📚 Danh sách chương

GIANG HẢI KÍ DƯ SINH – CHƯƠNG 12

20

Đêm ấy, sau khi trở về, ta mộng một giấc mộng.

Ta mộng thấy thuở niên thiếu của A Chỉ, khi chàng còn nhỏ, nhưng trong mắt ta vẫn là cao lớn vô ngần.

Chàng hướng ta vẫy tay, ta liền từ dưới tán lá chuối rộng lớn bò ra, hớn hở chạy tới bên chân người, liếm lấy chiếc bánh ngọt ngào trong tay chàng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta vốn định kể cho A Chỉ nghe giấc mộng ấy, nhưng chẳng hiểu sao, khi vừa nắm tay chàng, ta lại quên bẵng điều mình muốn nói.

Trí nhớ của ta, sao lại kém đến thế?

A Chỉ thấy ta ủ dột, liền đưa tay xoa đầu ta, giọng dịu dàng mà rằng:
“Không sao đâu. Đợi đến khi Tiểu Mãn nhớ ra, lại kể ta nghe, được chăng?”

Cũng đành vậy, ai bảo ta chẳng nhớ nổi kia chứ.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến đêm trừ tịch.

Năm ngoái, ta cũng đón trừ tịch tại Hòa Khánh Điện, song A Chỉ khi ấy bận cùng chư thần nghị sự, mãi đến quá nửa đêm mới hồi cung.

Khi chàng trở lại, ta đã chìm vào mộng từ lâu.

Năm nay, đêm trừ tịch, A Chỉ đưa ta đi ngắm pháo hoa.

Chàng nhìn ta, trong mắt đầy chân thành, khẽ nói:
“Tiểu Mãn, đời này của nàng, ắt sẽ viên mãn an yên, không bệnh không tai, con cháu đầy đàn.”

Ta ngỡ là chàng đang thầm ước, liền thuận theo lễ, mượn lời chàng mà học theo, cũng khấn nguyện một điều ước.

“A Chỉ nhất định phải sống trăm tuổi đó nha.”

A Chỉ chỉ mỉm cười, duỗi ngón tay ra, khẽ điểm vào giữa mi tâm ta, rồi cùng ta ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ nơi chân trời.

Dưới bầu trời đêm náo nhiệt ấy, dường như chàng khẽ lẩm bẩm một câu:
“Kiếp này xem như cũng được bạc đầu bên nhau…”

Ta không nghe rõ, liền hỏi lại:
“A Chỉ, chàng vừa nói gì thế?”

“Không có gì.”
A Chỉ đưa tay ôm ta vào lòng, nhẹ giọng đáp:
“Ta nói, Tiểu Mãn cũng sẽ sống trăm tuổi.”

“Ừm!” Ta gật đầu thật mạnh, “Chúng ta đều phải sống trăm tuổi!”

Năm ấy, cứ thế mà trôi qua.

Rộn ràng náo nhiệt mà qua tháng Giêng, lại bình bình đạm đạm mà đến tháng Mão. Ngay ngày đầu tiên của tháng Ba, chiếc gối tròn dẹt của ta đã phồng căng đến mức chẳng thể căng thêm được nữa.

Đậu Khấu ngồi bên cùng ta chơi trò đan dây. Đan được một hồi, ta khẽ thở dài:
“Lâu rồi không gặp Gia Ninh.”

Có lẽ là lời ta linh nghiệm, ngay đêm hôm đó, ta liền gặp lại Gia Ninh.

Trong cung dường như xảy ra chuyện gì đó.

Việc đầu tiên A Chỉ làm khi trở về Hòa Khánh Điện, chính là dặn Đậu Khấu thu xếp hành lý, đưa ta đến Bạch Lộc Đài.

Chàng tháo chiếc chìa khoá nhỏ đeo nơi cổ ta xuống, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán ta, nói:
“Chờ ta.”

Ta ngoan ngoãn theo bước Bão Ngọc và Đậu Khấu, ôm lấy chiếc gối tròn căng tròn của mình, rời khỏi Hòa Khánh điện, đi về phía Bạch Lộc đài…

Trên đường đi, ta đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, lúc ấy mới chợt nhận ra — thì ra từ Hòa Khánh điện đến Bạch Lộc đài, thật sự xa đến thế.

Nhưng trước đây, sao ta chẳng hề hay biết?

“Nương nương, sắp đến Bạch Lộc đài rồi ạ.”
Bão Ngọc khẽ nhắc.

Ta gật đầu, từ xa đã trông thấy Gia Ninh đang đứng nơi cổng lớn, bụng nàng đã tròn căng, rõ ràng là đang mang thai.

Ta lập tức vẫy tay gọi lớn:

“Gia Ninh! Gia Ninh!”

Cuối cùng kiệu cũng dừng.

