📚 Danh sách chương

GIANG HẢI KÍ DƯ SINH – CHƯƠNG 15

26

“Thái nãi nãi… Hân Hân lạnh, Hân Hân đói…”

Tiếng khóc non nớt vang vọng bên tai, ta từ trong giấc mộng chợt tỉnh dậy.

Tiếng này… là Hân Hân của ta!

Ta chống tay vào giường, vội vã kéo chăn lên, mắt thấy đã có thể mang giày xuống giường, nhưng lại bị người đứng bên giường ngăn lại: “Hoàng Thái Hậu!”

“Đừng ngăn cản ta, đừng ngăn cản ta!”

Ta gấp gáp không thôi, nhưng cô gái nhỏ trước mặt lại nhất quyết không chịu nhường: “Người cứ nằm yên, cần gì thì nô tỳ đi lấy cho…”

“Ai da!”

Ta vội vàng vỗ tay lên đùi, “Ta nghe thấy Hân Hân đang khóc, nói là nó lạnh, lại nói là đói, ta phải nhanh chóng đến Từ Tế Cung đón nó!”

Cô gái nhỏ có kiểu tóc phụ nữ bỗng ngây người ra.

Ta nhìn nàng một lúc, vừa định hỏi sao lại thấy quen mắt, thì nghe nàng nghẹn ngào gọi một tiếng “Thái nãi nãi”, sau đó ôm lấy ta, khóc nức nở.

“Đừng khóc, đừng khóc mà…”

Ta vô thức dỗ dành nàng, kỳ lạ, sao khi thấy nàng buồn bã, lòng ta lại cảm thấy đau nhói thế này?

Chờ nàng khóc xong, ta lại mơ màng, vừa rồi ta định làm gì nhỉ?

“Thôi rồi, không nghĩ nữa.” Ta nhìn cô gái nhỏ mũi đỏ ửng, càng nhìn càng thích: “Cô nương, trông ngươi thật quen mắt.”

Ta nghĩ mãi không ra, cuối cùng chợt hiểu lý do, chỉ tay vào khuôn mặt nàng, mừng rỡ: “Ngươi giống Hân Hân của ta như đúc! Không hiểu sao ta vừa thấy ngươi đã có cảm giác yêu mến…”

“Thái nãi nãi…” Nàng như muốn khóc lần nữa, nhìn ta nghẹn ngào, “Con chính là Hân Hân của người đây.”

“Lừa ta à!”

Ta chu miệng lên, “Hân Hân đã đi học, Đậu Khấu đi đón nó tan học rồi, lát nữa sẽ về.”

Cô gái nhỏ trước mặt tóc búi như người phụ nữ đã có phu quân, chắc chắn là đã gả đi rồi, nhưng Hân Hân năm nay mới vừa đi học, sao có thể là nó được?

“À… ta hiểu rồi!” Ta chợt bừng tỉnh, “Ngươi cũng tên Hân Hân sao?”

“Thật là trùng hợp, cũng tên Hân Hân như con bé!”

Cô gái nhỏ hơi ngẩn ra một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, thật là trùng hợp…”

Ta kéo nàng hỏi đông hỏi tây, cuối cùng rất ngạc nhiên: “Hân Hân cũng thích ăn hạt dẻ nhân mứt, mà ngươi với con bé giống nhau như vậy… sau này Hân Hân lớn lên, nhất định cũng xinh đẹp như ngươi vậy!”

Cô gái nhỏ chỉ mỉm cười, nhưng khi cười, nước mắt lại rơi xuống.

“Ôi…”

Ta thở dài một hơi, lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc nữa, ngươi khóc là ta đau lòng lắm đấy!”

“Con không khóc, không khóc nữa.”

Cô gái nhỏ cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng lại càng làm lòng ta xót xa hơn.

“Thái nãi nãi, chúng ta cùng nhau học thuộc lòng nhé…”

Cô nương này thật tốt.

Nàng hầu như ngày nào cũng đến trò chuyện với ta, học thuộc “Thiên Văn Tự”, còn cùng ta tắm nắng.

Ta thật sự rất thích nàng.

Nhưng gần đây, nàng hình như đã ốm.

