Góc Của Chan

GIỌT NƯỚC MẮT ĐẾN MUỘN – CHƯƠNG 3

19

Trên bàn ăn, Hạ Du ngồi bên cạnh tôi.

Cô ta lấy vài hộp cơm từ trong túi xách ra, vừa mở ra vừa nói: “Đây là mẹ tự tay làm, mọi người nếm thử đi.”

Nói xong, cô ta lại liếc nhìn tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Mẹ biết cậu đến, nên đặc biệt làm cá khô.”

Tôi nhìn những miếng cá khô vàng ươm được đặt trước mặt mình, tâm trí dường như chợt bay về một mùa hè nào đó.

Khi đó, gia đình tôi còn rất nghèo, mẹ tôi tan làm về mỗi ngày đều nhặt những lá rau mà người ta vứt đi, rồi lựa chọn mang về nấu cho chúng tôi ăn.

Ao ở làng bên cạnh tháo nước, chủ ao thu những con cá lớn, những con cá nhỏ còn lại thì để mọi người tùy ý nhặt.

Khi đó anh tôi còn nhỏ, chỉ dẫn tôi nhặt về rất nhiều con cá nhỏ.

Khi về đến nhà, cả người chúng tôi đều dính đầy bùn đất.

Mẹ tôi vừa tức giận vì chúng tôi còn nhỏ đã lén lút ra sông, nhỡ có chuyện gì thì sao?

Vừa bất lực, quay lưng lại lén khóc.

Tối hôm đó, mẹ tôi nấu cho chúng tôi món canh cá tươi.

Những con cá nhỏ còn lại thì được ướp muối, làm cá khô cho chúng tôi.

Những miếng cá khô hồi đó thật sự rất ngon, mằn mặn, giòn tan.

Tôi đã từng nghĩ cả đời này tôi sẽ không ăn ngán.

Vậy mà tôi đã lâu lắm rồi không ăn lại nữa.

Và cũng không muốn ăn nữa.

Chỉ là trên bàn ăn họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể nếu tôi không ăn thì tôi vẫn đang trách móc họ vậy.

Ông Hạ khuyên nhủ: “Ăn đi con, trước đây con không phải rất thích ăn món này sao? Mấy năm đầu con mới về nhà, mẹ con còn muốn học làm đấy.”

Tôi ngước mắt nhìn bà Hạ, bà ấy dường như cũng không ngờ ông Hạ lại đột nhiên nói như vậy, vẻ mặt thoáng chút bối rối, sau đó lại khó xử quay đầu đi.

Thật ra tôi rất ghét những chuyện như thế này.

Sự quan tâm cố ý đột ngột, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tôi gắp một miếng cá, nuốt xuống.

Ông Hạ cười liên tục hai tiếng, không khí trên bàn ăn dường như cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

20

Từ sau khi bị bệnh, khẩu vị của tôi trở nên rất tệ, chỉ ăn được một chút đồ ăn.

Bát cơm đầy ắp những món ông Hạ gắp cho tôi.

Tôi nhìn thấy có chút buồn nôn theo bản năng.

Sợ thật sự sẽ nôn ra, tôi không ăn nữa.

Ăn xong, bánh sinh nhật được mang lên.

Lần này có chút khác biệt, không còn là chiếc bánh “Chúc mừng sinh nhật con yêu” mơ hồ như trước.

Mà là đặt riêng hai chiếc bánh.

Trên mỗi chiếc đều viết tên của chúng tôi.

Hạ Du.

Hạ Dự.

Vô vị.

Có lẽ để thể hiện sự quan tâm đặc biệt dành cho tôi, ông Hạ vội vã cắt một miếng bánh đầy đặn, đưa cho tôi đầu tiên:

“Ba nhớ con trước đây thích ăn xoài nhất đúng không.”

Mùi xoài vàng tươi, được cắt vuông vức khiến tôi muốn nôn.

Tôi nói: “Ông nhớ nhầm rồi, tôi đã không thích ăn xoài từ lâu rồi.”

Bàn tay ông Hạ cầm chiếc bánh cứng lại: “Vậy đổi món khác nhé?”

Món khác chỉ có chiếc bánh có tên Hạ Du.

