Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN – CHƯƠNG 1

1

Bốn giờ sáng, tôi dạo bước một mình bên bờ biển.

Tùm!

Một âm thanh rơi xuống nước vang lên từ phía không xa.

Bộ đồng phục học sinh của cậu thiếu niên bị nước biển thấm ướt, trôi dập dềnh giữa những con sóng dữ.

Nước đã ngập quá đầu, vậy mà cậu ta vẫn không hề vùng vẫy.

Nước biển vào lúc giao mùa lạnh đến thấu xương, tôi gắng sức kéo cậu ta vào bờ.

Sau khi lên bờ, nhờ ánh trăng lờ mờ, tôi mới nhìn rõ tấm bảng tên trên ngực áo còn nhỏ nước của cậu — Trường THPT số 3, Trình Dã.

Tôi quỳ gối trên bãi cát, cúi xuống truyền hơi cho cậu ta.

Môi cậu ta rất mềm… và rất lạnh.

Cậu ta sặc mấy ngụm nước biển, đột ngột mở bừng mắt, ánh nhìn cảnh giác lướt qua tôi, như một con sói con luôn trong trạng thái phòng bị.

“Dì là ai vậy?”

Dì?

Tôi suýt nữa tức đến nỗi muốn hộc máu.

Tôi mới 24 tuổi thôi mà! Trông tôi già đến thế sao?

“Tại sao lại muốn tự tử?” Tôi hỏi.

Cậu ta rõ ràng không muốn trả lời, lại quay ngược mũi nhọn về phía tôi…

“Dì này, sao dì lại hôn tôi?”

Xin thề trước Chúa, tôi là đang cứu người!

2

Đang còn sững người, Trình Dã lại quay đầu bước vào vùng nước sâu.

Nhìn bóng lưng cậu ta đầy quyết tuyệt, tôi vội vàng lớn tiếng gọi:
“Nếu cậu còn không biết quý trọng mạng sống của mình, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Cậu ta quay đầu lại, hàng mày thanh tú khẽ cau lại, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu:
“Dì này, dì có thể bớt lo chuyện bao đồng được không?”

Tôi lười cãi nhau với cậu ta, móc điện thoại ra bấm số 110.

Chưa kịp gọi đi, một ngón tay ướt lạnh, thon dài đã đưa qua, ấn tắt màn hình.

“Thật hết nói nổi…” — cậu ta khẽ rủa một câu, rồi bực bội vò đầu, quay người lội ngược vào bờ.

Tôi lập tức đi theo sát phía sau,
sợ cậu ta lại tìm cách khác để kết liễu đời mình.

Không biết đã đi được bao lâu, bỗng dưng tôi va phải một bức tường.

Trên đầu bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh.

“Sao? Muốn theo tôi về nhà à?”

“Hả?” Tôi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì.

“Buông tay.” — Cậu ta cúi mắt nhìn xuống eo mình, vẻ mặt đầy chán ghét.

Tôi theo ánh mắt cậu nhìn xuống…

Chết rồi!

Vì nỗi sợ ngã lúc nãy, tôi đã vô thức ôm chặt lấy cậu ta từ phía sau!

“X-xin lỗi…” — Tôi đỏ bừng cả mặt, vội vã buông tay ra và lí nhí xin lỗi.

Cậu ta lườm tôi một cái, ánh mắt lạnh như gió mùa đông, sắc như dao:
“Đừng theo tôi nữa, tôi nói này, dì…đúng là hơi bị… lưu manh đấy.”

Cái thằng nhóc chết tiệt này, đúng là miệng lưỡi độc như rắn cắn!

3

Tôi thề, tôi thật sự không cố ý đi theo Trình Dã về nhà!

Ai mà ngờ được… cậu ta lại trùng đường với tôi chứ!

Trước mắt tôi là một ngôi nhà dân cũ kỹ.

Đèn ở tầng hai vẫn sáng, từ bên trong vọng ra những âm thanh đầy xấu hổ.

Tôi xấu hổ muốn chết.

So với sự bối rối của tôi, Trình Dã lại cực kỳ điềm tĩnh.

Cậu ta như thể đã quen với cảnh này, điềm nhiên lấy bật lửa từ dưới gạch ra, châm điếu thuốc, rồi bắt đầu phả khói.

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Tôi do dự hỏi.

“17.” — Cậu ta liếc tôi một cái, trả lời không chút cảm xúc.

Mới có tuổi đó mà đã hút thuốc?

Phổi của cậu không cần nữa à?

Tôi đưa tay giật điếu thuốc trong tay cậu ta.

“Lại làm sao?” — Cậu hơi ngơ ngác một chút.