Ta vui mừng khôn xiết bước xuống, chạy đến bên nàng, ôm lấy cánh tay:
“Gia Ninh, ta nhớ ngươi quá.”

“Thật chẳng biết xấu hổ.”
Gia Ninh liếc ta một cái, nghiêng đầu cười cợt:
“Ngươi chẳng thèm đến tìm ta, còn ta thì ăn ngon ngủ kỹ, sống tiêu dao khoái hoạt vô cùng.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ta cũng cười hì hì nhìn nàng, lòng đầy vui sướng — ăn ngon ngủ ngon, thì thân thể mới khỏe mạnh mà.

“Thật ra ta cũng ngủ ngon lắm đó.”

Nàng như nghẹn lời, nhìn ta thật lâu, sau đó khẽ buông một câu:

“Tiểu ngốc tử.”

Câu ấy nghe sao mà quen tai, cứ như là Tứ muội vậy.

“Gia Ninh, Gia Ninh…”
Ta níu lấy tay nàng, đi sát bên nàng mà mè nheo:
“Ngươi mắng ta thêm vài câu tiểu ngốc tử nữa đi mà…”

“Phiền chết đi được!”
Gia Ninh hừ một tiếng, quay người bước vào trong.

“Gia Ninh, câu ấy cũng giống lắm đó!”

“Giống cái gì cơ?”

“Giống muội muội ta!”


“Muội muội gì chứ? Ta còn lớn hơn ngươi đấy, mau gọi một tiếng tỷ tỷ nghe xem thuận tai không nào…”

Đêm mùng ba tháng Ba, Gia Ninh đột nhiên kêu đau bụng.

Chẳng mấy chốc, nàng đã được đưa vào trong phòng.

Đậu Khấu dẫn ta sang một gian khác, nhẹ giọng nói với ta rằng — ta và Gia Ninh sắp sinh tiểu hài tử rồi.

“Nhưng… nhưng ta có thấy đau gì đâu…”

Gia Ninh bảo bụng đau, còn ta thì vẫn chẳng thấy gì cả.

Đậu Khấu dìu ta nằm xuống, giọng nàng vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Nương nương ngoan, mỗi người sinh tiểu hài tử đều chẳng giống nhau cả. Biết đâu người may mắn, nên mới không thấy đau bụng.”

À, thì ra là thế.

Ta bèn ngoan ngoãn nằm yên trên giường, để mặc nàng đút cho một chén nước đường nóng, sau đó nàng bắt đầu dỗ ta ngủ:
“…Chờ nương nương tỉnh dậy, sẽ được nhìn thấy tiểu hài tử rồi.”

Giọng nàng nhẹ như tơ, mềm như gió xuân, vang bên tai ta, khiến mí mắt cũng dần dần nặng trĩu…

Ta ngáp một cái, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng bừng.

A Chỉ ngồi bên giường, nắm chặt tay ta, đôi mắt hoe đỏ.

“A Chỉ…”
Ta dụi dụi mắt, nhìn người mỉm cười.

Cơn mê còn chưa tan hẳn, bỗng dưng ta nhớ tới lời Đậu Khấu nói — rằng chỉ cần tỉnh dậy là có thể gặp tiểu hài tử rồi.

Cơn buồn ngủ tức khắc tan biến.

“A Chỉ! Tiểu hài tử đâu rồi?!”

A Chỉ khẽ mỉm cười, như để vỗ về, đưa tay nhéo nhẹ má ta.

Ngay sau đó, Đậu Khấu ôm một bọc gì đó mềm mềm bước vào.

Nàng nhìn ta, khom người chúc mừng:

“Nương nương, là một tiểu hoàng tử đấy ạ!”

Tấm vải bọc lấy đứa trẻ kia, giống hệt vải bọc chiếc gối tròn của ta.

Quả nhiên là con ta rồi!

Nhưng… hài tử nhỏ quá, nhỏ đến mức ta không dám ôm.

“Đừng sợ.”
A Chỉ nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng đặt lên má đứa trẻ.

Cảm giác ấm áp, mềm mại khiến ta giật mình, nhưng niềm vui trong lòng lại chẳng thể nào kìm nén nổi.

“Tiểu Mãn đặt cho con một cái nhũ danh đi, được không?”

Ta hơi ngập ngừng — đặt tên thật chẳng dễ chút nào.

Thế nhưng, A Chỉ lại kiên trì muốn ta đặt.

Vậy thì… ta đặt nhé.

Nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ xíu kia — khuôn mặt tròn trĩnh, miệng cũng tròn tròn, ta bất giác mỉm cười.

Một cái tên bỗng bật ra trong lòng, liền ngẩng đầu nhìn A Chỉ:

“Hay là… gọi nó là Viên Viên, được không?”

“Được.”

A Chỉ nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, như thể ta đặt tên gì cũng đều là điều tốt nhất:
“Tiểu Mãn đặt gì cũng hay.”

