Góc Của Chan

HỒNG HOA NGUYỆN – CHƯƠNG 2

11

Lúc Cố Hàn Chu rời đi, ta còn vui mừng vì không phải nhìn thấy hắn nữa.

Kể từ khi chết, ta bị giam giữ trong phủ Cố, không thể ra ngoài, chỉ có thể ngày ngày nhìn những kẻ đáng ghét này.

Tiếc là ta không vui vẻ được lâu.

Sau khi Cố Hàn Chu rời đi, ta bị một luồng sức mạnh kéo theo hắn.

Lần này, ta lại bị nhốt lại bên cạnh hắn.

Cố Hàn Chu không tốn chút sức lực nào, đã tìm thấy hai tên quan binh đã áp giải ta năm đó.

Một trong hai kẻ đó ấn tượng sâu sắc về ta, nghe Nam Phong miêu tả, hắn ta tỏ vẻ mập mờ rồi nói: “Nàng ta à, là một đại mỹ nhân đấy.”

Ánh mắt hắn chợt hiện lên vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là ta và huynh đệ còn chưa kịp hưởng thụ, đã bị bọn trộm cướp bắt đi.”

“Rắc!”

Cố Hàn Chu bóp nát miếng ngọc bội trong tay, những mảnh vỡ găm sâu vào lòng bàn tay hắn, máu tươi nhỏ từng giọt theo kẽ tay.

Nam Phong nhìn chủ nhân của mình, trong mắt đang dấy lên cơn bão tố, vội vàng hỏi: “Ngươi có biết ai đã bắt nàng đi không?”

Kẻ kia lắc đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, bổ sung: “Người phụ nữ đó cũng đáng thương thật, vừa mới sảy thai xong đã bị bọn người hung ác bắt đi, không biết kết cục ra sao nữa?”

“Cái gì?” Một giọng nói chói tai vang lên, Cố Hàn Chu nghe vậy thất sắc kinh hãi.

“Sảy thai? Rốt cuộc là chuyện gì?”

Bàn tay ta vô thức sờ lên bụng, đứa trẻ không còn nữa sao?

Ngay cả chuyện này, ta cũng đã quên.

Ta đã quên đứa bé ra đi như thế nào, chỉ lờ mờ nhớ lại nỗi đau đớn tột cùng.

Nó còn đau đớn hơn cả khi bị chó hoang xâu xé rất nhiều.

12

Cố Hàn Chu đích thân giết chết hai tên quan binh kia, rồi đi tìm Bích Phù, người đã báo tin ta chết cho Nam Phong.

Khi Cố Hàn Chu gặp được Bích Phù, ta thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy vẫn còn sống, thật tốt.

Ta vẫn nhớ cô bé này, nhớ nàng ấy đã ở bên ta rất lâu, và nhớ cả việc ta đã từng rất lo lắng cho nàng ấy.

Nhưng chỉ duy nhất một điều ta quên, vì sao ta lại lo lắng cho nàng đến vậy.

Mắt Bích Phù khóc đến đỏ hoe, trông như một con thỏ nhỏ.

“Khi ta gặp Khương tỷ tỷ, nàng rất yếu và cũng rất đau khổ, nhưng vẫn mỉm cười nói với ta, đừng sợ.”

“Nàng là người đẹp nhất mà ta từng gặp, giống như tiên nữ trên trời vậy. Từ hôm đó, ta đã luôn chăm sóc nàng, cho đến ngày đó…”

Ánh mắt Cố Hàn Chu có chút bàng hoàng và đau khổ: “Nàng ấy quả thực rất đẹp.”

Nói đến đây, trong mắt Bích Phù chợt lóe lên vẻ kinh hoàng, ta nhìn mà xót xa vô cùng, muốn đưa tay an ủi nàng ấy, nhưng tay ta lại xuyên qua, mọi động tác chỉ là vô ích.

Lần đầu tiên, ta cảm thấy bất lực đến thế.

13

“Bọn người kia thấy Khương tỷ tỷ sắp chết, định xuống tay với ta trước, nhưng tỷ ấy vẫn cố gắng gượng dậy, chắn trước mặt của ta.”

“Bọn chúng trêu chọc tỷ tỷ như trêu đùa một con chó nhỏ. Tỷ ấy không muốn chịu nhục, liền dùng con dao găm trong tay áo tự cắt cổ.”

Nói đến đây, Bích Phù không kìm được nữa, che mặt khóc òa lên.

