công chúa thân thiết nhất của Hoàng thượng “bạo bệnh qua đời”, dù nói thế nào cũng là một việc tồi tệ khiến cả nước phải đồng lòng đau thương.

Ta điểm mặt một vài quan viên trong triều, nói rằng: “Trường Dương lúc sinh thời thân cận với các ngươi, nay đột ngột hóa thành mây khói, các ngươi hãy giữ hiếu năm năm, để tròn cái đạo làm bề tôi.”

Kể từ đó, phe cánh của Trường Dương trong triều và ngoài nội đã bị nhổ cỏ tận gốc.

Ta cuối cùng cũng không cần phải làm những việc ô uế như “Xuân Liệp” nữa.

Hoắc Giang Trầm lãnh đạm nhìn tất cả những chuyện này diễn ra.

Ta cứ như một kép hát, một mình dốc sức diễn tuồng, Hoắc Giang Trầm không thể xoay chuyển kịch bản, nhưng thực tâm vẫn cùng ta san sẻ nỗi niềm hỉ bi.

Ta không chê vở độc thoại này lạnh lẽo, chỉ sợ nó không được vừa lòng vừa ý ta mà thôi.

Ngày mười tám tháng bảy, Tây Bắc Quân đại thắng.

Chinh Tây Nguyên soái Tông Tử Kỳ đã quay về.

Ta đứng trên lầu thành, nhìn binh mã của hắn đạp trên đường về, cuốn theo bụi đất bay mù mịt.

Tám năm trước cũng vậy.

Ngoài cổng thành, ta đợi từ giờ Mão đến khi cửa thành sắp đóng, cuối cùng, hắn một ngựa tuyệt trần phi về báo tin thắng trận, lớn tiếng gọi nhũ danh của ta trên suốt chặng đường: “Ly Ly, Ly Ly ta đã về rồi!”

Khi ngựa dừng trước mặt ta, hắn vội vã nhảy xuống, ngắm nghía xem eo ta có thon đi không, má có gầy gò không, rồi nói mấy câu khiến ta cảm động vì hắn vẫn luôn nhớ thương ta.

Hắn dắt ngựa, kể cho ta nghe những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến đi.

Ta nhảy nhót trên phố, khi hắn kể đến đoạn chín phần chết, một phần sống thoát khỏi hiểm nguy, ta lo lắng nhíu mày, kéo tay áo hắn tìm kiếm những vết thương mới.

Đó là những chuyện trước khi ta gả cho Hoắc Giang Trầm và trở thành Duệ Vương Phi.

Còn giờ đây, Tông Tử Kỳ chiến công hiển hách, quyền thế ngút trời, còn ta một tay che cả bầu trời, độc chiếm triều chính.

Ta là nữ nhân quyền lực nhất ở Mộ Châu, là Hoàng hậu kẻ hô vạn người ứng, nhưng duy chỉ không còn là Ly Ly khiến hắn nhớ thương nữa.

Ta chỉ có thể đứng trên lầu thành, nở nụ cười sâu thẳm mà nói: “Bổn cung chúc mừng Tướng quân cờ khai đắc thắng, liên tiếp khải hoàn.”

Hắn cũng chỉ xuống ngựa cúi đầu, cung kính chắp tay: Thần, đa tạ Hoàng hậu.

Trong buổi yến tiệc mừng công lúc chạng vạng tối, mọi người đều say đến mê man, chỉ trừ Hoắc Giang Trầm và Tông Tử Kỳ.

Hoắc Giang Trầm trẻ người nhưng có vẻ già dặn, trịnh trọng giữ dáng vẻ của một bậc Thiên tử.

Tông Tử Kỳ cùng các tướng sĩ dưới trướng liên tục cụng chén rượu, nhưng tuyệt nhiên không hề liếc nhìn ta lấy một cái.

Má ta ửng đỏ, nóng bừng đến khó chịu, ta loạng choạng ngả vào lòng Hoắc Giang Trầm đang ở bên cạnh.

“Hoàng hậu đã say rồi, dáng vẻ này, thật thất lễ.”

Người nói lạnh băng, nhưng vẫn không quên cẩn thận vòng tay ôm lấy ta.

“Phải rồi.” Ta lắc lư cánh tay mềm nhũn, ghé sát tai Người, khẽ thở ra hơi nóng: “Ngày mai lại có người dâng sớ chỉ trích ta, nói ta là Hoàng hậu không giữ quy củ, can dự triều chính, giờ lại còn mất hết lễ nghi. Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng tính làm thế nào? Phế bỏ ta, hay tiếp tục nhẫn nhịn ta?”

Hoắc Giang Trầm nói Người mệt mỏi, xin phép rời đi trước, bảo mọi người cứ tự nhiên tận hưởng.