Tôi không có hứng thú với cả hai chiếc bánh.

Thế là tôi đứng dậy định đi: “Không cần đâu, mọi người ăn đi, tôi còn có việc.”

Nhưng cổ tay lại bị Hạ Duy nắm lấy: “Em cố ý phải không?”

Tôi không hiểu.

“Em có việc gì, không thể đợi ăn xong bữa cơm này rồi đi? Em cố ý tỏ vẻ khó chịu cho ai xem?”

Dường như không suy nghĩ, anh ta lại có chút bắc mắc: “Sao em lại gầy đi nhiều như vậy?”

Tôi cúi mắt rút tay ra, thậm chí không có cả ham muốn cãi nhau với anh ta.

Tôi nói: “Anh nói đúng, lần sau nhớ đừng tìm một người gây mất hứng như tôi nữa.”

Chỉ là khi buông tay, tôi lại không tránh khỏi nhìn thấy vết sẹo uốn lượn trên lòng bàn tay Hạ Duy.

Trông thật xấu xí.

Ông Hạ muốn can ngăn, nhưng lại không kìm được ho khan, mặt đỏ bừng: “Hạ Duy! Xin lỗi em gái con đi.”

Không khí bỗng trở nên yên lặng.

Tôi không ngờ sau bao nhiêu năm, mình lại trở nên có chút quan trọng như vậy.

Hạ Duy ngồi bất động trên ghế, ngước mắt nhìn tôi.

Sợ không chờ được anh ta mở lời, tôi nói: “Không cần đâu, lần sau nhớ tránh xa người như tôi là được rồi.”

21

Khi tôi ra ngoài, Hạ Du bất ngờ đuổi theo, gọi tôi từ phía sau, cô ta nhỏ giọng nói: “Giang Dự, tôi xin lỗi.”

Tôi khựng lại một chút, giả vờ như không nghe thấy.

Không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

Hôm nay trời vẫn đẹp.

Trong xanh không một gợn mây.

Tôi đi ngang qua một tiệm bánh, chọn một chiếc bánh sô cô la.

Rồi lái xe đến nghĩa trang.

Có một người đang đứng trước mộ anh tôi.

Là mẹ tôi.

Bà ấy đang đợi tôi.

Nhưng tôi chỉ đứng dưới gốc cây to rậm rạp gần nghĩa trang một lúc, chứ không bước tới.

Khi anh trai tôi vừa mất, mẹ tôi rất hận tôi.

Bà không cho tôi tham dự tang lễ của anh, mắt đỏ hoe chất vấn tôi: “Tại sao người chết lại không phải là mày?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi cũng thật sự rất mong người chết là tôi.

Nhưng tôi lại không chết.

Sống không nổi, trong một thời gian dài, tôi luôn lén lút đi thăm bà.

Bà ấy cũng luôn buông lời cay nghiệt với tôi.

Những lời mắng nhiếc khó nghe, độc địa đó, tôi khó mà tưởng tượng được là thốt ra từ miệng mẹ tôi.

Nhưng khi đó tôi vẫn cảm thấy tội lỗi.

Cho đến khi chuyện đoạn ghi âm bị bại lộ, tôi rời khỏi nhà họ Hạ, đi tìm mẹ tôi.

Hôm đó mưa rất to, tôi đứng trước căn nhà lầu thấp bé đó rất lâu, mẹ tôi mới mở cửa cho tôi.

Tôi bật máy ghi âm cho bà nghe, giọng run run: “Mẹ, con có bằng chứng rồi, con có thể đi kiện cô ta, con sẽ bắt tất cả bọn họ phải trả giá.”

Vẻ mặt mẹ tôi hoảng hốt trong giây lát, sau đó, bà như hạ quyết tâm, giật lấy chiếc máy ghi âm trên tay tôi, ném mạnh xuống đất.

Chiếc máy ghi âm vỡ tan tành.

Tôi cảm thấy trái tim mình cũng vỡ tan theo.

Tôi thậm chí không có đủ sức lực để nhặt chiếc máy ghi âm đó lên ngay lập tức, chỉ hỏi bà: “Tại sao? Mẹ?”

Vẻ mặt mẹ tôi lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn đường mờ ảo ngoài cửa.

