Góc Của Chan

HỒNG HOA NGUYỆN – CHƯƠNG 1

1

Ta tựa cằm bên song cửa, nhìn ra màn đêm đen đặc vô tận.

Trong phòng, ánh nến chập chờn lay động.

Cố Hàn Chu đang luyện chữ trước bàn, viết hăng say đến khi hết mực, hắn nhíu mày gọi: “Thanh Thanh, mài mực.”

Theo phản xạ, ta đứng dậy, đưa tay toan lấy thỏi mực nhưng bàn tay lại xuyên qua nó.

Ta ngẩn người, chợt nhận ra… ta đã chết rồi.

Dù đã qua hơn một năm, ta vẫn thường quên mất sự thật này.

Sau khi chết, trí nhớ của ta trở nên kém đi, quên mất rất nhiều chuyện.

Cố Hàn Chu chờ mãi không thấy tiếng đáp, mới sực nhớ ra điều gì, hắn cười nhạt tự giễu: “Ta lại quên mất rồi.”

“Nàng đã đi xa ngàn dặm rồi mà.”

2

Thẩm Vân dẫn theo người hầu, bước vào thư phòng.

Nàng ta giũ chiếc áo choàng trong tay, khoác lên vai Cố Hàn Chu.

“Hàn Chu ca ca, đêm đã khuya sương xuống nặng, nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

Chiếc áo choàng kia nhìn qua đã biết là gấm thượng hạng, đường kim mũi chỉ dày dặn, hoa văn uyển chuyển bay bổng. Quả không hổ danh là Thẩm Vân, người nổi tiếng khắp kinh thành với tài thêu thùa xuất chúng. Chẳng trách Cố Hàn Chu chưa từng mặc chiếc áo mà ta đã cất công may cho hắn.

Cố Hàn Chu đặt bút xuống, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nàng vốn đã yếu, biết đêm lạnh còn ra ngoài làm gì?”

Thẩm Vân chẳng hề sợ hãi, khẽ cười duyên: “Hàn Chu ca ca, ngày mai chàng sẽ được thăng chức Thượng Thư lệnh, ta cũng khó lòng ngủ được.”

Nghe vậy, Cố Hàn Chu lại sa sầm nét mặt, trong mắt lộ vẻ mông lung.

“Thượng Thư lệnh sao?” Hắn lại quay đầu nhìn về hướng bắc, đôi mắt tràn ngập hoài niệm, lẩm bẩm: “Cuối cùng… cũng có thể đi đón nàng về rồi sao.”

Thẩm Vân nghe xong, đôi mắt thoáng qua vẻ u ám, rồi nàng ta bắt đầu ho không dứt.

Cố Hàn Chu lập tức thoát khỏi nỗi ưu tư, vội nắm tay nàng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Nàng không sao chứ, Vân Nương?” Hắn quay sang mắng thị nữ của nàng: “Sao không khuyên ngăn tiểu thư, không được có lần sau nữa.”

Thị nữ sợ hãi quỳ xuống van xin.

Cảnh đôi uyên ương tình tứ vốn dĩ phải chói mắt, nhưng giờ đây, với thân phận của một kẻ ngoài cuộc, ta lại thấy thật thú vị.

3

Ngày hôm sau, Cố Hàn Chu trở về sau buổi chầu, vẻ mặt hớn hở, niềm vui chẳng thể che giấu.

Hắn vội vã gọi tay chân đắc lực nhất của mình là Nam Phong đến, gấp gáp dặn dò:

“Hôm nay trên triều, Bệ hạ đã đích thân xá tội cho Thẩm gia. Ngươi hãy mau chóng đến nơi đất khổ, nghênh đón phu nhân trở về đi.”

Nam Phong mặt mày rối rắm, đấu tranh hồi lâu rồi mở lời: “Đại nhân muốn nghênh nàng về bằng lễ của phu nhân sao?”

Câu nói này như gáo nước lạnh tạt vào mặt Cố Hàn Chu, khiến hắn tỉnh táo trở lại.

Vẻ mặt hắn do dự.