Sau đó Người đỡ ta, về Tiêu Phòng Điện.

Tông Tử Kỳ cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn một lần.

Người khác không biết ta vì lẽ gì mà say, nhưng Hoắc Giang Trầm biết rõ nhất.

Tông Tử Kỳ ở tận Tây Bắc, hiếm khi hồi triều.

Mỗi lần hắn về kinh phục mệnh, ta đều phải say đến mụ mị.

Hoắc Giang Trầm đã nổi giận.

Hắn thẳng tay ném mạnh ta xuống đất.

Đầu ta đập vào nền gạch, phát ra một tiếng tù.

“Vì sao?” Giọng hắn ẩn chứa vạn phần nhẫn nhịn và ngàn nỗi oán hận: “Vì sao nhất định phải đi bước này, vì sao nhất định phải giết Trường Dương? Nếu Hoàng hậu giữ lại tính mạng Trường Dương, giữ lại cho ta một người thân, có lẽ giữa ta và nàng, vẫn còn một con đường sống để đi.”

“Con đường sống?” Ta như nghe được chuyện gì khó tin đến tột độ, cười đến điên dại, rồi rút một cây trâm trên đầu ra, tàn nhẫn đâm một vết máu thật sâu vào lòng bàn tay mình.

Khoảnh khắc thấy máu, trong mắt Hoắc Giang Trầm thoáng qua sự trắc ẩn không lời.

Ta kéo tay hắn, dùng đầu trâm sắc nhọn vạch qua, để lại một vết sẹo tương tự.

Mười ngón tay nắm chặt, màu máu đỏ tươi hòa quyện vào nhau, không thể phân biệt được đâu là của ta, đâu là của hắn.

“Không có đường sống.”

Ta cười khổ: “Hiểu chưa, tay chúng ta đều đã nhuốm chung một loại máu, chúng ta đều không còn đường sống.”

Loại máu ấy bắt nguồn từ bảy năm về trước.

Ta là Thu Dư, độc nữ của Trấn Quốc Đại tướng quân Thu Kị.

Năm đó, ta vẫn còn là Duệ Vương Phi do Tiên Đế đích thân sắc phong.

Khi gả cho Hoắc Giang Trầm, ta vừa tròn đôi mươi, lớn hơn hắn ba tuổi.

Ngày ấy, pháo hoa rợp trời từ Nam thành đến Bắc thành kinh đô.

Lễ vật Tam Trà Lục Lễ của Duệ Vương phủ chất đầy mười hai cỗ xe ngựa, kim thoa hoa điền leng keng vang vọng, nho từ Tây Vực lẫn với mã não lăn trên chiếc mâm lưu ly, xoay tròn ánh sáng yên ba lộng lẫy.

Và ta chỉ mang theo một thứ của hồi môn.

Hổ Phù điều động ba mươi vạn đại quân.

Đón được ta, chính là cái may mắn và bất hạnh mà Hoắc Giang Trầm cả đời không thể tránh khỏi.

Tấm hổ phù này không phải tự nhiên mà có.

Năm mười tám tuổi, ta cùng huynh trưởng duy nhất của mình là Thu Úc cùng ra chiến trường.

Quân ta liên tiếp bại trận, chưa đầy nửa tháng, tổn thất gần ba phần mười.

Huynh trưởng ý chí kiên cường, muốn đánh cược tất cả, liều mạng dẫn số tàn quân ít ỏi xông thẳng vào trại địch.

Quân địch đã mai phục trùng trùng, chỉ chờ bắt gọn quân ta, đây chính là nước cờ chết.

Nhưng huynh trưởng cố chấp, ta khuyên can không được, đành phải bỏ thuốc vào chén rượu tráng hành của huynh ấy.

Huynh ấy ngã thật khó coi, ta dùng chiếc khăn tay thêu hoa lau khô vết rượu vương trên môi chàng, rồi đích thân dẫn quân phá vòng vây.

Dù tổn binh hao tướng, cuối cùng cũng miễn cưỡng thắng được trận chiến này.

Mang theo thi thể huynh trưởng trở về kinh đô Mộ Châu, ta khóc sưng mắt, khóc khản giọng, kể câu chuyện chín phần chết, một phần sống của mình một cách đặc biệt kinh tâm, đặc biệt bi thương, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện chén rượu tráng hành kia.

Phụ thân ta tức giận đến mức phun ra một ngụm máu lớn, từ đó về sau không còn hỏi đến chuyện sa trường.

Thu gia không có nam nhi thứ hai, vì thế ta nắm lấy binh quyền, giữ lấy binh phù, và cũng không bao giờ đặt chân lên chiến trường thêm lần nào nữa.