Bà nói: “Đủ rồi, mày hại anh mày vẫn chưa đủ sao? Mày nhất định phải hại chết tất cả người trong nhà này thì mới vừa lòng sao?”

Thế là tôi không nói được gì nữa, mà từ từ ngồi xuống, nhặt từng mảnh vỡ của chiếc máy ghi âm.

Tôi rời khỏi đó trong sự chật vật.

22

Tôi đã từng muốn lật lại vụ án của anh trai tôi để xét xử lại.

Đó là một việc không hề dễ dàng.

Nhưng may mắn là có Phó Tử Ý ở bên cạnh tôi, anh ấy giúp tôi thu thập bằng chứng, dùng mối quan hệ của mình để tìm luật sư giỏi nhất, giúp tôi tìm cách.

Chúng tôi đã suýt chút nữa thành công.

Nhưng cuối cùng tại tòa, luật sư bên kia lại ung dung lấy ra tờ giấy bãi nại có chữ ký của mẹ tôi.

Cho đến tận hôm nay, khi nhớ lại cảnh tượng đó, tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng.

Kinh hoàng hơn cả việc bị đâm một nhát.

Trước đó, tôi luôn nghĩ mẹ là người thân thiết nhất, là người có thể dựa dẫm cả đời trên thế gian này.

Nhưng hiện thực lại tát tôi một cái đau điếng.

Bà ấy đã ký vào tờ giấy bãi nại.

Lý do đơn giản chỉ là, nếu truy cứu đến cùng, Hạ Du cũng không thể thoát khỏi liên can.

Mẹ tôi nói: “Tao chỉ có một đứa con gái là Tiểu Du thôi, mày có thể buông tha cho con bé được không?”

Tôi câm nín, câu nói “Con cũng là con gái của mẹ” lẫn với máu tanh ngọt trong cổ họng, cùng nhau nuốt xuống.

Hiện thực thật tàn nhẫn, chúng tôi không có quan hệ máu mủ.

Anh trai tôi đã làm anh tôi mười tám năm, nhưng trên pháp luật, tôi vẫn không được coi là người thân của anh ấy.

Người ba bạo lực của tôi đã chết từ mấy năm trước.

Thế là trên thế giới này, người thân của anh tôi chỉ còn lại mẹ tôi và Hạ Du.

Họ không truy cứu, tôi không có cách nào đối với họ.

Sau này trước mộ anh tôi, mẹ tôi cuối cùng cũng không còn hận tôi nữa, bà nói với tôi: “Dừng lại đi con. Người sống thì vẫn phải sống tiếp.”

Tôi ngơ ngác nhìn bà, như thể lần đầu tiên tôi biết bà là ai.

Dừng lại ư?

Một từ ngữ thật nực cười.

Một sinh mệnh tươi trẻ như anh tôi, một tương lai tươi sáng như vậy, đến cuối cùng chỉ đáng giá một câu “dừng lại” sao?

Một cái cớ thật ích kỷ.

Tại sao người phải “dừng lại” lại là cuộc đời của anh tôi?

23

Quá khứ là một món nợ cũ nát không thể nào xóa bỏ.

Tôi có chút hối hận vì ra ngoài không xem lịch.

Hôm nay như bị trúng tà, một người rồi hai người, lần lượt xuất hiện.

Nhưng tôi không muốn đối phó với bất kỳ ai trong số họ.

Mặt trời trên cao dần lặn về phía tây.

Mẹ tôi đợi từ chiều đến lúc hoàng hôn.

Tôi biết bà đang đợi tôi đi tới, đợi tôi cúi đầu trước.

Giống như vô số lần trước đây.

Không có người mẹ nào nói lời xin lỗi với con cái.

Vì mẹ đã rất vất vả, nên không thể quá khắt khe.

Mẹ tôi cũng sẽ không nói xin lỗi, cách làm hòa của bà là làm cho tôi một bữa cá khô, rồi nói chuyện với tôi.

Mọi chuyện cứ thế mà cho qua.

Nhưng lần này, tôi ở bên cạnh bà ấy đợi từ chiều đến lúc hoàng hôn.

Tôi không đi tới.

Tôi không có cách nào để chỉ trích mẹ tôi, nhưng tôi cũng thật sự không có cách nào để tha thứ cho bà.

