📚 Danh sách chương

GIANG HẢI KÍ DƯ SINH – CHƯƠNG 9

16

A Chỉ nói, khi nào ta viết được tên của ta và chàng , chàng sẽ thích ta nhất.

Vậy nên từ đó, mỗi khi có thời gian, ta lại ra thư phòng luyện chữ.

Nhưng ta thật sự không đủ thông minh, đi đi lại lại với bốn chữ đó mà học mãi, vẫn không nhớ rõ các nét, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.

Thấy ta không vui, Đậu Khấu liền làm một bộ xiêm y mới để an ủi ta, chỉ là làm xong lại không chịu để ta xem.

“Chỉ còn năm ngày nữa là đến sinh thần của nương nương rồi.” Nàng giúp ta chải đầu, động tác nhanh nhẹn mà không thiếu phần dịu dàng, “Coi như là quà sinh thần mà nô tỳ tặng cho nương nương.”

Ta ngạc nhiên, sao sinh thần của Tiểu Mãn ta lại đến nhanh như vậy?

Lần sinh thần trước, còn ở tại Bạch Lộc Đài, Đậu Khấu đã làm cho ta món mứt lê ngọt ngào đặc biệt ngon.

Lần này, sinh thần ở Hòa Kính Điện, liệu A Chỉ có biết không?

Không hiểu sao, ta lại không nói cho A Chỉ biết sinh thần của ta sắp đến, nếu như trước kia, có khi ta đã trực tiếp hỏi chàng đòi quà rồi.

Ta càng thêm chăm chỉ luyện chữ.

Hai ngày trước sinh thần của ta, Tô Trung Quan lâu không thấy đã trở lại, hình như ông vừa đi xa về, cả người trông có vẻ mệt mỏi.

Ngay sau đó, Hiền phi, người thường sống thu mình trong cung, ăn chay niệm Phật, đột nhiên mở cửa cung.

Lần đầu tiên vào cung lâu như vậy, ta chỉ gặp nàng ta một lần trong yến tiệc cung đình.

Đậu Khấu đã nói qua, Hiền phi là nghĩa muội của A Chỉ, nên giữa hai người tự nhiên có sự thân thiết hơn.

Ta hiểu, nhưng khi nghe nói A Chỉ đến chỗ Hiền phi, trong lòng ta vẫn cảm thấy không thoải mái, có chút giận, lại cảm thấy mất mát, hay là những cảm xúc khác mà ta không thể nói rõ được.

Ta chỉ đành tập trung vào việc luyện chữ.

Ngay cả khi A Chỉ trở về, ta cũng không để ý, mãi cho đến khi Đậu Khấu lên tiếng chào hỏi, ta mới hoàn hồn lại, vội vàng giấu những tờ giấy đã viết.

Ban đầu ta không muốn nói chuyện với chàng, trong lòng còn tức giận, nhưng nhìn thấy chàng mệt mỏi lại còn cười với ta, ta không kiềm được mà cảm thấy mềm lòng.

Tối đó, A Chỉ ôm ta rất chặt, nhưng ta lại không ngủ được.

Điều này khiến ta cả ngày hôm sau cảm thấy mơ màng, khi luyện chữ luôn ngáp dài. Đậu Khấu khuyên ta đi ngủ một lát, nhưng ta mạnh mẽ lắc đầu, chỉ muốn viết ra một tờ chữ thật đẹp.

Cuối cùng, trước bữa tối, ta đã viết ra được một tờ chữ đẹp nhất.

A Chỉ đã sai Bảo Ngọc chuyển lời, nói rằng chàng sẽ về muộn, ta mệt đến mức không thể gượng dậy, nghĩ rằng ngày mai đưa cho chàng xem cũng được, nên đã quyết định nghỉ ngơi.

Đêm đó, ta ngủ rất say, và còn mơ một giấc mơ đẹp.

Ta mơ thấy mình cầm tờ giấy viết xong đưa cho A Chỉ xem, chàng khen ta viết đẹp rồi nói: “Ta thích Tiểu Mãn nhất!” Ta vui mừng ôm lấy chàng, trong lòng hạnh phúc vô cùng.

Giấc mơ này quá chân thực, đến mức khi tỉnh dậy, ta nhận ra chỉ là mơ, trong lòng còn cảm thấy thất vọng một chút.