Cố Hàn Chu nghe mà đau đớn tột cùng, trong lòng tràn ngập sự hối hận.

“Chỉ là lũ súc sinh kia, ngay cả một người đã chết cũng không buông tha.”

Bích Phù nghiến răng căm hận.

Rồi nàng ta liếc nhìn Cố Hàn Chu với ánh mắt khinh bỉ: “Ngươi là người nhà của Khương tỷ tỷ sao? Tỷ ấy từng nói mình bị người nhà bỏ rơi.”

“Ta nói cho ngươi biết tất cả những điều này, chỉ vì…” Nàng ấy dừng lại, ghé sát vào Cố Hàn Chu, trong mắt đầy ác ý:

“Con đường tiếp theo của ngươi sẽ tràn ngập đau khổ và hối hận.”

Phải nói là, cô bé này biết cách đâm vào tim người khác.

Cố Hàn Chu sắc mặt trắng bệch, thân hình chao đảo.

Nam Phong rút kiếm ra, nhưng bị Cố Hàn Chu ngăn lại.

Hắn đè nén nỗi bi thương dâng trào trong lòng, cố gắng hỏi Bích Phù câu hỏi cuối cùng: “Nàng ấy ở đâu?”

Bích Phù biết hắn hỏi gì, trong mắt tràn đầy khoái cảm trả thù, nàng ta cười nói: “Ở đâu ư? Chắc trong bụng chó hoang rồi. Sau khi thoát được, ta đã quay lại tìm nàng ấy ngay lập tức.”

“Nhưng những gì còn lại, chỉ là một vũng máu đỏ tươi.”

Càng cười, nước mắt nàng ấy càng tuôn rơi như mưa.

Giờ phút này, sợi dây cuối cùng trong lòng Cố Hàn Chu cũng đứt đoạn.

Nước mắt tuôn như đê vỡ, miệng hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Ta xin lỗi.”

14

Cố Hàn Chu đã bắt được nhóm kẻ trộm, dùng những hình phạt tàn khốc nhất trên đời để tra tấn chúng đến chết.

Trước khi chết, chúng khai ra rằng có người ở Hàn Châu đã trả tiền, sai khiến chúng bắt ta.

Ta cũng khá tò mò không biết kẻ nào lại tốn công tốn sức để đối phó với ta như vậy. Nhưng khi truy lùng đến Hàn Châu, người đó đã chết từ lâu, manh mối hoàn toàn đứt đoạn.

Cố Hàn Chu ngồi ở nơi ta chết hai ngày đêm, không ăn không uống.

Hắn bốc một nắm đất vào một chiếc túi thơm cực kỳ xấu xí, rồi mang Nam Phong quay về kinh thành.

Chiếc túi thơm đó ta còn nhớ, ta đã thức trắng ba ngày trời để may cho hắn.

Lúc đó ta mới học thêu thùa, mười ngón tay bị kim đâm không biết bao nhiêu lần mới làm ra được một chiếc như thế. Nhưng ta cũng nhớ, hắn đã cất nó vào đáy hòm, chưa bao giờ đeo.

15

Bây giờ chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, vì sao ta lại sảy thai?

Và kẻ nào nhất định phải giết ta bằng được?

Sau khi trở về kinh, Cố Hàn Chu không về phủ mà cùng Nam Phong đi thẳng đến một y quán ở kinh đô.

Đây là nơi ta yêu thích nhất khi còn sống.

Sư phụ ta trước khi trở thành kẻ lãng du giang hồ, đã học y vài năm.

Người từng nói, trên con đường y đạo, ta có thiên phú hơn người.

Nhưng không ngờ chính y thuật này lại đẩy ta vào vũng lầy vạn kiếp bất phục.

Trong một lần lên núi hái thuốc, ta đã cứu hai người trọng thương sắp chết.

Sau khi sư phụ qua đời, ta trở nên mềm lòng hơn.

Hai người đó chính là Cố Hàn Chu và Nam Phong.

Khi đó, hắn là Khâm sai, được cử đi tuần tra phương Nam, không ngờ bị người khác ám hại trên đường.

Nam Phong liều chết bảo vệ hắn trốn thoát, nhưng cả hai đều bị trọng thương bất tỉnh.

Nếu không có ta, họ đã trở thành mồi cho dã thú.

Tiêu tốn vô số dược liệu quý hiếm, ta đã giành lại mạng sống của họ từ tay Diêm Vương.