“Đừng hút nữa, ngộp.” Tôi ghét mùi thuốc lá.

Cậu ta cúi đầu, lại gần tôi, hơi cong môi cười:
“Muốn quản tôi à? Có tư cách gì?”

Tôi đứng sững người, không biết phải đáp lại sao.

Âm thanh vui vẻ bên trong ngày càng lớn hơn.

Trình Dã nghe thấy, tỏ vẻ khó chịu, nhặt một viên đá từ dưới đất, ném lên cửa sổ tầng hai.

Bùng!

Mảnh kính vỡ tung tóe.

Người đàn ông trong nhà ló đầu ra, thấy Trình Dã, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Thằng không có mẹ, mày quay lại làm gì?”

Trình Dã không chút cảm xúc, từng chữ từng chữ đáp lại:
“Xem mày chết lúc nào.”

Vừa dứt lời, có vật gì đó bay về phía chúng tôi.

Trình Dã phản ứng nhanh hơn tôi, lập tức chắn ngang người tôi.

Người kia còn mắng gì đó, tôi không nghe rõ.

Tôi chỉ thấy trên trán Trình Dã chảy máu.

Mảnh vỡ kính cứa vào da thịt.


Chắc hẳn là rất đau.

Mà cậu ta lại chẳng bận tâm, cúi người vào tai tôi, tự giễu nói:
“Thấy chưa? Tôi sống trong môi trường này đấy. Vậy thì sao, tại sao dì lại muốn cứu tôi?”

Sau này tôi mới biết, người trên lầu mắng cậu ta là “thằng không có mẹ” chính là cha ruột của cậu ta.

Chưa kịp suy nghĩ lâu, tôi đã quyết định:
“Vậy nếu đổi môi trường, cậu còn muốn chết không?”

Cậu ta đứng chết lặng tại chỗ, có chút không tin vào tai mình:
“Ý là sao?”

“Ý là, cậu có muốn đi theo tôi không?”

Một lúc lâu im lặng.

Cậu ta nhìn tôi, khẽ cười:
“Dì này, dì bệnh nặng thật rồi…”

Tôi cũng cười lại:
“Ừ, suy nghĩ thử xem?”

Một cơn ngứa ran chạy dọc theo tai tôi, giọng nói trong trẻo của cậu ta vang lên trong không khí.

Giống như một chiếc lông vũ chạm nhẹ vào tim.

“Được, nhưng dì đừng có hối hận.”

4

Thực ra, Trình Dã nói không sai.

Tôi quả thật bệnh nặng thật rồi.

Bệnh tâm thần di truyền từ gia đình.

Khi nơi làm việc của tôi biết chuyện, họ khéo léo khuyên tôi nghỉ việc.

Bạn bè thấy tôi, đều tránh xa như thể tôi là một cơn sóng thần.


Dù cho đến nay tôi vẫn chưa phát bệnh.

Còn về cha tôi, người thân duy nhất còn lại của tôi.


Ông ném cho tôi một chiếc chìa khóa, bảo tôi chuyển ra sống ở quê.

Khi còn nhỏ, tôi không ít lần nghe thấy ông gào thét với mẹ tôi, giọng điệu hoảng loạn.

“Biết trước bệnh này sẽ di truyền, sao bà không bỏ nó đi?”

Mẹ tôi chỉ biết che mặt khóc, không dám nói một lời phản bác.

Từ ngày đó, tôi đã hiểu.

Không phải tất cả sự ra đời đều được chào đón.

Cái sự ghét bỏ của ông đối với tôi, đã đạt đến đỉnh điểm sau cái chết của mẹ.

Ông bảo chỉ cần nhìn thấy tôi là lại nhớ đến dáng vẻ của mẹ mỗi khi bà lên cơn bệnh.

Vậy nên ông đuổi tôi đi.

Tất nhiên còn một lý do quan trọng hơn nữa, đó là ông muốn thoát khỏi bóng tối quá khứ, và tái hợp với mối tình đầu.


Còn tôi, tôi là gánh nặng trên con đường hạnh phúc của ông.

Lẽ ra tôi phải khóc một trận thật lớn.

Nhưng tôi không làm vậy.


Tôi chỉ im lặng nhận lấy chiếc chìa khóa, thu dọn hành lý, và tối đó đi thẳng về quê.

Cái cảm giác mệt mỏi vì mất ngủ kéo dài khiến tôi kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.


Tuy vậy, tối nay, tôi lại cảm thấy khá vui.


Bởi vì tôi đã gặp được một “gánh nặng” khác.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy không còn cô đơn nữa.

Trình Dã, chúng ta giống nhau.

Cùng ôm lấy nhau, tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.

Được không?

error: Content is protected !!