Góc Của Chan

GIÁ NHƯ LÚC ĐÓ… – NGOẠI TRUYỆN DƯƠNG CẢNH CHI

Lần đầu gặp Dư Minh là trong buổi họp mặt tân sinh viên.

Cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh khôi, đi qua hành lang ngập tràn ánh nắng.

Từ khoảnh khắc đó, mọi ảo tưởng và khát khao của tôi đều có hình hài cụ thể.

Tôi thích cô ấy, nhưng tôi biết, cô ấy khác tôi rất nhiều.

Chúng tôi đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Cô ấy là công chúa của tháp ngà, hồn nhiên và trong sáng.

Bàn chân ấy chưa từng chạm vào bụi trần, không một vết nhơ.

Cô ấy là ánh trăng, là điều tôi khao khát mà không thể với tới.

Là nguồn cơn của mọi sự tự ti trong tôi.

Làm sao tôi dám mơ ước cô ấy?

Dám mơ một lần thôi cũng như phạm tội chết.

Ba mẹ tôi mất sớm, chỉ có ông ngoại nuôi tôi khôn lớn.

Mùa đông năm ngoái, ông bị tê cóng chân, tàn phế, không thể làm việc để nuôi gia đình nữa.

Mọi gánh nặng đều đè lên vai tôi.

Tôi cần tiền học phí, cũng phải trả viện phí cho ông.

Khi mất đi suất trợ cấp dành cho người nghèo, tôi như bị đẩy xuống vực sâu thẳm, bắt đầu nghi ngờ về công bằng trên đời.

Không ngờ, ánh trăng lại chiếu rọi vào lúc ấy.

Khi cô ấy nói thích tôi, máu trong người tôi sôi lên như lửa đốt.

Nhưng khi cô ấy nói muốn hôn để đổi lấy tiền, tôi như đóng băng hoàn toàn.

Rồi rơi vào một căn hầm lạnh giá tăm tối.

Cô ấy coi tôi là gì vậy?

Là người có thể mua được bằng tiền sao?

Nhưng trong mắt Dư Minh quá trong sáng, không hề có một chút ý đồ chơi đùa nào.

Tôi không đồng ý với cô ấy ngay.

Cho đến khi ông ngoại lâm nguy, phải vào ICU, chi phí y tế cao đến mức đè bẹp tôi hoàn toàn.

Dư Minh xuất hiện, chẳng chớp mắt, đưa tiền ngay lập tức.

Cô ấy cười hỏi tôi: “Ở bên em được không?”

Lần này, tôi đã đồng ý.

Không phải vì tiền viện phí.

Mà vì cô ấy bám lấy tôi, nũng nịu, khiến tôi không thể chống lại.

Sau này tôi mới nhận ra, cuộc đời Dư Minh quá thuận lợi, cô ấy thậm chí không cho rằng có tiền là một lợi thế.

Cô ấy giúp tôi không phải để khoe khoang bản thân.

Trong mắt cô ấy, tiền chẳng phải ưu điểm gì, tiền chỉ là tiền mà thôi.

Chính vì vậy, cô ấy mới thuần khiết hơn bất cứ ai.

Dư Minh rất yêu tôi, đi đâu cũng nắm tay tôi.

Đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại, không một chút chai sạn.

Tôi sợ bàn tay chai sạn của mình làm đau cô ấy, nhưng cô ấy lại thích, cứ ôm lấy tay tôi, vuốt ve không ngừng.

Có lúc tôi cảm thấy mình như một hiệp sĩ.

Công chúa bảo làm gì, tôi mới dám làm.

Công chúa không nói, tôi cũng không dám tùy tiện đến gần.

Dư Minh rất chủ động, nhưng sự chủ động ấy không hề khiến người ta thấy nhẹ nhàng hay thiếu đứng đắn, ngược lại còn toát lên sự chân thành và thẳng thắn.

Nhưng rồi dần dần, trong trường bắt đầu có những lời đồn đại.

Ngay cả thầy cô vốn luôn coi trọng tôi cũng ngấm ngầm nhắc nhở tôi về vấn đề đạo đức và cách cư xử.