Cuối cùng mẹ tôi vẫn rời đi.

Tôi trốn sau gốc cây to, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với bà trong lòng: “Tạm biệt mẹ.”

24

Tôi đặt những bông hoa cúc dương mua được lên mộ anh tôi.

Trên bia mộ, bức ảnh anh tôi cười híp mắt, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, như thể vẫn là chàng thiếu niên trẻ trung đầy sức sống năm nào.

Bên dưới bức ảnh là tên anh ấy được khắc.

“Mộ Giang Kỳ”.

Tôi mở hộp bánh kem, thành thạo cắm nến, rồi ước.

Ước nguyện năm nay vẫn là, anh ơi, hãy đưa em đi.

Ước xong, tôi ngồi khoanh chân xuống đất.

“Đợi lâu quá, kem đã chảy hết rồi.

Hạ Duy lừa em, nói ông Hạ bị bệnh, nhưng không phải.

Họ còn mua bánh kem xoài, em một chút cũng không thích ăn xoài.

Anh ơi, họ đều đối xử không tốt với em, chỉ có anh là tốt nhất với em.

Tôi mách tội với anh tôi, anh tôi không nghe thấy.

Nhưng không sao, sắp rồi.

25

Khi xuống núi, tôi nhìn thấy Hạ Duy.

Không biết anh ta làm cách nào mà theo đến tận đây.

Anh ta không nói gì, tôi cũng không muốn chủ động kiếm chuyện.

Thế là coi như không thấy, đi thẳng qua.

Chỉ là khi mở cửa xe, tôi nghe thấy anh ta gọi tên tôi: “Giang Dự.”

Tôi không quay đầu lại.

26

Khi về đến nhà, đèn đã được bật sáng.

Phó Tử Ý nằm chán chường trên ghế sofa chơi game, Chúc Chúc tìm một chỗ thoải mái trên bụng anh ấy mà nằm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Chúc Chúc với những bước chân nhẹ nhàng, nhảy vào lòng tôi.

Phó Tử Ý vẫn nằm trên ghế sofa không nhúc nhích, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”

Tôi “ừm” một tiếng, nói: “Gặp phải vài người không thích.”

Phó Tử Ý nghĩ một lát, hỏi: “Hạ Duy à?”

Tôi bị câu trả lời chính xác của anh ấy làm cho bật cười.

“Anh ta lại lên cơn gì thế?”

Phó Tử Ý có lẽ đã chơi xong game, ném điện thoại sang một bên, tiện tay mang những món ăn đã nguội vào bếp.

Có anh ấy làm, tôi lười động tay.

Thế là tôi tựa vào khung cửa bếp, hứng thú nhìn anh ấy hâm nóng thức ăn.

“Lười nói.”

Phó Tử Ý cũng không hỏi thêm.

Nhà bếp được thiết kế không lớn, lối đi vừa đủ cho hai người đi qua, ánh đèn vàng ấm áp trên trần chiếu xuống hình bóng bận rộn của Phó Tử Ý.

Khiến cả người anh ấy như được ngâm trong ánh sáng ấm áp.

“Sáu giờ anh đã nấu xong đồ ăn rồi, định bụng là vừa kịp bữa tối, ai ngờ em về muộn như vậy.”

Tôi nói: “Đúng vậy, ai mà ngờ được chứ?”

27

Khi chuông cửa vang lên, tôi không nghĩ nhiều.

Nhưng vừa mở cửa, đã thấy Hạ Duy đứng ở ngoài.

Trong tay anh ta còn cầm một chiếc hộp được gói đẹp mắt.

Tôi hỏi anh ta: “Có việc gì không?”

Hạ Duy đưa chiếc hộp cho tôi, lần này vẻ mặt không còn cứng nhắc nữa.

Anh ta nói: “Chúc mừng sinh nhật.”

Ánh mắt tôi lướt qua chiếc hộp một thoáng, nhưng không dừng lại quá lâu: “Không cần đâu, tôi không cần.”

Nếu là những năm đầu mới về nhà họ Hạ, có lẽ tôi sẽ cảm thấy vui vì món quà anh ta chuẩn bị.