Ta ngồi dậy trên giường, bên cạnh không có A Chỉ.

Nhìn ánh sáng ban ngày sáng chói, ta cảm thấy rất tiếc nuối, chắc hẳn là do ta ngủ quá say, chàng đi rồi mà ta không hề hay biết.

Đang định xuống giường, ta bỗng nghe thấy tiếng của hai cung nữ nhỏ từ sau màn.

“Đêm qua Hoàng Thượng cả đêm không về cung…”

“Ta nghe nói, hoàng thượng đã nghỉ lại tại chỗ Hiền phi nương nương…”

Trong đầu ta vang lên một tiếng nổ, A Chỉ đêm qua không về, chàng ở lại với Hiền phi rồi.

Khoảnh khắc này, ta chợt nhận ra rõ ràng, những thứ vốn dĩ có thể là của mình lại bị người khác chiếm mất.

A Chỉ lừa ta, cho dù ta có đưa tờ chữ đã viết xong cho chàng xem, chàng cũng sẽ không thích ta.

Không tốt, thật là không tốt.

“Bớt nói đi!”

Giọng Đậu Khấu vang lên, nghe có vẻ rất nghiêm khắc: “Ai cho các ngươi dám sau lưng nương nương mà nói xấu?!”

Hai tiểu cung nữ cuống quýt quỳ xuống xin tha, rồi vội vàng rút lui, không dám nói thêm nửa lời.

Chớp mắt sau, chỉ thấy Đậu Khấu ôm lấy y phục mới, nét cười vẫn chưa tan nơi khoé môi, vui vẻ bước vào. Nhưng chưa kịp nói gì, sắc mặt nàng chợt tái đi, vội vã chạy tới bên giường.

Ta ngồi ngẩn người trên giường, vừa như muốn khóc lại vừa như không, nghẹn ngào gọi:
“Đậu Khấu…”

Nàng lập tức ôm ta vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng trấn an:
“Đừng khóc, đừng khóc, nương nương đừng khóc… Có Đậu Khấu ở đây rồi.”

Nước mắt ta bị ép trở về, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn từng cơn buồn bã chẳng cách nào ngăn được.

“Ta muốn hồi Bạch Lộc Đài.”

Ngẩng đầu nhìn nàng, ta khẽ lẩm bẩm:
“Đậu Khấu, ta muốn về lại Bạch Lộc Đài.”

Nếu sớm biết sẽ khổ sở như lúc này, khi trước ta nhất định không đồng ý dọn vào Hoà Khánh điện. Ở Bạch Lộc Đài ta còn có thể đá cầu, còn có thể cười vui, chẳng có gì khiến lòng buồn bực cả.

Phải, chỉ cần trở về Bạch Lộc Đài, ta nhất định sẽ lại thấy vui như trước.

Ta vội vàng xuống giường, ôm lấy y phục mới mà Đậu Khấu vừa làm cho, rồi lại loay hoay gom thêm mấy bộ xiêm y khác trong rương, muốn gói ghém hết để mang theo về.

Đậu Khấu vội vàng ngăn ta lại, giọng mang vẻ hoảng hốt:
“Nương nương, Hoàng thượng vẫn chưa hồi cung—”

“Ta chính là muốn trở về Bạch Lộc Đài!”

Ta cắt ngang lời nàng, môi mím chặt, rưng rưng nói:
“Đậu Khấu, ta không muốn ở Hoà Khánh điện nữa… Ta không vui… chẳng vui chút nào… rất, rất là không vui…”

“Vì sao lại không vui?”
Giọng A Chỉ đột nhiên vang lên.

Chàng sắc mặt tái nhợt, khoác đại y bước vào, nhưng ánh mắt vừa chạm đến ta thì lập tức chau mày:
“Vì sao lại không đi giày?”

Ta chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ ôm một đống y phục lớn tiếp tục thu dọn.

Đậu Khấu đứng bên, sắc mặt khó xử, nhìn ta rồi lại nhìn A Chỉ.

Cuối cùng, A Chỉ bảo nàng lui xuống, ta cũng giả như không nghe thấy, cứ thế ôm lấy đống xiêm y, tìm một chiếc áo choàng mà gói lại thành một bọc.