Sắc mặt nàng trông thật tái nhợt, ta liền bảo nàng nhanh chóng về nhà, ở đây đã lâu rồi, chồng nàng chắc cũng rất nhớ nàng.

Nàng không muốn đi, nhưng dưới sự ép buộc của ta, cuối cùng cũng nghe lời rời đi.

Thực ra, những ngày nàng không ở đây, ta rất cô đơn.

Hân Hân phải đi học, Đậu Khấu đi đón nàng tan học, trong Thọ khang Cung này chỉ còn lại ta và những cung nữ nhỏ bé.

Ta nghĩ nghĩ một lát, gọi người chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon, gửi cho những đứa trẻ lớn lên trong Thọ Khang Cung.

Trong lòng như có một sự mách bảo, dường như ta phải làm vậy.

Còn tại sao, ta cũng không rõ lắm.

27

Sáng hôm ấy, vào Đông Chí, cuối cùng ta cũng nhớ ra cô gái nhỏ là ai.

Thì ra, nàng thật sự là Hân Hân của ta.

Ta thật sự đã quên mất, trí nhớ kém cỏi như vậy, ngay cả Hân Hân cũng không nhớ được, nàng hẳn phải buồn lắm.

Nghĩ đến đây, ta nóng lòng muốn gặp nàng, liền gọi cung nữ nhỏ đến, đòi gặp Hân Hân.

Chờ một lúc lâu, cuối cùng ta cũng nhìn thấy bóng dáng vội vã của Hân Hân.

Ta vui mừng khôn xiết, gọi to: “Hân Hân!”

Nàng ngẩn ra, chậm rãi đi đến bên ta, nước mắt lăn dài: “Thái nãi nãi, ngườiđã nhớ ra rồi sao?”

“Nhớ ra rồi, Thái nãi nãi đã nhớ hết mọi chuyện rồi.”

Ta ôm chặt cô gái nhỏ, lòng đầy áy náy: “Thật xin lỗi, đã để Hân Hân phải buồn lâu như vậy.”

Hân Hân lắc đầu, từ từ tựa vào vai ta: “Hân Hân không buồn đâu.”

“Chỉ cần Thái nãi nãi khoẻ, Hân Hân sẽ vui…”

Ta mỉm cười, chỉ thấy cô bé này thật ngốc, rõ ràng là Hân Hân vui thì Thái nãi nãi mới khoẻ chứ.

Nhưng mà, những điều này cũng không quan trọng nữa.

Ta kéo Hân Hân, nói thật nhiều thật nhiều lời.

Sau khi tiễn nàng đi, ta ngoan ngoãn ăn cơm trưa, chiều lại tắm nắng lâu, ngủ một giấc ngon lành.

Sau bữa tối, các cung nữ nhỏ chơi cùng ta, ta còn bảo họ giúp ta chải tóc, thay xiêm y.

Ta không biết sao mình lại làm như vậy.

Có lẽ là vì, ta cảm thấy mình trở nên rất tỉnh táo, như là màn sương dày đặc quanh ta suốt bao năm, cuối cùng cũng tan đi.

Vào ngày Đông Chí, năm nay ta đã chín mươi tuổi, lần đầu tiên viết lại cả một bài “Thiên Văn Tự”.

Sau khi run rẩy viết xong chữ cuối cùng, ta rõ ràng cảm nhận được rằng người đã ra đi suốt năm mươi sáu năm, giờ sẽ quay trở lại.

Đêm khuya, tuyết rơi xuống.

Ta đứng trong tiền sảnh, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào cánh cổng Thọ Khang Cung.

Cánh cửa kêu lên một tiếng “két”—

Cánh cửa mở ra.

Người ấy, mái tóc bạc trắng, nụ cười ôn hòa, đứng giữa tuyết rơi, đưa tay về phía ta.

Ta chạy về phía chàng, nắm chặt lấy tay ấy.

Hai khuôn mặt đã già, hai mái tóc bạc phơ, nhìn nhau không nói gì, chỉ nở một nụ cười.

Thật tuyệt vời.

Rốt cuộc, ta đã đợi được chàng trở về.

(HOÀN CHÍNH VĂN!)

error: Content is protected !!