Nhưng sau này tôi mới biết, những món đồ trang sức đắt tiền anh ta tặng tôi trong những năm đó, chỉ là anh ta tiện tay mua mà thôi.

Rất tiện tay, chỉ là khi dốc lòng chọn quà cho Hạ Du, anh ta tiện thể mua thêm một món.

Thế là sau này tôi không còn chút kỳ vọng nào vào cái gọi là quà tặng của anh ta nữa.

Tôi không cần những món quà tặng kèm rập khuôn.

Dù nó có đắt tiền đi chăng nữa.

Khi Phó Tử Ý bước ra, tay Hạ Duy vẫn chưa kịp rụt lại.

“Em còn mời cả bạn bè khác nữa sao?”

Nụ cười trong mắt Phó Tử Ý tan biến ngay khi nhìn thấy Hạ Duy.

Cả người anh ấy cũng trở nên lạnh lùng.

Hạ Duy nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Phó Tử Ý lạnh lùng đáp: “Không liên quan đến cậu.”

Hạ Duy lại quay sang nhìn tôi, vẻ mặt trở nên khó coi.

Tôi thở dài, khẽ chạm vào cánh tay Phó Tử Ý, ra hiệu anh ấy đừng giận.

28

Nhà họ Hạ và nhà họ Phó là bạn bè lâu năm.

Hạ Duy và Phó Tử Ý được cho là đã quen biết nhau từ khi còn mặc quần thủng đít.

Ngay cả lần đầu tiên tôi biết Phó Tử Ý, cũng là với tư cách bạn thân của Hạ Duy.

Đó là khi tôi về nhà họ Hạ được nửa năm, vừa đúng dịp sinh nhật.

Bạn bè của Hạ Du vẫn ghét tôi.

Họ hò hét, nói: “Muốn so tài năng không? Giang Dự, cậu cũng tham gia đi.”

Đương nhiên tôi không muốn.

Tôi theo mẹ tôi, mặc dù sau này cuộc sống có khá hơn một chút, nhưng vẫn không có tiền rảnh rỗi để học nghệ thuật.

Hoàn toàn thua kém.

Khi đó là cái tuổi dễ suy nghĩ vẩn vơ nhất, tôi thực sự cảm thấy có chút xấu hổ.

Khi họ hò hét, Hạ Duy đứng một bên.

Nhưng anh ta không nói gì, mà ngầm chấp nhận hành vi đó.

Phó Tử Ý là người duy nhất đứng ra, anh ấy một tay đút túi quần, nói một cách thiếu nghiêm túc: “Cho tôi tham gia với.”

Anh ấy chọn chơi piano.

Và sau đó tôi đã nghe được bản nhạc piano dở nhất từ trước đến nay.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy dáng vẻ anh ấy chơi piano rất ngầu.

Bởi vì sau khi anh ấy thản nhiên chấp nhận những tiếng cười châm chọc đó, không còn ai đến quấy rầy bắt tôi phải biểu diễn tài năng nữa.

Sau khi chơi piano xong, anh ấy không biết lấy ở đâu ra một đĩa bánh kem nhỏ, đưa cho tôi: “Mấy cậu ấm cô chiêu đó thật là vô vị.”

Tôi gật đầu, bày tỏ sự đồng tình.

Rồi nhỏ giọng nói với anh ấy: “Cảm ơn.”

Tôi biết anh ấy đến để giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử.

Anh ấy dường như bị vẻ mặt nghiêm túc của tôi làm cho bật cười, một tay chống cằm, ghé sát vào tôi và cũng nói nhỏ: “Thật ra tôi cũng không thích họ.”

Thế là tôi đã có người bạn đầu tiên khi đến Nam Thành.

Sau này tôi mới biết, gia đình anh ấy là dòng dõi học thuật, chỉ là không biết vì sao, đến đời anh ấy lại đột biến gen, không có chút khí chất thư sinh nào.

Ngược lại còn có chút phong thái lưu manh bất cần đời.

Sau đó là lúc tôi và nhà họ Hạ cắt đứt quan hệ.

Tôi một mình trở về Nam Thành.

Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau, tôi lại gặp lại Phó Tử Ý ở Nam Thành.