Hắn biết ý của Nam Phong, nếu ta trở về với thân phận phu nhân của hắn, tình cảnh của Thẩm Vân tất sẽ trở nên khó xử.

Một lúc lâu sau, Cố Hàn Chu mới buồn bã nói: “Thôi, cứ đón người về trước đã, rồi bàn sau.”

Trong mắt Nam Phong chợt lóe lên một nụ cười, hắn quỳ xuống nhận lệnh.

Cố Hàn Chu không hề hay biết, nhưng ta trôi nổi giữa không trung lại nhìn thấy rõ mồn một.

Nam Phong?

Ta không ngờ hắn lại có ác ý lớn đến vậy với ta.

Dù sao, ta cũng đã cứu mạng hắn không chỉ một lần.

4

Cố Hàn Chu chắc chắn sẽ phải thất vọng rồi.

Ta đã chết từ lâu, có lẽ giờ đây thi thể cũng tan nát, không thể ráp lại thành hình.

Ngày đó, khi được thầy thuốc chẩn đoán mang thai, ta mừng rỡ khôn xiết.

Từ nhỏ ta đã bị ruồng bỏ, chính Cố Hàn Chu đã cho ta một mái nhà, và sự ra đời của đứa trẻ chắc chắn sẽ giúp ngôi nhà này thêm trọn vẹn.

Đang định báo tin vui cho hắn, ta lại nghe thấy hắn nổi giận bên ngoài thư phòng: “Thẩm Quý thật là to gan lớn mật, chuyện bán quan mất đầu mà cũng dám làm.”

Hắn thở dài một tiếng: “Lần này Thẩm gia tiêu rồi.”

Ta toan đẩy cửa vào hỏi hắn vì sao lại lo lắng đến vậy.

Thẩm gia, ta đã từng nghe qua.

Từ nhiều năm trước, Thẩm Vân, con gái trưởng của Thẩm gia, đã nổi tiếng khắp kinh thành với tài thêu thùa xuất chúng. Người đến cầu hôn dẫm nát ngưỡng cửa nhà họ Thẩm, cuối cùng Thẩm Vân gả cho con trai út của Vĩnh An công chúa, Định Viễn Hầu thế tử.

Tình yêu của họ trở thành một giai thoại ở kinh thành.

Giọng nói lo lắng của Nam Phong vọng tới: “Đại nhân, xin người hãy cứu tiểu thư. Từ khi tiểu thư gả vào phủ Hầu, thế tử đã nạp nhiều thê thiếp, tiểu thư không chịu nổi mà cãi vã nhiều lần, tình cảm đã rạn nứt. Giờ lại xảy ra chuyện này, e rằng thế tử chỉ mong tiểu thư bị liên lụy cùng Thẩm gia.”

Ta kinh hãi, Nam Phong sao lại biết rõ chuyện trong phủ Định Viễn Hầu đến vậy?

Thẩm Vân gặp nạn cớ gì lại cầu cứu Cố Hàn Chu?

Hắn chỉ là một Trung Thư Thị lang, làm sao mà cứu được?

Chưa kịp suy nghĩ, một câu nói của Nam Phong như sấm sét nổ vang bên tai ta: “Dù sao, tiểu thư cũng là người mà đại nhân đã đặt ở trong lòng bao nhiêu năm, đại nhân nỡ lòng nhìn nàng chịu khổ sao?”

Người trong lòng?

Khoảnh khắc đó, đầu óc ta rối như tơ vò.

Ánh chớp lóe lên, ta chợt nhớ lại buổi tiệc hoa cúc của Hoàng hậu.

Khi Thẩm Vân xuất hiện, các phu nhân bên cạnh đã che miệng cười khúc khích nhìn ta: “Phu nhân nhà họ Cố sao lại giống Thế tử phi đến vậy. Nếu không phải con gái lớn của Thẩm gia đã mất từ nhỏ, ta còn tưởng phu nhân là em gái của Thế tử phi đấy.”

Thì ra là như vậy.

Ta đứng lặng tại chỗ, cười khổ rồi rơi lệ.