Cũng chính vào lúc đó, Tông Tử Kỳ do cha ta tận tâm bồi dưỡng càng ngày càng nổi bật, trở thành một vị tướng tài ba.

Tiên Đế muốn kiềm chế Thu gia, cũng muốn kiềm chế Thái tử.

Người đoán rằng ta là thân nữ nhi, khó lòng làm nên sóng gió, gả đi rồi sớm muộn cũng phải giao nộp binh phù.

Thế nên, người đã chỉ hôn ta cho Nhị Hoàng tử không được sủng ái, tức là Duệ Vương Hoắc Giang Trầm, một mặt tính toán xem khi nào sẽ thu hồi lại số binh mã mà trong mắt Người, đáng lẽ phải thuộc về Hoàng gia.

Đáng tiếc, lão Hoàng đế đã không sống được đến ngày đó.

Khi bước chân vào Duệ Vương phủ, Hoắc Giang Trầm mới mười bảy tuổi, đang là một long câu phụng sồ ngựa rồng, chim phụng, ý chỉ hắn tài giỏi, có tiền đồ khiến người đời kính sợ.

Việc ít được sủng ái từ nhỏ đã giúp hắn hình thành tính cách nhẫn nhịn, nhưng ẩn dưới sự im lặng ấy lại là mưu trí thao lược và học vấn cao vời.

“Người có muốn làm Hoàng đế không?”

Ta tự mình vén khăn che mặt lên, hỏi hắn.

Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Hắn không nói, chỉ nhìn thẳng vào ta.

“Không nói tức là mặc nhận rồi.”

Hắn vẫn không nói.

Không thể trách ta, chính phu quân ta, Hoắc Giang Trầm, hắn muốn thiên hạ này, hắn muốn ta ra tay.

Thế rồi, cùng năm đó, vào tháng mười một, ta rút đi một nửa số Ngự Lâm Quân trong cung, điều động tám vạn quân mã vây kín kinh đô.

Buổi chiều, Thái tử vào cung yết kiến, ta cũng vào cung thỉnh an Công Công Bà Bà, với một tấm lòng chân thành tha thiết, chỉ là tiện tay sai người đặt một ngọn lửa vào một góc của nội điện.

Giữa biển lửa cháy bừng bừng, ta nói với lão Hoàng đế: ‘Không biết hôm nay Hoàng thượng muốn chuyện gì sẽ xảy ra: Là Thái tử cố ý bức cung, hoàng tức vâng lệnh Duệ Vương đến hộ giá? Hay là Hoàng thượng băng hà, Thái tử đến thăm thì không cẩn thận gây ra hỏa hoạn, chết cháy trong biển lửa?’

Vấn đề khó khăn hai chọn một này, xin để người già giải quyết, đừng giao cho ta.

Lão Hoàng đế cảm thán, rằng Thu gia đời đời trung liệt, không hề có hai lòng, không ngờ lại sinh ra một kẻ đại nghịch bất đạo như ta. Cứ tưởng ta là một nữ tử nhỏ khó làm nên nghiệp lớn, cho rằng vận số Thu gia đã tận, nhưng không ngờ lại là đại họa mới vừa nhen nhóm.

Thân nữ nhi thì đã sao? Ta đã giả vờ quá nhiều năm, tay cầm kiếm bắt đầu ngứa ngáy: “Cũng chẳng thấy vị nam nhi nào hôm nay ở đây bức hỏi Hoàng thượng, rốt cuộc là Hoàng thượng phế Thái tử, hay là ta giúp Hoàng thượng phế Thái tử?”

Giờ Tuất, ngọn lửa trong nội điện đã tắt.

Thế nhân đều biết, Thái tử mưu hại Thánh Thượng bị phế, sau khi bị giam cầm ba ngày thì bất ngờ dứt hơi. Nội điện đã hóa thành tro tàn, ta đích thân giám sát người ta tu sửa cho tốt.

Nhưng nội điện chưa kịp sửa xong, lão Hoàng đế đã từ giã cõi đời trước.

Hoắc Giang Trầm ngồi lên ngôi vị ấy.

Sáng sớm ngày hắn đăng cơ, ta hầu hạ hắn chải tóc thay y phục.

Khi đặt chiếc Miện Lưu lên đầu hắn, ta lại hỏi hắn một lần nữa: “Người có muốn làm Hoàng đế không?”

“Muốn.”

Lần này hắn trả lời ta.

“Đáng tiếc nội điện đã cháy rồi.”

“Có gì đáng tiếc đâu.”

Hắn ổn định lại miện lưu trên đầu, nắm chặt tay ta, đáp lời dứt khoát.





Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!