A Chỉ chậm rãi bước tới, nhẹ giọng gọi một tiếng:
“Tiểu Mãn…”

Ta lập tức đưa tay bịt chặt lỗ tai, không muốn nghe thấy thanh âm của chàng, rồi ôm lấy áo choàng mà trèo lên giường, rúc vào trong chăn, như thể chỉ có thế mới khiến lòng ta an ổn hơn một chút.

“Tiểu Mãn.”

Chàng ngồi xuống mép giường, giọng bất đắc dĩ mà cũng mang theo dỗ dành:
“Nghe ta giải thích được không?”

Ta thật vô dụng, chỉ một câu như thế, nước mắt đã chực trào ra, nháy mắt liền ướt cả khóe mi.

“Gian dối!”
Ta sụt sịt mũi, vừa ương ngạnh vừa cố chấp nói:
“Người gạt ta!”

Tủi thân trong lòng cuộn trào không dứt, đến nỗi khi cất lời, thanh âm cũng nhỏ dần đi:
“Ta… ta không muốn thích người nữa…”

Vừa dứt lời, đã bị A Chỉ kéo ra khỏi chăn, chàng nghiêm nghị nhìn ta, mắt không dời một khắc:
“Tiểu Mãn, làm người không thể bỏ cuộc giữa chừng. Như thế là không công bằng với ta.”

Nói đoạn, giọng điệu lại hoà hoãn hẳn, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, tựa như sợ chạm mạnh sẽ khiến ta vỡ nát.

“Ta đã thấy chữ Tiểu Mãn viết rồi, thật sự rất tốt. Ta cũng biết, những ngày qua Tiểu Mãn học chữ vô cùng chăm chỉ… Ta đã hứa thì sẽ giữ lời, từ nay về sau—ta thương Tiểu Mãn nhất, được không?”

Nghe đến đây, ta lại cảm thấy ủy khuất trong lòng, bởi A Chỉ ngay cả hôm nay là sinh thần của ta cũng chẳng nhớ. Qua đêm nay, ta sẽ mười bảy tuổi rồi, chẳng lẽ chàng vẫn nghĩ ta dễ dỗ như xưa sao?

Ta bĩu môi, trong lòng vẫn canh cánh chuyện đêm qua, bèn hờn dỗi buông lời:
“Hôm qua nói mới tính, hôm nay nói không tính.”

“Không tính thật sao?”

A Chỉ nghe vậy lại như mừng rỡ, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói:
“Nếu trẫm nói, đêm qua thật ra không hề ở cùng Hiền phi, thế có tính không?”

“Nếu trẫm lại nói, từ nay về sau, trẫm chỉ thích Tiểu Mãn, như vậy có tính không?”

A Chỉ nói, đêm qua chàng không ở cùng Hiền phi.

A Chỉ lại nói, từ nay về sau chàng chỉ thích một mình ta.

Ta cúi đầu ngẫm nghĩ, hai câu nói ấy ghép lại, đại khái nghĩa là—trước đây chàng đã thích ta, từ nay về sau lại chỉ thích ta.

Nếu quả thực là như vậy… hôm nay tính cũng chẳng phải không được.

Thế là ta gật gật đầu, giọng nói có phần do dự:
“Vậy…vậy thì tính đi.”

“Được.”

A Chỉ mỉm cười gật đầu, đưa tay ôm chặt ta vào lòng:
“Vậy thì… nói rồi là định.”

Lòng ta thoáng dâng lên một tia áy náy vì đã hiểu lầm A Chỉ trước đó, nên chỉ ngoan ngoãn để y ôm lấy, không giãy giụa cũng chẳng nói gì.

Đợi đến khi chàng buông tay, ta mới phát giác trên cổ mình chẳng biết từ lúc nào đã được đeo một sợi hồng tuyến, nơi chính giữa lặng lẽ đong đưa một chiếc khóa nhỏ bằng ngọc.

“Lễ vật sinh thần, có thích không?”

Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ biết ngây người mà nhìn chàng.

Ánh mắt A Chỉ chăm chú, dịu dàng mà kiên định—

“Tiểu Mãn phải sống thật lâu, trăm tuổi an khang đó.”

error: Content is protected !!