Hóa ra từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của Thẩm Vân.

5

Sau một đêm tĩnh lặng, ta đã nghĩ thông suốt tất cả.

Ta vốn là đứa trẻ bị song thân ruồng bỏ, may mắn được sư phụ nhặt về, lớn lên giữa chốn núi rừng hoang dã.

Sư phụ là một kẻ giang hồ từng bôn tẩu khắp nơi, người đã nhiều lần nói với ta: “Thanh Thanh, kẻ giang hồ, phải biết cầm lên được thì cũng buông xuống được.”

Mọi ảo tưởng giờ đây đã vỡ tan.

Đã đến lúc buông bỏ rồi.

Ta ôm lấy bụng mình, lòng đau như cắt, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Bình tâm trở lại, ta lau khô nước mắt, định gọi nha hoàn đến mời Cố Hàn Chu.

Ta đã quyết tâm hòa ly với hắn.

Nhưng chưa kịp sai nha hoàn đi, Cố Hàn Chu đã cùng Nam Phong đến viện của ta.

Trong tay Nam Phong còn bưng một bát canh.

“Phu nhân, mau nếm thử bát canh lê tuyết mà phu quân đặc biệt nấu cho nàng đi.” Hắn đưa tay muốn ôm ta vào lòng, ta vô thức né tránh.

Hắn chẳng hề nhận ra sự bất thường của ta, chỉ đưa bát canh đến trước mặt, vẻ mặt đầy sốt ruột.

“Phu nhân nếm thử mau, phu quân đã hầm mất mấy canh giờ đấy.”

Mùi lê tuyết thơm ngát ngay trước mũi, diễn xuất tinh xảo của hắn khiến ta nhất thời mất hồn, vô tình bị hắn đút cho vài muỗng.

Tỉnh táo lại, ta đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào hắn: “Cố Hàn Chu, chúng ta hòa…”

Chưa nói hết lời, ta cảm thấy trời đất quay cuồng.

Rồi mất đi tất cả ý thức.

6

Khi tỉnh lại lần nữa, tay chân ta đã bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải.

Cố Hàn Chu đứng trước mặt ta, nét mặt đầy vẻ áy náy.

Hắn nói: “Vân Nương thân thể yếu ớt, tuyệt đối không thể chịu nổi khổ ải lưu đày.”

“Dung mạo nàng và ngươi tương tự, ta mới đành lòng dùng hạ sách này.”

“Ta sẽ đến đón ngươi.”

Một cảm giác lạnh lẽo chạy khắp toàn thân.

Ta hiểu ý hắn là gì.

Bản án của Thẩm gia đã được tuyên, là tru di tam tộc.

Thẩm Vân là con gái đã xuất giá, vốn dĩ có thể thoát tội, nhưng Định Viễn Hầu thế tử không muốn buông tha nàng ta, thế nên nàng ta bị phán lưu đày ba ngàn dặm.

Và bây giờ, Cố Hàn Chu lại muốn ta thay nàng ta chịu tội.

Thấy ánh mắt tuyệt vọng của ta, Cố Hàn Chu vuốt ve mặt ta, cười khổ an ủi: “Thanh Thanh, nơi đất khổ ấy, Vân Nương đi sẽ chỉ có một con đường chết, nhưng ngươi thì khác. Ngươi vốn lớn lên ở chốn sơn dã, lại có khả năng tự bảo vệ mình.”

“Có thể sẽ khổ sở một chút, nhưng ta đảm bảo sẽ nhanh chóng đến đón ngươi.”

“Đợi khi ngươi… đợi khi ngươi trở về, nếu muốn giết ta, ta cũng không hề oán trách.”

Cố Hàn Chu quả là điên rồi, ta là cô nhi, ta có khả năng tự bảo vệ, vậy thì ta phải chịu tội thay cho Thẩm Vân sao?

Ta nhắm mắt lại, không muốn nhìn kẻ giả dối trước mắt này nữa.

Chợt nghĩ đến đứa con trong bụng, ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng dây trói quá chặt, dùng hết sức lực cũng không thể thoát ra.