Nói đoạn, chàng bỗng hỏi:
“Tiểu Mãn sắp làm hoàng hậu rồi, có vui không?”

Nhưng chưa đợi ta đáp, A Chỉ đã nói tiếp:
“Ta thì rất vui.”

A Chỉ vui, ta cũng vui.

Thế là ta gật đầu thật nhẹ:
“Vậy thiếp cũng vui.”

Thế nhưng—

“A Chỉ, còn Gia Ninh thì sao?”

Từ nãy đến giờ, ta vẫn chưa thấy nàng đâu.

Nàng đi đâu mất rồi?

Nụ cười trên mặt A Chỉ thoáng khựng lại, rồi dần dần tan biến.

Chàng ôm ta vào lòng, giọng khẽ khàng mà trầm lắng:
“Gia Ninh đã rời cung rồi, nhưng trước lúc đi, muội ấy có để lại lời nhắn cho nàng.”

Ta thấy lòng hơi ngẩn ngơ, có chút không nỡ, nhưng vẫn vui thay cho nàng.

Bèn hỏi:
“Nàng nói gì vậy?”

A Chỉ trầm mặc rất lâu.

Lâu đến mức ta cứ ngỡ… người sẽ không nói nữa.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn nghe được lời nhắn mà Gia Ninh để lại cho mình.

Gia Ninh nói—

“Tiểu Mãn, ta đã sống những ngày thật yên vui rồi.”

21

Viên Viên lớn thật nhanh.

Mới hôm qua ta còn còn ghé bên nôi ngắm nhìn nó, vậy mà hôm nay, mở mắt ra, nó đã đứng trước mặt ta, gọi “Mẫu hậu ơi” một cách rõ ràng, ngọt ngào.

Ta và hài tử cùng học “Ngàn chữ văn”, rõ ràng ta học trước nó rất lâu, thế mà khi ta còn đang học đến câu “Long sư hỏa đế, điểu quan nhân hoàng”, thì nó đã học đến câu “Kiên trì nhã thao, hảo tước tự mị”.

Khi cuối cùng ta đuổi kịp tiến độ học của nó, Viên Viên đã mười một tuổi, lại bắt đầu đọc những cuốn sách khó hơn.

A Chỉ an ủi ta, nói rằng mỗi người học tập đều có tốc độ khác nhau, Viên Viên học nhanh, chứng tỏ hài tử rất thông minh, ta nên vui mừng mới phải.

Viên Viên thông minh, ta đương nhiên vui vẻ.

Nhưng mà, ta luôn có cảm giác, nó có mọi thứ đều tốt, chỉ là có một mẫu thân ngốc nghếch như ta, thật sự quá xấu hổ cho nó rồi.

Ban đầu, ta chỉ nói những lời này với A Chỉ, nhưng sau đó, Viên Viên lại nghe được.

Nó nói ta cứ hay suy nghĩ linh tinh, rồi bảo với A Chỉ, phạt ta viết thêm ba tờ chữ lớn mỗi ngày.

A Chỉ suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ phạt ta viết thêm một tờ.

Ngày đầu tiên của việc phạt viết, Viên Viên đến thăm ta.

Khi nhìn thấy hài tử, ta cảm thấy có chút tủi thân:
“…Nhưng mà, ta không như phu nhân của thiếu sư, không có tài văn chương, cũng không như phu nhân của thượng thư, đảm đang lo liệu việc nhà. Viên Viên, ta chẳng bằng những mẫu thân khác chút nào.”

Ta nhìn vào thiếu niên nhỏ bé xinh đẹp trước mặt, trong lòng chỉ thấy, trên đời này chẳng có đứa trẻ nào tốt hơn hài tử của mình.

Nó cầm bút, nhúng mực đỏ, sửa chữa bài vở của ta, vừa khoanh tròn vừa nhẹ nhàng nói:
“Phu nhân thiếu sư có thể như mẫu hậu chơi đùa cùng hài nhi không? Phu nhân thượng thư có thể như mẫu hậu ngưỡng mộ hài nhi không?”

“Những mẫu thân khác dù có tài giỏi thế nào, trong mắt hài nhi, cũng không bằng được mẫu hậu.”

Ta nghe xong, trong lòng ấm áp đến lạ.

Đang định nói “Viên Viên, con thật tuyệt”, thì nghe thấy nó tiếp tục nói:
“Được rồi, những chỗ viết sai này, đều phải sửa lại.”

Ta chu mỏ, nũng nịu đề nghị:
“Chúng ta có thể đợi phụ hoàng con về rồi sửa không?”

“Được chứ.”

Viên Viên trả lời một cách tự nhiên, rồi quay sang nhìn ta:
“Con hôm nay sẽ ở lại, dù phụ hoàng có về, mẫu hậu cũng phải tự sửa.”