Cố Hàn Chu vừa tỉnh lại, thấy ta, mừng rỡ như điên, nắm lấy tay ta định gọi: “Vân…” Lúc đó ta chỉ nghĩ hắn là một kẻ háo sắc, dùng hết sức giằng ra rồi tặng hắn một bạt tai.

Hắn cũng tỉnh táo lại: “Tại hạ vừa gặp đã yêu tiểu thư, không kìm được mà quá khích, đã làm người đẹp bị xúc phạm rồi.”

Lời nói như thế ta đã nghe nhiều, nghe xong rồi quên.

Nhưng không ngờ, nửa năm sau hắn thật sự đến cầu hôn.

Điều làm ta động lòng chính là câu nói chân thành của hắn: “Tại hạ cô thân một mình, không biết có thể cùng cô nương xây dựng một mái nhà không?”

Một mái nhà sao?

Có thể thử xem.

16

Bước vào y quán, khoảnh khắc nhìn thấy Lý bá, ký ức ùa về như thủy triều.

Nỗi hận ngút trời lan khắp toàn thân ta.

Đôi mắt ta đỏ ngầu, móng tay bắt đầu dài ra.

Ta nhớ ra rồi, ta nhớ tất cả rồi.

Ai đã đích thân giết chết đứa con của ta, ai đã hận ta đến chết đi sống lại.

Và ai đã tự tay bày ra ván cờ này, để loại bỏ ta, kẻ cản đường.

Cuộc đời bi thảm này của ta, bắt đầu từ nàng ta, và cũng kết thúc bởi nàng ta.

Thẩm Vân, người em gái song sinh của ta.

17

Hóa ra trên đời này không có sự giống nhau vô cớ.

Ta được sư phụ nhặt về bên bờ sông, người nói lúc đó ta khoảng năm tuổi.

Theo lý, ta nên có ký ức tuổi thơ, nhưng ta bị nhiễm lạnh dưới sông, rồi mắc một trận ốm nặng.

Khỏi bệnh thì quên hết mọi chuyện xưa.

Chỉ có một miếng ngọc bội khắc chữ “Thanh” trên cổ, thế nên người đã đặt tên cho ta là Khương Thanh.

Cho đến ngày đó, ngày Cố Hàn Chu trói ta lại.

Khi đêm khuya tĩnh mịch, Thẩm Vân đến trước mặt ta, lấy miếng vải trong miệng ta ra.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, ta không kịp suy nghĩ ý đồ của nàng ta, chỉ van xin: “Thẩm cô nương, cầu xin nàng, hãy thả ta ra.”

“Chỉ cần nàng thả ta, ta nguyện sẽ bảo vệ nàng trên suốt chặng đường đến nơi lưu đày.”

Thẩm Vân không lập tức trả lời, chỉ cười lên, cười đến cong cả người, rồi nàng ta bóp lấy cằm ta.

“Tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn cản đường đệ muội khắp nơi. Năm đó vất vả lắm mới trừ bỏ được tỷ, không ngờ tỷ lại có thể quay về.”

Ta nghe mà thấy mơ hồ, từ khi Thẩm Vân gọi “tỷ tỷ”, đầu ta cũng bắt đầu đau âm ỉ.

“Ý nàng là sao?”

Nghe vậy, Thẩm Vân cười càng điên cuồng hơn.

“Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao?”

Nàng ta vừa nói vừa làm động tác đẩy người: “Tùm. Ôi, ngã xuống rồi kìa.”

Nỗi sợ hãi lan khắp tứ chi, dưới kích thích mạnh mẽ, ta nhớ lại tất cả.

18

Ta tên thật là Thẩm Thanh, có một người em gái song sinh, muội ấy từ khi sinh ra đã ốm yếu.

Cha nương ta và tất cả mọi người trong phủ Thẩm đều yêu quý ta hơn, một đứa trẻ thông minh, khỏe mạnh.

Nhìn muội muội thất vọng, ta thề trong lòng sẽ đối xử tốt với muội ấy gấp bội.

Ta vuốt tóc tiểu Thẩm Vân nói: “Tất cả mọi thứ của tỷ đều là của muội.”

Nhưng không ngờ, vào ngày hội đèn Nguyên Tiêu, muội ấy đã đuổi tất cả người hầu đi, rồi tự tay đẩy ta xuống sông.

Ta giãy giụa dưới nước, trước khi mất ý thức, điều cuối cùng ta nhìn thấy là nụ cười ma quỷ của Thẩm Vân.