Miệng bị bịt kín nên ta không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin Cố Hàn Chu.

Xin hắn đấy.

Đứa trẻ là vô tội.

Cố Hàn Chu bị ánh mắt của ta làm cho dao động, sau vài lần đấu tranh, hắn quay lưng bước đi.

“Thanh Thanh, ta xin lỗi, đây là cách duy nhất.”

Và phía sau lưng hắn, ta đã đầm đìa nước mắt.

Nỗi tuyệt vọng bao bọc ta từ đầu đến cuối.

7

Sau khi Nam Phong lên đường đi về phương Bắc, tinh thần của Cố Hàn Chu mỗi ngày một tốt hơn.

Trong suốt một năm qua, hắn thường đứng nhìn về phương Bắc mà ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

Hắn thậm chí còn quay trở lại viện của ta.

Sau khi ta đi, hắn đã niêm phong nơi này.

Khi cánh cửa viện được mở ra, những cây trúc xanh trong vườn đã khô héo hết.

Hắn sững sờ tại chỗ.

Rồi quay sang quát mắng quản gia.

“Đây là loài trúc phu nhân yêu thích nhất, các ngươi chăm sóc thế nào vậy, nàng trở về nhất định sẽ làm loạn với ta.”

Quản gia lúng túng, có lẽ ông ta cũng không ngờ rằng vị phu nhân bị chính Cố Hàn Chu đưa đi sẽ còn có ngày trở về.

“Mau mau, trước khi phu nhân trở về, hãy trả lại nguyên trạng đi.”

Quản gia mồ hôi nhễ nhại vâng lời.

Kể từ đó, cái sân vốn đã lâu không có ai lui tới này lại trở nên tấp nập.

Ta lơ lửng trên tường, nhìn tất cả, chỉ thấy thật nực cười.

Tiếc cho những cây trúc xanh kia.

Chúng là những thứ duy nhất ta thực lòng yêu quý trong cái phủ đệ to lớn này.

Đây là món quà Cố Hàn Chu đã đích thân đến Tứ Xuyên để mang về cho ta khi chúng ta mới thành hôn, vì sợ ta không quen với kinh thành.

Lúc đó ta đã rất cảm động, nhưng giờ nghĩ lại, đó chỉ là thủ đoạn để hắn lừa gạt ta mà thôi.

8

Khi màn đêm buông xuống, Cố Hàn Chu đẩy cửa vào sân, khiến ta đang ngồi trên tường giật mình.

Hắn ngồi lên chiếc xích đu trong sân, ngắm nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm.

Trung thu sắp đến rồi, trăng đêm nay vừa to vừa tròn.

Cố Hàn Chu trong mắt đầy vẻ hoài niệm, lẩm bẩm một mình: “Mỗi khi đến dịp lễ hội, nỗi nhớ nhà lại càng dâng trào. Thanh Thanh, ta nhớ nàng.”

Ta nghe mà muốn nôn ra. Nếu giờ ta không phải một hồn ma, ta nhất định sẽ nôn thẳng lên người hắn.

“Thanh Thanh, sau khi đưa tiễn nàng, ta đã hối hận. Nhưng mọi sự đã rồi, ta cũng không còn cách nào khác.”

“Ta chỉ có thể cố gắng hơn nữa, bởi ta biết, chỉ khi có được quyền lực tối cao, ta mới có thể đón nàng về. Nhưng giờ nàng sắp trở về rồi, ta lại rất sợ, sợ nàng sẽ không tha thứ cho ta.”

Ta móc mắt ra, đưa phần tròng trắng đến trước mặt hắn, dùng hành động để bày tỏ tâm trạng của mình lúc này.

Chỉ tiếc là hắn không nhìn thấy, vẫn đang tự cảm động.

“Nàng trở về, ta sẽ dùng quãng đời còn lại để đền bù cho nàng.”

“Chỉ cần nàng không rời xa ta, ta sẽ đồng ý mọi điều nàng muốn.”

Vậy ta muốn ngươi đi chết, ngươi có đồng ý không?