Anh ấy không nghe theo sự sắp xếp của gia đình để đi du học, mà thi vào một trường đại học ở Nam Thành, chuyên ngành tâm lý học.

Rồi sau đó, không có gì ngạc nhiên, anh ấy trở thành bác sĩ tâm lý của tôi.

Khi tôi hỏi lại về mối quan hệ giữa anh ấy và Hạ Duy, anh ấy chỉ nói một cách nhẹ nhàng: “Nghỉ chơi rồi.”

Khi đó, ánh nắng rất đẹp, anh ấy chống tay lên vai tôi, cười rạng rỡ: “Yên tâm, anh em sẽ luôn đứng về phía chính nghĩa.”

29

Phó Tử Ý tổ chức sinh nhật cho tôi mỗi năm.

Khi tôi mới chuyển đến Nam Thành, đó là lúc tình trạng tâm lý của tôi tồi tệ nhất.

Tôi xa lánh tất cả mọi người.

Kể cả Phó Tử Ý.

Vì vậy mỗi lần anh ấy đến, đều mang theo một đống đồ, rồi ngồi xổm ngoài cửa đợi tôi.

Tôi đã lạnh lùng vài lần.

Cho đến một lần, tôi tăng ca, về rất muộn.

Ngoài trời mưa to, hành lang của căn nhà này cũng ẩm ướt và tối tăm.

Phó Tử Ý có lẽ đã mệt, dựa vào tường mà ngủ thiếp đi.

Chiếc đèn trên trần hành lang đã lâu năm, chỉ sáng lờ mờ một chút, chiếu lên cái bóng tĩnh lặng của anh ấy.

Ánh đèn nhỏ bé đó dường như đã chạm đến một góc mềm mại nào đó trong trái tim tôi.

Thế là tôi đã đưa chìa khóa cho anh ấy.

Bảo anh ấy lần sau đến đừng đợi ở ngoài cửa nữa.

Nhưng Phó Tử Ý hiếm khi xuất hiện đột ngột.

Anh ấy thường chỉ đến vào những thời điểm cố định, xách theo một đống đồ, lấp đầy tủ lạnh của tôi.

Và cả ngày sinh nhật này nữa.

Khi tôi mới đến Nam Thành, không có bạn bè, sinh nhật đầu tiên là hai chúng tôi cùng nhau trải qua.

Anh ấy biết tôi sẽ đi thăm anh trai tôi, nên thường chỉ đến vào buổi tối.

Hạ Duy không biết Phó Tử Ý quan trọng với tôi như thế nào.

Anh ta chẳng biết gì cả.

30

Phó Tử Ý quay lại bếp, rõ ràng là anh ấy không muốn nhìn thấy Hạ Duy.

Tôi xách món quà Hạ Duy mang đến, đi một vòng, cuối cùng cúi người đặt nó xuống đất cạnh bàn học.

Khi đi ra, tôi thấy Hạ Duy đang ngồi xổm trên đất, muốn vuốt ve Chúc Chúc.

Nhưng Chúc Chúc lại trái với thường lệ, bày ra tư thế phòng thủ, xù lông với anh ta.

Tôi bước tới, bế Chúc Chúc lên.

Không khí có chút gượng gạo.

Tôi và Hạ Duy thật ra không có gì để nói.

Hạ Duy tìm chuyện để nói: “Đây là mèo em nuôi à?”

Tôi cảm thấy câu hỏi của anh ta có chút kỳ lạ.

Đây là nhà tôi.

Chúc Chúc đương nhiên là mèo của tôi.

Tôi “ừm” một tiếng.

Anh ta lại hỏi: “Em nuôi mèo từ khi nào vậy?”

Lâu lắm rồi.

Khi tôi nuôi Chúc Chúc, còn chưa biết mình bị bế nhầm.

Lâu đến mức Chúc Chúc giờ đã là một con mèo già rồi.

Tôi vuốt ve Chúc Chúc, bình tĩnh nói: “Quên rồi.”

Hạ Duy còn muốn nói gì đó.

Nhưng chuông cửa reo lên.

Hứa Tri Ý ôm một bó hoa đầy ắp, cười tươi tắn nói với tôi: “Lâu rồi không gặp, chúc mừng sinh nhật Tiểu Ngư!”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!