“Không có tỷ, tất cả mới là của muội.”

19

Thẩm Vân tuy đã lớn, nhưng vẫn là một con quỷ gớm ghiếc.

Bàn tay ta run rẩy không kiểm soát, sâu thẳm trong linh hồn vẫn còn giữ lại nỗi sợ hãi đối với nàng ta.

“Xem ra đã nhớ lại rồi. Tỷ tỷ, muội đưa tỷ đi gặp cha nương nhé?” Thẩm Vân cười càng thêm quái dị.

Cha nương sao?

Ta nhớ lại người đàn ông nghiêm nghị nhưng đầy lòng từ ái, nhớ lại người phụ nữ hiền dịu như nước.

Nhưng họ đã không còn nữa.

“Tỷ tỷ, muội nói cho tỷ một bí mật nữa nhé?”

19

Thẩm Vân khẽ thì thầm bên tai ta: “Kẻ đã hại chết cha nương, chính là tỷ đấy.”

Ta đột ngột quay đầu lại, biểu cảm điên dại của Thẩm Vân khiến lòng ta dấy lên một suy đoán.

Tai họa giáng xuống Thẩm gia, tất cả đều do một tay Thẩm Vân sắp đặt.

Khoảnh khắc này, ta biết mình không thể sống sót được nữa, ta trầm giọng hỏi nàng ta: “Tại sao?”

Tại sao lại hại chết cha nương, hại chết tất cả người thân của mình?

Thẩm Vân bưng một bát thuốc lên, trong mắt có chút mông lung: “Tại sao ư? Dĩ nhiên là vì tỷ đã chiếm mất đường lui của ta. Sao tỷ dám gả cho hắn, ai cũng có thể, nhưng tỷ, tuyệt đối không được.”

Nàng ta vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi ép ta uống thuốc, ta lập tức ngửi thấy mùi hồng hoa.

“Tỷ còn dám mang cốt nhục của hắn.”

Đứa trẻ.

Ta liều mạng giãy giụa, nhưng chẳng ích gì.

Bụng ta nhanh chóng quặn lên từng cơn đau dữ dội, Thẩm Vân túm tóc ta lên: “Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, tỷ sẽ sớm xuống dưới đó bầu bạn cùng nó thôi.”

20

Lúc này, tại y quán, Lý bá lấy ra di vật của ta, miếng ngọc bội tượng trưng cho thân phận của ta.

Cố Hàn Chu chưa kịp có phản ứng gì, Nam Phong đứng bên cạnh đã phát điên, gào lên mất kiểm soát: “Đại tiểu thư, sao có thể?”

“Sao có thể là nàng ấy?”

Ta nghĩ ta đã biết Nam Phong là ai rồi.

Năm ta năm tuổi, ta và Thẩm Vân đã gặp một tiểu ăn mày bị người ta đánh đập tàn nhẫn.

Sau khi cứu hắn, hắn đã luôn đi theo chúng ta.

Thẩm Vân thấy không may mắn nên muốn đuổi hắn đi, nhưng ta lại mềm lòng.

Ta giữ hắn lại trong phủ, dạy hắn đọc sách viết chữ, thậm chí còn đưa hắn đến võ quán luyện võ.

Ta cười nhạt tự giễu, cuộc đời ta dường như đều bại bởi hai chữ “mềm lòng” này.

Nam Phong quỳ sụp xuống đất, run rẩy đưa tay muốn chạm vào miếng ngọc bội, nhưng rồi lại không dám.

Hắn cười thảm thiết: “Đại tiểu thư, để báo đáp ân đức của người, cả đời này ta đều bảo vệ Thẩm Vân, nhưng không ngờ, cuối cùng ta lại trở thành kẻ đồng lõa hại chết người.”

Giờ phút này, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Nam Phong đã hoàn toàn sụp đổ.

Bởi vì, đêm đó, chính hắn là người đã cho Thẩm Vân vào, và khi rời đi, hắn cũng đã nhìn thấy thảm trạng của ta.

Nhưng hắn đã do dự, lưỡng lự, rồi vẫn chọn rời đi, chọn che giấu chuyện này cho Thẩm Vân.

Hận sao?

Hắn đối tốt với Thẩm Vân đều vì ta.

Nhưng ta vẫn hận, hận đến mức muốn giết chết tất cả mọi người.

Biết được tất cả, mắt Cố Hàn Chu như đóng băng, sắc mặt u ám, nghiến răng thốt ra: “Thẩm Vân.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!