Cố Hàn Chu ôm lấy chiếc gối của ta, lẩm bẩm tên ta cả đêm.

Ta lười biếng chẳng muốn bận tâm, chỉ có thể coi như không thấy để được yên tĩnh.

Nhẩm tính thời gian.

Cố Hàn Chu cũng nên nhận được tin ta đã chết rồi.

9

Ngày hôm sau, ta đang ngủ ngon thì bị một trận ồn ào đánh thức.

Tiếng động phát ra từ thư phòng của Cố Hàn Chu.

Ta vừa trôi vào phòng, đã thấy Nam Phong quỳ gối trên sàn.

Còn Cố Hàn Chu, mắt hắn đỏ hoe, tay nắm chặt góc bàn, gân xanh nổi lên, giọng run rẩy:

“Không thể nào.”

“Tuyệt đối không thể.”

Hắn vươn tay kéo cổ áo Nam Phong: “Có phải ngươi đã điều tra sai rồi không? Nàng ấy làm sao có thể chết được? Nàng ấy biết kiếm pháp, lại lớn lên trong chốn giang hồ, một cuộc lưu đày cỏn con sao có thể lấy mạng nàng ấy?”

Trước lời tra hỏi của Cố Hàn Chu, Nam Phong lên tiếng với giọng khàn khàn: “Thuộc hạ sau khi nhận được tin này, đã lập tức đi điều tra trong đêm.” Hắn khó khăn tiếp lời: “Phu nhân quả thực đã qua đời, trước khi đến được nơi đất khổ.”

Nghe đến đây, Cố Hàn Chu trợn tròn mắt, tung một cú đá vào ngực Nam Phong.

“Ngươi dám nguyền rủa nàng ấy.”

Nam Phong ngã xuống đất, không dám đứng dậy.

Hắn không ngờ chủ nhân lại phản ứng kịch liệt như vậy trước tin Khương Thanh đã chết.

Một lúc lâu sau, Cố Hàn Chu sụp xuống ghế, nước mắt lăn dài trên má, từng giọt từng giọt.

Hắn khẽ nói: “Nàng ấy chết như thế nào?”

“Thuộc hạ không biết.”

Lại một lúc lâu nữa: “Thi thể đâu?”

“Thuộc hạ không biết.”

Ta chợt bàng hoàng.

Ta chết thế nào nhỉ?

Hình như ta cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ trước khi chết, từng miếng thịt trên người bị xé toạc, đau đớn vô cùng.

Thi thể của ta.

Hình như đã bị chó hoang ăn thịt rồi.

10

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Để lại câu nói đó, Cố Hàn Chu định thẳng tiến về phía Bắc.

Thẩm Vân nghe tin vội vàng chạy đến ngăn hắn lại.

Đôi mắt nàng ta rưng rưng, dáng vẻ đáng thương vô cùng: “Hàn Chu ca ca, chàng thật sự muốn đi sao?”

“Có lẽ, có lẽ Thanh tỷ tỷ chưa chết, chỉ là đã bỏ đi rồi.”

Cố Hàn Chu vẻ mặt nghiêm túc, trong đáy mắt có sự điên cuồng âm ỉ: “Nếu nàng ấy bỏ đi, dù chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm nàng ấy về.”

“Kể cả nàng ấy thực sự đã chết, ta cũng sẽ đào xác nàng ấy lên để xem.”

“Bất kể sống hay chết, nàng ấy chỉ có thể là người của ta.”

Ta ngáp một cái, gặp phải kẻ điên như Cố Hàn Chu, xem như ta xui xẻo.

Chính tay hắn đã đẩy ta vào đường cùng, giờ lại tỏ ra thâm tình vô cùng.

Thật khó mà nói.

May mắn là giờ ta đã không còn xương cốt, dẫu đã chết, ta cũng không muốn dính dáng đến hắn nữa.

Chỉ có một điều lạ.

Lần này nhìn thấy Thẩm Vân, trong lòng ta lại trào dâng một cảm giác bạo lực và sát ý khó kiềm chế.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!