Ta lén liếc nhìn Đậu Khấu, nhưng chưa kịp cầu cứu, đã nghe thấy một câu bên tai:
“Đừng nhìn nữa, Đậu Khấu cô cô cũng không giúp được người đâu.”

Đậu Khấu cười cười, giơ tay lên như thể đầu hàng, rồi lắc đầu tiếc nuối.

Cuối cùng, ta chỉ đành tự mình làm.

Cầm bút lên, bắt đầu sửa từng chữ một.

Khi A Chỉ trở về, ta đã sửa xong hai tờ lớn.

Ngay lập tức, Chàng khen ta, còn Bảo Ngọc cũng mỉm cười gật đầu tán thưởng.

Hiện tại, bên cạnh A Chỉ vẫn là Tô Trung Quan, nhưng không còn là ngài trọng tướng kia nữa.

Ta cũng chỉ biết sau này, Bảo Ngọc là nghĩa tử của Trọng Tướng, nên mới theo họ Tô.

Trọng Tướng đã qua đời cách đây hai năm, trước khi đi, ông đã tặng cho ta một chiếc hộp nhỏ.

A Chỉ dẫn ta đến thăm ông, lúc đó Trọng Tướng gầy đi rất nhiều, tóc bạc trắng cả, nhưng khi nhìn về phía A Chỉ và ta, ánh mắt ông vẫn đầy yêu thương và ấm áp:
“Hoàng thượng và nương nương đều là những đứa trẻ tốt.”

Mùa đông qua, hè lại đến, Viên Viên lại cao thêm rất nhiều.

Tiểu Mãn năm nay, thời tiết thật đẹp.

A Chỉ và Viên Viên đã chuẩn bị rất nhiều món quà sinh thần, Đậu Khấu làm cho ta một bát mì trường thọ, Bảo Ngọc còn tặng một con thỏ nhỏ.

Đêm nay, trăng thật sáng.

Ta đã ba mươi tuổi rồi.

Nếu không có gì thay đổi, ta sẽ tiếp tục như hôm nay, đón sinh thần bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi… cho đến một trăm tuổi, khi ta trải qua sinh thần cuối cùng, ta và A Chỉ sẽ cùng nắm tay nhau, đến một nơi khác, sống cuộc sống yên vui.

Lúc đó, liệu ta có thể gặp lại nương ta không?

Tổ mẫu và tiểu muội có đang đợi ta không?

Còn Gia Ninh, nàng đã nói sẽ dạy ta cưỡi ngựa, lời ấy liệu có còn giữ lời?

Chiếc hộp nhỏ của Tô Trung Quan, ta đã bảo vệ rất kỹ, mỗi lần A Chỉ uống thuốc, ta đều đứng bên cạnh giám sát, ông ấy nhất định sẽ khen ta, phải không?

Những câu hỏi này có vẻ khó, ngay cả A Chỉ cũng không có câu trả lời.

Chàng chỉ ôm ta thật chặt, cười nói rằng sau này sẽ biết.

Tính tình của chàng vẫn không thay đổi, vẫn tốt như vậy.

Ta bỗng nhớ lại mười bảy năm trước, chàng khoác chiếc áo lông cáo lên người ta, hỏi ta có lạnh không, sao lại không mang giày, ta ngẩn người ra, nghĩ thầm, người này thật tốt.

Lúc ấy, ta làm sao nghĩ được, sau này lại trở thành phi tử của A Chỉ.

Chỉ tiếc là, sau khi vào cung, ta lại phát hiện chàng hình như đã quên mất ta, từ mười bốn đến mười sáu tuổi, ta chỉ gặp chàng ba lần.

Sau này, tình cờ đi vào Ngự Hoa Viên đá cầu, lại may mắn gặp được chàng, rồi trở thành Quý Phi của chàng. Sau khi có Viên Viên, ta lại thành Hoàng Hậu của chàng.

Chàng thích ta, ta cũng thích chàng, đó thật sự là điều tuyệt vời nhất.

Trong mười bốn năm này, ta cuối cùng cũng hiểu được sự khác biệt giữa yêu thích.

Ví như ta thích Tứ Muội và Đậu Khấu, Đậu Khấu thích A Chỉ, ta đối với họ, không phải là tình cảm giống nhau.

Nhưng cụ thể là những tình cảm khác biệt ấy là gì, ta vẫn chưa thật sự hiểu rõ.

Dẫu vậy, không sao cả, ta và A Chỉ vẫn sẽ ở bên nhau rất lâu, chàng nhất định sẽ dạy ta hiểu ra.

Ta tin tưởng điều đó, vững chắc như thế.

Nhưng sự kiên định này chỉ kéo dài đến năm ta ba mươi ba tuổi.

Vị đạo sĩ ấy đến.

error: Content is protected !!