Tôi yêu Dư Minh, nhưng tôi cũng không muốn trở thành người mà họ nói xấu sau lưng.

Tôi từng nghĩ đến việc chia tay, nhưng lại không nỡ.

Ai có thể nỡ lòng buông tay Dư Minh chứ? Không ai cả, cô ấy là nhất, là món quà trời ban.

Lời đồn ngày càng nghiêm trọng hơn, tôi tự nhốt mình vào sách vở và công việc, cố gắng không nghe đến chúng.

Thế rồi một ngày, bố của Dư Minh đến gặp tôi.

Ông ấy giấu Dư Minh để nói rằng tôi không xứng với gia đình họ, bảo tôi rời xa cô ấy.

Tất nhiên tôi không đồng ý.

Dù bố cô ấy đã nhiều lần đe dọa tôi, chỉ cần Dư Minh không buông tay, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô ấy.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để chứng minh rằng tôi có thể yêu Dư Minh, tôi có thể mang đến cho cô ấy một tương lai tốt đẹp.

Những thứ bạn gái người khác có, cô ấy cũng phải có.

Bạn cùng phòng tặng bạn gái một chiếc vòng tay, vậy thì Dư Minh cũng phải có.

Tôi lao đầu vào đi giao hàng, dạy kèm, cuối cùng cũng tiết kiệm được chút tiền để mua tặng cô ấy một chiếc vòng.

Nhưng xin lỗi, em yêu, anh không thể đến buổi sinh nhật của em được.

Nếu sự xuất hiện của anh sẽ khiến em trở thành mục tiêu của những lời cười nhạo và đàm tiếu, thì anh thà không xuất hiện còn hơn.

…*.

Lần mò lóng ngóng đến năm cuối đại học.

Tình cờ tôi nhìn thấy nhẫn kim cương.

Giá quá đắt, ngay cả mảnh vụn tôi cũng không mua nổi.

Chỉ có thể để Dư Minh đợi thêm một chút.

Rất nhiều công ty gửi cho tôi những lời mời với mức lương cao, nếu có ai đó đầu tư, tôi cũng muốn khởi nghiệp.

Rồi dần dần, tôi sẽ mua được nhẫn kim cương cho cô ấy.

Tôi còn sẽ mua nhà, mua váy cưới, mua tất cả những thứ cô ấy thích.

Ý tưởng của tôi được cấp trên công ty công nhận, tôi có khả năng được tăng lương sớm hơn dự kiến.

Khi tôi muốn chia sẻ tin vui này với Dư Minh, thì cô ấy lại đề cập đến việc chia tay.

Cô ấy nói cô ấy đã chán rồi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

Tôi đang mong đợi điều gì?

Mong ánh trăng soi rọi có thể thương xót một con kiến nhỏ như tôi sao?

Không, tôi chỉ là một món đồ chơi thôi mà.

Tôi bỏ đi, tức giận đóng cửa căn phòng trong hai ngày.

Rồi tôi nhận ra, tôi không thể thiếu Dư Minh.

Dù là món đồ chơi, tôi cũng chỉ cần làm tốt hơn những món đồ chơi khác là được.

Tôi đi tìm Dư Minh, rồi phát hiện ra, cô ấy đã biến mất.

Biến mất hoàn toàn, không còn dấu vết…

Tôi đã nghỉ việc, chỉ dựa vào những lời đồn đoán, lặn lội vào thành phố xa lạ để dò tìm tung tích cô ấy.

Đi lòng vòng mãi, cô ấy chạy trốn quá nhanh, chẳng để lại một sợi tóc nào cho tôi.

Nhưng tôi nghe nói, gia đình cô ấy đã phá sản.

Tôi không có tiền, không giúp được cô ấy trả nợ, nên cô ấy mới rời bỏ tôi sao?

Lần đầu tiên, tôi căm ghét bản thân mình đến vậy.

Tiền tiết kiệm cạn sạch, tôi đành trở về Bắc Kinh, tạm trú nhà bạn bè, bắt tay vào phát triển hệ thống.

Cùng với việc mở rộng các mối quan hệ, mọi chuyện về nhà họ Dư dần được phơi bày trước mắt tôi.

Tôi dần tỉnh táo lại, nhận ra một điều:

Phá sản không phải chỉ là lời nói suông.

Ngôi tháp ngà của Dư Minh đã đổ sụp.

Cô ấy rơi vào thế giới xa lạ này, giờ đây… có ổn không?

Bạn thấy đấy, tôi cứ bị xé ra làm hai.

Một bên là giận dữ, một bên lại luôn lo lắng cho cô ấy.

Mãi vẫn không tìm được Dư Minh.

Để tránh nợ, gia đình cô ấy dường như đã đổi tên sống ẩn mình.

Tôi mua rất nhiều thứ mà Dư Minh từng thích.

Kem dưỡng tay cô ấy dùng, thơm ngát, tôi mua nguyên bộ.

Cả túi xách, mỹ phẩm dưỡng da, chỉ cần cô ấy quay về, đều có thể dùng tiếp.

Năm thứ tư sau khi Dư Minh biến mất, cuối cùng tôi cũng gặp được cô ấy.

Tối hôm đó, tôi cố ý là người cuối cùng rời đi, đợi cô ấy tan ca rồi theo sau cô ấy bước ra.

Thang máy từ tầng hai mươi xuống tầng một.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng sao lại dài hơn suốt hơn hai mươi năm tôi đã trải qua.

Tại sao cô ấy giả vờ không nhận ra tôi?

Tại sao cô ấy luôn muốn chạy trốn?

Có phải cô ấy không muốn gặp tôi?

Bất chấp nguy cơ bị ghét bỏ, tôi gọi cô ấy lại.

Mũ che ngang, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt cô ấy.

Cô ấy gầy đi nhiều, nhiều lắm, ánh mắt không còn vẻ rạng rỡ như xưa.

Khi cô ấy nói chuyện với Từ Vãn Tinh, tôi chỉ chăm chăm nhìn khuôn mặt cô ấy, gần như quên cả thở.

Điều khiến tôi sốc nhất là cô ấy làm rất nhiều việc cùng lúc.

Giống hệt như tôi ngày trước.

Bàn tay cô ấy chai sạn, đầy những vết chai dày cứng.

Tôi suýt khóc.

Trời biết, trước đây dù cuộc sống khó khăn đến thế nào tôi cũng không khóc, nhưng khi thấy tay Dư Minh chai sạn, tôi lại muốn òa khóc.

Dư Minh nói cô ấy đã có bạn trai rồi.

Tôi không tin, cho đến khi người đàn ông chẳng ra gì đó xuất hiện trước mắt tôi.



Muốn đánh hắn một trận.

Tôi vốn là người khá chính trực.

Lần đầu tiên, tôi muốn làm một việc không quá đạo đức chỉ vì bản thân.

Tôi phải giành lại Dư Minh.

Tôi bây giờ không còn nghèo nữa, tôi có thể mang đến cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Những khoản nợ cũng chẳng là gì cả.

Giờ tôi rất chắc chắn về trái tim mình, tôi yêu Dư Minh, yêu cả sự trong sáng ngày xưa lẫn sự kiên cường bây giờ của cô ấy.

Nói thật, chúng tôi có rất nhiều điểm giống nhau.

Năm mới đã đến.

Dư Minh hỏi tôi: “Anh nghĩ thứ gì kiên cường nhất trên đời?”

Tôi trả lời: “Ánh trăng.”

Cô ấy ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không biết rằng, tôi đang nhìn cô ấy.

Tôi từng nghĩ ánh trăng đã rơi xuống rồi, nhưng giờ tôi thấy cô ấy ngã rồi đứng dậy, cuộc đời không thể đánh gục cô ấy.

“Tại sao là ánh trăng?” Cô ấy vẫn ngây ngô nhìn ra ngoài kia.

“Bởi vì dù ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, ánh trăng vẫn không bao giờ rơi xuống.”

Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.

“Anh sẽ luôn luôn yêu ánh trăng.”

(HẾT)


Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!